(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tiếng chuông vang lên, công việc trực ban hôm nay tới đây là kết thúc.
Hôm nay Bách Trạch Văn lại dậy muộn, vẫn không kịp mua đồ ăn sáng.
Trực ban xong, trên đường đã chẳng còn ai nữa rồi. Hai người thong dong đi về phía tòa giảng đường, Bách Trạch Văn uể oải nói: "Được rồi, cậu đi ăn bánh kếp của cậu đi, tôi đi căn tin xem còn tí cơm thừa canh cặn nào không."
Mấy chữ cuối cùng, cậu ta còn cố ý nhấn trọng âm.
Thế nhưng điều khiến cậu ta thất vọng chính là Kỷ Sầm chẳng có phản ứng gì đặc biệt. Cậu chỉ ờ một tiếng, tiện thể nhắc cậu ta một câu đừng đi lâu quá, Tiết đầu tiên là tiết Tiếng Anh của Tiểu Bùi, cô ấy ghét nhất việc Bách Trạch Văn tới muộn, vào lớp muộn kiểu gì cũng sẽ bị ăn mắng.
Bách Trạch Văn cạn lời, cuối cùng cũng hiểu được cái gì gọi là anh em như thể tay chân, phụ nữ thì như quần áo.
Anh em như thể tay chân, chân này là chân rết thì có; phụ nữ thì như quần áo, quần áo mùa đông chắc chắn luôn.
"Này, có phải là anh em không đấy hả? Tôi không quản mưa ngại gió tới trực ban với cậu, ngày nào cũng dậy sớm hơn cả gà, thế mà cậu nhẫn tâm để tôi đến căn tin ăn cơm nguội một mình?"
Kỷ Sầm bất lực nhìn cậu ta: "Thế cậu muốn thế nào?"
"Tuần sau bảo nhóc đáng thương mang bữa sáng giúp tôi." Cuối cùng Bách Trạch Văn cũng nói ra mục đích thật sự của mình.
"Thế cậu vẫn nên đến căn tin ăn đi." Ngừng lại giây lát, Kỷ Sầm nói tiếp: "Muốn ăn gì cũng được, tôi mời cậu."
Kỷ Sầm nói xong thì lấy thẻ cơm của mình ra thật.
Vẻ mặt Bách Trạch Văn phức tạp: "Tôi nói này, cậu nhỏ nhen thật đấy, không cho nhóc đáng thương mang bữa sáng giúp tôi, đấy là chuyện tiện tay thôi mà, có cần tới mức đó không?"
Kỷ Sầm đáp: "Đây không phải vấn đề nhỏ nhen hay không."
"Đó là vấn đề thuộc tính chiếm hữu, cậu không để cậu ấy mang bữa sáng giúp tôi là vì cậu ghen." Bách Trạch Văn khẳng định.
Kỷ Sầm nhếch miệng.
"Tôi ghen cái rắm."
"Ngày nào cậu ấy cũng mang hộ nhiều đồ ăn sáng như vậy, cậu không thấy cặp sách của cậu ấy sắp không chứa nổi nữa à? Cậu đừng hóng hớt nữa, được không?"
Vừa nói xong, Kỷ Sầm nhướng mày quơ quơ chiếc thẻ cơm trước mặt Bách Trạch Văn.
"Mới nạp 200 tệ, muốn không? Không thì thôi."
Bách Trạch Văn cố gắng chống lại sức quyến rũ của thẻ cơm, cậu ta hừ một tiếng.
"Một tấm thẻ cơm 200 tệ đã muốn mua chuộc tôi? Ông đây không rẻ rúng thế đâu, không ăn nữa."
Vốn định đến căn tin ăn gì đó lót bụng, đã vậy giờ dứt khoát không đi nữa. Dù sao cậu ta mà chết đói thì tội này cũng tính cho Kỷ Sầm.
Con trai ở tuổi này vẫn đang độ phát triển cơ thể, mỗi ngày ăn ít đi một bữa thì cũng chẳng khác gì đang đòi mạng, huống chi cái thằng Bách Trạch Văn này ngày nào cũng nhảy nhót điên khùng tiêu hao năng lượng như một con khỉ. Không ăn một bữa cũng có nguy cơ dẫn tới tuột huyết áp, thế nên Kỷ Sầm đành phải thỏa hiệp: "Được rồi, đợi lát nữa tôi chia cho cậu vài miếng."
Bách Trạch Văn ngạo nghễ nhếch môi: "Thế còn tạm được, coi như trong lòng cậu vẫn còn người anh em là tôi đây."
Kỷ Sầm nhàn nhạt nói: "Tôi sợ cậu đói chết thì tôi còn phải phí thời gian đi phúng viếng cậu."
Bách Trạch Văn: "..."
Mặc kệ ánh mắt chửi mắng của Bạch Trạch Văn, Kỷ Sầm cất thẻ cơm đi. Lúc này điện thoại để trong túi áo khoác đổ chuông, cậu lấy ra nhìn, là Cố Dương gửi tin nhắn hỏi cậu sao còn chưa về lớp.
Xem ra bánh kếp đã được giao tới, Kỷ Sầm trả lời: lập tức về.
Cố Dương đứng ở cầu thang chờ cậu như đã nói trước đó.
Ba người gặp nhau tại cầu thang tòa khối 10, Cố Dương khoanh tay đứng dựa vào lan can. Đôi mắt màu nâu lạnh lùng bên dưới lớp mắt kính, vẻ mặt nhìn thối vô cùng giống như toàn thế giới ai cũng đều nợ cậu ấy 8 triệu.
Từ hồi bé cậu ấy đã mang cái bản mặt thối tha này, là bạn nối khố nên Kỷ Sầm đã sớm quen. Nhưng cơn giận lần này của Cố Dương hình như chỉ nã vào cậu, Kỷ Sầm còn chưa lên tới nơi, Cố Dương đã ném bánh kếp trong tay về phía cậu, mặc kệ cậu có đỡ được không.
Cũng may Kỷ Sầm phản ứng nhanh, hai người thường xuyên chơi bóng rổ với nhau nên Kỷ Sầm bắt được bánh kếp trên không trung, may mắn thoát nạn.
Tuy Kỷ Sầm hơi không vui nhưng vẫn tốt tính nói: "Cậu có thể đợi tôi lên tới nơi rồi đưa có được không, đây là bánh kếp chứ không phải bóng rổ, rơi xuống đất thì ăn kiểu gì được nữa."
Cố Dương: "Để trong túi rồi cậu còn sợ cái gì? Rơi thì nhặt lên ăn không phải là được rồi sao."
Kỷ Sầm tặc lưỡi.
Người này lại làm sao đấy, ai chọc gì cậu ta rồi? Hôm nay thích sinh sự thế.
Cố Dương thích sinh sự lại ném phần bánh kếp còn lại cho Bách Trạch Văn.
Bách Trạch Văn bắt lấy theo bản năng rồi mới hỏi: "Đây là gì thế?"
Cố Dương: "Cậu mù à?"
Nhìn phần bánh trong tay giống hệt của Kỷ Sầm, Bách Trạch Văn thắc mắc: "Cậu mua bánh kếp cho tôi à?"
Cố Dương giật giật khóe miệng.
"Cậu nghĩ nhiều rồi, Tề Diệu Tưởng mua."
"Hả? Cậu ấy mua cho tôi? Tôi có nhờ cậu ấy mua đâu." Bách Trạch Văn nhìn Cố Dương rồi lại nhìn Kỷ Sầm cũng đang thắc mắc giống mình: "Tại sao thế?"
"Bởi vì cậu ấy là Đoan Thủy đại sư*, cho hai người mưa móc đồng đều."
(*)Đoan Thủy đại sư: chỉ những người làm việc không thiên vị bất cứ ai, công bằng liêm chính.
Mưa móc đồng đều: chỉ Hoàng Thượng luôn ban ơn đồng đều cho tất cả phi tần trong hậu cung.
Cố Dương bất ngờ mang tới một chuyện hài đen* rồi xoay người rời đi.
(*) là một thể loại hài kịch sử dụng sự hài hước một cách không lành mạnh, bắt nguồn từ những vấn đề mang tính cấm kị và được xem là tương đương với bối cảnh trước đây của thể loại "gallows humor"
Cố Dương nói đùa cứ như Diêm Vương đang ăn bánh dày vậy - vừa khó ăn vừa khó nuốt. Nói là hài, thế nhưng lại chẳng buồn cười, ngược lại cứ có cảm giác như bị mỉa mai.
Lại còn "mưa móc đồng đều", xem phim cung đấu quá 180 phút hả.
Bách Trạch Văn lầu bầu trong miệng nhưng khi cậu ta vừa mở túi, khoảnh khắc ngửi thấy mùi thơm của bánh kếp nóng hổi, cậu ta chỉ muốn lao đến trước mặt Tề Diệu Tưởng quỳ xuống hô to "Ngô hoàng vạn tuế".
Biết làm sao được, thơm quá đi mà.
Cậu ta thực sự không ngờ Tề Diệu Tưởng sẽ mang bánh kếp cho mình.
"Kỷ Sầm." Bách Trạch Văn lẩm bẩm.
Kỷ Sầm: "Sao?"
"Nếu như chúng ta cùng yêu một người con gái thì có còn tiếp tục làm anh em nữa không?"
"..."
Lúc này đến cả một ánh mắt Kỷ Sầm cũng lười cho cậu ta.
Đồ dở hơi.
"Thật đấy." Bách Trạch Văn ôm ngực trái, hít một hơi thật sâu: "Không lừa cậu đâu, tôi hơi hơi rung động rồi đấy, trái tim bé nhỏ đang đập thình thịch đây này."
"Trái tim con người mà không đập thì là chết đấy." Kỷ Sầm cắn bánh kếp với vẻ mặt lạnh tanh: "Lát nữa cậu nhớ đưa tiền ăn sáng cho cậu ấy."
Thấy Kỷ Sầm không mắc bẫy, Bách Trạch Văn cũng thấy vô vị, cất cái dáng vẻ diễn kịch đi.
Rung động thì đúng là hơi rung thật, thế nhưng chỉ là cảm giác cảm động thôi.
Nhóc đáng thương đúng là một cô gái tốt, nhìn thì ngốc ngốc dịu dàng, không ngờ lại là người chu đáo như vậy.
Bách Trạch Văn cũng cắn một miếng bánh kếp của mình, nói năng nhồm nhoàm: "Yên tâm đi, tôi thiếu cậu ấy mấy tệ này được chắc?"
Hai chàng trai cứ đứng song song ở cầu thang, định ăn hết bánh kếp rồi mới về lớp.
Bách Trạch Văn ăn rất nhanh, cậu ta ăn hết một cái bánh kếp thì Kỷ Sầm mới thong thả ăn được nửa cái.
Cậu ta nuốt nước miếng, thò lại gần muốn ăn ké một miếng bánh của Kỷ Sầm, kết quả lại bị màu vàng óng phết trên mặt bánh của Kỷ Sầm thu hút.
"Này, sao trong bánh kếp của cậu còn có thêm trứng thế?"
Nhìn kĩ hơn, thế mà lại là hai cái trứng ốp la xếp chồng lên nhau nữa.
Nhiều hơn cậu ta những hai quả trứng.
"Của cậu không có à?" Kỷ Sầm hỏi.
"Không có."
Hai người nhìn nhau, Bách Trạch Văn bỗng nhiên phẫn nộ nói: "Được lắm, Cố Dương còn nói cậu ấy mưa móc đồng đều, mưa móc đồng đều cái quỷ ấy. Thiên vị tới trên đầu ông đây rồi này, dựa vào cái gì mà cho cậu thêm trứng nhưng lại không cho tôi?"
Kỷ Sầm cúi đầu nhìn bánh kếp của mình, khóe miệng đang nhai bánh khẽ nhếch lên.
Liếc mắt nhìn Bách Trạch Văn vẫn đang hậm hực, Kỷ Sầm nhướng mày từ từ nói: "Hết cách rồi, Hoàng Thượng sủng ái tôi."
"..."
Sủng ái con mẹ cậu.
Bình thường mồm miệng Bách Trạch Văn còn réo rắt còn hơn chim sẻ đột nhiên không biết nên nói gì.
Kỷ Sầm với Cố Dương không hổ là bạn từ thuở nhỏ, nói chuyện hài nhạt nhẽo đều khiến người ta khó nuốt như nhau.
Bách Trạch Văn khẽ lẩm bẩm: "Cậu cứ đắc ý đi. Đợi tuần sau trực ban xong, cậu chẳng còn giá trị lợi dụng với cậu ấy nữa, cậu cứ chờ bị đá vào lãnh cung đi."
Tề Diệu Tưởng lúc này hoàn toàn không biết bởi vì bản thân mua một cái bánh kếp thêm trứng nho nhỏ đã dấy lên một cuộc "đại chiến hậu cung".
Cố Dương đã về tới lớp học, không biết tại sao ban nãy cậu ấy lại vô cớ nổi giận, có nghe rõ lời của cô không nữa.
Chắc là không đưa nhầm đâu nhỉ?
Vì hôm qua Kỷ Sầm chuyển nhiều tiền hơn nên cô đã cố ý dặn dì bán bánh cho thêm hai quả trứng vào phần của cậu.
Tuy Kỷ Sầm đã nói chút tiền đó giữ lại để nói chuyện với mình, thế nhưng đều là bạn học với nhau, làm gì có chuyện nói chuyện mà còn thu tiền.
Vì thế nên cô dùng cách cho thêm hai cái trứng ốp la, âm thầm trả tiền lại cho cậu ấy.
Tề Diệu Tưởng cảm thấy mát ruột vì EQ của mình đã tiến bộ.
Cơ mà tuy là EQ tiến bộ, nhưng khả năng giao tiếp vẫn cần phải cải thiện.
Mỗi lần cô muốn tìm Cố Dương thì luôn có người nhanh hơn cô một bước, nếu không phải người khác tới hỏi lúc nào nộp bài tập Sinh học thì cũng là bạn cùng bạn kiếm cậu khảo bài giùm.
Thực ra chỉ là chuyện đi hỏi vài câu, cô hoàn toàn có thể thoải mái đi tới trước mặt Cố Dương hỏi, hỏi xong thì đi liền, cũng chẳng làm mất thời gian của cậu ấy.
Nhưng hiện tại cô vẫn chưa thoải mái được như thế.
Thế là cô cứ đợi rồi lại đợi như vậy, đợi đến khi tiếng chuông vào tiết 1 vang lên cũng chẳng tìm được cơ hội nói chuyện với Cố Dương.
Tề Diệu Tưởng tự nhủ trong lòng, đợi tiết sau cô nhất định phải đi hỏi.
Cuối cùng cũng hết tiết, Tề Diệu Tưởng uyển chuyển từ chối lời rủ rê cùng đi vệ sinh của bạn cùng bàn Lư Văn Giai, cô hít thở sâu rồi đứng dậy.
Đột nhiên cô bị ai đó chặn lại.
Là bạn nữ nào đó trong lớp chưa từng nói chuyện với cô.
Cô gái nọ đứng trước bàn của cô, trước tiên mỉm cười rồi mới nói: "Tề Diệu Tưởng, tuần sau cậu có thể mua bữa sáng giúp mình được không?"
Tề Diệu Tưởng đang định đồng ý thì cô ấy nói tiếp: "Nhân tiện cậu có thể mang giúp vài người bạn của mình ở lớp khác không? Đến lúc đó mình sẽ đưa tiền cho cậu."
Mấy ngày nay giúp các bạn trong lớp đã đủ nhiều rồi, nếu còn thêm nữa thì sợ rằng túi du lịch cô mượn của mẹ cũng không đủ chỗ nữa.
Tề Diệu Tưởng hơi hé miệng, do dự một lát rồi khéo léo hỏi: "Lớp bạn cậu không có ai mang giúp hả?"
Cô bạn đáp: "Có chứ, nhưng mà học sinh ngoại trú lớp bọn họ sợ bị bắt sẽ bị trừ điểm nên không muốn giúp."
Thấy Tề Diệu Tưởng không lên tiếng, cô bạn này lại hỏi thêm một lần: "Được không? Không để cậu mang đồ ăn có nước đâu."
Dưới ánh mắt mong đợi của cô ấy, Tề Diệu Tưởng cụp mắt.
"Mình có thể mang cho cậu, nhưng nếu mang cho cả người ở lớp khác nữa thì hơi nhiều quá, mình sợ cặp sách của mình không vừa."
Bạn ấy nói: "Không đâu, thực ra không có mấy người đâu, mình thấy cặp sách của cậu to lắm, chắc chắn là vừa mà."
"..."
Mang bữa sáng cho người ở lớp khác, cô chỉ nghĩ tới Kỷ Sầm và Bách Trạch Văn. Bởi người ta cho cô đi cửa sau, như vậy mới không bị tóm rồi trừ điểm.
Về phần những người khác, cô cảm thấy mình không có nghĩa vụ. Cô là học sinh ngoại trú chứ không phải là người chuyên đi mua bữa sáng cho người khác.
"Nếu mình mang bữa sáng cho mấy bạn ở lớp khác, lúc đấy bị bắt được thì sẽ trừ điểm của cả hai lớp......"
Trong đầu Tề Diệu Tưởng đang cố gắng sắp xếp câu chữ để từ chối sao cho khéo.
Nhưng cô bạn ấy dường như không thấy sự do dự của cô, cứ thuyết phục mãi: "Không đâu mà. Mấy ngày trước cậu mang nhiều vậy mà có bị bắt đâu, giúp thêm mấy người tụi mình thì sao có thể bị bắt được chứ."
Tề Diệu Tưởng nắm ngón tay: "Vẫn không ổn lắm."
Thấy cô do dự mãi không chịu đồng ý, cô bạn cuối cùng cũng nhìn ra cô không muốn chịu giúp mình.
"Có phải cậu không muốn giúp tụi mình mang bữa sáng không?"
"Ngày nào cậu cũng mang nhiều đồ ăn sáng như thế, nhân tiện mang thêm vài phần thì cũng có thêm phiền phức gì? Cậu không muốn thì cứ nói thẳng, cũng đâu phải bắt buộc cậu, làm như mình ép cậu mang đồ ăn sáng không bằng."
"Không muốn giúp thì thôi, coi như tôi chưa nói gì."
Giọng điệu hơi trách móc, thậm chí câu cuối cùng còn có vẻ mất kiên nhẫn, giống như Tề Diệu Tưởng làm tốn thời gian quý báu của bạn ấy.
Cô bạn bực bội nhìn Tề Diệu Tưởng rồi quay đi.
Bạn ấy rời đi được vài phút thì chuông báo vào tiết hai vang lên, Lư Văn Giai vội vàng chạy về, thấy Tề Diệu Tưởng ngây ngốc cúi đầu ngồi trên ghế, trên bàn vẫn bày sách của tiết trước, có vẻ tâm trạng không tốt lắm.
Lư Văn Giai hỏi: "Tưởng Tưởng, cậu sao đấy?"
Rõ ràng là tiết trước hai người còn thì thầm vài câu, tâm trạng vẫn tốt mà.
"Không sao, chỉ là tự nhiên mình muốn đi vệ sinh." Tề Diệu Tưởng khẽ nói.
Lư Văn Giai dở khóc dở cười.
"Vừa nãy ra chơi mình bảo cậu đi cùng mình thì cậu không đi. Hay là cậu nói với cô giáo một tiếng?"
Tề Diệu Tưởng lắc đầu: "Không sao đâu, mình nhịn một lát là được."
"Thế cậu nhịn không được nữa thì phải nói nhé. Đừng ngại, con người có ba việc gấp, cô giáo sẽ hiểu mà."
Tề Diệu Tưởng ừ một tiếng.
Tiết này Tề Diệu Tưởng ngồi học không vào, cô giáo đang giảng bài trên bảng, cô ở dưới nghĩ gió nghĩ mây.
Tề Diệu Tưởng hơi tủi thân, rõ ràng mỗi ngày cô giúp mang bữa sáng cho nhiều người như vậy, cớ gì vẫn khiến người khác không vui?
Cô không cảm thấy mình sai ở đâu cả, là cô bạn đó cố ép cô mà.
Nhưng cô không biết cách làm thế nào tranh luận với người ta.
Cô muốn kể với bọn Lư Văn Giai nhưng lại sợ các cậu ấy sẽ ra mặt thay mình, tới lúc đó lại cãi nhau với người ta rồi để cả lớp nhìn bọn họ náo loạn.
Thứ bảy không phải ra sân tập thể dục giữa giờ, Tề Diệu Tưởng mượn cớ đau bụng ra ngoài tránh tới lúc vào học mới quay lại.
Lư Văn Giai tưởng cô ăn đồ hỏng đau bụng, hỏi cô có cần xin giáo viên nghỉ rồi về nhà trước không, dù gì hôm nay cũng chỉ học nửa ngày.
Sắp thi giữa kì rồi, Tề Diệu Tưởng không muốn vắng tiết chỉ vì chút chuyện nhỏ này, cô lắc đầu nói mình không sao.
Cuối cùng cũng đợi tới lúc tan học, Lư Văn Giai nói với Vương Thư Hủy và La Yên việc Tề Diệu Tưởng đau bụng. Ba cô gái cùng nhau vây quanh Tề Diệu Tưởng hỏi có cần bọn họ đưa cô về nhà không.
Nhờ có sự quan tâm của bạn bè, tâm trạng không vui của cô cuối cùng cũng tốt lên đôi chút.
Tề Diệu Tưởng nhấn mạnh mình thật sự không sao, ba người họ mới yên tâm quay về ký túc xá thu dọn quần áo để cuối tuần về nhà.
Hôm nay là thứ bảy, mọi người ai nấy đều muốn về nhà. Mẹ Tề Tư vẫn đang đi công tác, dù về nhà thì cũng phải tự mình giải quyết cơm trưa nên Tề Diệu Tưởng không vội về, cô thong thả ngồi thu dọn cặp sách.
Trong lúc thu dọn, cô vô tình nhìn thấy mấy hộp socola bên trong chiếc túi có khóa kéo.
Quên mất tiêu, hôm nay cô mang socola đi định chia cho các bạn nữ trong lớp.
Mẹ nói đúng, thực ra thì không nhất thiết phải tặng socola cho từng người, có lẽ có người không thích ăn socola của cô.
Tề Diệu Tưởng kéo khóa lại.
Mọi người trong lớp đều đã đi về hết, bạn học phụ trách khóa cửa cũng định đi thì Tề Diệu Tưởng mới khoác cặp lên đi ra khỏi lớp.
Lúc này trên đường cũng chẳng có mấy người qua lại, trường Nhất Trung làm rất tốt việc phủ xanh trường học, ngay cả đường đi cũng được làm bằng phẳng đẹp đẽ. Bây giờ không phải thời gian mọi người đều tan học, đi trên đường có cảm giác như đang đi dạo trong công viên.
Chuyển trường tới đây lâu như vậy rồi mà cô vẫn chưa đi dạo xung quanh hẳn hoi, dù sao thì bây giờ vẫn chưa đói, Tề Diệu Tưởng dứt khoát quyết định đi dạo một vòng quanh trường.
Cô đi không có mục đích, đi cho đến khi tới trước một tòa nhà, bỗng nhiên cô nghe thấy có người đang gọi mình.
"Nhóc đáng...... Nhầm, Tề Diệu Tưởng!"
Cô ngẩng đầu nhìn theo hướng giọng nói, thế mà lại thấy Bách Trạch Văn. Cậu ta đang đứng ở ban công tầng 2, trong tay đang cầm cây gậy móc quần áo.
Bách Trạch Văn vịn lan can ban công hỏi: "Sao cậu lại ở đây?"
"À, mình đi dạo lung tung thôi."
Bách Trạch Văn cười: "Tới dưới tòa ký túc xá nam đi dạo á? Cậu biết cách đi thật đấy."
Bấy giờ Tề Diệu Tưởng mới nhận ra mình đi nhầm, vậy mà cô lại đi tới tận ký túc xá nam.
Cô gãi gãi sau gáy, đang lúc cô muốn giải thích rằng mình không biết đường nên đi lung tung thì lại nghe thấy cậu bạn trên lầu hỏi tiếp: "Tới cũng tới rồi, hay là cậu lên uống ly trà đi?"
Hai tai Tề Diệu Tưởng nóng bừng, cô vội trả lời: "Không cần, không cần đâu, mình đi đây."
"Ấy, cậu đợi chút."
Bách Trạch Văn gọi cô lại, nhưng bản thân lúc này đang đứng ở tầng 2 nên không ngăn được người. Cậu ta giơ cây móc theo bản năng nhằm móc Tề Diệu Tưởng lại.
Nào ngờ cây móc quá dài, lúc vung ra bị mắc vào dây phơi quần áo, Bách Trạch Văn hạ cây móc xuống một cái thì thấy một miếng vải đang treo trên dây lắc lư rơi xuống khỏi dây phơi đồ.
Vừa hay một cơn gió mùa thu thổi qua, cứ thế thổi miếng vải từ ban công ra ngoài.
"Vãi chưởng!"
Bách Trạch Văn không bắt kịp, nhưng cũng may lúc này Tề Diệu Tưởng nghe thấy tiếng kêu hoảng hốt của cậu ta nên quay đầu lại.
Có thứ gì đó từ trên trời bay xuống, chưa kịp nhìn rõ nó là gì, Tề Diệu Tưởng đã giơ tay bắt lấy theo bản năng.
Đợi tới lúc bắt được, cô giơ nó ra nhìn.
Màu đen, hình tứ giác, ở giữa còn có một cái túi rất to, trong chốc lát cô không rõ dùng để đựng cái gì.
Nhưng sau khi Tề Diệu Tưởng nhận ra đây là cái gì thì cô hiểu rồi.
Tề Diệu Tưởng cứng đờ tại trận, còn cứng hơn cả xác chết. Món đồ trên tay này, cầm không được mà vứt cũng chẳng xong.
Bách Trạch Văn ở trên lầu cũng đơ luôn.
Có điều may mắn ở đây là, cái đấy không phải của cậu ta. Q.uần l.ót của cậu ta đều được kẹp cùng vớ và treo ở giá phơi vớ chứ không phơi ở dây phơi quần áo. Bảy người trong ký túc xá bọn họ đều phơi thẳng lên giá treo vớ, chỉ có duy nhất một người anh em nào đó thấy phơi chung q.uần l.ót với vớ thì không được vệ sinh nên đòi phơi lên mắc áo, nói là phơi trải ra thì sẽ mau khô hơn.
Bách Trạch Văn cứng ngắc quay đầu lại.
"Tam Cân."
Sao không có ai ở đây thế?
"Kỷ Sầmmmmm!"
Lúc này cửa ký túc xá đã mở ra, Kỷ Sầm nghe thấy Bách Trạch Văn gọi mình nên đi về từ phòng đối diện.
"Làm gì? Tôi đang đấu xếp hạng với phòng đối diện."
Cậu nghiêng người lười nhác tựa vào khung cửa, cúi đầu chăm chú nhìn điện thoại.
Giọng điệu Bách Trạch Văn phức tạp: "Cái đó, ừm, q.uần l.ót của cậu rơi xuống rồi."
Lông mày Kỷ Sầm giật giật, cậu ngẩng đầu lên.
"Nhưng cậu đừng lo, vẫn chưa rơi xuống đất, không cần phải giặt lại đâu."
"Tề Diệu Tưởng bắt lấy giúp cậu rồi."
"..."
Vài giây sau, âm thanh bị giết chết vang lên, màn hình điện thoại chuyển thành màu xám. Trong tiếng hét uất hận "Kỷ Sầm sao cậu lại chết rồi, aaa, đã nói là dẫn chúng tôi bay cơ mà" từ phòng đối diện truyền đến, Kỷ Sầm hỏi: "Hôm nay là lễ hội ma quỷ à?"
Bách Trạch Văn: "Không phải."
Kỷ Sầm: "Thế sao cậu lại kể chuyện ma?"
____
Tác giả nói: Không cho cười! Q.uần l.ót của Tam Cân là size XL, cho bà xã triển lãm thực lực trước thôi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");