(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trải qua đợt thi và bình xét tư cách tuyển thẳng cuối tháng 4 thì cuối tháng 5, Viện Khảo thí Giáo dục thành phố Đồng Châu chính thức công bố danh sách học sinh cấp ba được xét tuyển thẳng thành công khóa này.
Ngày có danh sách, Bách Trạch Văn là người đầu tiên đi tra danh sách của Cục Giáo dục, thế nhưng lướt từ đầu đến cuối vẫn không thấy tên của Kỷ Sầm và Cố Dương.
Khoảnh khắc ấy, bầu trời của cậu ta như sụp đổ. Hai người họ không được tuyển thẳng ư? Vậy cậu ta còn có thể làm hạng 1 tiếp được không?
Cậu ta lập tức cầm danh sách đi hỏi hai người kia rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
Khi ấy cả hai đang chơi bóng rổ, Kỷ Sầm ôm bóng thở dài nói rằng không được tuyển thẳng nên chỉ đành nuốt nước mắt đi học mười hai thôi.
Bách Trách Văn: "Hả, chẳng lẽ thật sự vì chuyện hai cậu đánh anh họ Tưởng Tưởng ư? Nhưng chẳng phải ba các cậu đã giải quyết xong rồi à..."
Cố Dương liếc Kỷ Sầm, thật sự không đành lòng nhìn Bách Trạch Văn bị con sói đuôi to kia lừa nữa, bình tĩnh nói: "Đồ ngu, cậu nhìn kĩ tiêu đề đi, học sinh khóa này, hiểu chưa? Bọn tôi là khóa sau."
Bách Trạch Văn xem lại, ô thật này.
Trong giây lát, vẻ mặt nuối tiếc vì anh em tốt không được tuyển thẳng và đau đớn khi lên lớp mười hai không thể làm hạng 1 của Bách Trạch Văn biến mất không dấu vết, cậu ta cắn răng nghiến lợi giương nanh múa vuốt nhào về phía Kỷ Sầm.
"Kỷ Sầm, cậu dám trêu đùa ông đây!"
Kỷ Sầm lừa được nên cười to, chàng thiếu niên đắc ý ném quả bóng rổ trong tay đi rồi chạy mất. Bách Trạch Văn đuổi theo sau. Cố Dương tiếp bóng, cũng mặc kệ hai tên đang đùa nhau kia tiếp tục chơi bóng một mình.
Các em gái lớp mười đứng một bên nhìn mà vui sướng vô cùng. Ba đàn anh cùng xuất hiện đúng là cảnh đẹp ý vui, tiếc là đàn anh Cố Dương chưa có bạn gái. Bạn gái của đàn anh Kỷ Sầm và đàn anh Bách Trạch Văn còn đang ở trong lớp bận làm đề, chẳng có tâm tình đâu mà đi xem họ chơi bóng. Khí chất của các đàn anh chỉ đành để cho đám đàn em bọn họ ngắm thôi.
Kỳ thi đại học tháng sáu kết thúc, khối mười hai tốt nghiệp, học sinh khối mười hai mới nhậm chức. Chủ nhiệm khối tuyên bố hoãn lại kì nghỉ hè năm nay, tất cả đều học bù, chính thức khởi động giai đoạn ôn tập đầu tiên.
Kết quả thi đại học của thành phố Đồng Châu năm nay khá tốt. Số lượng học sinh đỗ vào các trường đại học tuyến một cao phá kỉ lục, thế nhưng trường Nhất Trung khóa này lại thất bại thảm hại. Vì hai học sinh có hi vọng giành ngôi vị thủ khoa Tự nhiên và Xã hội nhất bị viêm ruột thừa ngay ngày thi nên tất cả những môn sau đều vắng mặt.
Thế sự vô thường, ruột già bọc lấy ruột non, hiện thực thường cẩu huyết như vậy đó. Nhất Trung đau khổ mất đi hai vị trí thủ khoa. Khi những trường khác dán chữ Hỉ to đùng chúc mừng thì vị hiệu trưởng nào đó lại đi tổ chức đại hội động viên học sinh mười hai.
Không những hoạt động nghiên cứu trải nghiệm của khóa này bị hủy bỏ mà còn kí.ch thích đến người thầy hiệu trưởng vốn giữ hình ảnh trầm ổn khiêm tốn, thầy ấy tức giận gào với microphone: "Khóa này của các em, không thành công thì ắt thành nhân. Một năm tới đây, tất cả các em đều lên tinh thần cho thầy! Chỉ cần học không chết thì cố gắng hết sức mà học!!!"
Học sinh lớp mười hai bên dưới run như cầy sấy.
Mỗi ngày đều phải đi học dưới cái nắng chói chang, chỉ cần một giây không bật điều hòa là biến ngay thành cái lồng hấp size lớn. Giờ nghỉ trưa đang mơ mơ sắp ngủ, ngủ một giấc dậy chẳng hiểu sao mười mấy đề thi đã ở trên bàn học. Trong hoàn cảnh như vậy, ai nấy đều cảm nhận được cảm giác địa ngục thuộc về học sinh cuối cấp một cách nhanh chóng.
Không có nghỉ hè nên tháng chín cũng đang đến một cách mờ nhạt. Buổi sáng hôm ấy vừa làm xong một bài thi be bé, đầu óc cả nhóm vẫn đang đơ đơ, cho đến khi đi căn tin nhìn thấy các em lớp mười mặc đồng phục như họ đã từng mặc khi huấn luyện quân sự tránh nóng dưới tán cây.
Lư Văn Giai kinh ngạc: "Cái gì cơ? Đã tháng chín rồi á hả? Kỳ nghỉ hè của mình đâu?"
Tề Diệu Tưởng nói: "Đã nghỉ xong từ lâu rồi á."
Lư Văn Giai mơ màng: "Thế tại sao mình chẳng có cảm giác gì vậy?"
"Học ngu người luôn rồi." La Yên nhún vai: "Ngày nào mở mắt ra cũng là học, cuối cùng mình cũng biết tại sao mọi người đều bảo năm lớp mười hai vừa dài lại vừa ngắn."
Quả thực là vừa dài đằng đẵng mà cũng rất ngắn ngủi. Học lớp mười, mười một tham gia hội thao và các hoạt động văn nghệ, chuẩn bị cho đêm hội năm mới. Thế mà giờ đây học đã chẳng còn tư cách tham gia nữa rồi, ngày nào cũng chỉ có thể ngồi giữa chồng sách trong lớp học, ngẩng mặt lên là thấy đống đề thi chất cao như núi và những kì thi thi mãi chẳng hết. Tiết trước mãi mới thi Toán xong thì tiết này giáo viên Tiếng Anh lại cầm một xấp bài thi tiến vào, nói tiết này kiểm tra nhé.
Gần đến cuối năm, phòng Đào tạo của trường chính thức đưa ra thông báo. Danh sách tất cả học sinh lớp mười hai khóa này tuyển thẳng thành công đã được xác định, phạm vi các trường đại học trải rộng từ đỉnh cao Thanh – Bắc cho đến các trường trọng điểm trong tỉnh.
Học sinh được tuyển thẳng khoác balo lên vui tươi hân hoan nói "Bye bye các cậu nhá, mình phải về nhà nghỉ hè trước đây". Những học sinh còn lại chỉ đành ngưỡng mộ đi kèm ghen tị nhìn theo nhóm học sinh giỏi chết tiệt kia ra về, sau đó lại phải nghe lời vận mệnh mà cúi đầu tiếp tục làm đề thi, cái bút đang cầm trong tay ước gì có thể chọc rách tờ đề.
Buổi tối tự học hôm ấy, cả khối mười hai bỗng chốc vắng đi hơn một trăm người.
Nhưng cũng có những người không về nhà. Cố Dương lớp A28 và Kỷ Sầm lớp A29 là một trong số đó, cả hai thấy về nhà chán nên chọn tiếp tục ngồi trong lớp nhìn các bạn học bài.
Cố Dương còn đỡ, lúc lên lớp một mình cậu ấy ngồi ở chỗ của mình ngủ, không ảnh hưởng đến ai cả. Kỷ Sầm thì không thế, cậu ỷ vào việc mình được tuyển thẳng nên chẳng để quy định trong lớp vào mắt. Tiết này là tiết của cô Bùi, cô giáo đang đứng trên đó giảng bài thì phát hiện không biết tại sao Kỷ Sầm đã đổi chỗ với Vương Thư Hủy, cậu đang ngồi bên cạnh Tề Diệu Tưởng.
Hiển nhiên là Tề Diệu Tưởng chẳng thèm để ý đến cậu, cô kéo ghế sang một bên cách xa cậu nhất, chỉ thiếu nước ngồi ra lối đi mà thôi. Ở giữa hai người còn đặt mấy cây bút viết, thời đi học ai mà chẳng biết cái đó gọi là vĩ tuyến 38, sản phẩm nhất định phải có mỗi khi hai người ngồi cùng bàn cãi nhau xong.
"Kỷ Sầm, hình như em hơi không để cô vào mắt rồi ha." Cô Bùi vừa tức vừa buồn cười: "Em không cần học nhưng Tề Diệu Tưởng người ta vẫn phải học đấy?"
Kỷ Sầm đứng đắn nói: "Cô Bùi, em chỉ ngồi bên cạnh chứ có ý gì đâu ạ. Đơn thuần muốn giúp đỡ bạn ấy học tập thôi mà."
Những bạn khác trong lớp lập tức cà khịa: "Ôi chao giúp đỡ học tập~~"
Cả lớp ai chẳng biết cậu vì người nào mới chịu khổ vậy. Rõ ràng là được tuyển thẳng rồi nhưng vẫn ngày ngày đi học.
Tề Diệu Tưởng trừng mắt, cô Bùi thì bật cười bảo Kỷ Sầm mau biến về chỗ của mình, nếu không thì sẽ gọi điện thoại cho ba mẹ cậu bảo họ đến đón cậu về nhà, không cho phép đến trường nữa.
Kỷ Sầm kéo đồng phục của Tề Diệu Tưởng, cô trực tiếp giật ra, xấu hổ đến mức ước gì có thể chui thẳng xuống đất, hung hăng nói: "Cậu mau về chỗ nhanh lên, mình không cần cậu phụ đạo."
Kỷ Sầm bĩu môi rồi quay về chỗ của mình.
Thế nhưng cô Bùi vẫn nói chuyện với phụ huynh, tuần này lúc về nhà Kỷ Sầm bị Kỷ Lễ Ngôn mắng cho một trận.
"Con được tuyển thẳng nên thoải mái không cần học nữa nhưng con bé có cần học nữa hay không? Ba nói cho con hay nhé, trước khi thi đại học, con cất ngay mấy cái ý tưởng của mình đi, có chuyện gì thì đợi thi xong rồi nói. Cô Bùi đã nói rồi, lần thi thử sau nếu xếp hạng của Tề Diệu Tưởng bị con ảnh hưởng kéo thụt lùi thì sẽ bắt hai đứa chia tay, cho con về nhà đấy."
Giấc mơ ngồi cùng bàn với bạn gái của Kỷ Sầm tan biến, cậu vâng một tiếng. Thứ hai tuần sau đi học, cô Bùi chuyển chỗ cho cậu tới ngồi ở hàng cuối cùng. Ý là lúc đi học ngủ hay chơi điện thoại thì tùy cậu, điện thoại không được bật chuông, ngủ không được ngáy, không được ảnh hưởng đến các bạn khác.
Mà các thầy cô rất yêu quý Tề Diệu Tưởng, cộng thêm cô không cao lắm nên được xếp ngồi ở vị trí đắc địa tức tổ giữa phía trước. Chỗ cô cách chỗ Kỷ Sầm mười vạn tám nghìn dặm.
Ai có thể ngờ rằng sẽ có một ngày Kỷ Sầm lại ngồi ở hàng cuối cùng gần thùng rác. Tất cả mọi người đều vui sướng vô cùng, ai bảo tên nhóc tuyển thẳng như cậu còn đi học gây thù chuốc oán.
Cuối cùng Tề Diệu Tưởng vẫn cảm thấy có lỗi với bạn trai nên tan học liền cố ý đi đến quán tạp hóa mua rất nhiều đồ ăn vặt cho cậu.
Kỷ Sầm chỉ vào chiếc thùng rác cách chỗ mình không xa: "Cậu nghĩ mình ngồi ở đây thì có nuốt trôi được không?"
"Ngồi đây tốt lắm mà." Tề Diệu Tưởng nghiêm túc nói: "Ăn xong rồi duỗi tay một cái là vứt rác được luôn, không cần nhấc chân đi đâu cả."
Tuy rằng cô nói rất nghiêm túc nhưng Kỷ Sầm vẫn thấy được khoảnh khắc ấy đôi mắt cô lấp lánh ý cười.
Cậu cười khẩy rồi giơ tay véo má cô.
"Cậu còn cười được hả, đồ vắt chanh bỏ vỏ. Mình vì ai mới phải ngồi ở đây chứ."
Tề Diệu Tưởng cười hehe: "Xin lỗi nhé, trời đất bao la, học hành là nhất."
Sau đấy cô lại lôi bài kiểm tra Toán gần đây ra đặt trước mặt cậu.
"Dù sao cậu cũng kèm mình học mà, giảng đề này cho mình đi."
Kỷ Sầm cúi đầu liếc nhìn, đó là đề thi Đại học năm ngoái, câu chứng minh tính đơn điệu của một hàm số f(x).
Câu này không khó, ngay lập tức Kỷ Sầm nghĩ đến quy tắc L'Hôpital, sử dụng đạo hàm để xác định tính đơn điệu của hàm số. Tuy nhiên, nghĩ lại, hình như ở cấp ba không học quy tắc L'Hôpital, vì vậy phải dùng phương pháp giải ở cấp ba để làm bài.
"Câu này hơi khó nhé." Kỷ Sầm xoa cằm.
Tề Diệu Tưởng: "Nên mới hỏi cậu đó."
"Có phải cậu quên thù lao rồi không." Kỷ Sầm ngoắc tay với cô, đợi cô kề tai lại gần thì cậu mới nói chậm như rùa: "Một câu hỏi hôn một cái, câu này khó thế thì một cái hôn lưỡi chắc không quá đáng đâu nhỉ! A!"
Bị ăn một quả đấm thép của bạn gái vào đầu, Kỷ Sầm chịu đau ôm đầu lại.
Tề Diệu Tưởng đỏ mặt lườm cậu, cô cầm bài thi rời đi, tiện tay còn cầm luôn cả túi đồ ăn vặt mà ban nãy mua cho cậu.
Mỗi ngày Kỷ Sầm đều ngồi trong lớp, ai có bài nào không hiểu đều sẽ tới hỏi cậu. Đó giờ cậu nổi tiếng tốt tính, quan hệ với các bạn không tệ lại không chê phiền phức, dù là môn nào cũng sẽ vui vẻ giảng bài cho các bạn.
Sau đấy mọi người trong lớp A29 đều đã quen với những ngày tháng có Kỷ Sầm học cùng, thỉnh thoảng những bạn ở lớp bên cạnh cũng sẽ sang hỏi bài cậu. Lư Văn Giai cũng hay hỏi, mỗi lần như vậy thì đều cầm theo một đống đề Toán.
Mọi người đều tận hưởng phúc lợi khi có Kỷ Sầm học cùng, chỉ có Tề Diệu Tưởng là không.
Nếu cô có chỗ nào không hiểu thì sẽ đi hỏi Cố Dương ở A28 bên cạnh, hoặc không thì sẽ đi hỏi thầy cô, dù sao thì cũng không hỏi Kỷ Sầm.
Thời gian lâu rồi, ngay cả Đổng Vĩnh Hoa cũng thấy kì lạ. Khi Tề Diệu Tưởng cầm đề tới văn phòng giáo viên hỏi một lần nữa thì thầy ấy không nhịn được mà hỏi: "Câu này Kỷ Sầm biết mà, em hỏi thẳng em ấy không phải được rồi ư, sao còn cất công tới đây hỏi thầy làm gì."
Tề Diệu Tưởng tức giận mím môi: "Em còn lâu mới hỏi cậu ấy."
"Tại sao?" Đổng Vĩnh Hoa hỏi: "Hai em cãi nhau à?"
"Không phải ạ..." Tề Diệu Tưởng hơi xấu hổ: "Những bạn khác hỏi thì cậu ấy đều trả lời, nhưng em hỏi thì cậu ấy lại đòi thù lao nên em không muốn hỏi cậu ấy nữa."
"Thù lao? Thù lao gì?"
Tề Diệu Tưởng ngượng ngùng xoắn xuýt không tiện nói, Đổng Vĩnh Hoa thấy thế tưởng Kỷ Sầm đòi tiền. Thầy ấy nghĩ, hỏi bài thôi còn đòi tiền nữa. Thế rồi lại nghĩ đến lịch sử phạm tội thu tiền đồ ăn sáng của thằng nhóc này hồi lớp mười, không được rồi, lúc nào cũng chỉ thích tóm gáy một mình Tề Diệu Tưởng thôi. Đổng Vĩnh Hoa lập tức gọi Kỷ Sầm lên văn phòng.
Kỷ Sầm bị mắng mà chẳng hiểu mô tê gì, đợi đến lúc hiểu rõ mọi chuyện thì cong môi. Cậu không giải thích gì mà nói xin lỗi với Đổng Vĩnh Hoa, nói rằng thầy ơi em sai rồi, sau này em không dám bắt nạt Tề Diệu Tưởng nữa.
Bên này cậu thề thốt với Đổng Vĩnh Hoa, thế mà quay đầu về lớp đã kéo Tề Diệu Tưởng đến chỗ cầu thang vắng người. Kỷ Sầm ấn người ta lên tường hôn mấy phút liền.
Tề Diệu Tưởng bị cậu hôn đến mức hai chân mềm nhũn. Đợi đến khi Kỷ Sầm buông cô ra thì sức để đứng cũng chẳng có, Tề Diệu Tưởng tựa lên tường rồi dần dần ngồi xổm xuống, thở dốc.
Kỷ Sầm cũng ngồi xuống với cô, đôi mắt sâu thẳm của cậu nhìn cô. Cậu khẽ vỗ lên hai má nóng bừng của Tề Diệu Tưởng, đôi môi cười xấu xa.
"Vừa rồi coi như trả trước thù lao nhé, sau này có câu nào khó cứ việc đến hỏi mình."
Kỷ Sầm vui vẻ rời đi để lại Tề Diệu Tưởng ôm đầu gối ngồi xổm ở cầu thang, lòng cô thầm mắng con sói đuôi to không biết xấu hổ kia một vạn lần.
Không thể bị chiếm của hời như vậy được, thù lao không thể lãng phí. Tề Diệu Tưởng rút ra kinh nghiệm xương máu, cô quyết định hắc hóa, phải ép khô Kỷ Sầm mới được. Sau này chỉ cần gặp câu nào không biết thì đều cầm đi làm phiền Kỷ Sầm.
Cô phải làm cậu phiền chết thì thôi!
Tề Diệu Tưởng nào biết đó chính là kế hoạch của Kỷ Sầm. Cậu còn ước gì ngày nào cô cũng tới làm phiền cậu. Có đôi lúc cô mang những bài rất dễ đến hỏi mà cậu cũng chẳng vạch trần, Kỷ Sầm cười tủm tỉm giảng bài cho cô.
Nhờ sự ham học hỏi của Tề Diệu Tưởng, cũng nhờ sự tận tâm giảng bài của Kỷ Sầm mà lần thi toàn thành phố đầu tiên của lớp mười hai Tề Diệu Tưởng đạt được số điểm Toán cao nhất trong cuộc đời đi học của cô, 148 điểm.
Đổng Vĩnh Hoa rất vui mừng, thầy khen ngợi cô trước mặt cả lớp. Sau khi về nhà lại được Tề Tư khen thêm một hồi.
Thành quả là sự chiến thắng của cả cô và Kỷ Sầm.
...
Lớp mười hai không xứng có nghỉ đông nghỉ hè, khi lớp mười và mười một còn đang ở nhà xem phát lại Xuân Vãn thì mùng 5 lớp mười hai đã phải đi học lại.
Lễ tuyên thệ 100 ngày hôm ấy, trường học muốn chọn một học sinh đại diện lên sân khấu diễn thuyết cho học sinh cả khối. Nếu Kỷ Sầm và Cố Dương không đi học vì vị trí này chắc chắn là Bách Trạch Văn.
Nhưng đáng tiếc, sau cùng người lên sân khấu vẫn là Kỷ Sầm.
Bầu trời tháng ba trong xanh, thời tiết vẫn còn chút se lạnh đầu xuân. Trên sân thể dục, chàng trai mặc đồng phục Nhất Trung kiểu Tây, sơ mi trắng thắt cà vạt đứng trên sân khấu. Cậu vỗ nhẹ microphone, sau khi xác định có âm thanh thì câu đầu tiên như đang chào hỏi những người bạn thân: "Chào các bạn, mình là Kỷ Sầm lớp 12A29. Đại hội học sinh lớp 10 ba năm trước của chúng ta, khi ấy cũng là mình lên sân khấu phát biểu. Hôm nay mình có đầu có cuối nên lại tới rồi đây."
Dưới sân khấu khán giả bật cười, Kỷ Sầm cũng mỉm cười. Sau lời nói đầu hài hước, cậu khẽ hắng giọng rồi chính thức bắt đầu bài diễn thuyết.
Trước khi lên lớp mười hai, tất cả mọi người đều cho rằng lớp mười hai là địa ngục nhân gian. Hiện giờ thật sự lên lớp mười hai, nghĩ kĩ lại thì hình như thế thật.
Chẳng phải họ vẫn đang sống rất tốt ư, cũng chẳng có ai thật sự học đến chết cả.
Không có những lời thề thốt hùng tráng, có thì cũng chỉ là những lời văn kể lại thanh đạm như nước. Họ kể lại khoảng thời gian hơn một nghìn ngày đêm. Thời gian trôi nhanh như bóng câu qua khung cửa sổ, có buồn có vui, có chua xót nhưng cũng có vui sướng.
"Ba năm, hơn một nghìn ngày đêm, chúng ta đã cố gắng nỗ lực hết sức mình. Còn lại thì giao cho ông trời vậy."
"Mong tất cả chúng ta đều có thể giống như những lời thơ của Từ Hà Khách. Vô nhân phù ngã Thanh Vân chí, ngã tự đạp tuyết chí sơn điên." (Không ai đỡ ta lên đến đỉnh mây xanh, ta tự đạp tuyết để lên đến đỉnh núi)
"Mong chúng ta có thể giống như một câu thơ của Lý Bạch. Trông trời ngửa mặt cười khì, phiêu bồng ta lại có khi thế này."
Kỷ Sầm khẽ dừng lại, ý chí thiếu niên, giọng điệu kiên định nhưng cũng dịu dàng: "Ông trời tuyệt đối sẽ không cô phụ sự nỗ lực của bất kì ai. Chúng ta từng người cố gắng, sau cùng xin chúc mọi người, chúc tất cả một trăm ngày sau gặp nhau trên đỉnh vinh quang."
Các bạn dưới sân khấu vỗ tay không ngừng.
"Gặp nhau ở đỉnh vinh quang!!!"
Trong một trăm ngày này, confession của trường Nhất Trung đặc biệt thêm một mục gọi là "Thi đại học cố lên". Trên đó là những lời chúc của các em lớp mười và mười một gửi đến các anh chị lớp mười hai.
Cách ngày thi càng lúc càng gần, thời tiết càng ngày càng nóng. Không khí trong tòa dạy học của lớp mười hai dần dần ngưng đọng, khoảng thời gian này đã xảy ra một chuyện vô cùng lãng mạn.
Buổi tối tự học hôm ấy, trong sân trường vốn yên tĩnh thì bỗng nhiên vang lên âm thanh của pháo hoa.
Học sinh ai nấy đều nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này màn đêm đen kịt đã bị vô số bông pháo hoa soi sáng.
Chủ nhiệm Vương đi đến nói với họ một chuyện.
"Hôm nay có một đàn anh và một đàn chị về trường, pháo hoa này là đàn anh bắn cho đàn chị. Đương nhiên cũng là bắn cho chúng ta."
"Cũng may đàn anh này là niềm tự hào của trường học, có tiếng nói. Cậu ấy đã đi nhờ hiệu trưởng, hiệu trưởng gọi điện cho đồn công an xin phép nên mới được phép bắn pháo hoa."
Chủ nhiệm Vương cười nói: "Ra ngoài xem đi, học mệt rồi cũng nên thả lỏng một lát."
Lời này vừa dứt, tòa nhà lớp mười hai áp lực và im lặng bỗng tràn ngập tiếng hoan hô.
Gió đêm hè thổi tới, pháo hoa rực rỡ như bao trùm cả trời đêm. Hành lang kiểu mở chật kín học sinh, ai chạy nhanh thì chiếm được chỗ tốt, ai chậm chân thì chỉ đành chen ở phía sau mà xem.
Lư Văn Giai là người đầu tiên chạy ra khỏi lớp, cô ấy bay ngay đến hành lang giữa lớp A28 và A29. Khi tìm được các bạn, cô ấy cười hì hì thần thần bí bí nói: "Đừng đứng ở đây, mình có một chỗ bí mật, để mình đưa các cậu đi."
Sau đấy cô ấy dẫn cả nhóm chạy lên cầu thang, vốn dĩ sân thượng luôn khóa cửa không cho phép học sinh đi lên lúc này thế mà lại đang mở.
Lư Văn Giai đắc ý nhướng mày: "Không ngờ đúng không. Lần trước dì lao công lên quét dọn quên khóa cửa đó."
Đi lên sân thượng, pháo hoa như gần trong gang tấc. Lư Văn Giai chạy lên trước, cô ấy bỗng ngẩng đầu hét to một tiếng giữa âm thanh pháo nổ ầm ĩ: "Chúc mình thi đại học cố lên! Hắc mã của khóa này nhất định sẽ là mình!!!"
Những người khác cũng hét theo, tiện thể còn ước nguyện.
Vương Thư Hủy: "Thi đại học cố lên! Đại học Chiết Giang mình tới đây!"
La Yên: "Thi đại học cố lên! Sau này mình sẽ kiếm thật nhiều tiền rồi đi Hàn Quốc tham gia fansign của idol mình! Oh yeah!"
Bách Trạch Văn: "Thi đại học cố lên! Nhất định lần này ông đây sẽ làm hạng 1!!!"
"Thi đại học cố lên!"
Tề Diệu Tưởng cũng bị bầu không khí này lây nhiễm, cô chạy đến rồi hét một tiếng cố lên thật to như giải phóng bản thân.
Kỷ Sầm và Cố Dương đứng sau nhìn họ rồi mỉm cười, bỗng nhiên Tề Diệu Tưởng quay đầu hỏi: "Các cậu không hét một tiếng à?"
Bách Trạch Văn: "Hai tên đó có cần thi đại học đâu, góp vui cái gì."
Kỷ Sầm chớp mắt: "Không đâu, tôi với Cố Dương cũng đăng kí thi đại học rồi. Tụi tôi cảm giác không thi một lần cho biết thì ba năm cấp ba sẽ hơi nuối tiếc."
Bách Trạch Văn xịt keo, cậu ta nhìn sang Cố Dương, Cố Dương bình tĩnh gật đầu.
Pháo hoa bắn xong, Bách Trạch Văn đứng trên sân thượng sụp đổ gào to: "Đờ mờ, các cậu bị dở hơi à!!!"
...
Một tháng sau, một ngày trước khi kì thi đại học diễn ra. Giáo viên chủ nhiệm các lớp mười hai đứng trên bục giảng nhấn mạnh lần cuối cùng, dặn học sinh của mình ngày mai nhất định phải mang đầy đủ giấy báo dự thi và dụng cụ học tập. Tối nay nhớ đi ngủ sớm để đảm bảo sáng mai có đủ tinh thần tham gia kì thi. Tuyệt đối, tuyệt đối không được đến muộn. Những lời này các thầy cô năm nào cũng nói nhưng mỗi năm đều có học sinh phạm phải những sai lầm cơ bản như vậy.
Cô Bùi đứng trên bục giảng dặn dò: "Còn nữa, lớp chúng ta có bạn nữ nào đang đến kì không, hơn nữa lúc đến kì nhất định sẽ bị đau nên cô đã chuẩn bị thuốc giảm đau cho các bạn, đợi lát nữa nhớ đến văn phòng của cô lấy nhé."
Tất cả những chuyện cần nói đều đã nói xong, cô Bùi cầm phấn ném vào người nào đó ở phía dưới.
"Bách Trạch Văn, cô đang nói những điều cần chú ý trước khi thi. Chuyện quan trọng như vậy em lại nằm bò ra đó ngủ, còn muốn thi tốt không đấy?"
Bách Trách Văn ngẩng đầu lên, cậu ta nhặt lấy phấn của cô Bùi kẹp giữa hai ngón tay để bên miệng giở vờ nhưng đang vừa ưu sầu vừa thở dài hút thuốc.
Thi cái rắm í, làm lung tung cho xong. Dù sao thì có làm tốt đến đâu thì cũng có làm hạng 1 được đâu.
Vẻ mặt cô Bùi phức tạp: "... Đợi thi đại học xong thì nhanh chóng bảo ba em đưa em đi bệnh viện kiểm tra não bộ đi nhé."
Thế nhưng cái người bị cô Bùi cho rằng nên đi kiểm tra não thì trước khi có kết quả thi của toàn tỉnh vài ngày, ba cậu ta là Bách Vinh đã nhận được điện thoại từ tổ chiêu sinh của hai trường đại học hàng đầu Bắc Kinh, họ hỏi nguyện vọng và hướng chuyên ngành của Bách Trạch Văn.
Sau khi cúp máy của thầy cô tổ chiêu sinh, Bách Vinh hỏi con trai: "Con muốn đi Thanh Hoa với Cố Dương hay đi Bắc Đại với Kỷ Sầm?"
Bách Trạch Văn đột nhiên rơi vào sự lựa chọn khó khăn của cuộc đời, dù chọn cái nào thì cũng cảm giác có lỗi với người còn lại.
Ngày công bố kết quả thi, cậu ta vẫn còn đang do dự chưa quyết. Thế là Bách Trạch Văn quyết định gọi điện thoại hỏi hai người bạn tốt, cho họ cơ hội cạnh tranh công bằng.
Cậu ta gọi cho Cố Dương trước, Cố Dương vô tình nói luôn: "Cậu sang Bắc Đại đi, đi mà dính Kỷ Sầm ấy đừng tới làm phiền tôi."
Bách Trạch Văn: "..."
Tức giận cúp máy, cậu ta lại gọi cho Kỷ Sầm. Thế nhưng điện thoại Kỷ Sầm đang bận.
Ông nội nó chứ, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết cậu ta đang nói chuyện với ai.
Mười một giờ sáng, điểm thi đại học được công bố đồng loạt. Suy xét đến vấn đề có lẽ lúc này sẽ rất nhiều người tra điểm, có lẽ mạng sẽ lag nên Kỷ Sầm đợi đến mười phút sau thì mới gọi cho bạn gái.
"Bao nhiêu thế? Chắc là không lệch so với dự tính đâu nhỉ?"
Tề Diệu Tưởng đang ngồi trước máy tính, cô nhìn giao diện tra điểm của mình: "Không biết nữa, trên đó chỉ hiện xếp hạng tỉnh thôi."
Kỷ Sầm lập tức hiểu ra, cậu cười nói: "Chúc mừng cậu, thành tích bị ẩn như vậy nghĩa là ổn rồi."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");