Tỏ Tình Thêm Lần Nữa - Đồ Dạng Tiên Sâm

Chương 13: Bị Bắt Gặp Yêu Sớm




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nhất là Lư Văn Giai, cô ấy đột nhiên quay đầu lại nhìn Tề Diệu Tưởng, dù chưa nói gì, nhưng trong mắt đã hiện lên hàng ngàn con chữ.

Tới tìm Tề Diệu Tưởng?

Kỷ Sầm biết Tề Diệu Tưởng sao?

Họ gặp nhau khi nào?

Ngoại trừ hai nhân vật chính, ở trong đầu mọi người đều là những câu hỏi này.

Tề Diệu Tưởng chuyển đến sau ngày Quốc Khánh, trước giờ chưa từng nghe nói Kỷ Sầm và Tề Diệu Tưởng có quen biết nhau.

(*)Quốc Khánh của Trung Quốc: ngày 1 tháng 10.

Mọi người chỉ suy đoán và nghi hoặc ở trong lòng chứ không ai hỏi ra nên đương nhiên không có lời giải đáp nào. Kỷ Sầm nhìn về phía Tề Diệu Tưởng, hỏi thẳng: "Tề Diệu Tưởng, tại sao sáng nay cậu lại tránh tôi?"

Tề Diệu Tưởng kinh hãi mở to mắt.

Tại sao cậu ấy lại nói thẳng như vậy?!

Nhưng vào lúc này, đôi mắt của Lư Văn Giai còn mở to hơn cô.

Lư Văn Giai thật sự không nhịn được nữa, lời nói của Kỷ Sầm quá ẩn ý. Cô ấy tò mò đến mức phải ngắt lời: "Ờm, các cậu ..."

Kỷ Sầm nhướng mày: "Có phải cậu không muốn trả phí bảo kê nữa không?"

Tề Diệu Tưởng sửng sốt.

"Cái gì?"

Biểu cảm của các cô gái càng trở nên mờ mịt.

"Cậu đang giả ngu với tôi à?" Kỷ Sầm dựa lưng ra sau, khoanh tay trước ngực, ra vẻ như chủ nợ, thong thả nói: "Ngày nào tôi cũng mở cửa sau cho cậu để cậu mang bữa sáng cho mấy người lớp cậu. Trước giờ tôi chưa từng bắt cậu. Mỗi một phần bữa sáng tôi chỉ thu của cậu một tệ phí bảo kê. Sao nào? Cậu muốn quỵt nợ à?"

Tề Diệu Tưởng càng sửng sốt. Đầu óc của Lư Văn Giai nhanh nhạy, cô ấy nhanh chóng hiểu ra, ngạc nhiên nói với Tề Diệu Tưởng: "Cậu hối lộ Kỷ Sầm? Thế nên cậu chưa bao giờ bị bắt?"

Vương Thư Huỷ nhíu mày: "Không đúng, mình nhớ bữa sáng ở cổng trường chỉ có bấy nhiêu tiền, cậu không thu thêm một tệ nào, vậy số tiền đó là ..."

La Yên chợt bừng tỉnh: "Tưởng Tưởng, một tệ đó là cậu giúp trả chúng mình à?"

Tề Diệu Tưởng lắc đầu, bây giờ cô rất hoang mang, cô nhìn Kỷ Sầm. Còn Kỷ Sầm bình tĩnh nhìn cô, nói: "Tôi không quan tâm số tiền đó ai trả. Tề Diệu Tưởng, dù sao thì cậu cũng không thể quỵt nợ đâu."

Nói xong, ánh mắt cậu nhìn sang các cô gái ở lớp khác.

"Các cậu cũng học lớp A28 à?"

Một cô gái lập tức phủ nhận: "Không phải, tụi mình học lớp A27."

"Ồ, vậy là các cậu tới đây để nhờ Tề Diệu Tưởng mang bữa sáng cho à?" Kỷ Sầm gật đầu, hơi mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Vậy để cậu ấy mang đi. Dù sao cậu ấy càng mang nhiều thì tôi càng kiếm được nhiều tiền."

Mặc dù một tệ không nhiều nhưng ngày nào Tề Diệu Tưởng cũng giúp mọi người mang đồ ăn như vậy, có nghĩa là một ngày cô phải trả cho Kỷ Sầm ít nhất gần 20 tệ phí bảo kê.

Hai mươi tệ có vẻ không nhiều nhưng bữa sáng của họ nhiều nhất cũng chỉ có vài tệ.

Tề Diệu Tưởng mang bữa sáng cho bọn họ mỗi ngày mà không đòi một xu công sức nào, nhưng để tránh bị kiểm tra, ngày nào cô cũng phải trả tiền bảo kê cho Kỷ Sầm.

Tề Diệu Tưởng thế này thì đúng là coi tiền như rác, còn Kỷ Sầm thì ỷ vào việc mình là học sinh trực ban, y chang một tên gian thương.

"..."

Đây là lần đầu tiên các cô gái lớp A27 giao tiếp với Kỷ Sầm. Mọi người đều là học sinh chỉ tập trung vào việc học hành ở trường, theo tự nhiên ai nấy đều có một sự ngưỡng mộ đối với những người học giỏi, nhất là một học sinh xuất sắc luôn đứng ở đỉnh cao của kim tự tháp như Kỷ Sầm.

Hơn nữa, cậu còn rất đẹp trai. Trong buổi lễ khai giảng hồi tháng 9, với tư cách là đại diện học sinh lớp 10, cậu đứng trên sân khấu trong khán phòng hàng nghìn người. Với vẻ ngoài điển trai, phong thái tự tin bình tĩnh, bài phát biểu cùng giọng nói trầm thấp, trẻ trung và tươi mát của cậu vừa thốt ra càng làm cho cậu trở nên xa vời khó với tới.

Có người còn lén dùng điện thoại quay lại bài phát biểu của cậu rồi đăng lên mạng với tiêu đề rất hấp dẫn: "Bùng nổ, nam chính khí phách hăng hái trong tiểu thuyết tiến vào thế giới thực". Video này thậm chí còn trở thành chủ đề nóng nhất thời điểm đó. Sau đấy, khi bị giáo viên phát hiện, cô bạn lén quay phim kia đã phải đặt video thành chế độ riêng tư.

Thường thì bọn họ chỉ nhìn cậu từ xa, thấy cậu hòa đồng với mọi người trong lớp của mình thì cứ tưởng cậu là một người khá thân thiện, nhưng khi cậu đứng yên không nói gì lại toát lên vẻ xa cách khó với tới.

Ai ngờ cậu lại là một tên gian thương, tiền của bạn học mà cũng kiếm.

Kỷ Sầm không hề để ý đến ánh mắt vỡ mộng của mấy cô gái ấy, cậu đứng dậy.

Đi tới trước mặt Tề Diệu Tưởng, cậu hơi cúi người xuống nhìn cô, nheo đôi mắt màu nâu sáng, trước mặt mọi người cậu trầm giọng uy hiếp: "Ngày mai không được trốn tôi, nếu không tôi sẽ bắt cậu đấy."

Kỷ Sầm rời đi.

Để lại một Tề Diệu Tưởng với vẻ mặt phức tạp hoang mang, và những cô gái đã hoàn toàn sụp đổ hình tượng về cậu.

Nhất là Lư Văn Giai.

Là một fan qua đường của Kỷ Sầm, cô ấy không ngờ một cậu bạn tài đức vẹn toàn lại là kiểu người như vậy.

Nhưng hiện tại việc cấp bách không phải từ fan biến thành anti, mà là...

Lư Văn Giai nhìn Mã Dục Tình nói: "Mã Dục Tình, bây giờ cậu còn muốn Tưởng Tưởng giúp mang bữa sáng nữa không? Cậu trả phí bảo kê nhá?"

Mã Dục Tình nhất thời không nói nên lời.

Mấy cô gái lớp A27 nháy mắt ra hiệu với nhau, quyết định nhanh chóng kéo Mã Dục Tình chạy đi.

Mã Dục Tình liếc nhìn Tề Diệu Tưởng.

Bị cô ấy và vài người bạn chỉ trích ngay trước mặt, lại còn bị Kỷ Sầm đe dọa trực tiếp, người bình thường vào lúc này có lẽ sẽ tức giận hoặc cảm thấy tủi thân. Nhưng dường như Tề Diệu Tưởng hoàn toàn không bị ảnh hưởng, vẻ mặt ngây ngô ngoan ngoãn cứ như là người ngoài cuộc.

Cũng quá ngu ngốc đi. Ngày nào cũng mang hộ bữa sáng cho mọi người.

Mã Dục Tình không thể hạ mình để xin lỗi. Trước khi rời đi, cô ấy nói với đám Lư Văn Giai: "Tề Diệu Tưởng đã giúp các cậu trả phí bảo kê suốt nhiều ngày như vậy, các cậu nhanh chóng trả lại tiền cho cậu ấy đi."

Lư Văn Giai: "Không cần cậu nói chúng mình sẽ tự trả cho cậu ấy."

Cuộc cãi vã sau giờ tan học ban trưa kết thúc trong tình huống không thể tưởng tượng vì có sự can thiệp của Kỷ Sầm.

Trong căn tin, Tề Diệu Tưởng phải tốn rất nhiều công sức mới giải thích rõ ràng cho đám Lư Văn Giai rằng thực sự Kỷ Sầm chỉ thu cô một hào tiền phí bảo kê.

"Vậy sao vừa rồi cậu ấy lại nói như thế?" – Lư Văn Giai nhếch môi: "Suýt chút nữa thì mình từ fan biến thành antifan, chỉ vào mũi cậu ấy mắng cậu ấy là tên gian thương rồi. May mà mình nhịn được."

Tề Diệu Tưởng nhai cơm trong miệng, lắc đầu.

Vương Thư Huỷ nói: "Cậu đừng nói, kỹ thuật diễn xuất của Kỷ Sầm rất tốt, cái nụ cười giấu dao của một tên gian thương đấy, mình tin thật rồi."

La Yên tưởng tượng bay bổng: "Nếu cậu ấy không thi vào Đại học Thanh Hoa hay Đại học Bắc Kinh thì sau này có thể thi vào Học viện Điện ảnh Bắc Kinh hoặc Học viện Hý kịch Trung ương cũng được. Chờ cậu ấy trở nên nổi tiếng, mình sẽ là bạn học cấp ba của một ngôi sao hàng đầu. Đến lúc đó mình sẽ lập tài khoản marketing, ngày nào cũng dựa hơi cậu ấy, chắc chắn lượng người theo dõi sẽ tăng vọt, khà khà."

Vương Thư Huỷ: "Sao cậu không cho Kỷ Sầm sang Hàn Quốc ra mắt luôn đi? Sau đó cậu xin làm người quản lý của cậu ấy. Như thế thì cậu tiện thể sang Hàn Quốc theo đuổi idol của cậu, không cần phải ôm đống card nhỏ suốt ngày nữa."

"Nếu mình đã là người quản lý thì chắc chắn mình có nhiều mối quan hệ trong giới giải trí rồi, cần gì phải đu idol ngoài đời nữa. Làm người phải có ước mơ chứ."

La Yên và Vương Thư Huỷ cậu một câu, mình một câu bắt đầu mơ về sự ra mắt của Kỷ Sầm.

Lư Văn Giai không có hứng thú tham gia vào chủ đề không đáng tin như vậy, chẳng trách người ta thường nói fan cuồng hay mơ mộng. Cô ấy tặc lưỡi tiếp tục nói với Tề Diệu Tưởng: "Tưởng Tưởng, cậu thật sự không đưa tiền bảo kê đúng không? Nếu cậu đưa thì cứ nói thẳng ra, bọn mình sẽ trả tiền cho cậu. Cậu giúp bọn mình mang bữa sáng, số tiền này chắc chắn không để cho cậu trả được."

La Yên thoát khỏi mộng tưởng theo đuổi idol, nhanh chóng nói: "Đúng vậy, cậu còn giúp ai mua đồ ăn sáng nữa thì cứ nói với bọn mình, nếu cậu ngại thì nhờ bọn mình đi đòi tiền chứ đừng có vung tiền như nước đấy nhé."

Thấy sự việc vừa giải thích xong lại bị lôi ra nói tiếp, Tề Diệu Tưởng đành phải giải thích lại lần nữa.

"Cậu ấy thật sự, thật sự, không có thu phí bảo kê, mình có thể thề với trời."

Tề Diệu Tưởng mở to mắt, giọng điệu khẳng định.

Lư Văn Giai vẫn không hiểu nổi: "Vậy tại sao cậu ấy lại diễn như thế chứ?"

Vương Thư Huỷ suy nghĩ kỹ càng, nheo mắt lại.

"Nếu không có lợi ích gì, Kỷ Sầm cứ che giấu việc chúng ta mang bữa sáng vào lớp như vậy, đến lúc bị thầy cô phát hiện thì chẳng phải cậu ấy sẽ phải chịu trách nhiệm sao?"

Tề Diệu Tưởng thấp giọng nói: "Không phải là không có ích lợi, mấy ngày nay mình cũng mang bữa sáng cho cậu ấy, còn nhờ Cố Dương mang tới cho cậu ấy nữa."

Ba cô gái chợt bừng tỉnh.

Thế là bây giờ, mối liên hệ giữa Tề Diệu Tưởng và Cố Dương mấy ngày trước cũng đã có lý do rồi.

Chẳng trách ngay cả các cô ấy cũng không biết, cho đến khi Kỷ Sầm đến tìm Tề Diệu Tưởng vào trưa nay, cả ba bọn họ – những người hằng ngày kề vai sát cánh với Tề Diệu Tưởng – cũng đều ngơ ngác.

Lư Văn Giai hỏi: "Vậy nên Tưởng Tưởng quen biết Kỷ Sầm là do mỗi sáng cậu giúp bọn mình mang bữa sáng nên bị cậu ấy chú ý đến à?"

Tề Diệu Tưởng gật đầu: "Gần như vậy."

Thực ra trước khi mang hộ bữa sáng, Kỷ Sầm và những người trong lớp A29 dường như đã quen biết cô rồi.

Nhưng hiện tại cô chưa biết lý do là gì nên không nói.

Mọi chuyện đã được giải thích, Lư Văn Giai thở dài.

"Chịu thật đấy, mình còn tưởng giữa các cậu có câu chuyện gì đặc biệt lắm, cuối cùng chỉ là thế này sao?"

Tề Diệu Tưởng ngượng ngùng cười, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Lúc này Vương Thư Huỷ bảo Lư Văn Giai bớt đọc tiểu thuyết đi, đừng cứ nhìn thấy một chàng trai và một cô gái đi cùng nhau là nghĩ ngay đến chuyện bọn họ có gì đó. Lư Văn Giai không phục, bảo cô ấy bớt chơi game lại, cũng bảo La Yên ngừng theo đuổi idol, đừng suốt ngày chỉ nghĩ đến việc đưa các anh chàng đẹp trai của Trung Quốc ra nước ngoài để ra mắt.

"Đều là những việc không đàng hoàng, ai cao quý hơn ai chứ." Lư Văn Giai hừ một tiếng.

Ba cô gái đang nói chuyện rôm rả, còn Tề Diệu Tưởng lại đang nghĩ tới Kỷ Sầm.

Cậu ấy giúp được cô rồi.

Cậu biết cô không giỏi từ chối, huống chi là giải thích. Dường như cậu cũng biết cô không muốn gây sự chú ý, nhất là vì có quen biết với cậu mà bị mọi người tò mò hỏi xem bọn họ đã quen biết nhau như thế nào.

Thế là cậu đã biến mình thành một "nhân vật phản diện" đến đòi phí bảo kê, đồng thời dùng một cách rất hài hước và thản nhiên để giúp đỡ cô, hợp lý hóa mối quan hệ quen biết giữa cô và cậu.

Tề Diệu Tưởng mím môi, cái cảm giác bối rối muốn tránh né, muốn giấu mình đi, muốn trở thành không khí vô hình vô vị từ khi Kỷ Sầm bắt đầu chú ý đến cô dường như lúc này đã biến mất rồi.

Thậm chí cô còn có một suy nghĩ.

Cô muốn nói thẳng với mọi người rằng cô và Kỷ Sầm không chỉ quen biết nhau mà còn cùng nhau ăn cơm.

Bọn họ là những người bạn tốt.

Kỳ thi giữa kỳ diễn ra vào tuần sau. Trong giờ tự học buổi tối, tiếng xì xào trong lớp ít hơn, thay vào đó là tiếng lật sách và viết bài.

Khi tiếng chuông đầu tiên của tiết tự học buổi tối vang lên, học sinh ngoại trú có thể về nhà, lúc này lại có một cô gái mới đến tìm Tề Diệu Tưởng, hỏi ngày mai có thể giúp cô ấy mang bữa sáng không.

Lư Văn Giai ngồi cùng bàn đang định giúp Tề Diệu Tưởng từ chối thì Tề Diệu Tưởng đang thu dọn cặp sách mỉm cười xin lỗi với cô gái: "Số bữa sáng mình mang mỗi ngày thật sự có hơi nhiều rồi."

Cô gái thất vọng nói "được rồi".

Tề Diệu Tưởng: "Xin lỗi cậu."

"Không sao, không sao đâu." Cô gái nhanh chóng xua tay, cũng không trách Tề Diệu Tưởng.

Sau khi cô gái rời đi, Tề Diệu Tưởng mới thở phào nhẹ nhõm.

Lư Văn Giai nói: "Nhìn đi, chỉ cần là người biết lý lẽ, dù cậu từ chối thì người khác cũng sẽ không trách móc cậu đâu, không cần phải có gánh nặng tâm lý nhé."

Hơn nữa, trước khi vào học ban chiều, cô ấy đã giúp Tề Diệu Tưởng nói với các bạn nữ khác trong lớp là bắt đầu từ ngày mai sẽ không mang bữa sáng cho bọn họ nữa.

Vốn dĩ đó là việc giúp đỡ tự nguyện, nếu Tề Diệu Tưởng muốn giúp thì bọn họ cảm ơn, còn nếu cô không muốn giúp thì đương nhiên bọn họ cũng hiểu.

Lư Văn Giai và Vương Thư Huỷ cũng không định để Tề Diệu Tưởng mang hộ bữa sáng nữa, tuy bữa sáng ở căn tin khá khó ăn nhưng cũng không đến mức không thể nuốt nổi.

Tề Diệu Tưởng từ chối. Nhất quyết tiếp tục mang bữa sáng giúp ba cô nàng.

Lý do rất đơn giản, vì bọn họ là bạn bè.

Tuy nhiên Tề Diệu Tưởng còn nói thêm: "Nhưng hết tuần sau Kỷ Sầm sẽ không trực ban nữa, nên qua tuần sau mình không thể giúp các cậu mang bữa sáng được."

Ba cô gái nhìn nhau. Lư Văn Giai là người đầu tiên dang tay ôm lấy Tề Diệu Tưởng.

"Tại sao cậu lại tốt như vậy chứ, sao mình lại yêu cậu thế, Tưởng của mình."

Vương Thư Hủy rùng mình, cố gắng xua đi cảm giác nổi da gà vốn không tồn tại.

La Yên bĩu môi: "Còn gọi là 'Tưởng của mình', ớn quá đi."

Lư Văn Giai ôm Tề Diệu Tưởng nói: "Cậu nhại lại còn ớn hơn."

Tề Diệu Tưởng cười rất vui vẻ.

Sau buổi tự học buổi tối về nhà, việc đầu tiên cô làm là trả lại chiếc túi du lịch cho mẹ.

Tề Tư hỏi: "Cuối cùng cũng không cần mang bữa sáng cho tất cả bạn học nữa à?"

Tề Diệu Tưởng thoải mái nói: "Dạ, không cần đâu. Sau này con chỉ mang hộ mấy người bạn tốt trong lớp thôi."

Tề Tư đã đi công tác về, bây giờ cũng không cần dùng đến chiếc túi du lịch nữa, bà định cất nó vào tủ trước, chờ đến khi trời đẹp rồi mang ra giặt.

Trước khi cất vào, Tề Tư tiện tay sờ vào túi định kiểm tra xem con gái có để quên thứ gì trong đó không.

Quả nhiên chạm vào một thứ gì đó, là một hộp socola được đặt trong ngăn túi bên trong.

Tề Tư thở dài, cầm socola vào phòng con gái.

Tề Diệu Tưởng không bao giờ khóa cửa phòng, Tề Tư cũng quen với việc đẩy cửa đi vào thẳng. Nhưng lần này, Tề Tư vừa bước vào thì ngạc nhiên thấy Tề Diệu Tưởng – người vốn rất tự giác, đang luống cuống giấu điện thoại sau quyển sách.

Từ khi mua điện thoại cho con gái, Tề Tư không mong đợi con gái chỉ dùng điện thoại để tra từ vựng tiếng Anh.

Người trưởng thành bọn họ còn không thể từ chối được sự cám dỗ của điện thoại, mỗi ngày trước khi đi ngủ đều phải chơi một chút, nghiện điện thoại và thức khuya là chuyện diễn ra thường xuyên, huống chi là trẻ vị thành niên. Tề Tư rất thoáng trong việc này, đôi khi càng kiểm soát con cái thì lại càng phản tác dụng.

Chơi điện thoại tất nhiên là được, chỉ cần chơi có chừng mực, sắp xếp thời gian hợp lý, không làm chậm trễ việc học, không mua đồ linh tinh trên mạng, không trò chuyện với những người ngẫu nhiên gặp trên mạng, chỉ vậy là được.

"Chơi thì cứ chơi đi, đâu có cấm con chơi điện thoại đâu. Mẹ là kiểu người tùy tiện tịch thu điện thoại của con à?"

Tề Diệu Tưởng cười, nhỏ giọng nói: "Con không chơi..."

"Con không chơi sao lại chột dạ làm gì?" Tề Tư buồn cười, cố ý đưa tay ra: "Đưa điện thoại cho mẹ kiểm tra chút?"

Tề Diệu Tưởng lập tức đẩy quyển sách che điện thoại kín hơn chút nữa.

Nếu cô thoải mái đưa ra thì Tề Tư có thể sẽ không kiểm tra. Nhưng vì cô tỏ ra chột dạ như vậy nên Tề Tư bỗng thấy hơi nghi ngờ.

"Con mang đến cho mẹ xem." Tề Tư lại nói, nhưng lần này trong giọng điệu không có ý đùa giỡn.

Mẹ thường rất cởi mở, nhưng khi mất bình tĩnh thì thật sự rất đáng sợ. Tề Diệu Tưởng đành phải đưa điện thoại ra.

Tề Tư: "Mở khóa."

Tề Diệu Tưởng đành ngoan ngoãn mở khóa.

Tề Tư cầm điện thoại lên, phát hiện giao diện QQ.

"Con đang nói chuyện với bạn học à?"

"Vâng."

"Chỉ là trò chuyện thôi mà sao phải giấu giếm như vậy? Mẹ đâu có cấm con kết bạn." – Tề Tư có chừng mực trong việc này, không mở ra mà chỉ lướt qua danh sách trò chuyện: "Đây đều là bạn trong lớp của con sao?"

"Vâng ạ."

Tề Tư chú ý đến một ảnh đại diện, là ảnh của một chàng trai trong anime. Trong ấn tượng của bà, người sử dụng ảnh đại diện này có lẽ không phải là con gái.

Sau khi xem tên nick, Tề Tư hỏi: "Kỷ Sầm này cũng là bạn trong lớp của con sao? Là con trai hay con gái?"

Tề Diệu Tưởng thấp giọng nói: "Là con trai, không phải trong lớp của chúng con, mà là lớp bên cạnh."

Nhưng câu tiếp theo cô lại nói: "Cậu ấy là học sinh giỏi nhất khối của chúng con, thành tích rất tốt, lại rất tốt bụng, nên con..."

Tề Diệu Tưởng không giải thích rõ được vì sao.

Vì Kỷ Sầm học giỏi và là người tốt nên cô muốn làm bạn, muốn trò chuyện với cậu?

Rõ ràng là không phải, nếu không thì cô đã không tỏ ra chột dạ như vậy khi bị mẹ phát hiện.

Tề Tư hỏi: "Vậy thì sao, có phải là con thích thầm bạn ấy không?"

Tề Diệu Tưởng trừng mắt: "Con không có! Tuyệt đối không có!"

Tề Tư bán tín bán nghi. Để chứng minh mình thực sự không có suy nghĩ linh tinh với Kỷ Sầm, Tề Diệu Tưởng còn chủ động nói: "Nếu mẹ không tin con thì có thể xem lịch sử trò chuyện, bọn con thực sự không có gì cả."

Tề Tư trả lại điện thoại.

"Không đọc, mẹ tin con."

"Nếu người ta có thành tích tốt thì ở trường con nên học theo người ta, biết chưa?"

Tề Diệu Tưởng gật đầu.

Tề Tư đưa hộp socola cho con gái.

"Lại quên chia socola cho bạn ăn à?"

Tề Diệu Tưởng a lên một tiếng.

Cô thực sự quên mất.

Đưa socola xong, Tề Tư không quấy rầy con gái làm bài tập nữa, xoay người đi ra ngoài.

Trước khi đóng cửa, Tề Tư giữ cửa nói một câu cuối cùng: "À, nói chuyện với học sinh đứng đầu khối thì cũng được, nhưng tuyệt đối không được yêu sớm nha, nếu không con sẽ biết hậu quả đấy."

Nói xong, bà xòe bàn tay giơ ra với con gái.

Tề Diệu Tưởng vội vàng gật đầu.

Chờ mẹ đi rồi, cô nằm gục xuống bàn.

Mẹ đúng là lo lắng vô cớ.

Cô nào dám nghĩ tới việc yêu sớm.

Dù cô có muốn yêu sớm, thì... người kia cũng phải có ý định đó chứ.

Nằm một lúc, Tề Diệu Tưởng lấy điện thoại ra mở khoá, nhấp vào giao diện trò chuyện, lúc này Kỷ Sầm đã trả lời tin nhắn của cô.

Kỷ Sầm: [Cậu mang giúp các bạn ấy là được, không cần mang cho tôi]

Tin nhắn trước đó là cô gửi, cô nói có thể tuần này vẫn còn mang hộ bữa sáng cho vài người bạn, hy vọng cậu có thể châm chước một chút. Sau đó cô lại hỏi cậu ngày mai có muốn ăn gì không.

Vì vậy Kỷ Sầm đã trả lời cô một câu như thế.

Nội dung của cuộc trò chuyện rất bình thường, mẹ cô nhìn thấy cũng không sao.

Vậy tại sao cô lại giấu điện thoại đi? Cô đang chột dạ cái gì?

Kỷ Sầm nói không cần mang bữa sáng giúp cậu, Tề Diệu Tưởng tưởng mình sẽ rất vui vẻ, ít đi một người thì bớt đi một sự phiền toái.

Nhưng cô không hề thấy vui, ngược lại còn cảm thấy rất mất mát.

Cô bỗng nhiên không biết nói gì, gõ hai chữ "Được rồi" nhưng mãi vẫn không gửi đi.

Bọn họ không phải là bạn cùng lớp, không có nhiều cơ hội để tiếp xúc với nhau, cứ như vậy, đến hết tuần sau cậu không còn trực ban nữa, thế thì có phải là bọn họ không còn lí do để tiếp tục liên lạc nữa không?

Cô còn đang suy nghĩ xem làm sao để bày tỏ chuyện không muốn cắt đứt liên lạc mà không để Kỷ Sầm phát hiện thì chàng trai đã gửi tin nhắn tiếp theo đến.

Kỷ Sầm: [Chúng ta khác lớp, ngày nào cậu cũng mang bữa sáng hộ tôi sẽ rất phiền phức]

Xoá hai chữ "Được rồi" đi, Tề Diệu Tưởng lập tức trả lời lại: [Không phiền]

Kỷ Sầm gửi đến một tin nhắn thoại.

Bởi vì mẹ ở nhà, cho dù biết Kỷ Sầm sẽ không nói những câu mà người lớn không thể nghe được nhưng Tề Diệu Tưởng vẫn dùng tai nghe.

Trong tai nghe là tiếng cười khe khẽ của chàng trai.

"Chỉ như vậy mà cậu muốn mang bữa sáng cho tôi à?"

Tim Tề Diệu Tưởng đập thình thịch, ngón tay run run gõ chữ: [Mình chỉ muốn cảm ơn cậu]

[Cảm ơn cậu hôm nay đã giải vây giúp mình]

Kỷ Sầm gửi đến tin nhắn thoại: "Không cần cảm ơn, nhưng cậu chưa trả lời câu hỏi của tôi."

Sau đó cậu lặp lại câu hỏi vừa rồi một lần nữa: "Cậu muốn hả?"

Câu hỏi này có hơi lắt léo, lại có vẻ như đang cố chơi chữ.

Rõ ràng cô đã nói là đồng ý tiếp tục mang bữa sáng giúp cậu, là vì cảm ơn ngày hôm nay cậu đã ra tay giúp đỡ, nhưng cậu không quan tâm đến nguyên nhân hay kết quả, cũng không quan tâm liệu cô có nói lời cảm ơn hay không, cậu lại cố tình hỏi cô có muốn mang bữa sáng giúp cậu không.

Chuyện này làm cho một đứa con gái như cô không biết đáp lại thế nào, nếu nói muốn thì quá bạo dạn, mà nếu nói không muốn thì lại không có EQ.

Đương nhiên Kỷ Sầm cũng biết.

Vì vậy trong khoảng thời gian Tề Diệu Tưởng không trả lời này, cậu cho cô thời gian đủ để suy nghĩ.

Cậu nhét điện thoại vào túi, rót nước vào cốc rồi bắt đầu đánh răng.

Đánh răng được nửa chừng, điện thoại trong túi rung lên. Cậu đặt cốc nước súc miệng xuống, bàn chải đánh răng vẫn còn ở trong miệng, đưa tay móc điện thoại di động ra.

Tề Diệu Tưởng: [Muốn]

Kỷ Sầm đang cắn bàn chải đánh răng bỗng sửng sốt.

Bọt trắng của kem đánh răng bạc hà đọng lại trên miệng rất lâu, trên đầu lưỡi hơi cay cay, đến khi không chịu nổi nữa, Kỷ Sầm mới vội vàng nhổ bọt ra khỏi miệng rồi lấy cốc nước để súc miệng.

Đầu lưỡi vẫn hơi rát. Vị bạc hà the mát lúc này vẫn còn kí.ch th.ích khoang miệng của cậu.

Một lúc lâu sau, cậu cúi đầu, mở vòi nước để rửa sạch bọt trong miệng, thuận tiện rửa luôn cả mặt, lực xoa mặt hơi mạnh khiến giọt nước bắn tung toé. Tóc và lông mi của cậu đều đẫm nước, rung rung nhỏ từng giọt xuống bồn rửa mặt.

Độ ấm trên mặt hạ xuống một chút, Kỷ Sầm lại bắt đầu rửa lỗ tai.

Rửa một lúc, trong cổ họng cậu cảm thấy nhột nhột, bật ra một tiếng cười lớn.

Có người nào đó phạm quy, ra bài không theo kịch bản gì cả.

...

Tề Diệu Tưởng cũng cảm thấy rất xấu hổ.

Vừa mới gửi đi là cô bắt đầu hối hận muốn thu hồi, nhưng hai phút đã trôi qua, cô vẫn chưa thu hồi nó.

Thật ra sâu trong thâm tâm, cô cũng mong chờ Kỷ Sầm sẽ trả lời như thế nào.

Ba phút sau, Kỳ Sầm trả lời, chẳng qua lần này cậu không trả lời bằng tin nhắn thoại.

Kỷ Sầm: [Nhưng có vẻ Cố Dương không muốn giúp nữa]

Tề Diệu Tưởng: [Hả? Cậu ấy nói thế sao?]

Cô chưa nghe Cố Dương nói gì, trên thực tế cô và Cố Dương tuy là bạn cùng lớp nhưng cả ngày cô cũng không nói chuyện gì với Cố Dương.

Kỷ Sầm: [Ừm]

Kỷ Sầm: [Nếu không tôi trực tiếp tới tìm cậu để lấy?]

Một lúc sau, cậu lại gửi: [Hoặc là tôi bảo Bách Trạch Văn tìm cậu lấy?]

Cậu muốn trực tiếp đến tìm cô để lấy sao?

Trước đây cậu đã đưa ra đề nghị này nhưng bị cô kiên quyết từ chối.

Nhưng lần này, Tề Diệu Tưởng nói: [Cậu trực tiếp tới lấy đi]

Dừng một chút, cô lại nói: [Cũng có thể bảo Bách Trạch Văn tới]

Cả hai đều lặng lẽ giao quyền quyết định cho đối phương.

Những sợi dây lựa chọn và do dự quấn lấy ngón tay và trái tim của hai cô cậu thiếu niên trong mấy giây ngắn ngủi, cuối cùng chàng trai kéo mạnh sợi dây về phía mình.

Kỷ Sầm: [Vậy tôi sẽ tới tìm cậu để lấy]

Tề Diệu Tưởng: [Ừm ừm]

Tối hôm nay, Tề Diệu Tưởng tắm rửa xong nằm trên giường, thay vì đi ngủ, cô lại suy nghĩ xem ngày mai Kỷ Sầm sẽ xuất hiện trước cửa lớp A28 như thế nào.

Cậu sẽ kêu tên cô ra sao. Khi cậu kêu tên cô, tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn cậu, sau đó biết cậu và cô thực sự có quen biết nhau.

Chỉ nghĩ như vậy thôi mà lòng ham hư vinh nho nhỏ của cô thiếu nữ đã thấy cực kì thoả mãn.

Tề Diệu Tưởng lấy chăn che mặt, lén lút cười ra tiếng.

Ngày hôm sau, Tề Diệu Tưởng dậy sớm.

Thời tiết ngày càng lạnh, trong xe buýt đã bật máy sưởi. Có vẻ thời tiết hôm nay không tốt lắm, bầu trời âm u xám xịt cùng với cái nhiệt độ lạnh lẽo của không khí, tuy rằng đã thêm đồ giữ ấm bên trong đồng phục, nhưng Tề Diệu Tưởng vừa xuống xe vẫn không nhịn được mà rụt hai vai lại với nhau.

Mua bữa sáng xong, hai chàng trai với bóng dáng quen thuộc đang đứng trước cổng trường.

Ngoài đồng phục học sinh thì hiển nhiên bọn họ cũng mặc thêm quần áo. Nhất là Bách Trạch Văn, cậu ta mặc thêm chiếc áo hoodie bên ngoài đồng phục, trùm mũ lên đầu, hiệu quả giữ ấm vô cùng tốt, cổ và tai đều không bị gió thổi lạnh.

Kỷ Sầm mặc một chiếc áo cổ lọ sẫm màu bên trong bộ đồng phục học sinh. Cậu sợ lạnh cổ nên kéo cổ áo cao lên, giấu cằm bên trong cổ áo, hai tay đút vào trong túi, không nỡ đưa ra ngoài.

Nếu cổ không đủ dài, mặc áo cao cổ sẽ trông thấy hơi ngột ngạt, nhưng Kỷ Sầm chính là chàng trai mặc áo cao cổ đẹp nhất mà cô gặp ở đời thực.

Cậu ấy cao ráo, vai rộng đầu nhỏ, mảnh khảnh nhưng không gầy nhom, dù bây giờ đang co cổ lại thì trông vẫn rất đẹp.

Sau khi nhìn thấy Tề Diệu Tưởng, chiếc cằm của cậu mới ló ra khỏi cổ áo, mỉm cười với cô.

Tề Diệu Tưởng mỉm cười đáp lại, cánh tay chỉ vào chiếc cặp phía sau mình.

Kỷ Sầm gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

Tề Diệu Tưởng đi rồi, Bách Trạch Văn mới đi tới đặt tay lên vai Kỷ Sầm.

"Tại sao cậu ấy lại không tránh mặt cậu nữa vậy?" Bách Trạch Văn bày ra vẻ mặt xảo trá nói: "Dỗ được rồi?"

Kỷ Sầm nghiêng đầu liếc cậu ta một cái, giấu cằm vào trong cổ áo nói: "Bớt quan tâm đi."

"Ây da còn không cho tôi quan tâm nữa." Bách Trạch Văn tặc lưỡi: "Mặc kệ thì mặc kệ, tôi chỉ muốn biết hôm nay tôi có đồ ăn sáng không?"

Kỷ Sầm: "Có, cậu ấy có mang cho cậu."

Ánh mắt Bách Trạch Văn sáng lên: "Được được được, tốt quá, vẫn là Cố Dương đưa qua cho chúng ta sao?"

"Không phải, không làm phiền Cố Dương nữa, chút nữa trực ban xong tôi trực tiếp đi tìm cậu ấy lấy."

"Tìm ai lấy? Cố Dương?"

Kỷ Sầm: "Tề Diệu Tưởng."

"Cậu ấy cho phép cậu đi tìm cậu ấy rồi à?"

"Ừm."

Bách Trạch Văn chớp mắt: "Vãi chưởng, được lắm, với tốc độ này của cậu, tôi cảm giác ngay ngày mai là có thể uống rượu mừng rồi đấy, ngày mốt hai cậu có con, ngày kia con của hai cậu có thể đi lên phố mua nước tương được rồi."

Kỷ Sầm nhíu mày: "Nói bậy cái gì đó? Chưa thành niên đã nghĩ đến chuyện gì đâu."

Bách Trạch Văn dõng dạc nói: "Nếu bây giờ ở thời cổ đại, hai cậu đã đủ tuổi để động phòng rồi. Sao nào, có phải đột nhiên hối hận vì mình không sinh ra ở thời phong kiến đúng không? Hửm hửm?"

Kỷ Sầm nhấc chân, cười mắng: "Cút đi."

Bách Trạch Văn nghiêng người tránh né thành công, sau đó đắc ý vặn vặn eo nhìn Kỷ Sầm. Kỷ Sầm nhìn dáng vẻ kh.iêu g.ợi của cậu ta thì rất khó chịu, đuổi theo đá thêm một cái.

Thế là cả hai bắt đầu đùa giỡn ngay trước cổng trường, mãi đến khi chủ nhiệm giáo dục đi tới, hai người họ mới tém lại.

Chủ nhiệm giáo dục nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc, vẫy tay với Kỷ Sầm: "Kỷ Sầm, em theo thầy tới văn phòng một chuyến."

Trong văn phòng có máy sưởi, không cần đứng ở đây chịu lạnh, Bách Trạch Văn vốn muốn đi theo cậu nhưng bị chủ nhiệm ngăn lại, bảo cậu ta phải đứng ở cổng trường tiếp tục kiểm tra.

Cho dù vẻ mặt không tình nguyện nhưng Bách Trạch Văn cũng chỉ có thể đáp vâng.

Sau khi tiết đọc bài buổi sáng kết thúc, tiếng chuông vào lớp của tiết đầu tiên vang lên hai lần, Tề Diệu Tưởng chờ mãi mà không thấy Kỷ Sầm tới tìm cô lấy đồ ăn sáng.

Chẳng lẽ cậu ấy quên rồi?

Hay là cậu ấy vẫn cảm thấy để Cố Dương mang bữa sáng cho mình thì tốt hơn? Nhưng mà từ lúc Cố Dương ngồi vào chỗ bắt đầu tiết đọc bài vẫn chưa nói với cô câu nào.

Nếu Cố Dương không tìm cô, vậy cô sẽ đi tìm Cố Dương.

Chỗ ngồi của Cố Dương cách cô hai hàng ghế, Tề Diệu Tưởng định nhờ hai bạn ngồi trước giúp cô kêu Cố Dương một tiếng, nhưng lúc này giáo viên dạy tiết đầu tiên là môn Tiếng Anh đã bước vào.

Giáo viên Tiếng Anh vừa bước lên bục giảng, còn chưa kịp nói gì hết thì chủ nhiệm lớp Đổng Vĩnh Hoà đã xuất hiện trước cửa phòng học, liếc nhìn vào lớp, ánh mắt dừng trên người Tề Diệu Tưởng.

"Tề Diệu Tưởng, em tới văn phòng một chút."

Đây là lần đầu tiên kể từ khi chuyển đến trường mới Tề Diệu Tưởng bị giáo viên gọi vào văn phòng.

Quan trọng là cô không biết giáo viên chủ nhiệm lại gọi cô đến văn phòng để làm gì, cô đành thấp thỏm đi theo sau thầy ấy, suy nghĩ xem trong khoảng thời gian này mình có vô tình mắc sai lầm gì hay không.

Bước vào văn phòng, một số giáo viên chủ nhiệm không có tiết đang ngồi ở bàn làm việc để chấm bài tập về nhà, giáo viên chủ nhiệm lớp A29 là cô Bùi cũng có mặt, kể cả chủ nhiệm giáo vụ cũng ở đó.

Điều làm Tề Diệu Tưởng không ngờ tới chính là Kỷ Sầm cũng đang ở đây.

Tề Diệu Tưởng hoang mang, dùng ánh mắt hỏi Kỷ Sầm có chuyện sao vậy.

Chàng trai mím môi, nhún vai với cô.

Tề Diệu Tưởng không hiểu ý cậu nghĩa là gì.

Thấy chủ nhiệm lớp A28 đã dẫn người đến đây, thầy chủ nhiệm giáo vụ vẫy vẫy tay với Tề Diệu Tưởng : "Em là Tề Diệu Tưởng à? Nào, tới đây, em và Kỷ Sầm đứng cạnh nhau đi."

Tề Diệu Tưởng bất an đi đến bên cạnh Kỷ Sầm.

Một số giáo viên khác không rõ chuyện gì đang xảy ra cũng lén lút xem náo nhiệt.

Nhất là cậu học trò Kỷ Sầm kia, bọn họ ai cũng biết trong kỳ thi tháng đầu tiên cậu có thành tích cao nhất khối, tất cả giáo viên đều cảm thấy cậu là tuyển thủ hạt giống dự bị của trường Thanh Hoa Bắc Đại.

Một nam một nữ đứng cạnh nhau, cả hai đều có khí chất của học sinh ba tốt. Trò nam thì cao ráo đẹp trai, trò nữ thì nhỏ nhắn thanh tú. Nhìn cảnh tượng này, nếu vứt bỏ ngành nghề và tầm nhìn của một giáo viên thì quả thật rất đẹp mắt.

"Hai đứa trẻ này bị sao thế?"

"Bị bắt gặp yêu sớm?"

"Hả?"

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.