Ngày thứ hai, khắp phố lớn ngõ nhỏ kinh thành đều lưu truyền giả thuyết Thệ Huyết Hồng Nhan xông vào hoàng cung, công chúa Trường Hinh trúng độc thủ, hai vị tiểu thư tướng phủ cũng suýt ngọc nát hương tan, may mắn có nhị công tử tướng quân phủ cùng Du Long Công Tử không quản ngày đêm bảo hộ mới có thể toàn mạng...
Đương nhiên, đây là phiên bản đã được ta tô vẽ cho hay ho chứ bản cũ khó nghe hơn nhiều.
Trong đại sảnh tướng, ta túm chặt cổ Tô Nam lắc lắc như liều mạng vặt táo, "Nói, có phải ngươi nói hay không, có phải ngươi nói hay không..."
Lương Gia và Trường Hinh ở phía sau kéo ta, bị ta hất ra. Ta hung tợn rống với Tô Nam: "Nếu không nói thật, cẩn thận ta gả ngươi cho tam tiểu thư của Trầm viên ngoại ở thành Nam có dung mạo thiên tiên tên là —— "
Ánh mắt Tô Nam đang bỗng sáng ngời. Ta cười gian, phun luôn nửa câu sau: "—— vú em mặt rỗ!"
"Phốc —— "
"Khụ khụ khụ —— "
"Cạch —— "
Phụ thân đánh nát chén trà, ho khan không ngừng, quần áo ẩm ướt vì bị phun nước tung tóe. Nhị nương vội vàng lấy tay áo lau bị người đẩy ra.
"Tô Nhiễm ngươi rất giỏi, dám nhẫn tâm ép uổng đứa con ta khổ sở vất vả nuôi lớn? Nha đầu ngươi càng ngày càng kỳ cục, ngươi muốn làm ta tức chết phải không!" Phụ thân suýt nữa quỳ xuống.
Ta tạm thời buông Tô Nam ra, trả lời: "Là hắn chọc ta trước, người không biết người ngoài nói thế nào sao, nói tối qua ta với Tần Lãng, Lâu Huyên ngủ chung giường, bảo Tô Nhiễm ta sau này còn mặt mũi gì nữa!"
"Ngươi ngươi ngươi..." Phụ thân chỉ vào Tô Nam, tức giận run tay.
Tô Nam giải thích: "Ta bị oan, lời đồn này không liên quan tới ta, ta không biết gì cả!"
"Chính là ngươi nói, chính là ngươi nói, bằng không sao người ngoài biết việc này! Ngươi mỏ dài như vẹt, rảnh rỗi bắt chước vẹt nói bậy, khẳng định là ngươi nói..."
"Không phải ta!"
"Chính là ngươi!"
"Không phải ta, không phải ta!"
"Chính là ngươi, chính là ngươi!"
"..."
"Đủ rồi!" Phụ thân hét lớn một tiếng, phân phó đại ca đang đứng xem kịch vui, "Tô Tuấn, ngươi đến phòng bếp lấy hai cái búa đến đây, để bọn họ tới hậu viện đánh nhau, chém chết mới thôi!"
Tô Tuấn hóa đá, chưa thể lĩnh hội câu nói tinh túy kia của phụ thân.
Phụ thân hừ một tiếng thật mạnh, sau đó không thèm liếc chúng ta một cái, bước ra ngoài cùng nhị nương.
Ta với Tô Nam trừng nhau, giữa hai người tựa hồ có một tia chớp đì đùng vô hình. Lương Gia và Trường Hinh kéo ta ra, hết lời khuyên bảo, Tô Nam cũng bị Tô Duyên với Tô Tuấn tách ra, trận chiến này cuối cùng đã kết thúc êm đẹp.
"Giờ là lúc nào mà các ngươi còn có tâm tư cáu kỉnh! Hiện tại kinh thành không an toàn, tối hôm qua nếu không có Tần Lãng và Lâu Huyên, ba người các ngươi chết thế nào cũng không biết! Mau tỉnh lại, tỉnh lại đi!" Một lời của đại ca làm người trong mộng bừng tỉnh, khiến chúng ta nghẹn lời.
Sáng sớm hôm nay, Lâu Huyên và Tần Lãng mới về, bọn họ sợ Thệ Huyết Hồng Nhan quay lại nên bảo vệ chúng ta cả đêm. Mà ba chúng ta trải qua một phen kinh hách như vậy, làm sao còn dám ngủ. Vì thế năm người ngồi quanh bàn đến hừng đông. Trước lúc đi về, bọn họ còn nói đêm nay sẽ lại đến, bảo chúng ta đừng lo lắng.
Kỳ thật ta không lo lắng chút nào, ta là sợ hãi, sợ hãi cực độ. Nếu Thệ Huyết Hồng Nhan quyết bám riết không tha, đêm nay chắc chắn sẽ tìm tới. Ta không muốn chết, ta còn trẻ như vậy, còn thanh xuân như vậy, nếu ta cứ thế mà xuống âm tào địa phủ, diêm vương ngài cũng thấy tiếc hận cho ta...
Lương Gia vỗ đầu Trường Hinh: "Đều tại ngươi, lão yêu quái kia chắc chắn tới vì ngươi, ngươi suýt hại ta và Tô Nhiễm toi mạng, biết lỗi chưa!"
"Ta không biết sẽ như vậy..." Trường Hinh đuối lý.
Ta nói: "Được rồi, các ngươi đừng ầm ỹ, hiện tại không phải tìm hiểu xem ai chết trước hay ai có lỗi, chúng ta sắp chết đến nơi rồi, nếu lão yêu quái lại đến, cả đám chúng đều bị lấy máu!"
"Lấy máu?"
"Chính là bị hút máu!"
Không khí trong đại sảnh càng ngày càng trầm trọng. Ta bỗng thấy thật tự hào, thì ra ta cũng có thể khiến mọi người rúng động, quả nhiên hổ phụ không sinh khuyển nữ. Ta bắt chước phụ thân, tại thời điểm nghiêm túc nhất nâng chung trà lên uống một hớp, ra vẻ âm trầm, thâm sâu.
Nhưng biểu tình thâm trầm này nháy mắt đã bị phá hủy. Đầu sỏ gây ra là Tôn Nhược Sắc vừa rảo bước tới cửa, nàng vừa đi nhanh về phía ta, vừa hoang mang rối loạn: "Tôn Nhược Vi đã chết, nàng đã chết..." Nói xong òa khóc.
Tay ta run lên, chén trà vỡ nát thay tiếng trả lời.
"Ngươi nói gì? Ai đã chết? Tôn Nhược Vi nào? Đừng nói với ta là muội muội ngươi!"
Tôn Nhược Sắc gật đầu, khóc run từng đợt. Có thể khiến một nữ nhân như nàng ra nông nỗi này xem như là kỳ tích.
Tô Nam hỏi nàng: "Là Thệ Huyết Hồng Nhan?"
"Ta ta ta... Ta cũng không biết, vừa rồi lúc nha hoàn múc nước ở giếng phát hiện thi thể của nàng, máu bị hút khô rồi... Nàng nàng... Nàng tuy xấu tính nhưng cũng không thể giết nàng..." Lại khóc, hai mắt nàng nhắm nghiền, ngất đi.
"Tôn Nhược Sắc, Tôn Nhược Sắc ngươi tỉnh lại!" Ta lay nàng vài cái, không có chút phản ứng.
"Để ta!"
Lương Gia lại xuất tuyệt chiêu, dùng sức ấn huyệt nhân trung của Tôn Nhược Sắc. Tôn Nhược Sắc hồi tỉnh, mơ mơ màng màng hỏi: "Đây là đâu, sao ta lại ở đây?"
Nha đầu kia bị dọa hồ đồ. Ta lắc đầu, phân phó nha hoàn dìu nàng vào phòng ta nghỉ ngơi. Hiện tại nàng ra nông nỗi này, hỏi thêm nữa không chừng nàng lại ngất xỉu.
Tô Nam nghiêm giọng: "Hoàng cung, tướng phủ, thượng thư phủ. Thệ Huyết Hồng Nhan này càng ngày càng kiêu ngạo, nếu không ngăn lại, khẳng định sẽ còn nhiều nữ tử chết oan hơn."
"Đúng vậy, bà ta dám xông vào hoàng cung thủ vệ sâm nghiêm, bản lĩnh không thể khinh thường." Tô Duyên gật đầu.
Lương Gia nóng nảy: "Các ngươi đừng mãi khen người khác mà hủy diệt uy phong của mình nữa, chi bằng nghĩ cách giải quyết. Đúng, các ngươi không phải nữ nhân, không chết được. Đầu chúng ta đang lung lay, sắp rụng khỏi cổ rồi." Nói xong nàng liếc Tô Hành đang im lặng, ám chỉ hắn nên ra mặt làm anh hùng cứu mỹ nhân trong thời điểm nguy cấp như vậy.
Tô Hành đầu gỗ còn chưa thông suốt, căn bản không thể tiếp nhận sóng tình Lương Gia ám muội đưa tới.
Các ca ca thảo luận chuyện Thệ Huyết Hồng Nhan, một đám mặt co mày cáu, không ai thấy ta thấp thỏm lo âu. Không chỉ sợ hãi, chuyện khiến ta thấy nặng nề nhất là sinh mạng con người lần lượt mất đi. Lục tiểu thư, cung nữ của Trường Hinh, Tôn Nhược Vi... Các nàng không ngờ mình trở thành mục tiêu kế tiếp của Thệ Huyết Hồng Nhan. Tô Tuấn nói đúng, nếu Lâu Huyên và Tần Lãng không tới đúng lúc, ba chúng ta đã sớm đi thỉnh an diêm vương.
"Thập biểu tỷ, làm sao bây giờ, chúng ta có thể bị..." Trường Hinh làm một động tác cắt cổ.
Ta cắn cắn môi, không nói lời nào. Ta biết nếu muốn giết chúng ta, Thệ Huyết Hồng Nhan cũng sẽ không rảnh báo trước.
Lương Gia nói: "Tô Nhiễm ngươi choáng váng sao, hỏi không trả lời?"
"Không có gì để nói."
"Tần Lãng đến!"
"Tần Lãng đến, ta cũng không có gì để nói."
"Lâu Huyên đến!"
Ta nóng nảy: "Ngươi đừng nhàm chán vậy được không, bọn họ thích tới hay dù Tần Lãng và Lâu Huyên tay trong tay cùng nhau đến, ta cũng không có gì để nói..."
Nói tới đây, ta ngẩn người. Tần Lãng với Lâu Huyên đang đứng trước mặt ta, dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn ta. Nghĩ lại câu mình vừa nói là "Tần Lãng và Lâu Huyên tay trong tay cùng nhau đến", ta hận không thể lập tức mọc cánh cao chạy xa bay. Rất xấu xa, rất xấu xa, người ta cũng không phải đoạn bối! (Ý là đồng tính)
Nhưng nếu không phải đoạn bối, vì sao lần nào bọn họ cũng xuất hiện cùng lúc, tối hôm qua cũng vậy, hiện tại cũng vậy. Chẳng lẽ... Ta cả kinh che miệng mình.
"Ngươi làm gì vậy?" Lâu Huyên hỏi ta.
Ta lắp bắp, nói một chữ uốn lưỡi ba lần: "... Ngươi... Ngươi... Các ngươi sẽ không... Sẽ không phải là thân thiết hơn chứ?"
"Rầm ——" Tô Nam đang ngồi trên ghế liền té nhào xuống.
Tần Lãng và Lâu Huyên đen mặt, miệng có thể nuốt cả trái bí đỏ. Bọn họ nhìn ta, ta cũng nhìn bọn họ, khóe mắt ta giật giật, biết mình nói sai nhưng nếu không nói ra, ta nghĩ mình sẽ nghẹn chết.
Không ai trả lời ta. Ta thật cẩn thận lặp lại một lần: "Thật sự... Thân thiết hơn?"
Lâu Huyên xoa huyệt Thái Dương, thở mạnh. Hắn thong thả bước đến, lấy hết dũng khí mới miễn cưỡng mở miệng: "... Nàng... Sao lại thấy chúng ta thân thiết hơn?"
"Ai bảo các ngươi luôn có đôi có cặp, ai bảo các ngươi luôn đi chung, ai..."
Tần Lãng nói: "Tô Nhiễm, suy nghĩ của nàng thật cực kỳ bi thảm."
Tô Nam nói: "Tô Nhiễm, thân là ca ca của ngươi, ta cảm thấy bi ai!"
Tô Tuấn nói: "Tô Nhiễm, ta không biết ngươi, thật sự!"
Lương Gia nói: "Nhiễm Nhiễm, ngươi thật tài năng kinh người, việc này cũng bị ngươi phát hiện ra..."
Ta không phải chỉ buột miệng thôi sao, vì sao mọi người xem ta như ôn dịch. Phụ thân nói, làm người phải khiêm tốn, phải không ngại học hỏi kẻ dưới, ta không thấy mình sai, hỏi một câu cũng không được sao! Keo kiệt.
"Ta mới rời tướng quân phủ nên đi cùng đường với Tần Lãng. Trả lời vậy nàng vừa lòng chưa?" Lâu Huyên dở khóc dở cười.
Ta ngượng ngùng cười: "Ha ha, thì ra... Thì ra các ngươi đã như hình với bóng còn làm bộ giấu diếm, ngươi còn đến tận tướng quân phủ..."
Lâu Huyên biểu tình "Nàng giết ta đi", hắn cường điệu: "Ta vâng lời cha đến tìm Tần tướng quân thương lượng, là thương lượng!"
"Cầu hôn?" Ta miệng nhanh hơn não.
"Rầm ——" Lần này đến phiên Tô Duyên ngã sấp xuống.
Tất cả mọi người trong đại sảnh sợ ngây người. Lâu Huyên với Tần Lãng thân là nhân vật chính hoàn toàn chết đứng. Điều này khiến ta cảm thấy tội lỗi, sao ta có thể hỏi chuyện này trước mặt mọi người, hẳn là nên giữ gìn thể diện cho bọn hắn mới phải. Bọn họ nhất định hận chết ta!
Sau khi ta khiến mọi người kinh sợ thành công, lời kế tiếp của Trường Hinh không khác gì họa vô đơn chí, lửa đổ thêm dầu, nàng nói: "Thập biểu tỷ, tình lang của ngươi thân thiết hơn với vị hôn phu của ngươi, vậy chẳng phải ngươi không thể gả ra ngoài?"
"..." Trường Hinh, xem như ngươi lợi hại!
"..." Thập biểu tỷ, ta không sai.
"..." Ngươi chết đi!
"..." Thật sự không liên quan đến ta.
Đây là trao đổi bằng mắt giữa ta và Trường Hinh, người ngoài đương nhiên không thể lãnh hội được tinh túy trong đó.
Chờ ta và Trường Hinh tâm lý chiến xong, Tần Lãng giải thích rất lý trí: "Tô Nhiễm, Lâu bảo chủ tìm cha ta thương lượng cách đối phó Thệ Huyết Hồng Nhan!"
Ta khờ cười: "Ha ha... Thì ra là vậy... Ha ha..."
"Thệ Huyết Hồng Nhan ngay cả hoàng cung cũng thông thạo, chỗ khác càng không an toàn, về sau khẳng định còn có nhiều người chết hơn." Tần Lãng rất bình tĩnh.
"Sau đó thì sao?"
"Cha ta thương lượng với Lâu bảo chủ, trước mắt trong kinh thành, ngoại trừ hoàng cung thì chỉ còn Lâu Gia Bảo thủ vệ sâm nghiêm nhất, hơn nữa cao thủ nhiều như mây. Tất cả nữ tử Thệ Huyết Hồng Nhan muốn giết đều chưa thành thân. Cho nên, bọn họ quyết định chuyển toàn bộ nữ tử chưa thành thân đến Lâu Gia Bảo đồng thời xin hoàng thượng phái thêm đại nội thị vệ bảo hộ..."
"Lâu Gia Bảo sẽ không bị sập chứ?" Kinh thành lớn như vậy, nữ tử nhiều như vậy!
Lâu Huyên cười: "Chẳng lẽ nàng không nghe nói gần đây trong kinh thành cơ hồ mỗi nhà đều bận rộn gả nữ nhi, nữ tử chưa thành thân còn rất ít. Nếu sợ Thệ Huyết Hồng Nhan tới tìm, chi bằng cũng nên nghĩ tới cách này? Ha ha, ta không ngại giúp nàng."
"Cút đi, còn cả đống người chờ ngươi giúp, làm sao đến lượt ta."
"Có sao? Ai a?"
"A, biết rõ còn cố hỏi, trừ Diệp Khuynh Thiên, còn có thể là ai!"
"Lời này sao nghe chua vậy, ghen tị?" Lâu Huyên cười giảo hoạt. (Ý anh là chị đang uống dấm)
Ta hừ lạnh một tiếng: "Ghen? Ta thà uống nước tương!"
Tần Lãng ngắt lời chúng ta: "Các ngươi đừng ầm ỹ, trước mắt không phải lúc cãi nhau. Nhiễm Nhiễm, sửa soạn một chút, đêm nay phải đến Lâu Gia Bảo."
"Ta cũng phải đi sao?" Lương Gia xía vào một câu.
Ta hỏi nàng: "Ngươi đã thành thân?"
"Chưa."
"Không phải xong rồi sao, ngươi không muốn đi cũng được, trừ phi ngươi lập tức bắt người nào đó cưới ngươi." Ta đưa mắt liếc liếc Tô Hành.
Lương Gia hai má ửng hồng, Tô Hành miệng giật giật, không nói gì.