(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cả nhóm ước gì có thể gọi điện thoại cho Kỷ Sầm ngay lập tức để nói cho cậu biết rằng những năm nay Tưởng Tưởng đã phải chịu đựng những gì. Cô có nỗi khổ riêng chứ không phải cố ý trốn tránh cậu đâu, cô cũng không cố ý từ chối để các bạn ở bên ngoài.
Tề Tư nói sẽ điều tra việc giữa cô Tăng và ba ruột Tưởng Tưởng, chuyện này người lớn bọn họ sẽ giải quyết, mấy đứa nhóc như họ cũng chẳng giúp được gì.
Trước khi tiễn bốn người ra cửa, Tề Tư suy nghĩ rồi vẫn dặn dò Bách Trạch Văn tạm thời đừng nói cho Kỷ Sầm biết chuyện của Tưởng Tưởng.
"Thằng bé Kỷ Sầm vẫn đang ở Bắc Kinh, dì không muốn vì chuyện này mà làm nó bị ảnh hưởng." Tề Tư nói: "Khoảng thời gian Kỷ Sầm không ở Đồng Châu, dì nhờ bọn con ở trường quan tâm Tưởng Tưởng hơn nhé. Đợi Kỷ Sầm thi đấu xong quay về rồi hẵng nói cho nó hay."
Tề Tư không những suy nghĩ cho con gái mình mà đồng thời cũng suy xét đến tương lai của Kỷ Sầm.
Chúng vẫn là những đứa trẻ đang ở độ tuổi tình cảm to hơn cả trời, khoảnh khắc này có lẽ sẽ cảm thấy không gì quan trọng bằng tình bạn. Thế nhưng bà là người lớn, từng trải hơn chúng rất nhiều, bà biết trải nghiệm hiện tại của Kỷ Sầm quan trong với thằng bé đến mức nào. Tưởng Tưởng không muốn nói cho thằng bé bản thân mình chịu uất ức vì không muốn ảnh hưởng đến lựa chọn của thằng bé, Tề Tư cũng thế.
Bách Trạch Văn gật đầu đồng ý với yêu cầu của Tề Tư, nhưng sau khi xuống lầu thì lập tức gọi điện cho Kỷ Sầm.
Kỷ Sầm không nghe máy, có lẽ là không mang điện thoại bên người. Bách Trạch Văn lại gửi tin nhắn cho cậu, bảo rằng nhìn thấy tin nhắn thì gọi điện lại.
Lư Văn Giai kéo cánh tay cậu ta: "Chẳng phải dì không cho cậu nói với Kỷ Sầm à?"
Bách Trạch Văn hỏi ngược lại: "Cậu nghĩ bây giờ Kỷ Sầm cả ngày đều lo lắng chuyện chia tay, tôi không nói với cậu ta thì tâm trạng cậu ta có tốt hơn không?"
Vương Thư Hủy lo lắng: "Thế nếu lỡ làm chậm trễ cậu ấy thi đấu thì sao?"
La Yên cũng gật đầu khuyên: "Nếu bỏ lỡ cơ hội lần này thì đáng tiếc lắm."
Các cô ấy đều lo lắng cho Kỷ Sầm còn Bách Trạch Văn thì lại cười.
"Yên tâm đi, với người khác có lẽ sẽ đáng tiếc nhưng với Kỷ Sầm thì không đâu."
Cậu ta hiểu bạn mình, với Kỷ Sầm mà nói thì thi đấu chỉ là dệt hoa trên gấm thôi.
Kỷ Sầm thích xem Harry Potter, ước mơ lớn nhất từ bé chính là trở thành một pháp sư, hoặc nói cậu muốn trở thành một người giải cứu thế giới.
Cậu bé có ước mơ giải cứu thế giới, thỉnh thoảng sẽ ngơ ngác rồi bỗng nhiên nói một câu "Anh Thang, Chó chết, các cậu nói xem trên thế giới chẳng lẽ thật sự không có pháp sư ư?"
Khi ấy Bách Trạch Văn và Cố Dương buồn cười mà nhìn cậu, hỏi cậu vẫn là trẻ con chắc, thế mà còn tin thế giới phép thuật.
"Muốn giải cứu thế giới quá." Kỷ Sầm thở dài.
Cố Dương cố ý hỏi: "Cậu hi vọng thế giới không hòa bình thế hả?"
"Tôi hi vọng thế giới hòa bình, nhưng tôi cũng muốn làm người giải cứu thế giới."
Bách Trạch Văn: "Tại sao lại muốn làm người giải cứu thế giới?"
"Vì ngầu đó."
Hai chàng trai cạn lời nhìn bạn mình, Kỷ Sầm lại nhướng mày nhìn họ rồi cười như một đứa trẻ.
Hai người bất lực nhìn nhau, ăn ý dùng ánh mắt trao đổi lời trong lòng.
Điềm tĩnh lại dịu dàng, cởi mở lại đáng tin cậy, sáng suốt nhưng đồng thời cũng mang theo phong thái thiếu niên rực rỡ như ánh mặt trời. Một Kỷ Sầm như thế chính là tia sáng chiếu xuống sinh mệnh của bọn họ, là niềm an ủi, là một người bạn, người anh em mà họ không thể thiếu trong cuộc đời này.
Muggle thì làm sao, không biết phép thuật thì thế nào, từ lâu Kỷ Sầm đã là người giải cứu hai người bọn họ rồi.
(*) Muggle: một danh từ để chỉ người thường (không có phép thuật) trong truyện Harry Potter.
Vì thế nên Bách Trạch Văn biết hiện giờ việc Kỷ Sầm muốn làm nhất là gì.
...
Giai đoạn huấn luyện tạm thời kết thúc. Từ năm ngoái đến năm nay, một kì thi tuyển chọn thí sinh cho cuộc thi 5 môn học lớn, từ đội tuyển thành phố cho đến đội tuyển tỉnh, tuyển chọn gắt gao, nhiều thí sinh như vậy mà sau cùng vài trăm thí sinh mũi nhọn ưu tú nhất được chọn tiến vào đội tuyển quốc gia. Sau cùng lại chọn thêm một lần nữa, chọn ra một nhóm để ra nước ngoài thi đấu.
Sau khi danh sách các thí sinh được chọn vào vòng cuối cùng được công bố, giáo viên tổ chức cuộc họp riêng với từng thí sinh, bảo rằng sau khi về kí túc xá hãy gọi điện hỏi ý kiến phụ huynh, báo trước một tiếng rằng có khả năng phải ra nước ngoài thi đấu.
Tên Kỷ Sầm cũng có trong danh sách, cậu gọi điện cho Kỷ Lễ Ngôn.
Kỷ Sầm đứng trên ban công, gió tháng tư vẫn còn se se lạnh. Địa điểm tập huấn của cậu ở vùng ngoại ô Bắc Kinh, đưa mắt ra xa có thể thấy một mảng trống trải xám xịt. Dưới ánh đèn mờ nhạt chẳng có cảnh gì để ngắm cả.
Cậu nhìn chằm chằm hồi lâu, cho đến khi Kỷ Lễ Ngôn hỏi cậu: "Quyết định rồi? Không thi đấu nữa? Muốn quay về?"
Kỷ Sầm: "Vâng."
Nói xong Kỷ Lễ Ngôn lại thở dài, nhưng ông vẫn muốn khuyên con mình: "Kỷ Sầm, từ bé tới lớn chỉ cần con quyết định thì ba mẹ sẽ không nhúng tay vào. Bởi vì chúng ta tin con, tin rằng con là một đứa trẻ có chủ kiến, sẽ không để bản thân mình hối hận, thế nhưng việc này..."
"Nhiều năm về sau, có thể con sẽ hối hận." Kỷ Lễ Ngôn nói: "Hối hận rằng vì một người mà từ bỏ tiền đồ có thể nói là tốt nhất với con lúc này."
Kỷ Sầm bỗng hỏi: "Ba, ba cảm thấy cái gì mới là tiền đồ?"
"Khi học tiểu học, học một trường cấp hai tốt là tiền đồ. Sau khi lên cấp hai, học một trường cấp ba tốt là tiền đồ. Bây giờ con học cấp ba rồi, học trường đại học tốt là tiền đồ. Thế sau khi học đại học thì sao? Tìm một công việc tốt, mua một căn nhà lớn, một chiếc xe xịn?"
"Ba nói ba chưa bao giờ can thiệp vào quyết định của con, đó là bởi vì dù con có phản kháng thì cũng vẫn sẽ bước trên con đường gọi là tiền đồ đã định, chưa bao giờ thay đổi." Kỷ Sầm khẽ nói: "Thực ra con vẫn luôn là một người chẳng có gì để theo đuổi, con không biết tương lai bản thân muốn làm gì nên đối với con làm gì cũng được. Học Xã hội hay học Tự nhiên, sau này làm công việc gì cũng thế, chỉ cần con luôn là số một, luôn làm tốt nhất là được."
"Nếu không tìm được mục tiêu thì cứ từ từ tìm." Kỷ Lễ Ngôn nói: "Tại sao lại cứ phải từ bỏ ở thời điểm mấu chốt này?"
"Không phải là con từ bỏ, con chỉ là ở thời điểm mấu chốt này lựa chọn việc xứng đáng làm hơn thôi."
Kỷ Lễ Ngôn không nhịn được mà hỏi: "Nên con mới muốn dùng tiền đồ của mình để đánh đổi?"
Dừng giây lát, Kỷ Sầm bình tĩnh nói: "Ba ơi, con lớn như thế rồi lần đầu tiên thích một người. Bây giờ cậu ấy đang cần con nên con muốn quay về."
Đối mặt với sự bình tĩnh lại thành khẩn của con trai, Kỷ Lễ Ngôn nói không thành lời.
Người lớn bọn họ luôn cho rằng mình trưởng thành nên lúc nào cũng nói trẻ con thì hiểu gì về tình yêu. Thế nhưng tình yêu ở độ tuổi này, tình cảm ở độ tuổi này mới là thuần túy nhất, chân thành nhất. Thứ tình cảm không bị hiện thực cuộc sống hay bất kì trách nhiệm gì bó buộc, yêu là yêu, không có điều kiện đi kèm gì hết.
Kỷ Lễ Ngôn nói: "Nhưng nếu sau này con hối hận thì sao? Nếu con và cô bé đó không đi tới cuối cùng thì sao. Ba nói thật với con, trong nhóm bạn của ba và mẹ con năm ấy không phải không có những mối tình mãnh liệt, thế nhưng đi đến hiện tại chỉ có ba và mẹ con."
Ông bày ra khả năng tàn khốc này trước mặt con trai chính là muốn thằng bé suy xét rõ ràng hơn.
Theo quá trình trưởng thành, ai rồi cũng sẽ dần dần hiểu được rằng tương lai quan trọng hơn tình yêu. Thế nhưng cũng sẽ hiểu được rằng, trong xã hội đầy rẫy những vội vàng xốc nổi, lòng người có thể thay đổi trong phút chốc này thì tình cảm chân thành như vậy thực ra càng khó có được.
Cũng chính vì quá khó có được nên rất nhiều người tìm kiếm cả đời, cược thua cả cuộc đời cũng chẳng tìm thấy phần tình cảm chân thành ấy.
Nghe lời nhắc nhở của ba mình, Kỷ Sầm nghiêm túc nói: "Con tin Tưởng Tưởng đúng là người kia, cho nên con tình nguyện vì cậu ấy hi sinh một vài thứ."
Khoảng thời gian này cậu ở Bắc Kinh huấn luyện đã đi rất nhiều nơi tham quan. Mỗi khi đến một địa điểm, nhìn thấy cảnh tượng xinh đẹp trước mắt thì điều cậu nghĩ trong đầu luôn là nếu có Tưởng Tưởng ở đây thì tốt rồi.
Cậu muốn cùng cô đi check in tại Universal, muốn cùng cô mặc đồng phục Hogwarts, mua cho cô một cây đũa phép thuật, dạy cô đọc thần chú. Cậu còn muốn cùng cô đi Thiên An Môn xem mặt trời mọc và lễ thượng cờ, muốn đưa cô đi Ứng Hòa cung ước nguyện, mua cho cô vọng tay may mắn, còn muốn đưa cô đi dạo ở hồ Vị Danh.
Kỷ Sầm thích Tề Diệu Tưởng, cậu cũng thương cô nhiều hơn. Nghe kể chuyện trước đây của cô, những gì cô đã trải qua mà cậu không thể tưởng tượng nổi trước đây cô đã sống như thế nào.
Vậy nên dù cô có nhạy cảm, tự ti đến đâu thì cậu cũng sẽ kiên nhẫn, một lần rồi lại một lần nói với cô rằng, Kỷ Sầm cậu bằng lòng vĩnh viễn làm người đuổi theo cô, đưa cô đi trải nghiệm những gì tốt đẹp nhất trên thế gian này, cho tới khi sinh mệnh cô tràn ngập ánh sáng.
"Ba ơi, con muốn đi Bắc Kinh học đại học cùng cậu ấy." Cậu khẳng định: "Tiền đồ của con có cậu ấy, tiền đồ của cậu ấy có con, đây là thứ tiền đồ mà con muốn."
Kỷ Lễ Ngôn vẫn không nói gì, sau cùng người lên tiếng là Hạ Viên.
"Vậy thì quay về đi." Bà dịu dàng nói: "Mẹ mua vé máy bay cho con."
...
Nhận được cái gật đầu của ba mẹ, vài ngày sau Kỷ Sầm làm xong hết tất cả các thủ tục, cậu nói tạm biệt với thầy cô và đồng đội.
Các thầy cô đều lấy làm tiếc bởi thực ra Kỷ Sầm rất có hi vọng sẽ vào được danh sách cuối cùng. Thế nhưng ba mẹ cậu đều đồng ý cho cậu quay về Đồng Châu nên các thầy cô cũng không tiện nói gì.
Cùng nhau huấn luyện lâu như thế, dù tới từ năm châu bốn bể, giọng mỗi vùng mỗi khác, thì các đồng đội cũng đã trở thành bạn tốt của nhau. Kỷ Sầm cổ vũ các bạn cố lên, cố gắng giành được huy chương vàng trở về.
"Phải vậy mà, giành vinh quang cho đất nước." Đồng đội nói: "Đến khi đó gặp nhau ở Top 2 nhé."
Kỷ Sầm mỉm cười đồng ý rồi ôm các bạn, trong đó không có Cố Dương.
"Cố Dương đâu?"
Đồng đội ngạc nhiên nói: "Đang ở kí túc xá thu dọn hành lí, không phải cậu muốn về Đồng Châu cùng Cố Dương à?"
Kỷ Sầm nghi hoặc hả một tiếng, không kịp hỏi đồng đội đã quay người chạy về kí túc xá.
Vừa bước vào kí túc xá, Cố Dương thực sự đang gấp quần áo trên giường của mình.
"Cậu..." Giọng Kỷ Sầm không chắc chắn: "Cậu cũng muốn về Đồng Châu?"
Cố Dương ừ ngắn gọn.
"Ba cậu đồng ý rồi?"
"Cậu nghĩ ba tôi quản được tôi?"
"Không phải thế." Kỷ Sầm bước tới chặn lại động tác đang gấp quần áo của cậu ấy: "Không phải cậu cũng có tên trong danh sách à, không muốn lấy huy chương nữa?"
Cố Dương đẩy tay cậu ra rồi tiếp tục gấp quần áo, cậu ấy hỏi: "Huy chương có ăn được không?"
Kỷ Sầm im lặng vài giây rồi lại hỏi: "Thế giành vinh quang cho đất nước thì sao?"
"Yên tâm đi, thiếu tôi với cậu thì những người khác cũng vẫn giành vinh quang cho đất nước thôi. Dù sao thì học sinh Trung Quốc chúng ta về mặt so IQ thì đã thua bao giờ đâu."
Kỷ Sầm nhìn cậu ấy bằng ánh mắt phức tạp, cậu nói: "Thực ra cậu không cần làm đến bước này đâu, một mình tôi về Đồng Châu là được rồi."
Cố Dương biết tại sao Kỷ Sầm lại nhìn mình, Kỷ Sầm lo cậu ấy vẫn còn tình cảm với Tề Diệu Tưởng.
Cố Dương chẳng thể phủ nhận điều này, cậu dừng động tác gấp quần áo, đứng thẳng người lên nhìn thẳng vào Kỷ Sầm.
"Tam Cân, Tưởng Tưởng rất quan trọng với cậu, cậu ấy cũng là một người bạn rất quan trọng của tôi."
"Tôi đã đồng ý với cậu ấy rằng sẽ làm người nhà của cậu ấy. Việc của cậu ấy đương nhiên tôi phải về." Cố Dương nhẹ giọng nói: "Cậu có thể từ bỏ thi đấu vì bạn gái của mình thì tại sao tôi không thể từ bỏ vì em gái tôi?"
Im lặng trong chốc lát, Kỷ Sầm cúi đầu cầm quần áo của Cố Dương lên.
Cố Dương: "Làm gì đấy?"
Kỷ Sầm: "Giúp cậu gấp quần áo, hai người cùng gấp thì hiệu suất sẽ cao hơn."
...
Sau khi Tề Diệu Tưởng đi học lần cuối ở chỗ cô Tăng về, Tề Tư lập tức nói mọi chuyện với Cố Minh Chu.
Cố Minh Chu nghe mà nhăn chặt chân mày, nhờ vả mấy tầng quan hệ mới tìm được giáo viên chuyên nghiệp. Thế mà giáo viên lại có qua lại riêng tư với Tô Chính Dịch, ông lập tức liên lạc với anh cả của mình đang ở thành phố Thanh Hà.
Nếu đã giúp Diệu Tưởng tìm được cô Tăng thì cục diện rối loạn lúc này cũng nên để ông tới giải quyết.
Muốn điều tra Cục phó của cục Quản lý nhà ở vốn dĩ không phải chuyện gì dễ dàng, thế nhưng xã hội của người trưởng thành tự nhiên sẽ có tồn tại quy tắc ngầm. So sánh việc này có làm được hay không, hiệu suất cao hay thấp chính là so xem vòng quan hệ và tài nguyên của ai nhiều hơn.
Anh cả Cố Nghi Nguyên của Cố Minh Chu có quan hệ cá nhân với thị trưởng Tư của thành phố Thanh Hà, đôi bên lại là thông gia tương lai nên chỉ cần một cuộc điện thoại thì chẳng mấy mà lệnh điều tra từ Ủy ban giám sát địa phương đã được gửi đến nhà Tô Chính Dịch, cô giáo Tăng cũng bị đình chỉ chức vụ tạm thời để chờ điều tra từ bên phía trường học.
Khoảng thời gian này, vợ chồng Tô Chính Dịch cũng không ngồi yên. Vợ Tô Chính Dịch gọi điện cho ba và anh trai Tề Tư, gọi họ đến Đồng Châu gây náo loạn để phản kích.
Với người nghèo mà nói thì người trong nhà mới là kẻ gây thêm tổn thương lớn nhất, câu nói này quả thực chẳng sai. Tề Tư chẳng thể ngờ rằng, vì mười mấy triệu của vợ Tô Chính Dịch mà ba ruột và anh ruột mình lại tìm đến tận công ty Cố Minh Chu gây chuyện. Họ kêu gào bà mười bảy tuổi đã làm tình nhân rồi sinh con, mắng bà không biết kiểm điểm.
Cha con họ chưa kịp mắng mấy câu đã bị bảo vệ tới lôi đi, ngay cả mặt mũi Cố Minh Chu cũng chưa kịp gặp.
Sau đấy hai người lại tới vài ngày liền, Cố Minh Chu trực tiếp báo cảnh sát giam giữ họ vài ngày thì chuyện này mới xem như dừng lại.
Bị người thân chảy chung một dòng máu trói buộc cả nửa đời người đến làm loạn vài trận như thế, Tề Tư khóc trong lòng Cố Minh Chu một hồi thì cuối cùng cũng hoàn toàn thất vọng với người nhà.
Ngày hôm sau bà đến gặp luật sư để tư vấn về việc làm giấy tờ cắt đứt quan hệ huyết thống, dự định sẽ sắp xếp thời gian quay về thôn Bách Châu, gọi ba và anh trai đến ủy ban nhờ hòa giải. Trước năm mười tám tuổi bà sống ở nhà họ Tề, phải trả bao nhiều tiền bà sẽ trả bấy nhiều, đưa tiền rồi kí tên xong thì sau này bà với nhà họ Tề, với thôn Bách Châu sẽ chẳng còn quan hệ gì nữa.
Mà Tề Diệu Tưởng đang đi học không hay biết gì về những việc này.
Tề Tư và Cố Minh Chu đều giấu cô những chuyện phiền phức của người lớn. Khoảng thời gian này Cố Minh Chu còn gọi điện thoại cho Tề Diệu Tưởng, ông nói rằng nếu cô còn muốn tiếp tục thi Truyền Thông thì ông sẽ giúp cô tìm một giáo viên khác.
Có lẽ là những việc đã trải qua khiến Tề Diệu Tưởng bỗng nhiên mất đi tự tin thi Nghệ thuật, cô vẫn cứ tưởng nguyên nhân nằm ở bản thân mình, là do bản thân quá kém nên mới không nhận được sự công nhận của cô Tăng. Thế nhưng bây giờ mới hay, chẳng qua cô chỉ là công cụ trao đổi lợi ích của người lớn bọn họ thôi.
Cô chợt hiểu tại sao khi ấy Kỷ Sầm lại từ bỏ bắn cung, không phải vì không thích, mà là vì mệt.
Vì vậy cô không hề cảm thấy nuối tiếc khi từ bỏ thi Nghệ thuật.
"Xin lỗi con." Cố Minh Chu trịnh trọng xin lỗi cô trong điện thoại: "Chú nên điều tra cẩn thận từ trước."
Nghe chú Cố nói xin lỗi, cô vội nói không sao đâu, ngoài ra cô còn cảm ơn chú ấy.
Cố Minh Chu nhất thời không kịp phản ứng: "... Tại sao lại cảm ơn?"
"Cảm ơn chú đã giúp con biết được hóa ra không phải tất cả giáo viên đều xứng được gọi là thầy cô, sau này nếu gặp phải những chuyện như vậy thì con sẽ không phủ định bản thân nữa."
Cố Minh Chu nhẹ giọng nói: "Sẽ không đâu, có chú ở đây sau này con sẽ không gặp phải chuyện như vậy nữa."
Tề Diệu Tưởng: "Vâng vâng!"
Nghe thấy giọng nói tin tưởng của cô, Cố Minh Chu khẽ cười: "À đúng rồi, còn muốn nói cho con biết chuyện này nữa. Cố Dương nó..."
Còn chưa nói xong thì chuông vào lớp vang lên, Tề Diệu Tưởng vội nói: "Chú ơi, con phải vào lớp rồi. Chú đừng nói với mẹ con là con lén mang điện thoại đi học nhé."
Vội vàng cúp máy, Tề Diệu Tưởng chạy nhanh về lớp.
Vì không phải đi học lớp của cô Tăng nữa nên cả người cô nhẹ nhõm đi rất nhiều. Lúc lên lớp lại nghiêm túc như xưa, mỗi buổi trưa đều đi căn tin ăn cơm với các bạn. Trừ việc không hiểu tại sao tự nhiên các bạn lại quan tâm mình quá mức, quan tâm đến mức dính chặt vào nhau ra thì tất cả dường như lại quay về ngày xưa.
Chỉ có việc Kỷ Sầm và Cố Dương không có mặt là khác xưa.
Năm nay Kỷ Sầm phải đón sinh nhật ở Bắc Kinh, khi ấy cô còn đang mất tinh thần vì bị cô Tăng đả kích, không có thời gian quan tâm đến tâm trạng của cậu, thậm chí câu chúc sinh nhật vui vẻ cô cũng chưa nói với cậu.
Hôm ấy nói chuyện với mẹ suốt cả buổi chiều, vừa ngủ dậy cô lập tức muốn nhắn cho cậu một bài xin lỗi thật dài. Thế nhưng nghĩ đến việc cậu đang ở Bắc Kinh chuẩn bị thi đấu nên tạm thời cô vẫn lưu bài xin lỗi ấy vào thư nháp.
Chỉ là cô cảm thấy bài xin lỗi thì không đủ thành ý nên Tề Diệu Tưởng định đợi cậu thi đấu quay về sẽ gặp mặt xin lỗi, xin cậu tha thứ.
Nếu cậu bằng lòng tha thứ cho cô thì đương nhiên là tốt nhất, nếu không thì...
Vậy cô sẽ xin lỗi thêm vài lần nữa, cho đến khi cậu tha thứ mới thôi.
...
Cuối tuần học xong tiết buổi sáng, buổi chiều nhà trường cho nghỉ học nên Tề Diệu Tưởng định đi mua quà sinh nhật cho Kỷ Sầm.
Nửa năm trước cô đã tìm cửa hàng mua giúp goods anime từ nước ngoài rồi dùng số tiền tiêu vặt tiết kiệm rất lâu của mình mua một món goods số lượng giới hạn. Món đồ ấy lênh đênh trên biển cả nửa năm, qua biết bao cửa ai thì mấy ngày này cuối cùng cũng đã tới. Ông chủ cửa hàng gửi tin nhắn gọi cô đi lấy.
Các bạn nói rằng muốn đi cùng cô nhưng bị cô từ chối.
Không phải Tề Diệu Tưởng không muốn các bạn đi cùng mà là dạo này họ thật sự quan tâm cô hơi quá rồi, thường xuyên làm cô nổi cả da gà.
Học xong tiết cuối cùng của buổi sáng, Tề Diệu Tưởng khoác cặp nói tạm biệt rồi chạy khỏi lớp học.
Vương Thư Hủy hỏi: "Có đi theo không?"
La Yên: "Thế không hay lắm thì phải. Dì chỉ bảo tụi mình quan tâm cậu ấy nhiều hơn thôi chứ không bảo theo dõi cậu ấy."
Hai cô gái không quyết định được nên nhìn về phía Bạch Trạch Văn.
Bách Trạch Văn đang định nói gì đó thì điện thoại trong túi đổ chuông, cậu ta lấy ra, vừa xem thì nghi hoặc cay mày.
Vương Thư Hủy: "Sao đấy?"
Bách Trạch Văn khó hiểu: "Kỷ Sầm gửi tin nhắn nói là cậu ta vừa xuống máy bay, về cùng Cố Dương."
"Hả?" La Yên chớp mắt: "Hai cậu ấy thi xong rồi à? Nhanh thế á?"
"Tôi tra thử IMO năm nay rồi, tháng bảy tổ chức mà."
Không hiểu ra làm sao, Bách Trạch Văn dứt khoát đứng dậy: "Tôi đi sang lớp kế bên tìm bọn Ngô Trừng đi đón Kỷ Sầm, các cậu nếu không yên tâm Tưởng Tưởng thì đi theo cậu ấy đi, chúng ta giữ liên lạc."
Cùng lúc đó Tề Diệu Tưởng đã chạy ra đến cổng trưởng, cô lấy điện thoại đặt xe.
Đặt xe xong, cô lại mua một cây xúc xích ở sạp ngoài cổng trường, vừa ăn vừa chờ xe.
Cổng trường Nhất Trung rất lớn, lúc này trừ học sinh của trường ra thì có mấy tên côn đồ đang ngồi xổm ở bên cạnh trụ đá, trong nhóm đó còn có một cô gái.
"Là nó à?" Một tên côn đồ nâng cằm hỏi.
Tô Tư Nguyện nói: "Ừ, nó đó."
"OK." Tên côn đồ kia đứng dậy.
Tô Tư Nguyện vội giữ hắn lại: "Mày điên à, chỗ này là cổng trường đấy, không thấy có bảo vệ đứng đó à. Đợi nó đi xa đã."
Tên côn đồ xua tay: "Được, được, được. Đợi nó đi xa rồi nói."
Ba mình còn đang bị điều tra, không biết ở đây hống hách sai khiến cái gì nữa. Nếu không phải trong túi có tí tiền thì còn lâu họ mới đến đây hầu hạ cô ta.
Tô Tư Nguyện biết đám côn đồ này chỉ vì tiền, cô ta cũng chẳng để đám này vào mắt. Nhìn cái người không đứng cùng đám côn đồ kia, thực ra cũng khá đẹp trai, chỉ là ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Tề Diệu Tưởng đang ăn xúc xích ở cách đó không xa.
Tô Tư Nguyện nhìn khinh bỉ.
Đúng là đủ ghê tởm, chỉ có thể nói rằng cả nhà họ Tề đó đúng là người một nhà.
Trước đó mẹ cô ta gọi nhà họ Tề tới nơi Tề Tư làm việc náo loạn, chẳng những không náo ra chuyện gì mà ngược lại còn bị tạm giam. Cái người đang hẹn hò với Tề Tư rất có thực lực, trực tiếp cử luật sư nói theo hướng gây rối. Vừa nghe thấy ba và ông nội mình bị tạm giam lưu hồ sơ, Tề Vũ đang học đại học vội vàng xin nghỉ về nhà một chuyến.
Tề Diệu Tưởng hại ba cô ta bị điều tra, nếu sự thật bị phơi bày thì không những phải chịu xử phạt mà có khả năng công việc ở Cục cũng không giữ được. Tô Tư Nguyện sao có thể nuốt trôi cục tức này, mẹ Tề Diệu Tưởng ngày nào cũng ở cùng ông chủ lớn đó nên cô ta không động vào được, nhưng Tề Diệu Tưởng ngày nào cũng đi học ở trường thì sẽ có lúc ở một mình thôi.
Không muốn để Tề Diệu Tưởng sống tốt, tốt nhất là cả nhà cắn xé lẫn nhau, Tề Vũ chính là trợ thủ tốt nhất của cô ta.
Tô Tư Nguyện cố tình hỏi: "Sao? Cô em họ lâu lắm không gặp đó của mày có phải càng ngày càng xinh không."
Tề Vũ lạnh nhạt ừ một tiếng.
Đúng là rất xinh, năm nay lại tròn mười tám, vẫn duyên dáng yêu kiều không hề thua kém cô ruột Tề Tư. Nhìn Tề Diệu Tưởng bây giờ đâu còn dáng vẻ mặc quần áo cũ của anh ta, bị anh ta coi như con ngựa mà cưỡi trên lưng đâu.
...
Vừa ăn xong xúc xích thì xe cũng tới, Tề Diệu Tưởng lên xe đi đến cửa hàng goods ở trung tâm thương mại.
Kiểm tra đồ trong cửa hàng, cô lại đi sang tiệm bên cạnh mua giấy gói và ruy băng. Tề Diệu Tưởng mượn kéo và băng dính ở đó rồi gói món quà như bọc bìa sách. Sau đấy cô lại mua thêm túi đựng quà để bỏ vào, hài lòng cầm túi quà trong tay, lúc này cô mới định đi về.
Khi cô bước ra khỏi trung tâm thương mại thì bỗng nhiên bị ai đó giật tóc, chưa kịp kêu đau thì đã bị bịt miệng lại.
Cô bị kéo đến một con ngõ nhỏ nằm giữa trung tâm thương mại và tòa nhà bên cạnh. Người kéo cô ném cô vào bức tường xi măng, lúc này Tề Diệu Tưởng bị đau mới kêu lên được.
Một giọng nói trêu đùa vang lên: "Kêu cũng dễ nghe thật đấy."
Tề Diệu Tưởng trừng mắt, cô đứng sát vào tường nhìn vài tên côn đồ xa lạ trước mặt, sau đấy ánh mắt bỗng nhiên nhìn thấy một gương mặt quen thuộc trong đó.
"... Tề Vũ?"
"Còn nhận ra anh à?" Tề Vũ trầm giọng nói: "Anh còn tưởng không về quê lâu như vậy, em đã quên người anh họ này từ sớm rồi chứ."
Tề Diệu Tưởng nghĩ tới những câu hỏi kinh tởm mà anh ta hỏi mình hai năm trước lúc về quê ăn Tết, cô quyết tâm nắm chặt tay, nhấc chân là phải chạy.
Chưa chạy được mấy bước thì đã bị một tên côn đồ túm tóc kéo lại, tên đó trực tiếp tát một cái lên mặt cô.
"Mẹ mày, muốn chạy đi đâu thế? Mày tưởng mày chạy được à?"
Trên mặt cô bị đau, bên má lập tức sưng lên vệt đỏ.
Tề Diệu Tưởng cố gắng ổn định giọng nói: "Nếu các người thực sự muốn tiền thì tôi có thể cho mấy người tiền."
Tên côn đồ cười: "Ngại quá, ông đây không thiếu tiền."
"Vậy rốt cuộc cái người đó cho các người bao nhiêu tiền." Tề Diệu Tưởng nói: "Chỉ cần tha cho tôi thì tôi có thể cho các người gấp hai."
"Ôi, nhìn không ra một đứa học sinh như mày lại nhiều tiền thế á."
Tên côn đồ còn định nói gì thì lại bị Tề Vũ cản lại, anh ta nhắc nhở: "Nó lừa mày đấy."
Tên côn đồ phản ứng lại, chửi một tiếng rồi lại tát cô một cái, không đỡ tức lại đấm lên bụng cô một quyền.
Tề Diệu Tưởng đau đến mức đổ mồ hôi, cô ôm bụng ngồi xổm xuống. Lúc này tên côn đồ đó để ý thấy túi đồ đẹp đẽ trong tay cô, hắn giơ tay ra muốn xem xem bên trong là gì, nếu đáng tiền thì sẽ cướp thẳng tay.
Tề Diệu Tưởng mở to mắt: "Không được động vào!"
Thấy cô sống chết cũng phải giữ lấy túi quà, tên côn đồ đó lập tức nhận định rằng món đồ bên trong đáng tiền, hắn xé ra ai ngờ bên trong chỉ là vài món đồ chơi anime.
"Mày dám đùa ông đây à?"
Hắn tức đến mức ném đồ xuống đất rồi giẫm lên vài cái.
"Mày làm gì đấy!"
Tề Diệu Tưởng ôm bụng khó khăn đứng dậy muốn đi nhặt thì lại bị tên côn đồ nắm tóc dúi xuống đất.
Đôi mắt cô lúc này đong đầy nước mắt, vốn dĩ xinh đẹp yếu ớt, lúc này nhìn càng đáng thương hơn. Tên côn đồ nhìn đến mức đôi mắt trầm xuống, bỗng nhiên hơi không đành lòng làm theo cách mà Tô Tư Nguyện dạy, hắn ta nhấc cổ áo đồng phục của cô lên định hôn.
Chưa hôn được thì đã bị Tề Vũ kéo ra.
Tề Diệu Tưởng không nghĩ Tề Vũ đang giúp mình. Quả nhiên, anh ta chỉ không muốn xếp sau tên côn đồ kia thôi. Tề Vũ nâng mặt cô lên, nhìn chằm chằm vào môi cô rồi hỏi: "Mấy năm nay em có bạn trai chưa? Nụ hôn đầu còn không?"
Tề Diệu Tưởng kinh tởm đến mức suýt nôn, cô cố gắng đẩy anh ta ra.
"Đờ mờ ông nội mày chứ!"
Tiếng gào từ đâu bỗng nhiên vang lên dọa mấy tên côn đồ sợ chết khiếp, chưa kịp phản ứng thì đã thấy vài cô gái xông vào từ đầu ngõ, trong tay còn cầm mấy ống thép không biết lấy được ở đâu.
Lư Văn Giai xác định mục tiêu, cô ấy nhặt ống thép lên rồi đập lên đầu Tề Vũ.
Có lẽ không ngờ rằng cô gái kia lại nhanh nhẹn đến vậy nên Tề Vũ không kịp trốn, hoa mắt chóng mặt, anh ta ôm đầu ngã ra đất.
"Tưởng Tưởng!"
Vương Thư Hủy hét lên rồi chạy đến ôm cô.
Tề Diệu Tưởng kinh ngạc nhìn các bạn, phản ứng đầu tiên là sao ba bạn ấy lại ở đây, phản ứng thứ hai là toang rồi, bốn cô gái bọn họ sao có thể đấu lại được cả đám côn đồ này.
Nhưng hiển nhiên ba cô gái có chuẩn bị rồi mới tới cứu cô. Vài chú bảo vệ ở trung tâm thương mại cũng chạy qua rất nhanh, trừ Tề Vũ bị đánh đến mức đầu váng mắt hoa ngã trên đất ra thì mấy tên còn lại thấy có người tới vội vàng nhấc chân chạy trốn. Hai tên chạy được, hai tên khác chậm hơn thì bị tóm lại.
Lư Văn Giai ném ống thép đi, hồn vía chưa ổn định lại, vuốt ngực nói: "Báo cảnh sát đi!"
La Yên ừ ừ một tiếng rồi vội móc điện thoại ra báo cảnh sát, Lư Văn Giai cũng lấy điện thoại nhưng cô ấy không gọi 110.
Vừa được kết nối, Lư Văn Giai lập tức gào lên: "Mấy tên con trai các cậu có sao không đấy!! Còn chưa chịu đến nữa!! Tôi cứu xong rồi!! Ông nội nó chứ, cần mấy tên con trai các cậu làm gì!!"
Lư Văn Giai thở phì phò tức giận cúp máy, lúc này La Yên cũng báo cảnh sát xong, giọng cô ấy run run: "Cảnh sát nói sẽ đến ngay."
Dây thần kinh vẫn luôn căng chặt cuối cùng cũng được thả lỏng, lúc này ba cô gái mới thở phào nhẹ nhõm.
Lư Văn Giai ban nãy vẫn còn nhanh nhẹn như người hùng, lúc này mới bẹp miệng sợ đến mức giậm chân, bỗng nhiên cô ấy òa khóc.
"Ông nội nó chứ dọa chết mình rồi. Nếu tụi mình đến muộn một chút thì mình thật sự không dám tưởng tượng sẽ xảy ra chuyện gì..."
Cô ấy vừa khóc thì La Yên và Vương Thư Hủy cũng khóc theo, ba cô gái ôm Tề Diệu Tưởng cùng khóc.
Cũng may là các cô ấy đi theo tới đây, nếu không thì đời này sẽ không tha thứ cho chính mình.
"Mình không sao.... Mình không sao đâu... Cảm ơn các cậu đã cứu mình."
Tuy trên người vẫn thấy đau nhưng lúc này trong lòng cô cảm thấy yên tâm chưa từng có, thậm chí cô còn an ủi các bạn đừng khóc nữa.
...
Sân bay cách xa nội thành, về trung tâm thành phố cần hơn một tiếng lái xe. Hơn nữa hôm nay đường rất tắc, cuối cùng cũng gần tới, Bách Trạch Văn lại nhận được một cuộc điện thoại, Lư Văn Giai nói rằng họ đang ở đồn công an, bảo các cậu tới thẳng đó là được.
Taxi chạy nhanh một đường đến cổng đồn công an, đám con trai đến sớm hơn các vị phụ huynh. Kỷ Sầm chạy xuống xe, ngay cả vali ở cốp sau cũng mặc kệ. Các bạn đằng sau cũng vội vàng chạy vào theo.
Tề Diệu Tưởng bị thương không nghiêm trọng lắm, xử lí đơn giản ở đồn công an, ghi chép hồ sơ xong mới đi bệnh viện kiểm tra.
Cô đang ngồi trên ghế uống trà nóng để ổn định tinh thần, ba cô bạn và một chị cảnh sát ở bên cạnh cô, bỗng nhiên một nhóm con trai chạy vào.
Các cô gái giật mình, Tề Diệu Tưởng ngẩng đầu, khoảnh khắc nhìn thấy Cố Dương và Kỷ Sầm, cô còn tưởng mình xuất hiện ảo giác.
Khoảnh khắc nhìn thấy Tề Diệu Tưởng, Cố Dương âm trầm đến mức mắng câu đờ mờ. Để lại Kỷ Sầm ở đó, cậu kéo đám Bách Trạch Văn đi tìm cái đám côn đồ bị tóm lại kia.
Một đường chạy đến đây, Kỷ Sầm vội đến mức đổ mồ hôi cả người. Sắc mặt và đôi môi cậu đều tái nhợt, vẫn chưa kịp ấm lại. Lúc này nhìn thấy dáng vẻ của cô, vành mắt cậu đau lòng mà đỏ lên.
Lư Văn Giai nói khẽ với chị cảnh sát: "Chị ơi, đây là bạn trai của Tưởng Tưởng vừa từ Bắc Kinh quay về. Vừa xuống máy bay là vội qua đây luôn, hay là để các cậu ấy nói chuyện riêng một lát?"
Trước khi đi ra ngoài, cô sợ Tề Diệu Tưởng đầu óc chưa kịp hoạt động nên cô ý giải thích bên tai cô: "À, sự việc xảy ra đột ngột nên quên nói với cậu. Bọn Kỷ Sầm từ Bắc Kinh về rồi, nhóm Bách Trạch Văn đi sân bay đón người nên mới đến muộn như vậy."
Tề Diệu Tưởng ngơ ngác ừ một tiếng.
Cô nhìn Kỷ Sầm đang đi về phía mình, cậu từ từ ngồi xuống bên cạnh cô rồi giơ tay lên. Ngón tay cậu đều đang run rẩy, muốn nhìn vết đánh trên mặt cô nhưng lại không dám chạm vào vì sợ cô đau.
"Xin lỗi cậu."
"Xin lỗi cậu."
Dường như là cùng lúc nói ra lời xin lỗi, bỗng chốc nước mắt của Tề Diệu Tưởng rơi xuống, Kỷ Sầm run rẩy nói: "Xin lỗi cậu, hôm ấy mình không nên nói với cậu những lời đó."
Cậu không nên nói cô kì lạ, cũng không nên nói cô hết thuốc chữa.
"Mình không biết cậu từng trải qua những chuyện đó, xin lỗi cậu..."
Cậu đau lòng tự trách đến tột cùng, tay cũng không dám chạm vào cô, sợ trên người cô vẫn vết thương ở chỗ nào đó cậu không nhìn thấy nên chỉ đành vụng về mà lơ lửng giữa không trung.
"Xin lỗi cậu, bây giờ mình tới tới... Xe chậm quá... Lại tắc đường nữa... Trên người cậu còn đau ở đâu không? Có cần đi bệnh viện không?"
Xin lỗi vì đến tận bây giờ mới biết những chuyện ấy, xin lỗi vì đến muộn như vậy, xin lỗi vì lúc cậu bị bắt nạt đã không đến bên cậu ngay lập tức.
Tề Diệu Tưởng thấy trong lòng chua xót.
Cậu liên tục nói xin lỗi.
Nhưng rõ ràng cậu không làm gì để phải xin lỗi cô cả.
Vừa rồi lúc nhóm Lư Văn Giai ôm cô khóc, cô sợ các bạn lo lắng nên cố nhịn không dám khóc mà liên tục nói không sao đâu, còn an ủi các bạn đừng khóc nữa.
Nhưng trước mặt Kỷ Sầm, tất cả những tủi thân đều bộc phát ra ngoài. Cô bẹp môi rồi nhào qua ôm cậu, bắt đầu khóc nức nở.
Trái tim cô như bị bóp nghẹt, vừa đau vừa xót. Kỷ Sầm ôm cô, vuốt tóc cô rồi không ngừng an ủi cô.
Cô khóc một lúc mới nói được thành lời, nhưng vì vẫn đang khóc nên cứ nức nở từng câu nói không rõ ràng. Kỷ Sầm nghe không hiểu, cậu rút giấy vừa lau nước mắt cho cô vừa bảo cô nói chậm lại, không cần vội.
"Xin lỗi cậu, mình không nên giấu cái gì cũng không nói với cậu, làm cậu buồn lòng... Còn nữa, mình... mình mua quà sinh nhật cho cậu... nó bị, bị giẫm nát rồi..."
Cô đã bị như thế rồi mà lúc này vẫn còn tự trách không giữ gìn kĩ quà sinh nhật tặng cậu, Kỷ Sầm không biết nên nói gì, cậu cố nhịn xuống, khẽ dỗ cô: "Bị giẫm hỏng rồi thì thôi vậy, chỉ cần cậu không sao là được."
Tề Diệu Tưởng lại vừa khóc vừa lắc đầu.
"Nhưng mà cái đấy, cái đấy là goods Conan phiên bản giới hạn... Trước đây cậu nói với mình là rất muốn có nó, mình đợi nửa năm, còn tiêu hơn một nghìn tệ nữa... Một nghìn tệ đó..."
Khóc càng thương hơn.
Kỷ Sầm vỗ lưng cô: "Được được được. Không sao mà, mình bù cho cậu nhé. Quay về mình bù một nghìn cho cậu."
"Không phải vấn đề tiền bạc..." Tề Diệu Tưởng vừa nấc vừa nói yêu cầu của mình: "Chủ yếu là cái đó khó mua lắm đấy, mình cất công nhờ người order từ Nhật Bản về..."
Kỷ Sầm dở khóc dở cười vì lời nói của cô, cậu thương tiếc lau nước mắt cho cô rồi nói: "Không sao đâu, đừng khóc nữa. Sau này mình đưa cậu đi Nhật chơi, tới lúc đó muốn mua bao nhiêu thì mua, tụi mình mua cả combo luôn."
Phụ huynh nhận được điện thoại, lúc này cũng đang trên đường vội tới. Tề Tư lo lắng sốt ruột đến đồn công an, người còn đứng ở cửa chưa bước vào đã nghe thấy lời Kỷ Sầm nói.
Tề Tư quay đầu nhìn Cố Minh Chu: "Kỷ Sầm muốn đưa Tưởng Tưởng của chúng ta đi Nhật mua gì cơ? Còn mua cả combo nữa?"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");