(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Phương pháp này quá vô lý, nhưng cô cảm thấy Kỷ Sầm không giống kiểu người nói năng linh tinh.
Trông cậu quá nghiêm túc.
Tề Diệu Tưởng bán tín bán nghi nhìn cậu.
Cuối cùng vẫn là Kỷ Sầm không nhịn được cười, cậu thản nhiên đút tay vào túi quần, hơi nghiêng người về phía cô nói với giọng điệu lười biếng mang chút nghịch ngợm khác hẳn giọng điệu vui vẻ trong sáng thường ngày: "Cậu tin là thật đấy à?"
Tề Diệu Tưởng mới hiểu ra. Cậu đang trêu chọc cô.
Cô không giỏi trách cứ người khác, dù có tức giận thì cũng chỉ là hờn dỗi. Cô nắm lấy quai cặp rồi thở dài: "Thôi, mình đi đây."
Tề Diệu Tưởng vòng qua Kỷ Sầm định đi xuống lầu.
Cánh tay chàng trai chắn ngay trước mặt cô.
"Vừa nãy chỉ đùa thôi, cậu đừng tức giận." Giọng điệu Kỷ Sầm nghiêm túc hơn: "Vậy cậu có muốn cùng đi ăn cơm không?"
Tề Diệu Tưởng nói thẳng: "Không muốn."
Lúc nào nên từ chối thì phải từ chối. Nhưng sau khi từ chối, Tề Diệu Tưởng bắt đầu lo lắng không biết Kỷ Sầm có thất vọng hay tức giận không.
Dù sao trước đây Kỷ Sầm đã giúp đỡ cô rất nhiều lần.
Mặc dù cô không biết bây giờ mình và Kỷ Sầm có tính là bạn bè hay không, nhưng trong lòng cô, hiển nhiên Kỷ Sầm không còn thuộc kiểu người có "quan hệ bình thường" kia nữa.
Trước khi chuyển tới Nhất Trung, Tề Diệu Tưởng ở trường cũ không có bạn bè nên cô rất quý trọng những người bạn mà mình có ở đây, cũng để ý đến cảm xúc của mỗi người bạn.
Hiện tại trong lớp có ba cô gái có mối quan hệ tốt nhất với cô, đều muốn giới thiệu sở thích của họ cho cô. Nói thật lòng, cô không quá hứng thú muốn tìm hiểu sở thích của bọn họ, nhưng cô biết là bọn họ chỉ mong cô có thể hòa nhập với cả nhóm.
Tề Diệu Tưởng có thể cảm nhận được ý tốt của các cô ấy nên không muốn phụ lòng nhiệt tình của họ.
Ngay cả khi đó không phải lĩnh vực cô thấy hứng thú nhưng cô vẫn bằng lòng dành thời gian tìm hiểu.
Lư Văn Giai nói đừng sợ phải nói lời từ chối, không cần vì cảm xúc của người khác mà để bản thân mình chịu thiệt đồng ý. Cô ghi nhớ tất cả những lời ấy trong lòng, cô sẽ không vì những người không liên quan đến mình mà lại làm những chuyện mình không muốn làm.
Nhưng nhóm Lư Văn Giai thì khác, Kỷ Sầm cũng khác.
Nếu ngay cả cảm xúc của bạn mình mà cô cũng không quan tâm thì còn coi là bạn bè gì nữa.
Chỉ trong chốc lát, hàng ngàn suy nghĩ chạy trong đầu của cô thiếu nữ có tâm tư nhạy cảm.
Cho dù bị người ta tung tin đồn cô và Kỷ Sầm yêu nhau nhưng cô nhận ra mình vẫn không muốn nghỉ chơi với Kỷ Sầm.
"Mẹ mình nấu cơm ở nhà rồi, đang đợi mình về." Cô nói.
Thực tế là mẹ Tề Tư của cô rất ít khi nấu ăn, mà tuần này mẹ chỉ được nghỉ ngày chủ nhật nên lúc này không có ở nhà.
"Vậy lần sau đi." – Kỷ Sầm nói: "Vừa đúng lúc tôi định đến cổng trường mua ít đồ, chúng ta cùng đi nhé."
Tề Diệu Tưởng có hơi ngượng ngùng, cô muốn lảng tránh, nhưng không muốn cậu thấy cô đang trốn tránh mình.
Nhưng khi Kỷ Sầm nói đi cùng nhau, trong lòng cô cảm thấy vui vẻ, cảm giác này rất mâu thuẫn.
Muốn giữ khoảng cách với cậu, nhưng cũng không muốn giữ khoảng cách với cậu.
Sao lại làm ra vẻ như vậy chứ.
Thậm chí Tề Diệu Tưởng còn chán ghét chính mình.
"Hôm nay Bách Trạch Văn không đi cùng cậu sao?" Nếu có Bách Trạch Văn ở đây nói chuyện thì tốt rồi.
"Nhà cậu ta hôm nay có đám cưới nên xin nghỉ rồi."
Chẳng trách hôm nay cậu chỉ có một mình, ngày thường cậu và Bách Trạch Văn trông giống như một cặp song sinh dính liền, đi đâu cũng có nhau.
Nếu có Bách Trạch Văn ở đây nói chuyện thì bầu không khí có lẽ sẽ tốt hơn, cô không phải là người giỏi tìm chủ đề, nếu đi cùng với Kỷ Sầm, có lẽ cậu sẽ cảm thấy cô nhạt nhẽo.
Hơn nữa...
Tề Diệu Tưởng hỏi: "Cậu không sợ bị người khác hiểu lầm sao?"
Kỷ Sầm: "Hiểu lầm cái gì?"
Tề Diệu Tưởng bỗng nhiên phát hiện cậu bạn này rất giỏi giả ngốc.
Rõ ràng lúc nãy cô vừa mới nói về chuyện confession, cậu còn cố tình hỏi như thế.
Tề Diệu Tưởng chỉ có thể nói: "Hiểu lầm... Chúng ta đó đó."
"Yêu đương?"
"Ừm."
Vốn dĩ những người trên confession không biết cô gái bị gọi đến văn phòng cùng Kỷ Sầm ngày hôm đó là cô, nếu đi trên đường rồi bị ai đó bắt gặp, chẳng phải là chui đầu vào rọ hay sao?
Kỷ Sầm chậm rãi hỏi: "Vậy tôi hỏi cậu, chúng ta có yêu nhau sao?"
Tề Diệu Tưởng lập tức phủ nhận: "Đương nhiên không có!"
Kỷ Sầm lại hỏi: "Vậy cậu muốn vì một lời đồn thất thiệt mà nghỉ chơi với tôi à?"
Tề Diệu Tưởng trầm mặc.
Tất nhiên cô không muốn, nếu thế thì quả thực chính là "tham bát bỏ mâm", cô cũng chẳng ngốc như vậy.
Cô nghiến răng nghiến lợi nói: "Đi thôi."
Kỷ Sầm gật đầu khen ngợi: "Khá tốt, rất có tính giác ngộ."
Cũng may bây giờ đã tan học từ lâu, dọc đường cũng không có người. Tề Diệu Tưởng không muốn đoạn đường này trở nên khó xử, cô vắt óc nghĩ cách nói chuyện với Kỷ Sầm.
Nói chuyện một tệ rưỡi sao lại khó như vậy?
Cô thật sự không giỏi việc này, cũng may là Kỷ Sầm không phải người câm.
Kỷ Sầm không ồn ào như Bách Trạch Văn, cậu nói chuyện có chừng có mực, giọng điệu nhẹ nhàng không gượng gạo tìm chủ đề nhưng cũng không để sự im lặng kéo dài quá lâu. Một khi cậu phát hiện đề tài này Tề Diệu Tưởng hơi khó đáp lời thì sẽ tự nhiên mà chuyển sang chủ đề khác.
Cứ một hỏi một đáp như vậy suốt đoạn đường, Tề Diệu Tưởng suýt nữa thì tiết lộ luôn tên mẹ mình cho Kỷ Sầm biết.
"Vậy hồi cấp hai cậu học ở trường Anh Tài ở thành phố bên cạnh à?"
Tề Diệu Tưởng: "Đúng vậy."
Kỷ Sầm nói: "Thế thì tôi đã từng đến trường cấp hai của cậu rồi, quang cảnh của trường cậu khá đẹp."
Chuyện này quả thật khơi gợi lòng tò mò của Tề Diệu Tưởng.
"Cậu tới khi nào vậy?"
"Năm lớp chín, lúc đó tôi đang học bắn cung." – Kỷ Sầm dừng lại nói: "Tôi đến trường của cậu để tham gia thi đấu tranh giải."
Trường Anh Tài là trường trung học cơ sở nổi tiếng khắp tỉnh về yêu cầu tuyển sinh nghiêm ngặt, học phí đắt đỏ. Nhưng ưu điểm của trường là giàu có, có sở vật chất tốt. Nhất là nhà thi đấu trong khuôn viên trường, cứ mấy năm lại được cải tạo một lần, các thiết bị thể dục đều thuộc loại hàng đầu, thậm chí còn chuyên nghiệp hơn nhà thi đấu của thành phố. Bởi vậy trong mấy năm nay, bất cứ cuộc thi thể thao dành cho thanh thiếu niên nào có quy mô lớn và đủ kinh phí thì đều xin được tổ chức tại sân vận động của trường Anh Tài.
"Tôi nhớ lúc đó trường cậu có rất nhiều người tới xem thi đấu, lúc đó cậu có đi xem không?" Kỷ Sầm hỏi.
Tề Diệu Tưởng lắc đầu: "Không có."
Kỷ Sầm: "Tại sao không tới xem?"
Mỗi khi trường tổ chức hoạt động gì, mọi người trong lớp lại tụ tập thành từng nhóm để xem náo nhiệt, đó là điều hạnh phúc nhất đối với Tề Diệu Tưởng.
Hạnh phúc không phải là mình có thể đi xem cuộc vui mà là trong phòng học không có người nào cả.
Khi ở trong phòng học chật kín người, mỗi người đều có nhóm nhỏ của riêng mình, sự cô đơn của cô sẽ quá mức rõ ràng. Nếu phòng học không có ai, cô có thể yên tâm ghé vào bàn nghỉ ngơi mà không cần lo lưng mình sẽ bị dán giấy, cô cũng có thể đeo tai nghe nghe nhạc một cách yên tĩnh mà không cần sợ những người xung quanh có đang thì thầm về cô hay không.
Nếu không phải hôm nay Kỷ Sầm nhắc tới chuyện này thì cô cũng không muốn nhớ lại.
Sau một chốc ngắn ngủi không thoải mái, Tề Diệu Tưởng tự nhủ trong lòng mọi chuyện đều đã qua rồi, bây giờ cô đang rất tốt, tại trường này, cuối cùng cô cũng có được nhóm nhỏ của riêng mình.
Tề Diệu Tưởng nói: "Ờ, lúc đó chưa làm xong bài tập nên mình không đi được." Cô mím môi, cao giọng kinh ngạc nói: "Mình không ngờ cậu còn học bắn cung đó."
Khả năng chuyển chủ đề của cô không thuần thục nhưng Kỷ Sầm vẫn đáp lời cô, cậu nói: "Chắc còn rất nhiều thứ cậu không biết đấy."
Nghĩa là ngoài bắn cung thì cậu còn có tài năng khác sao?
Tề Diệu Tưởng thầm ngưỡng mộ trong lòng.
Không hổ là học sinh giỏi, cái gì cũng học, tập trung phát triển toàn diện.
Cuối cùng cũng đi tới cổng trường, Tề Diệu Tưởng vẫn còn nhớ Kỷ Sầm nói muốn mua đồ, vừa định hỏi cậu muốn mua gì thì đã thấy cậu đi thẳng về phía quầy bán xúc xích còn chưa đóng cửa.
Tề Diệu Tưởng đi theo cậu, nghe thấy cậu hỏi: "Tôi còn nhớ trước cổng trường cậu bán xúc xích rất ngon."
"Vậy sao?"
Có lẽ ở cổng trường học nào trên cả nước cũng sẽ có một quầy bán xúc xích. Tề Diệu Tưởng thích ăn món này, hồi trước học cấp hai cô cũng hay mua, cô không cảm thấy xúc xích ở đó và ở cổng trường Nhất Trung có gì khác nhau.
Xúc xích còn chia ra ngon và không ngon sao? Không phải tất cả đều được chế biến trong nhà máy à?
"Ừ."
Sau khi trả lời ngắn gọn, Kỷ Sầm nói với ông chủ rằng cậu muốn mua hai cây xúc xích.
Một mình cậu ăn hai cái? Hay là cũng mua cho cô một cái?
Tề Diệu Tưởng không muốn cậu vô cớ đãi mình đồ ăn, cô muốn hỏi nhưng sợ là nếu hỏi mà cậu nói không phải mua cho cô vậy thì rất xấu hổ.
Tề Diệu Tưởng vẫn im lặng. Cho đến khi Kỷ Sầm đưa cho cô một cây xúc xích.
Hóa ra là mua cho cô thật.
Cô cảm kích nhận lấy cây xúc xích, vô công bất thụ lộc*, Tề Diệu Tưởng nghĩ tới nghĩ lui rồi nói: "Lần này cậu đãi mình ăn, lần tới đến lượt mình đãi cậu."
(*)Vô công bất thụ lộc: không có công lao gì thì không nhận quà, phần thưởng.
"Đây không phải là đãi cậu." Kỷ Sầm nói: "Mà là trả lại cho cậu."
Trả lại? Tề Diệu Tưởng lập tức nghĩ, ý cậu nói tới cái lần cậu đánh rơi xúc xích của cô đó sao?
Nhưng lần trước cậu đã trả cho cô nửa tệ rồi, cậu quên rồi à?
Cô đang định nhắc nhở Kỷ Sầm thì đột nhiên cậu vỗ vai cô, chỉ về phía sau cô: "Xe buýt tới rồi, mau lên đi, về tới nhà thì nhớ gửi tin nhắn cho tôi."
" Ồ ồ..."
Bây giờ không phải là giờ tan trường cao điểm, xe buýt sẽ không dừng lại quá lâu nên cô phải nhanh chóng lên xe, Tề Diệu Tưởng cầm xúc xích chạy về hướng trạm xe buýt.
Sau khi lên xe, cô tìm một chỗ cạnh cửa sổ ngồi xuống, còn chưa kịp ngó đầu ra ngoài cửa sổ thì bác tài đã đạp ga, xe buýt cứ thế lao đi.
Quán tính làm Tề Diệu Tưởng đập lưng vào ghế.
Lần này không kịp để chào tạm biệt Kỷ Sầm.
Nhìn xúc xích trong tay, Tề Diệu Tưởng im lặng cắn một miếng.
Không rắc nhiều ớt bột, cũng không có hành lá cắt nhỏ, là Kỷ Sầm cố ý dặn ông chủ. Xúc xích được chiên vừa phải, phần vỏ bên ngoài giòn rụm còn bên trong mềm mềm, cắn một miếng hơi nóng phả vào miệng mũi, vừa nóng vừa thơm.
Ngon đến nỗi Tề Diệu Tưởng không khỏi híp mắt lại.
Nếu nói xúc xích bán ở mỗi cổng trường khác nhau, Kỷ Sầm cảm thấy xúc xích ở trường Anh Tài ngon, còn cô lại cảm thấy xúc xích ở trường Nhất Trung ngon hơn nhiều.
Tề Diệu Tưởng quyết định cô sẽ không tránh né nữa. Kỷ Sầm nói đúng, không cần thiết vì một tin đồn vô căn cứ mà làm mất đi một người bạn, cách loại bỏ tin đồn tốt nhất là đối mặt trực tiếp với nó.
Suy cho cùng, tìm một người có chung khẩu vị với mình thì chẳng dễ dàng chút nào.
Cô muốn trân trọng xúc xích... không phải, trân trọng người bạn Kỷ Sầm này.
Khi về nhà, Tề Diệu Tưởng gửi tin nhắn cho Kỷ Sầm báo rằng cô đã về đến nhà an toàn.
Thông thường vào lúc này, cô sẽ đợi Kỷ Sầm trả lời tin nhắn của mình rồi dựa vào tin nhắn trả lời của cậu mà cân nhắc xem nên gửi gì tiếp theo, nhưng lần này cô không đợi.
Tề Diệu Tưởng: [Mình nghĩ kỹ rồi, bài viết ở trên confession ấy, mình thấy là nên làm rõ thì tốt hơn.]
Vài phút sau, Kỷ Sầm trả lời: [Tại sao?]
Tại sao? Cái này mà còn cần hỏi tại sao?
Mặc dù tên của cô không được nhắc đến trong bài viết, những người không hiểu đầu đuôi sẽ không biết cô là ai, nhưng họ tên của Kỷ Sầm được đề cập rõ ràng trong đó, khóa nào lớp nào đều ở trên đó hết.
Cô có thể giả chết, còn cậu thì phải làm sao?
Tề Diệu Tưởng: [Cậu không cảm thấy khó chịu hả?]
Kỷ Sầm: [Không thấy]
Đây chính là sự bình tĩnh của người đứng đầu khối sao? Cả trường đều tưởng cậu đang yêu sớm, ai nấy đều cố tìm xem đối tượng yêu sớm của cậu là ai, thế mà cậu vẫn bình tĩnh như vậy.
Tề Diệu Tưởng thay đổi cách hỏi: [Người khác tung tin đồn về cậu, cậu không cảm thấy phiền sao?]
Lan truyền tin đồn, đặc biệt là với những người mình không thích rồi bị người ta trêu chọc vô cớ, trở thành tâm điểm để người khác chế giễu. Chuyện đó khó chịu đến mức nào, ai từng đi học và bị đồn đại chắc chắn sẽ hiểu rõ.
Kỷ Sầm: [Còn tùy xem bị đồn với ai.]
Bị đồn thì cứ việc đồn, sao lại còn chọn đối tượng nữa chứ.
Lần đầu tiên Tề Diệu Tưởng mang theo cảm xúc gõ phím trả lời cậu: [Rốt cuộc cậu có muốn làm rõ không?]
Cô vì cậu mà lo lắng, cho dù Lư Văn Giai đã nói người khác cũng không biết nhân vật chính kia là cô. Lúc này giả chết không biết gì là tốt nhất, cô hoàn toàn có thể làm lơ, nhưng vì sợ gây rắc rối cho cậu nên cô vẫn quyết định gánh vác trách nhiệm này. Mà Kỷ Sầm thì ngược lại, chẳng hề vội vàng gì cả.
Có câu "hoàng đế không vội thái giám vội", chẳng khác nào cô thành thái giám.
Kỷ Sầm: [Cậu rất muốn làm sáng tỏ à?]
Nói vớ vẩn.
Chuyện yêu sớm này ai mà không muốn làm cho rõ ràng chứ? Lời đồn tam sao thất bản, đến lúc càng đồn càng giống thật, nếu truyền đến tai giáo viên thì mẹ cô sẽ phải đến trường thật đấy.
Sau này làm sao cô có thể làm bạn với cậu được nữa?
Không đợi Tề Diệu Tưởng nghĩ xong, Kỷ Sầm lại gửi tin nhắn đến: [Vậy thì làm sáng tỏ đi].
Không biết tại sao cậu lại đột nhiên nghĩ thông suốt, nhưng nghĩ thông suốt là tốt.
Tề Diệu Tưởng: [Vậy cậu kết bạn với tài khoản QQ confession để đăng bài hay là mình đây?]
Cách này là cách mà Tề Diệu Tưởng có thể nghĩ ra để giúp cậu làm rõ tin đồn yêu sớm với phạm vi rộng nhất trong trường.
Hiện tại rất ít người chơi Tieba và các diễn đàn, trường của bọn họ lại không có nhóm chung toàn trường. Nhóm lớp thì có, nhưng trong đó có cả giáo viên và phụ huynh. Dù là nhóm riêng do các bạn cùng lớp tự lập thì cũng không chắc chắn là tất cả mọi người đều tham gia.
Tề Diệu Tưởng vẫn luôn biết lớp A28 có một nhóm riêng mà cả giáo viên và phụ huynh đều không biết. Cô cũng thấy mất mát vì chuyển đến đây đã lâu mà không ai mời cô vào nhóm cả. Mãi đến gần đây cô mới nghe Lư Văn Giai nói rằng nhiều người trong lớp cũng không tham gia nhóm đó, mà những người đã tham gia thì thường chỉ gửi meme nhãn dán ở trong đó thôi.
Nhưng đề xuất này lại bị Kỷ Sầm từ chối.
Kỷ Sầm: [Kết bạn với nick đó làm gì]
Kỷ Sầm: [Không phải ai trong trường cũng kết bạn với trang confession đâu]
Khi câu này được gửi đi, Kỷ Sầm cũng gần về đến nhà.
Tưởng trong nhà không có ai, kết quả là lúc cậu đang định thay giày thì nhìn thấy có hai đôi giày ở trên giá để giày.
Lạ thật, ba mẹ bận rộn của cậu thế mà lại ở nhà.
Vào phòng khách, quả nhiên ba mẹ đang ngồi đó, họ vẫn còn đang mặc đồng phục công sở, dáng vẻ như thể sắp thẩm vấn cậu.
Kỷ Lễ Ngôn ngồi trên ghế sô pha không nói nhiều lời thừa thãi. Trong bộ đồng phục cảnh sát màu trắng, hai hàng sao trên vai càng làm tăng thêm vẻ áp bách, khuôn mặt nghiêm túc, ông nói thẳng với con trai: "Chắc con biết lý do tại sao ba và mẹ con lại ngồi đây chờ con về nhà chứ?"
Kỷ Sầm khẽ nhíu mày, nhìn mẹ mình.
Mẹ Hạ Viên im lặng nhún vai, nhìn cậu với ánh mắt thương nhưng không giúp gì được.
"Mỗi năm trong cục của ba tiếp nhận bao nhiêu vụ lừa đảo qua điện thoại, tổng cộng lên đến hàng chục triệu mà chỉ trong nháy mắt tất cả đều được chuyển ra nước ngoài, thậm chí không thể truy ngược lại được."
Bày binh bố trận xong, Kỷ Lễ Ngôn gõ bàn trà, quát lớn: "Ở trong cục ba phải xử lý những tội lừa đảo đó, về nhà rồi còn phải xử lý hành vi hối lộ ở trường của con."
"Một tệ, Kỷ Sầm, từ nhỏ đến giờ ba cho con thiếu ăn hay thiếu mặc cái gì không? Người ta nói con gái thì phải nuôi giàu, con trai thì phải nuôi nghèo. Ba và mẹ có nuôi con theo cách nghèo khổ không? Con đấy, một thiếu gia từ nhỏ đến lớn chịu chút khổ nào hả? Nhiều nhất chỉ chịu chút khổ lúc học bắn cung, kết quả là con chơi tùy hứng, nói không học là không học."
Ngồi bên cạnh, Hạ Viên vỗ vai chồng nhắc nhở: "Đi lạc đề rồi."
Kỷ Lễ Ngôn ừ một tiếng, nhanh chóng đưa cuộc trò chuyện quay lại đúng chủ đề.
"Từ khi con lên cấp ba, tiền sinh hoạt phí và tiền tiêu vặt của con ba chưa bao giờ thiếu cho con một xu nào đúng chứ? Bây giờ ngay cả một đồng con cũng tham lam? Lúc nhận được điện thoại từ thầy chủ nhiệm giáo vụ của con, ba còn tưởng thầy ấy đang chơi trò Cá tháng Tư với ba."
"Hơn nữa, thầy chủ nhiệm giáo vụ còn nói với ba rằng thái độ nhận lỗi của con lúc đó có vấn đề. Bạn nữ đi cùng con lúc đó suýt khóc, còn con thì cứ như không có chuyện gì xảy ra, khiến thầy ấy tức muốn chết, cảm thấy không quản được con."
Nói xong, Kỷ Lễ Ngôn lấy điện thoại từ trong túi ra, bấm số của thầy chủ nhiệm giáo vụ, bật loa ngoài. Ông ra lệnh cho con trai: "Bây giờ ở trước mặt ba, con xin lỗi chủ nhiệm giáo vụ cho đàng hoàng vào. Nếu thái độ của con vẫn còn bất kính thì cuối tuần mẹ sẽ đưa con đến Ủy ban Giám sát để cho con biết những quan chức th.am nh.ũng kia sẽ xảy ra chuyện gì."
Kỷ Sầm mím môi.
Hạ Viên lại khuyên: "Chỉ vì một tệ mà đưa con đến Ủy ban Giám sát, không đến mức đó đâu."
Còn chưa thuyết phục ông ấy thì điện thoại đã được kết nối.
Thầy chủ nhiệm giáo vụ chưa kịp nói gì, dưới sức ép của ba, Kỷ Sầm khẽ thở dài, nói: "Thưa thầy chủ nhiệm, em là Kỷ Sầm, em gọi để nhận lỗi với thầy."
"Xin lỗi thầy ạ. Em không nên phụ lòng mong đợi của thầy đối với em. Em không nên lạm dụng quyền hạn của mình để vụ lợi cá nhân."
Kỷ Lễ Ngôn nghe vậy thì hài lòng gật đầu.
Kỷ Sầm đột nhiên dừng lại.
Kỷ Lễ Ngôn dùng khẩu hình nói với con trai: Sao con không nói nữa? Tiếp tục kiểm điểm lỗi lầm của con đi.
Nhìn ba mình, Kỷ Sầm chợt nhướng mày, sau đó lại nói với thầy chủ nhiệm giáo vụ: "Thưa thầy chủ nhiệm giáo vụ, để bù đắp lỗi lầm của em, xin thầy cho em một cơ hội để kiểm điểm với toàn thể giáo viên và học sinh trong trường."
Thầy chủ nhiệm giáo vụ không kịp phản ứng lại: "Sao cơ?"
Kỷ Sầm bình tĩnh lặp lại lần nữa.
"Em muốn tự kiểm điểm trước mặt toàn thể giáo viên và học sinh trong trường?" – Thầy chủ nhiệm giáo vụ cau mày: "Thầy cảm thấy thật ra không cần..."
Lời còn chưa dứt đã bị ba Kỷ Sầm cắt ngang.
"Thầy chủ nhiệm giáo vụ, chuyện một tệ này tuy nhỏ nhưng bản chất lại rất nghiêm trọng. Nếu bây giờ chúng ta không nghiêm túc xử lý, sau này khi Kỷ Sầm bước vào xã hội, đến lúc thằng bé trở thành nhân viên công chức rồi lên làm lãnh đạo thì chuyện th.am nh.ũng có lẽ không chỉ là một tệ nữa. Đến lúc đó chẳng lẽ tôi và mẹ nó phải tự tay bắt nó vào ngồi uống trà sao?"
Thầy chủ nhiệm giáo vụ còn sống sờ sờ mà bị nói đến độ ngơ ra luôn.
Thầy tưởng mấy chuyện kiểu này chỉ cần mách với phụ huynh một câu là được, không ngờ ba của Kỷ Sầm lại còn tích cực hơn cả mình.
Vốn dĩ thầy ấy còn cho rằng mình làm chuyện bé xé ra to, nhưng không ngờ kẻ mạnh sẽ có kẻ mạnh hơn, núi cao còn có núi khác cao hơn. Không phải tự dưng mới hơn bốn mươi tuổi mà ông ấy đã có thể lên làm Cục trưởng Cục Cảnh sát, quả nhiên người làm quan thì có tầm nhìn xa trông rộng.
Ngày thường thấy chủ nhiệm giáo vụ phê bình học sinh thì giống y như Diêm Vương, nhưng hiện giờ lại có giọng điệu thận trọng khi nói chuyện với ba của Kỷ Sầm.
"Vậy, vậy thì thứ hai tuần sau, để Kỷ Sầm kiểm điểm trước toàn trường...?"
Kỷ Lễ Ngôn: "Vâng, cảm ơn thầy chủ nhiệm đã đồng ý cho Kỷ Sầm cơ hội để hối cải và sửa đổi. Kỷ Sầm, còn không cảm ơn thầy."
Kỷ Sầm ngoan ngoãn nói: "Cảm ơn thầy đã cho em cơ hội này ạ."
Giọng của thầy chủ nhiệm giáo vụ đột nhiên hơi hoảng hốt vì được kính trọng quý mến.
"À, à không cần cảm ơn... Vậy em ở nhà viết bản kiểm điểm cho tốt. Ba Kỷ Sầm này, tôi còn có việc khác phải làm, tôi cúp máy trước..."
Sau khi cúp điện thoại, thầy chủ nhiệm giáo vụ cũng rất khó hiểu.
Chỉ vì một tệ mà đến mức phải tự kiểm điểm trước toàn thể giáo viên và học sinh như vậy à?
Chuyện kiểm điểm đã được quyết định xong xuôi, Kỷ Lễ Ngôn cũng nguôi giận, ông vẫy tay bảo con trai trở về phòng viết bản kiểm điểm.
Trở về phòng, đóng cửa lại, Kỷ Sầm lấy điện thoại di động ra.
Tin nhắn của Tề Diệu Tưởng đã được gửi tới nửa tiếng trước, cậu bị ba tóm lại dạy bảo nên chưa kịp trả lời.
Cô hỏi làm sao để làm sáng tỏ chuyện đó.
Kỷ Sầm trả lời: [Giao cho tôi]
Ba chữ này mang đến cho người ta một cảm giác an tâm không thể giải thích được. Mặc dù không biết Kỷ Sầm có ý đồ gì, nhưng Tề Diệu Tưởng vẫn quyết định tin tưởng cậu.
Nói chung, vào mỗi sáng thứ Hai, chỉ cần trời không mưa hoặc không có tuyết thì nhà trường luôn bắt buộc tổ chức buổi họp hàng tuần. Trước buổi họp hàng tuần luôn có nghi thức chào cờ, toàn thể mọi người đều đứng dậy, kéo cờ, hát quốc ca và đứng nghiêm nhìn cờ.
Nhưng vì cuộc họp hàng tuần tổ chức ở sân trường, mọi người đều đã đứng sẵn nên bước này được tự động thông qua.
Thứ Hai tuần này, sau khi hát quốc ca và kéo cờ xong, hiệu trưởng như thường lệ lên sân khấu phát biểu suốt nửa tiếng đồng hồ. Vốn dĩ học sinh và giáo viên phải đứng ở sân trường vào sáng sớm tinh mơ hứng gió lạnh như vậy đã thấy phiền rồi, bây giờ nghe thầy hiệu trưởng đứng ở đó nói dông nói dài lại càng thấy phiền hơn.
Kỳ thi giữa kỳ sẽ bắt đầu vào thứ Tư tuần này. Đối với học sinh lớp 11 và lớp 12, kỳ thi này đã quá bình thường, vì vậy hiệu trưởng tập trung nói với đám lớp 10 hơn mười phút, ý chính là kỳ thi quan trọng này sẽ chứng minh xem những học sinh lớp 10 mới nhập học đã thích nghi với cuộc sống học tập ở trường cấp ba hay chưa, dặn bọn họ hãy cố gắng lên.
Sau khi hiệu trưởng nói xong, chủ nhiệm giáo vụ khối 12 lại lên bục nói đôi lời ngắn gọn. Khi mọi người đều tưởng sắp tan họp thì thầy chủ nhiệm giáo vụ khối 10 bước lên sân khấu.
Hàng ngũ học sinh lớp 10 bỗng nhiên hú lên một tràng vui buồn lẫn lộn.
"Chưa xong luôn à?"
"Vãi chưởng? Còn muốn nói nữa?"
"Có thể cho tôi về lớp được không? Tôi sắp cóng chết rồi này."
"Lão Vương đã lên bục, các đồng chí, tiết đầu tiên không cần phải học rồi."
"Tốt tốt tốt, tiết đầu tiên là Toán. Lão Vương làm tốt lắm, nói nhiều hơn đi, nói hết 45 phút luôn, thiếu một phút thì không còn mang họ Vương nữa."
Lúc này, thầy chủ nhiệm giáo vụ vẫn không biết mình sắp đổi họ. Thầy ấy bước lên sân khấu, cầm micro nói "alo alo alo" ba lần như thường lệ để xác nhận micro hoạt động bình thường, sau đó lại khụ hắng giọng một tiếng rồi mới nói: "Các bạn học sinh, tiếp theo thầy muốn nói chuyện này..."
Thầy ấy nói về việc học sinh ngoại trú lén mang bữa sáng vào trường, có điều chuyện này thực sự rất phổ biến. Đồ ăn bên ngoài có sức hấp dẫn quá lớn, trường đã ba lần bảy lượt ra lệnh không được mang vào nhưng học sinh vẫn cứ mang. Đó gọi là thầy cô nói là việc của thầy cô, còn em làm việc của em, nếu bị bắt thì xem như em xui xẻo.
Những lời này nghe đến phát chán, tất cả học sinh đều ở dưới mơ màng sắp ngủ.
Cuối cùng, thầy chủ nhiệm giáo vụ đổi chủ đề, đề cập đến một cán bộ học sinh lớp 10 thế mà lại đầu têu vi phạm nội quy của nhà trường, lạm dụng quyền lực cá nhân, còn thu tiền từ bạn học. Đây là một tội rất nghiêm trọng nên cần phải kiểm điểm sâu sắc trước toàn thể giáo viên và học sinh trong trường.
Có bài kiểm điểm để nghe thì chẳng khác nào có náo nhiệt để xem cả. Việc này còn thú vị hơn việc nghe thầy hiệu trưởng phát biểu nhiều. Toàn thể giáo viên và học sinh trong trường dưới sân khấu đều tỉnh táo lại.
Ai mà xui xẻo thế nhỉ?
Cả trường phủ kín những mái đầu đen vẫn đang ngó nghiêng khắp nơi thì bỗng nghe thầy chủ nhiệm giáo vụ nói: "Nào, Kỷ Sầm, em lên đây đi."
Hàng ngũ học sinh khối 11 và 12 nghe thấy cái tên này thì hơi hơi sửng sốt, nhưng hàng ngũ học sinh khối 10 thì lập tức trở nên phấn khích.
Kỷ Sầm?
Có khi nào trong khối bọn họ còn có người trùng tên trùng họ không?
Nhưng đáng tiếc là không. Một chàng trai bước ra khỏi hàng của lớp A29, mái đầu cao ráo, khuôn mặt tuấn tú điềm tĩnh.
Đó chính là Kỷ Sầm mà họ biết.
Cái gọi là hôm nay bay lên mây, ngày mai rớt xuống đất; hôm trước còn là con cưng của trời cao ngạo kiêu kỳ, hôm sau đã trở thành kẻ phạm tội khiến người ta giận sôi máu.
Hàng ngũ học sinh của lớp A29 và lớp A28 nằm sát nhau. Kỷ Sầm đi từ phía sau lên đương nhiên phải đi ngang qua các học sinh đứng ở hàng đầu.
Tề Diệu Tưởng đứng ngay đầu hàng của lớp A28.
Lúc Kỷ Sầm chuẩn bị đi ngang qua cô, cô không nhịn được quay người lại gửi cho cậu một dấu chấm hỏi lớn.
"?"
Học sinh giỏi, xin hỏi cậu đang làm gì thế?
Nhìn thấy đôi mắt nho đen mở to của cô gái, Kỷ Sầm mỉm cười, nhìn cô bằng ánh mắt "cậu đoán xem".
Kỷ Sầm bước lên sân khấu, một tay nhận lấy micro từ trong tay thầy chủ nhiệm giáo vụ, tay còn lại cầm bản kiểm điểm.
Trước nhiều cặp mắt đang dõi theo bên dưới, cậu thiếu niên không hề luống cuống mà bình tĩnh hạ mắt xuống, giọng nói trầm thấp rõ ràng truyền qua micro, vang vọng khắp sân thể dục.
"Xin chào mọi người, em là Kỷ Sầm lớp 10A29."
Người bạn xấu xa Bách Trạch Văn ở bên dưới cười nhạo không thương tiếc.
"Cười chết tôi. Lại còn 'chào mọi người' nữa chứ, chắc bình thường viết nhiều bài phát biểu nhận giải quá đây mà."
"Ai không biết còn tưởng cậu ta đi lên để phát biểu nhận giải đấy."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");