(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bách Trạch Văn mang theo ba ly trà sữa đi nghênh ngang từ quán trà sữa về, ồn ào kêu bọn họ nhanh qua đây lấy.
"Tôi nói hai vị thiếu gia tiểu thư phía bên kia, đừng đứng đó nữa, trà sữa là tôi mời, có phải nên nể mặt qua đây lấy không."
Tề Diệu Tưởng lấy lại tinh thần, lập tức chạy tới chỗ Bách Trạch Văn ở bên kia.
Mới nhận trà sữa xong còn chưa kịp uống thì chiếc xe buýt cô đang đợi đã đến trước rồi.
Cô vội vàng tạm biệt hai chàng trai, chạy nhanh lên xe, tìm một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống.
Vừa lúc chỗ này có thể nhìn thấy bọn họ, Tề Diệu Tưởng đẩy cửa sổ rồi ló đầu ra ngoài.
Không giống như lần trước, cô chỉ liếc một cái thì dời ánh mắt xa lạ đi ngay, lần này cô vẫy vẫy tay với hai chàng trai nói: "Bái bai, thứ hai gặp lại."
Hai chữ tạm biệt cô nói rất nghiêm túc, mang theo vài phần vụng về lại căng thẳng đáng yêu.
Bách Trạch Văn bị phát âm của cô chọc cười, nhướng mày, cũng học được bộ dáng vẫy tay của cô: "Bái bai nhá."
Kỷ Sầm cũng cong khóe miệng lên.
"Bái bai, về đến nhà gửi QQ cho tôi một tiếng."
Tề Diệu Tưởng nói được, xe buýt bắt đầu khởi hành, cô đóng cửa sổ lại.
Phong cảnh ven đường vẫn như cũ, nhưng thời tiết ngày thứ bảy hôm nay so với mỗi ngày thứ bảy trước càng tươi sáng hơn.
...
Chủ nhật, mẹ Tề Tư cuối cùng đi công tác từ nơi khác về.
Nhìn thấy socola còn nguyên vẹn trong tủ lạnh, Tề Tư có hơi khó hiểu, hỏi con gái không cầm đến trường học chia cho các bạn sao.
Tề Diệu Tưởng lúc này đang giúp mẹ gấp quần áo, nói: "Con cầm rồi, nhưng ngày hôm đó con quên lấy ra khỏi cặp nên lại mang về."
"Là do con quên hả?" Tề Tư không yên tâm hỏi: "Không bị các bạn từ chối đấy chứ?"
Tề Diệu Tưởng lắc đầu: "Không có, là con quên thật mà."
Dừng một chút, cô lại nói: "Hơn nữa, con nghĩ rồi. Lớp học có quá nhiều người, con không thể chu đáo mọi mặt với mỗi người được, nên là số socola này con định sẽ cho một vài người bạn có mối quan hệ tốt thôi ạ."
Tề Tư chớp chớp mắt. Rõ ràng trước đó bà đã nói khéo với con gái rồi nhưng con gái không nghe, tại sao bây giờ con bé đột nhiên nghĩ thông suốt rồi?
"Vậy tuần tới con định đem mấy hộp đến trường?"
Tề Diệu Tưởng thầm tính trong lòng, có Lư Văn Giai, Vương Thư Huỷ, La Yên. Còn có lớp trưởng Ngô Trừng, cô vừa mới chuyển tới được mấy ngày, là lớp trưởng giới thiệu sơ lược cô với thầy cô bộ môn. Còn có đại biểu môn Ngữ văn và đại biểu môn Toán, có mấy lần cô đến lớp muộn, không kịp nộp bài tập trong giờ đọc buổi sáng, cô ngại đến văn phòng nộp một mình nên bọn họ đi nộp bài tập giúp cô.
Đương nhiên còn có Cố Dương. Cả Kỷ Sầm và Bách Trạch Văn lớp bên cạnh nữa.
Tính toán xong xuôi, thì ra cô đã thiết lập mối quan hệ tốt với nhiều người như thế.
Tề Diệu Tưởng vui mừng từ tận đáy lòng, cô nói: "Một hộp là đủ rồi ạ."
Rõ ràng là bây giờ con bé nói chỉ mang một hộp socola đến trường để chia, nhưng trông còn vui vẻ hơn cái hồi con bé nói cần phải mang mấy hộp socola đến trường.
Không ai hiểu con gái bằng mẹ, Tề Tư đoán chắc là chủ nhân của mỗi viên trong một hộp socola này đều là bạn tốt thực sự của con bé.
Ngay khi bà đang muốn tìm hiểu một chút thông tin cá nhân về mấy người bạn tốt của con gái thì điện thoại đột nhiên có cuộc gọi, vừa thấy điện thoại báo là cấp trên gọi đến, Tề Tư đành tạm thời bỏ qua, quay đầu bắt máy.
"Ôi, sếp Cố, cảm ơn anh đã quan tâm. Tôi đã về nhà an toàn rồi... Anh đã về đến nhà chưa..."
Tề Tư đi ra ban công gọi điện thoại, âm thanh dần dần xa, Tề Diệu Tưởng tiếp tục gấp quần áo.
Tề Tư làm thư ký, thường xuyên phải đi xã giao với sếp. Vì công việc này không chỉ yêu cầu năng lực làm việc mà còn có yêu cầu nhất định về chuyện hình tượng bề ngoài, thế nên về khía cạnh này Tề Tư cũng bỏ nhiều công sức, mua nhiều đồ trang điểm, cũng mua nhiều quần áo.
Thỉnh thoảng Tề Tư sẽ hỏi con gái có muốn mua một ít bộ đồ lót đẹp không. Mười mấy tuổi đúng là độ tuổi khám phá vẻ đẹp, ngày nào cũng mặc đồng phục ở trường, mua nhiều áo kiểu hay váy vóc xinh đẹp cũng không có cơ hội để mặc, thế nên Tề Tư mới nghĩ là mua một ít đồ lót đẹp cho con gái.
Nhưng lần nào Tề Diệu Tưởng cũng từ chối. Nguyên nhân rất đơn giản, món đồ mặc ở bên trong, ngoại trừ mình nhìn thấy thì chẳng có ai nhìn, thay vì mặc đồ đẹp thì chi bằng mặc đồ thoải mái.
Hơn nữa ngực cô cũng không lớn, hiện tại cô mặc đồ lót làm từ 100% cotton, cô mặc vừa vặn mà vừa thoải mái lại dễ giặt.
Đối với những loại có ren, viền hoa hay đính đá, nhìn là biết khó giặt rồi, nên thôi đi.
Cô định sẽ mặc đồ lót cotton cả đời.
Tề Diệu Tưởng khéo léo gấp gọn hết những thứ này giúp mẹ.
Trước tiên cô gấp áo lót rồi lại đến gấp q.uần l.ót. Lúc cô gấp q.uần l.ót, nhìn chiếc q.uần l.ót nữ tinh xảo trên tay, không hiểu sao cô lại nghĩ tới ngày hôm đó cô bắt được cái q.uần l.ót nam bên dưới ký túc xá nam.
Từ nhỏ cô đã sống với mẹ, trước giờ mẹ vẫn luôn độc thân, trong nhà không có đàn ông, đó là lần đầu tiên cô chạm vào đồ lót nam.
Lại là của Kỷ Sầm.
Thì ra đồ lót của cậu ấy cũng là loại cotton nguyên chất, lại là màu đen.
"..."
Hai má Tề Diệu Tưởng nóng bừng, cô chợt tỉnh táo lại, dùng sức xoa xoa mặt.
Dừng lại! Nghĩ cái gì vậy chứ!
Nhưng một khi trí tưởng tượng đã mở ra thì rất khó thu hồi lại. Buổi tối khi đi ngủ, thậm chí Tề Diệu Tưởng còn mơ thấy, thế nên khi cô tỉnh giấc nửa đêm, toàn thân cô đều trở nên nóng bừng.
Cô mở mắt nhìn lên trần nhà, nghĩ đến câu nói nổi tiếng của Lỗ Tấn.
"Nhìn thấy chiếc áo tay ngắn, lập tức nghĩ đến cánh tay trắng trẻo, rồi lại nghĩ đến cơ thể tr.ần tr.uồng, tức khắc nghĩ đến bộ phận sinh dục. Ở mức độ này, trí tưởng tượng của người Trung Quốc có thể nhảy vọt lên như thế."
Vừa thấy chiếc q.uần l.ót thì nghĩ đến dáng vẻ của Kỷ Sầm mặc q.uần l.ót, rồi lại nghĩ đến bí mật đằng sau vóc dáng của cậu thiếu niên cao ráo nho nhã.
Chỉ có thể nói rằng Lỗ Tấn không hổ là Lỗ Tấn. Gần một trăm năm trước mà lời văn vẫn như cũ, có thể đánh thẳng vào trái tim.
Tề Diệu Tưởng xấu hổ nhắm mắt lại.
Kỷ Sầm là cậu bạn tốt như thế, vậy mà cô lại báng bổ cậu.
Sống mười sáu năm trên đời, lần đầu tiên Tề Diệu Tưởng phát hiện bản thân thực chất là một tên bi.ến th.ái.
...
Thứ hai đi học, tuần trước Tề Diệu Tưởng vẫn còn thoải mái bước vào cổng trường nhưng lúc này lại tránh mặt Kỷ Sầm.
Bộ dạng trốn tránh của cô quá rõ ràng, chỉ có kẻ ngốc mới không nhìn ra, nhìn bóng dáng nhỏ đó nhảy vào cổng trường mà không quay đầu lại, Bách Trạch Văn vỗ vỗ vai của Kỷ Sầm.
"Không phải chứ, mới hôm kia còn nói bái bai với hai bọn mình, mới một ngày không gặp mà lại quay về trước giải phóng rồi à?"
Nhưng khi trực ban xong, Cố Dương vẫn mang bữa sáng tới cho hai người.
Bách Trạch Văn rất ngạc nhiên: "Ơ, hóa ra cậu ấy không mất trí nhớ à."
Cố Dương nghe không hiểu: "Mất trí nhớ gì cơ?"
Bách Trạch Văn vừa ăn vừa giải thích rằng hôm thứ bảy ba người họ cùng ăn trưa, nói chuyện rất vui vẻ, cảm thấy đã thành lập được một cuộc cách mạng tình bạn nho nhỏ, kết quả mới cách một ngày, hôm nay người nào đó tới trường lại giống như không quen biết bọn họ.
"Các cậu ăn cơm cùng nhau?" Cố Dương hỏi.
Bách Trạch Văn gật đầu: "Đúng vậy, Tam Cân mời cơm, ăn cơm xong tôi còn mời hai người họ uống trà sữa nữa."
Cố Dương mặt lạnh lùng "a" lên một tiếng.
Bách Trạch Văn: "Sao thế?"
"Không có gì." Cố Dương nói: "Nếu các cậu có mối quan hệ tốt như vậy thì bữa sáng ngày mai không cần tôi đưa nữa, các cậu tự tìm cậu ấy lấy đi."
Nói xong cậu ấy đi liền.
Kỷ Sầm ngăn cậu ấy lại: "Sao lại như vậy? Không phải đã nói là cậu ấy mua, sau đó cậu chịu trách nhiệm giúp mang qua cho chúng tôi sao?"
Bách Trạch Văn cũng nói: "Đúng vậy, đâu phải cậu không biết nhóc đáng thương dễ ngại ngùng, không cho Kỷ Sầm đến lớp cậu tìm cậu ấy đấy."
"Kỷ Sầm không đi lấy được, không phải còn cậu à?" Giọng điệu Cố Dương lạnh nhạt: "Dù sao mối quan hệ của các cậu đã tốt thế rồi, có thể ngồi chung một bàn ăn cơm, đi lấy bữa sáng thì có làm sao?"
Sau đó cậu ấy liếc nhìn Kỷ Sầm nói: "Tránh ra, đừng cản đường."
Cố Dương đi rồi, Bách Trạch Văn khó hiểu nhìn Kỷ Sầm: "Ai nợ tiền cậu ta à?"
Kỷ Sầm lắc đầu: "Tôi làm sao biết được."
"Người khác nợ tiền cậu ta, cậu ta trút giận lên hai chúng ta làm gì? Không phải là chỉ nhờ cậu ta tiện tay giúp mang bữa sáng..." Bách Trạch Văn lẩm bẩm, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, kêu một tiếng: "Á, không phải là Cố Dương cậu ta yêu thầm hai bọn mình đấy chứ? Nên bọn mình ăn cơm cùng nhóc đáng thương thế là cậu ta nổi cơn ghen."
Kỷ Sầm nhắm mắt, một giây trước cậu tự vấn sâu sắc về bản thân, thế mà trong một giây đồng hồ đó cậu thật sự mong đợi cái thằng chó chết Bách Trạch Văn này có thể phân tích ra được điều gì đó hữu ích.
"...Cậu có thể nói tiếng người không hả?"
Bách Trạch Văn cũng biết vừa rồi mình nói vớ va vớ vẩn, nhún nhún vai nói: "Vậy thì tôi không nghĩ ra tại sao cậu ta lại giận nữa."
"Mong chờ cậu còn không bằng mong chờ đất nước sớm thống nhất." Kỷ Sầm nói: "Thôi vậy, chờ giữa trưa tan học tôi đi hỏi cậu ấy xem."
...
Tiết cuối cùng của lớp A28 sáng nay là tiết Toán.
Vốn dĩ mọi người đã chuẩn bị cho việc dạy quá giờ, kết quả là vì tuần sau có kiểm tra giữa kỳ nên tiết này không học bài mới mà Đổng Vĩnh Hoa ôn tập lại kiến thức trước đó một lượt. Sau khi giảng qua các kiến thức thì còn mười phút nữa mới đến lúc tan học.
Liếc mắt nhìn đồng hồ treo phía sau lớp, ai nấy đều bắt đầu đếm ngược trong lòng.
Nhưng dường như Đổng Vĩnh Hoa là người được ông trời phái tới để đối địch với học sinh, thầy đã giảng xong bài trước mà cũng không học bài mới, bắt đầu giảng triết lý cho tất cả mọi người.
"Kết quả kiểm tra tháng trước, thầy nghĩ các em tự biết rõ rồi đấy. Cấp ba khác với cấp hai, không phải là vì các em học cấp hai tốt, thi vào trường Nhất Trung rồi thì bây giờ các em có thể lơ là, ba năm sau chắc chắn sẽ thi vào đại học tốt đâu, các em hiểu chứ?"
"Cho nên bài kiểm tra giữa kỳ này, vừa hay có thể kiểm tra nửa học kỳ qua các em có nghe giảng học tập đàng hoàng hay không, có cần điều chỉnh lại phương pháp học hay không."
"Mặc dù phía trên chúng ta còn có lớp A29, nhưng lần thi tháng trước lớp chúng ta vẫn có một số học sinh vẫn lọt vào top 50. Ai nói chúng ta là lớp thường thì chắc chắn thi không thắng lớp chọn bọn họ nào? Trời không phụ người chăm chỉ, biết không? Cố gắng lên, tranh thủ kỳ thi giữa kỳ lần này, lại có thêm nhiều người thi được top 10 toàn khối! Ai thi đứng nhất khối thì trở về thầy sẽ thưởng to!"
Đổng Vĩnh Hoa ở trên bục giảng nói vô cùng hào hứng, còn phía dưới tụi học sinh lại thờ ơ.
Kỳ thi tháng đầu tiên của lớp 10, do mọi người mới chuyển từ cấp hai lên nên chưa thích ứng được với phương pháp và cường độ học của cấp ba, rất nhiều người thi kém. Ngay cả lớp A29 cũng có nhiều người rớt xuống top 100. Nhưng mà người đứng đầu khối Kỷ Sầm có 4 trong 9 môn đều đạt điểm tuyệt đối, đấy là một sự tồn tại đè bẹp người đứng thứ hai.
Cũng chỉ có giáo viên chủ nhiệm lớp họ mới dám mơ mộng như vậy. Có khi bình thường thầy ấy vẫn thường xuyên đọc những quyển tiểu thuyết huyền huyễn về kiểu nhân vật tầm thường bỗng nhiên trở nên vĩ đại.
Chuông reo vang, lần này Đổng Vĩnh Hoa không dạy quá giờ, cuối cùng dặn dò thêm một câu rồi kết thúc đại hội triết lý này.
"Ôn tập cho thật tốt, kỳ thi giữa kỳ này tất cả đều phải cố gắng lên cho thầy, nghe rõ chưa? Cuối học kỳ này chúng ta sẽ họp phụ huynh, lúc đó sẽ phát phiếu điểm cho phụ huynh xem. Chắc các em cũng không muốn điểm số của mình tệ như đống phân, khiến ba mẹ mình xấu hổ trước mặt phụ huynh khác chứ?"
"..."
Vô nghĩa, nếu có bản lĩnh ị ra được vàng thì ai muốn ị ra phân đâu chứ?
Điều quan trọng là bọn họ chỉ biết ị ra phân thôi.
Đổng Vĩnh Hoa vừa đi, toàn thể lớp A28 cuối cùng cũng được giải thoát, lập tức đứng dậy đến căn tin ăn cơm. Trời đất rộng lớn bao la, chuyện ăn uống là lớn nhất, nếu không ăn cơm thì có là phân cũng chẳng ị ra nổi.
Tề Diệu Tưởng cũng đói bụng từ lâu, cô đứng dậy chuẩn bị đi đến căn tin cùng bọn Lư Văn Giai.
Còn chưa ra khỏi phòng học thì có người gọi cô lại: "Tề Diệu Tưởng."
Người gọi cô là Mã Dục Tình.
Trực giác Tề Diệu Tưởng cảm thấy không ổn, nhưng Mã Dục Tình lại nói: "Cậu có ý kiến gì với mình phải không?"
Tề Diệu Tưởng a lên một tiếng.
Mã Dục Tình đi đến trước mặt cô, sắc mặt không vui: "Mình thấy hôm nay cậu giúp nhiều người mang bữa sáng, tại sao ngày hôm đó nhờ cậu mang giúp thì cậu không chịu mang? Có phải cậu có ý kiến gì với mình không?"
Đám Lư Văn Giai vốn không biết việc này, ngơ ngác nhìn sang Tề Diệu Tưởng.
"Tưởng Tưởng, chuyện gì thế này?"
"Không liên quan gì đến các cậu." Mã Dục Tình tiếp tục nói với Tề Diệu Tưởng: "Nếu cậu có ý kiến gì với mình thì cứ nói thẳng ra, đừng có lén lút phân biệt đối xử như thế, như vậy thực sự rất low, biết không?"
(*)Low: chỉ người thấp hèn, tầm thường.
Cái gì mà phân biệt đối xử?
Tề Diệu Tưởng ngơ ra, lúc này ở cửa phòng học có mấy người tới, Mã Dục Tình lập tức gọi mấy người đó qua.
Ngoại trừ học hành ra thì những chuyện khác Lư Văn Giai đều thích nghe ngóng, cô ấy nhận ra đấy là mấy cô gái ở lớp A27 bên cạnh, chơi thân với Mã Dục Tình, thường tới lớp họ tìm Mã Dục Tình.
Mấy cô gái ấy bước vào, Mã Dục Tình chỉ vào Tề Diệu Tưởng, một cô gái lập tức bất mãn nhìn Tề Diệu Tưởng nói:
"Bạn học này, Tình Tình cậu ấy chưa từng đắc tội cậu đúng không, sao cậu lại phân biệt đối xử với cậu ấy làm gì?"
"Đúng vậy, mọi người đều là bạn học với nhau. Không cần thiết phải làm loại hành động như thế, rất tổn thương người khác."
Bọn họ đều cậu một câu tôi một câu, chĩa mũi vào chỉ trích Tề Diệu Tưởng, nói Tề Diệu Tưởng đến mức cô ngốc ra luôn. Vốn dĩ ba người Lư Văn Giai không hiểu tình hình, nghe mãi cuối cùng cũng hiểu.
Lư Văn Giai phản bác trước tiên: "Bạn học này, mỗi ngày Tưởng Tưởng cậu ấy bằng lòng mang bữa sáng cho bọn tôi, đó là tình cảm, không phải bổn phận cậu hiểu không. Cậu ấy đồng ý mang bữa sáng giúp Mã Dục Tình, Mã Dục Tình cần biết cảm ơn cậu ấy. Còn cậu ấy không mang giúp Mã Dục Tình thì các cậu cũng không có tư cách để khiển trách cậu ấy."
Vương Thư Huỷ nhìn Mã Dục Tình nói: "Giúp cậu mang nhiều thêm một phần, đến lúc đó lỡ như bị bắt, cậu chịu trách nhiệm sao?"
Một người bạn của Mã Dục Tình lập tức nói kiểu móc mỉa: "Cười chết, mang cho người khác thì không sợ bị bắt, mang cho Tình Tình lại sợ bị bắt. Bạn học này, làm người đừng có tiêu chuẩn kép quá được không?"
Tề Diệu Tưởng nghe không nổi nữa.
Cô siết chặt ống tay áo đồng phục, nghĩ thầm đây có phải hậu quả của việc từ chối người khác hay không?
Lúc này cô rất hối hận, thực ra ngay từ đầu cô không nên nghĩ đến việc không đắc tội với ai, phải làm hài lòng tất cả mọi người rồi làm khó bản thân mình.
Lúc này cuộc cãi vã giữa các cô gái đã trở nên căng thẳng hơn, cả hai bên đều hơi nóng giận. Mã Dục Tình đột nhiên cảm thấy rất khó chịu với thái độ như người câm của Tề Diệu Tưởng.
"Tề Diệu Tưởng, cậu bị câm đấy à?"
Tề Diệu Tưởng muốn mở miệng nhưng lại bị cắt ngang vì có người gõ cửa phòng học.
Mấy cô gái quay đầu lại nhìn.
Nói thật, toàn bộ lớp 10 không ai là không biết Kỷ Sầm lớp A29, cho dù chưa từng giao tiếp với cậu thì cũng sẽ biết tên của cậu.
Dù gì chủ nhiệm các lớp đều thích lấy tên của cậu ấy ra làm gương.
Chàng trai đứng ở cửa lớp A28, mặt mày ôn hòa thanh tú, dáng người cao gầy, rõ ràng là đang trong bộ đồng phục bình thường nhất, nhưng mặc lên người cậu ấy lại cực kỳ thích hợp và ưa nhìn.
Vốn mấy cô gái trong lớp đang xảy ra mâu thuẫn, bây giờ đột nhiên có một khán giả tới, khán giả này còn là Kỷ Sầm, mọi người lập tức điều ngây ngẩn cả người.
Phản ứng đầu tiên của Lư Văn Giai là: "Ờm, cậu đến tìm Cố Dương sao? Cậu ấy đã đi rồi."
"Không phải."
Kỷ Sầm bước vào lớp, tùy ý chọn một ghế trống. Cậu cũng không nói câu nào khách sáo mà lập tức kéo ghế ngồi xuống, sau đó hất cằm về phía người có vẻ mặt ngốc nhất.
"Tôi tới tìm cậu ấy."
Lần này vẻ mặt sửng sốt đổi thành những người khác.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");