Tô Nhiễm Nhiễm Truy Phu Ký

Chương 64: Chọc gì không chọc, lại chọc tổ ong vò vẽ




Trên đời không hề có chuyện gió không lùa tường. Sự việc tối hôm qua đã được mấy đại quan phá án cường điệu giữ bí mật, không tiết lộ ra ngoài trước khi điều tra rõ ràng, tránh để dân chúng trong thành hoang mang. Mới sáng nay thôi, ta đã nghe Tô Nam nói bên ngoài nơi nơi đều bàn tán chuyện Thệ Huyết Hồng Nhan tái xuất giang hồ, hơn nữa còn nói trúng phốc, khỏi phải nói giống thật cỡ nào.

Vì Lục tiểu thư chết thảm, khắp kinh thành hoảng sợ, nhất là nữ tử khuê các, hầu hết các nàng không dám ra ngoài nửa bước. Hoàng đế hạ chỉ phái hình bộ tra rõ việc này đồng thời nhanh chóng thực thi một số thủ đoạn ngăn chặn lời đồn nhưng không hiệu quả. Kinh thành vô cùng náo nhiệt tiêu điều trong nháy mắt, ông cậu ngồi trên ghế rồng kia của ta như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than, rất sợ sự tình càng ngày càng trầm trọng hơn. Sáng sớm, mẫu thân đã tiến cung, nói là để phân ưu với hoàng đế ca ca. Vốn người muốn ta đi theo nhưng ta sợ hoàng thượng nhất thời tâm huyết lại dâng trào tứ hôn cho ta nên quả quyết cự tuyệt.

Ta không ngờ Thệ Huyết Hồng Nhan đến kinh thành nhanh vậy, hơn nữa lần đầu tiên gây án lại giết một thiên kim tiểu thư quan phủ, ý đồ khiêu khích quá rõ ràng. Nhắc tới mới nói, lá gan cũng thật lớn, kinh thành tốt xấu gì cũng là dưới chân thiên tử, dù bà ta võ công cao tới đâu sao có thể vượt qua mười vạn tinh binh của hoàng đế? Mỗi người một cước cũng đủ đá chết bà ta rồi.

Ta nghĩ nát óc cũng không hiểu dụng ý của Thệ Huyết Hồng Nhan. Nếu nói là muốn hút máu luyện công, nữ tử trong thiên hạ không hiếm, đến một trấn nhỏ hẻo lánh cũng vớ được một đống, hơn nữa không ai dám quản, vì sao lại đến kinh thành tác oai tác quái? Là vì chứng minh bà ta rất lợi hại?

Sau khi rời giường, ta không ăn cơm, trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện Thệ Huyết Hồng Nhan, huống hồ ta cũng không muốn ăn. Làm ta kinh ngạc nhất là chuyện Thệ Huyết Hồng Nhan còn chưa đâu vào đâu, Nhạc Phong đã xảy ra chuyện.

Nhạc Sầm vội vàng tới nói cho ta biết, tối hôm qua thiếu gia nhà bọn họ bị ong vò vẽ chích khắp người, ngay cả da đầu cũng sưng lên. Lúc ấy ta và Lương Gia đang uống trà, cả kinh phun hết cả ra. Lương Gia còn không may mắn, vừa bị ta phun đầy mình, vừa bị sặc, ho khan không ngừng, mặt mày đỏ bừng.

"Đang êm đẹp sao lại bị ong chích?"

Chẳng lẽ Lục tiểu thư chết trong tiệc mừng thọ thật sự mang lại điềm xui cho Nhạc gia?

Nhạc Sầm nói: "Tiểu nhân cũng không biết xảy ra chuyện gì, thiếu gia không chịu nói, người nói tiểu thư đến sẽ biết."

"Được rồi, ta đi xem. Hắn bị thương nghiêm trọng không?"

"Đều sưng cả mình, có thể không nghiêm trọng sao!"

"Mời đại phu chưa?"

"Đã mời nhưng không làm gì được."

"..."

Ta thề ta không phải cố ý xát muối lên vết thương của Nhạc Phong nhưng thật sự bộ dáng của hắn rất... Rất khiếp đảm. Đầu như phình to gấp đôi, cánh tay to như bắp đùi, mắt hai mí cũng thành một mí. Đại phu bôi một tầng thuốc mỡ trắng xóa lên mặt hắn, hơn nữa vẻ mặt méo xẹo, thoạt nhìn rất giống cương thi trong quan tài nhảy ra, là một cương thi phì lũ!

Lúc vừa thấy, ta không nhận ra người trước mắt là ai nên sợ hãi. Ta hỏi Nhạc Sầm: "Mặt trắng mập mạp kia là ai?"

Không đợi Nhạc Sầm trả lời, mặt trắng mập mạp rống lớn: "Tô Nhiễm ngươi đáng chém ngàn đao, ta làm thịt ngươi!"

Nói xong mặt trắng mập mạp chạy lại, ta sợ tới mức mau chóng trốn sau lưng Nhạc Sầm. Nếu giọng nói thay đổi, chắc ta sẽ không nghĩ mặt trắng mập mạp này với cửu sư huynh anh tuấn tiêu sái kia là một người.

Ta vội vàng cầu xin: "Sư huynh ta không phải cố ý, xin ngươi bớt giận, xin bớt giận."

"Đổi lại là ngươi, ngươi có thể nguôi giận sao! Ta tìm ngươi là muốn ngươi an ủi ta. Ngược lại còn chế giễu, tính chọc chết ta sao!" Bởi vì miệng cũng sưng lên, hắn nói chuyện cũng phải cố sức.

"Ta nào biết ngươi biến thành bộ dạng này, không phải không nhận ra thôi sao, ngươi không biết tốt xấu liền muốn đánh người."

"Ngươi còn nói xạo!"

"Được được được, ta không nói xạo, ngươi nguôi giận đi, từ từ nói." Ta dìu hắn ngồi lên giường.

Nhạc Phong đuổi Nhạc Sầm ra ngoài, thần bí hề hề hỏi ta: "Ngươi biết ai hại ta thành như vậy không?"

"Là ai?" Ta nghĩ nghĩ, làm ra vẻ kinh ngạc, "Không phải Thệ Huyết Hồng Nhan chứ?"

"Ngươi câm đi, ngươi từng nghe Thệ Huyết Hồng Nhan nuôi ong vò vẽ rồi sao?" Nhạc Phong vốn định trợn mắt nhưng vì mí mắt sưng lên, thoạt nhìn tựa như liếc mắt đưa tình, ta nghẹn cười đến mức suýt nội thương.

Ta nói: "Không phải ngươi tự mình chọc ong vò vẽ chứ? Ngươi cũng thật là, làm gì không làm, cố tình chọc tổ ong vò vẽ."

"Ta có tật đi chọc tổ ong vò vẽ sao, là Tôn Nhược Sắc làm!"

"A?" Ta há miệng đủ nhét được hai quả trứng vào.

Nhạc Phong kể lại toàn bộ đầu đuôi sự tình tối qua. Ta bừng tỉnh đại ngộ, thì ra cái gọi là lễ vật chuộc tội của Tôn Nhược Sắc chính là một tổ ong vò vẽ.

Ta đã nói nàng không tốt bụng vậy đâu, lúc ấy đã thấy hơi kỳ quái nhưng ta làm sao ngờ nàng đùa giỡn quá tay như vậy. Cũng thật làm khó nàng rồi, một nữ tử đi hái tổ ong vò vẽ, còn gói ghém đẹp đẽ như vậy nữa. Sao nàng còn chưa bị chích chết!

Ta nói: "Sư huynh ngươi thật ngu ngốc, vừa mở ra đã thấy sao không chạy, nhảy xuống cầu đã không có việc gì."

"Ai mà đoán được bên trong là đồ chơi như thế! Vì chuyện Lục tiểu thư, ta cả đêm không ngủ, rạng sáng mới về phòng, vốn định trước khi ngủ mở ra xem Tôn Nhược Sắc có thật cho ta một kinh hỉ hay không, nào ngờ..."

"Nào ngờ 'Hỉ' không có, 'Kinh' lại rất lớn, có phải không?" Ta tiếp lời.

Nhạc Phong hung tợn nói: "Nha đầu xấu xí, khó trách hôm qua không muốn ta mở ra trước mặt mọi người. Còn nói phải đóng kín hết cửa sổ, một mình xem trong phòng... Ta bị nước làm úng não mới nghe lời nàng! Nếu không phải bị đập đầu vào tường, ta cũng không thê thảm đến mức này!"

"Chỉ có thể trách ngươi ngu ngốc! Ngươi thật nghe lời nàng, đóng kín cửa sổ, ha ha, ngươi không điên thì ai điên!"

"Ngươi không thể nói vài câu dễ nghe sao? Ta gọi ngươi tới dạy dỗ ta sao!"

Nhạc Phong tốt xấu gì cũng là sư huynh của ta, lại chiếu cố ta như vậy, ta đương nhiên không thể mượn gió bẻ măng. Vì thế theo lời hắn nói vài câu dễ nghe. Hắn là người thích mềm không thích cứng, được ta dỗ dành nhất thời nguôi giận rất nhiều. Nhìn bộ dáng như bánh bao của hắn, ta cũng rất tức giận, Tôn Nhược Sắc này xuống tay cũng quá độc ác.

"Ta tìm nàng tính sổ!"

Nhạc Phong giữ chặt ta: "Quên đi, nha đầu kia rất ngoan độc, ngươi không phải là đối thủ của nàng."

"Kệ nàng! Ta thật không tin ta không trị được nàng..." Ta bước mau ra cửa.

Nhạc Phong vẫn theo sau, ta sợ hắn níu kéo, vì thế nhanh chân hơn, sau lại chạy luôn, nhanh như chớp phóng ra cửa chính. Hắn ra nông nỗi này không dám ra ngoài gặp ai, đành phải dựa cửa lớn tiếng gọi ta, ta không để ý, hùng hổ đi về phía phủ Thượng thư.

"Sư muội ngươi về đây, mau trở lại..."

"Sư muội... Nhiễm Nhiễm..."

Tiếng Nhạc Phong dần dần biến mất trong gió.

Trên đường rất vắng, hơn nữa toàn là nam nhân. Đi trên đường ta thấy là lạ, tựa hồ có ai đang nhìn ta chằm chằm, mới đầu ta tưởng là Nhạc Phong, quay đầu nhìn lại không phát hiện gì cả. Chỉ mong là ta quá lo lắng, nghĩ tới Thệ Huyết Hồng Nhan, ta khó lòng bình tĩnh trong chốc lát.

Lúc ta đến phủ Thượng thư, Tôn Nhược Sắc đang luyện roi ở hậu viện, mấy gia đinh bị nàng quất trúng kêu to, vừa giơ chân tránh vừa không ngừng khen nàng: "Tiểu thư múa roi rất đẹp, thật sự rất đẹp!"

Một đám ngứa da, đáng đời lắm!

"Tôn Nhược Sắc, ta có chuyện muốn nói với ngươi!" Ta kêu nàng.

Vừa nghe thấy tiếng ta, nàng vội vàng ném roi xuống chạy tới, "Tô Nhiễm ngươi tới đúng lúc, cha ta không cho ta xuất môn, ta chán sắp chết rồi, ngươi giúp ta luyện công đi."

Đám gia đinh vừa bị chọn làm bia ngắm thở phào nhẹ nhõm, chuồn mất.

Ta nói: "Ai muốn luyện công với ngươi, ngươi phạm lỗi gì tự mình biết rõ!"

"Ta làm gì!" Tôn Nhược Sắc cũng nổi giận, "Ngươi đừng ngậm máu phun người!"

"A, trí nhớ ngươi thật không tốt, chưa già đã dễ quên như vậy. Được, ta đây nhắc nhở một chút, tối hôm qua ngươi đưa lễ vật gì cho sư huynh ta, muốn ta đưa một phần tương tự cho ngươi không?"

Nàng lập tức không nói. Biết hổ thẹn, còn cứu được.

Ta nói: "Sư huynh ta tiêu rồi, ngươi bồi thường một đứa con trai cho cha hắn đi."

"A? Bị ong vò vẽ chích mấy phát cũng chết sao? Chẳng qua ta chỉ định hù dọa hù hắn, ai bảo từ trước đến nay hắn đối nghịch với ta..." Giọng Tôn Nhược Sắc càng ngày càng nhỏ, hiển nhiên rất lo lắng.

"Ngươi đùa cũng quá trớn, bị ong vò vẽ chích vài phát không chết nhưng hình tượng của hắn đã bị hủy diệt, còn không bằng chết. Không tin ngươi tự đi xem đi, cả người sưng vù, tựa như ngâm trong nước ba ngày..."

"Ta không phải cố ý."

"Đúng, ngươi không phải cố ý, ngươi đúng là cố ý!"

"Ngươi —— "

"Ngươi cái gì, đều nhờ ngươi làm chuyện tốt!"

"..."

Ầm ỹ ầm ỹ, Tôn Nhược Sắc vốn đang bị ta mắng nói không nên lời, ta vừa tính hạ giọng nghỉ ngơi một chút, nàng nhìn về phía sau ta kêu to: "Lâu Huyên ngươi mau tới đưa Tô Nhiễm nhà các ngươi đi đi!"

"Đừng lấy Lâu Huyên dọa ta, ngươi nghĩ ta dễ lừa giống Nhạc Phong vậy sao!"

Vừa quay đầu lại ta liền sửng sốt, thật đúng là Lâu Huyên.

"... Ngươi..."

"Nhiễm Nhiễm nàng lại đây." Hắn vẫy vẫy tay.

Lúc ấy, ta đặc biệt không chịu thua kém, ma xui quỷ khiến thế nào bèn đi qua, sau sực nhớ ra không khỏi hối hận. Thật mất mặt, hắn bảo ta qua ta liền đi qua, nghĩ ta là Diệp Khuynh Thiên sao!

"Sao ngươi lại đến đây, đừng nói là ngươi tiện đường, ta mới không tin chuyện ma quỷ của ngươi." Nếu đã mất mặt, ta đây sẽ không ngại lấy lại vài phần.

Lâu Huyên nói: "Sư huynh nàng phái người đến tìm ta, hắn sợ nàng đánh nhau với Tôn tiểu thư."

"A, hắn thật biết cách làm việc, sao không tìm cha ta luôn, tìm ngươi làm gì!" Ta châm chọc khiêu khích. Hay cho Nhạc Phong, ta tốt bụng đi đòi lẽ phải cho hắn, ngược lại hắn kiếm người tới quản thúc ta.

" Sư huynh cũng vì muốn tốt cho nàng."

"Tốt cái đầu hắn! Ta không muốn thấy ngươi, về Lâu Gia Bảo với Kinh Hồng Mỹ Nhân đi. Ai nói ta muốn đánh nhau với Tôn Nhược Sắc, chúng ta rất hòa thuận —— đúng không Nhược Sắc, đi, chúng ta đến Phúc Hưng Trà Lâu nghe kể chuyện."

"Được, cùng đi, ta lấy bạc."

Vì thế, hai người vừa rồi còn giương cung bạt kiếm giờ phút này lại tay trong tay, để Lâu Huyên hóa đá phía sau. Có lẽ Nhạc Phong thấy cũng sẽ tức chết, rõ ràng tới trút giận vì hắn, sao chỉ chớp mắt đã thành tiết mục tỷ muội tình thâm. Ta cũng rất buồn bực.

"Nhị tiểu thư của Lưu tài chủ ở thành Bắc đã chết, nguyên nhân giống hệt Lục tiểu thư."

Chân ta như bị đóng đinh, Tôn Nhược Sắc cũng toàn thân cứng đờ. Lâu Huyên nói có vẻ bình thản nhưng chúng ta thì cực kỳ chấn động.

"Chết... Lại chết người?" Ta xoay người, "Chuyện khi nào?"

"Nửa đêm hôm qua, thi thể đến sáng mới được phát hiện. Còn có, cháu gái của Lại bộ Đỗ thị lang cũng đã chết, cũng là nửa đêm hôm qua." Vẻ mặt Lâu Huyên rất nghiêm trọng, "Cho nên, hiện tại rất nguy hiểm, tốt nhất đợi ở nhà đừng đi đâu."

Mới một đêm đã chết ba người, trong đó hai tiểu thư quan phủ, một thiên kim nhà giàu. Nhạc phủ ở thành Đông, Đỗ Thị lang ở thành Tây, vừa rồi Lâu Huyên nói Lưu tài chủ ở tại thành Bắc... Hết thảy chuyện này chứng tỏ điều gì?

Lâu Huyên như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng ta, "Nếu ba người này đều do Thệ Huyết Hồng Nhan giết, bà ta làm vậy, đơn giản là muốn sự tình ầm ĩ, khiến cả kinh thành biết đến sự tồn tại của mình. Nhưng mục đích cuối cùng là gì thì chưa rõ, không có khả năng chỉ vì hút máu luyện công mà thôi..."

"Đừng nói nữa, đừng nói nữa, ta muốn về nhà." Ta mới đi vài bước xong bèn quyết định vứt bỏ mặt mũi, nói với Lâu Huyên, "Ngươi đưa ta về đi, ta..."

Lâu Huyên cười giảo hoạt: "Muốn ta đưa nàng về? Ha ha, có thể, hôn ta một cái!"

"Ngươi chết đi —— "

Ta thở phì phì quay đi, Lâu Huyên bèn đi theo.

Tôn Nhược Sắc kêu to: "Này, ngươi không đi nghe kể chuyện?"

"Nghe cái gì, về nhà ngủ đi —— "

Trước khi rời khỏi Tôn phủ, ta gặp Tôn Nhược Vi ở tiền viện, nàng vẫn mảnh mai yếu ớt, thấy Lâu Huyên mặt đỏ lên, cúi đầu tránh ra. Nhạc Phong nói từng thấy Tôn Nhược Sắc dùng roi quất nàng, xem ra nàng ở nhà chịu khổ không ít, khó trách luôn khúm núm, lúc nói chuyện hơi lớn tiếng với nàng, ta còn cảm giác như mình đã phạm tội.

Lâu Huyên bỗng thốt ra một câu: "Nhiễm Nhiễm, nếu nàng có thể nhu mì bằng một nửa Tôn nhị tiểu thư thì tốt rồi."

"Hừ ——" Ta không để ý tới hắn, ngẩng đầu bước ra cửa Tôn phủ.

Hắn lập tức đi lên, bất ngờ cầm tay ta. Ta cả kinh, "Ngươi làm gì chứ, mau buông ra, nếu để mẫu thân thấy, ta sẽ bị mắng thê thảm."

"Ta chỉ muốn hỏi một câu, rốt cuộc nàng nghĩ thế nào?"

"Nghĩ thế nào gì chứ, ngươi buông tay trước, ngón tay sắp đứt!"

Hắn trừng ta: "Mười lăm tháng sau, nàng thật sự phải gả cho Tần Lãng?"

"Ta không gả cho ai hết, ngươi buông tay!" Ta hung hăng vung tay, rống lớn, "Sao ngươi phiền quá vậy, định tra xét sao! Ngươi thật chán ghét hệt như Diệp Khuynh Thiên nhà các ngươi! Ta thực hoài nghi ta và ngươi bát tự tương khắc, sẽ hại chết..."

Thật sự quá đau, tay Lâu Huyên có phải làm bằng sắt hay không, còn có sức mạnh của hắn...

Chạy vài bước Lâu Huyên lại đuổi theo, sau đó hai người chúng ta bắt đầu giằng co trên đường. Vốn đường đã vắng, toàn bộ người đi đường đều bị chúng ta hấp dẫn chạy qua xem náo nhiệt, một đám chỉ trỏ khiến ta xấu hổ đến mức muốn độn thổ.

Một chiếc xe ngựa xa hoa ngừng lại cạnh chúng ta, ta thấy xe ngựa này khá quen mắt, còn chưa kịp nhớ ra đã từng gặp ở đâu, rèm cửa đã vén lên, khuôn mặt vô cùng giận dữ của mẫu thân lập tức đập vào mắt ta.

"Nhiễm Nhiễm, lên xe cho ta!" Giọng tuy không lớn nhưng từng chữ đều đập vào lòng ta chát chúa.

Ta cũng tính sớm thoát khỏi thảm cảnh bị vây xem trên đường cái nên không thèm liếc Lâu Huyên lấy một cái lập tức chui vào xe ngựa. Xa phu vung roi lên, xe ngựa rất nhanh rời đi.

"Về nhà xem ta dạy dỗ ngươi!" Mẫu thân buông ra một câu ngoan độc.

Cho dù người không nói, ta cũng biết về nhà sẽ bị dạy dỗ. Sau khi từ Lạc Dương trở về, ngày nào ta cũng bị dạy dỗ, bình thường như cơm bữa. Mưa sắp đến còn lùa gió khắp nhà, bão táp của ta tới lại không hề báo trước, muốn phòng ngừa chu đáo cũng khó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.