"Cô nương, người không thể vào, bên trong có người." Tiếng tiểu nhị từ ngoài truyền đến.
Ta lập tức khẩn trương, nấp vào sau mành. Thay đồ cũng không yên, ta thật quá xui xẻo.
Lúc này lại nghe thấy tiếng nữ nhân: "Không sao, đều là cô nương. Ngươi để ta vào thay đổi xiêm y đi, ta đang vội đi chúc mừng, đến muộn không tốt."
Thanh âm thực ngọt ngào, còn rất quen thuộc, dường như đã từng nghe qua ở đâu. Nhưng hiện tại thần kinh ta cực độ căng thẳng, sao còn tâm tư để ý âm thanh này ngọt hay không ngọt, quen hay không quen.
"Ý Ý muội nhanh một chút, không còn kịp rồi."
"Đã biết đại ca, chờ ta một chút, ta lập tức xong ngay."
Một tiếng sét đánh vào người ta, thiếu chút nữa có thể đánh chết tươi. Đầu óc ta đúng là không tốt, thần kinh lại cực kì căng thẳng nhưng giọng nói này ta chết cũng không quên. Tên hỗn đản Lâu Huyên, sao lại là hắn. Mỗi lần ta đến Phương Vũ Các đều gặp hắn, rất tà môn. Trong nháy mắt ta ra quyết định, về sau không bao giờ tới đây nữa.
Không đợi ta hoàn hồn, thần tiên tỷ tỷ Lâu Ý Ý đã dời gót sen vào. Nàng vẫn xinh đẹp như trước, dáng vẻ thướt tha.
"Có ai không?" Lâu Ý Ý gọi nhẹ một tiếng.
Ta không dám trả lời, dù thế nào cũng không thể để Lâu Huyên biết ta ở trong này. Ai biết hắn có đột nhiên nổi điên lôi ta ra ngoài chém chết hay không.
"Không phải nói bên trong có người sao, sao lại không có ai?" Lâu Ý Ý nhíu mi, sau đó vào sau một màn che khác bắt đầu thay quần áo.
Thần tiên tỷ tỷ chính là khác thường, ngay cả thay quần áo cũng chậm hơn người thường nửa nhịp. Qua hồi lâu, chân ta đã run lên, cũng không thấy nàng ra. Đổi lại là ta, thời gian dài như vậy cũng đủ đem trang phục mặc vào cởi ra lại mặc vào, lặp lại mấy lần. Lòng ta nóng như lửa đốt, khẩn cầu thần tiên tỷ tỷ này nhanh chút để bỏ chạy. Đương nhiên ta không ngại ngắm mỹ nữ nhiều lần, cái ta để ý là tên ôn thần ngoài cửa kia. Lúc này mà chạm mặt hắn, tuyệt đối không phải chuyện tốt.
"Sao còn chưa xong?" Ta nhất thời sốt ruột, chân giẫm mạnh, từ trong mành ngã văng ra ngoài.
"A ——" Ta bị đau, kêu lên một tiếng.
"A ——" Lâu Ý Ý thấy ta, hoa dung thất sắc, thét chói tai.
Đúng lúc Lâu Huyên lên tiếng: "Ý Ý, muội sao vậy?"
Lúc này ta sợ hãi, đầu càng nóng, liều lĩnh xông lên bưng kín miệng nàng.
"Đừng kêu, đừng kêu, đều là nữ nhân!"
Lâu Ý Ý từ chối trong chốc lát, bỗng nhiên im lặng. Nàng ngắm mặt ta vài lượt, mới biết ta mặc nam trang. Vì thế ta nói với nàng: "Ta là nữ nhân, nữ nhân thật sự, lần trước chúng ta đã gặp mặt, cũng ở trong này."
Nàng tựa hồ nhớ lại chuyện gì, nhãn tình sáng lên.
Ta yên tâm buông lỏng tay bịt miệng nàng: "Là ta, Tô Nhiễm."
"Ý Ý, Ý Ý, muội sao vậy? Đại ca muốn vào, có thể chứ?"
Không thể! Ta suýt nữa thật sự hô lên.
May mắn Lâu Ý Ý cơ trí, giành nói trước: "Đại ca, ta không sao, vừa rồi thấy chuột. Đã không sao."
Ta thoát chết trong gang tấc. Lâu Ý Ý không tệ, lỡ Lâu Huyên tiến vào thì thảm. Ta vỗ ngực nhè nhẹ, định thần.
Lâu Ý Ý nói tiếp: "Tô tiểu thư, hôm nay không phải... Ta với đại ca đang định đến Tần phủ chúc mừng, sao ngươi..."
"Chúc mừng gì, đừng đi, xong hết rồi." Ta chẳng hề để ý, "May mắn ngươi gặp ta, nếu không sẽ phí công một chuyến."
"Rốt cuộc phát sinh chuyện gì?"
"Ý Ý, muội nhanh chút." Lâu Huyên lại thúc giục như quỷ đòi mạng.
Ta khinh thường nhìn ra ngoài. Lâu Huyên nhất định là tai họa của ta. Lần đầu tiên gặp hắn, ta bị bọn tứ sư huynh đùa giỡn; lần thứ hai ở tửu lâu, ta bị một đoàn dong chi tục phấn công kích; lần thứ ba càng khỏi nói, hắn trực tiếp uy hiếp an toàn của ta. Vãn Hương Đan là thuốc cứu mạng ta, hắn cũng dám lấy, đáng chém ngàn đao! Mà lúc này đây, còn chưa rõ có chuyện đáng sợ gì đang chờ ta. Ta nhìn Lâu Ý Ý xin giúp đỡ, chỉ có thể khẩn cầu lòng từ bi của nàng, giúp ta một phen.
"Đại ca, hay người đi trước đi, trang phục này quá nhỏ, ta tính chọn lại. Chậm trễ không tốt."
Lâu Ý Ý a Lâu Ý Ý, ngươi quả nhiên là thần tiên tỷ tỷ, ngươi thật sự rất hiểu tâm tư người khác!
Chuyện tình sau đó thực thuận lợi, Lâu Huyên để xe ngựa lại cho Lâu Ý Ý, tự mình đi trước. Ta với Lâu Ý Ý cùng ra khỏi Phương Vũ Các, nếu không cần vội đi uống rượu mừng, đương nhiên nàng không gấp.
Đừng nhìn Lâu Ý Ý hệt tiên nữ trời sinh không dính khói lửa nhân gian mà lầm, vừa nói mấy câu với nàng, ta lập tức phát hiện nàng cũng là nữ vương bát quái, vô cùng hứng thú với chuyện đào hôn của ta và Tần Lãng, quấn quít muốn ta kể cho nàng nghe.
Ta nói: "Tỷ tỷ ngươi tha cho ta đi, ta đang đào hôn! Đào hôn không giỡn chơi, một chút cũng không nên giỡn! Thật sự, không tin lần sau ngươi thử xem. Ngươi để ta đi, chờ ta rảnh nhất định nói cho ngươi nghe không sót chữ nào, được không?"
"Vậy ngươi chuẩn bị trốn đi đâu?" Lâu Ý Ý chớp mắt, thực thần thiên.
Ta bị nàng hỏi đứng hình.
Đúng vậy, sao ta không nghĩ tới vấn đề này, ta muốn trốn đi đâu? Phụ thân sẽ không từ bỏ ý định, nói không chừng ngày mai còn vẽ hình truy nã ta dán ở cửa thành. Ông trời! Chỉ mong họa sĩ kia tay nghề không quá tệ, không làm xấu mặt ta.
Lâu Ý Ý nói: "Như vậy đi, ngươi đã không có chỗ nào để đi, trước hãy qua nhà ta trốn hai ngày được không? Cam đoan bọn họ không tìm thấy."
"Đến nhà ngươi?" Ta cúi đầu, "Coi như hết, ta tình nguyện về nhà để cha ta đánh. Ngươi không phải không biết ta kết thù với đại ca ngươi, nếu ta thật muốn đến nhà ngươi, lỡ may hai người chúng ta đánh nhau, Lâu Gia Bảo sẽ bị chúng ta dỡ xuống. Ngươi đừng không tin, không tin ngươi thử xem."
"Ngươi với đại ca xảy ra chuyện gì? Đi, chúng ta tìm một chỗ chậm rãi nói, dù sao ngươi cũng không có chỗ đi."
Thực bội phục vị thần tiên tỷ tỷ này, ta xúc động mãnh liệt, tính quỳ xuống dập đầu ‘bang bang’ mấy cái với nàng. Nàng nghĩ ta là người kể chuyện, ta thật tuyệt vọng. Nhưng thấy nàng hưng trí bừng bừng, ta lại ngượng ngùng cự tuyệt. Không còn cách nào, ai bảo ta thiện lương. Dao Băng sư tỷ từng vỗ vai ta nói: "Nhiễm Nhiễm, nhìn lại ta thấy hai chúng ta thiện lương nhất Thục Sơn." Không hổ là Thục Sơn nữ thần, lời này quá đúng.
Lại là tửu lâu lần trước. Ta dám khẳng định Lâu gia huynh muội tuyệt đối cùng cha mẹ sinh ra, cùng cha mẹ nuôi dưỡng, ngay cả sở thích cũng giống, ví như thích tới đây ăn cơm. Lâu Ý Ý tìm một bàn trống ngồi xuống để ta "kể chuyện" cho nghe. Bất đắc dĩ, ta đành đem sự tình từ đầu đến cuối nói qua một lần.
"Ta không biết Tần nhị công tử nhưng nghe ngươi nói vậy, hắn thật sự là một người đáng ghét." Lâu Ý Ý chống cằm, "Nhưng ngươi nói đại ca ta thích Diệp Khuynh Thiên, sao không ta biết?"
Câu hỏi kỳ quái, ngươi là muội muội hắn, cũng không phải mẹ hắn, hắn thích ai không thích ai chẳng lẽ phải báo cáo với ngươi?
Ta nói: "Không biết, ngươi tự về nhà hỏi hắn đi. Tóm lại, ta kết thù với hắn, biểu tỷ ta tha cho hắn, ta cũng không tha cho hắn."
Kể hết ân oán với Lâu Huyên cho Lâu Ý Ý nhưng chuyện ở Phương Vũ Các lần trước ta không nói. Ta không muốn người khác biết ta từng trúng độc chứ không liên quan gì đến thể diện. Một viên Vãn Hương Đan cuối cùng đã bị Lâu Huyên lấy mất, không chừng Lâu đại soái ca mỗi ngày đúng giờ tưới nước bón phân chờ nó mọc rễ nẩy mầm sau đó nở hoa rực rỡ, lấy lòng mỹ nhân. Tưởng tượng mấy tháng sau, dưới đất không có gì chui lên, sắc mặt Lâu đại soái ca sẽ ra sao, chắc cũng hệt như màu đất.
Đồ ăn rất nhanh đã đem lên, thực phong phú. Tiên nữ tỷ tỷ đại khái cho ta là dân chạy nạn, cư nhiên kêu một bàn ngập đồ ăn. Ta thực không khách khí, vừa ăn vừa trả lời các vấn đề thần tiên bác đại tinh thâm cho tiên nữ tỷ tỷ. Lâu Ý Ý giống hệt Tô Nam, là nhân tài khiến người ta nghẹn ngào trân trối, nàng không lên trời làm thần tiên thật là tổn thất nặng nề.
Lâu Ý Ý hỏi ta: "Nhiễm Nhiễm, nếu ngươi với Tần Lãng thành thân, Sở Tức Trữ chạy tới cướp dâu thì làm sao bây giờ? Ngươi có đánh nhau với nàng không?"
Ta không nói gì. Sở Tức Trữ tốt xấu gì cũng là quận chúa, sao nàng có thể làm ra chuyện thiếu trình độ như vậy? Đánh chết ta cũng không tin. Nếu lời này rơi vào tai Sở Tức Trữ, không chừng nàng sẽ sớm chôn sống Lâu Ý Ý. Đây không phải bôi nhọ danh dự Tĩnh vương phủ tiểu quận chúa sao!
Nàng lại hỏi: "Hai người các ngươi đều không muốn thành thân, sao trước đó không thương lượng một chút?"
Ta nhìn trời. Ta với Tần Lãng có thân thiết đến mức có thể cùng thương lượng chuyện đào hôn hay không.
Cuối cùng, nàng vỗ ót: "Ta đã biết, kỳ thật Tần Lãng không thích Sở Tức Trữ, hắn thầm mến ngươi đã lâu, biết ngươi không muốn thành thân nên thay ngươi đào hôn. Đúng, là như vậy!"
Ta rơi lệ. Đầu tiên, ta thay Tần Lãng ngửa mặt lên trời thét dài ba tiếng, thật không dễ cho hắn, trình độ "thầm mến" đến mức này không phải người thường có thể làm được.
Làm sao có thể giống Lâu Ý Ý, thần kinh tách rời nhan sắc! Hôm nay xem như ta được mở rộng tầm mắt.
Ta dùng một câu của Tô Nam nói với nàng: "Lâu tiểu thư, ngươi không đi kể chuyện thật đáng tiếc, quá lãng phí nhân tài. Phúc Hưng Trà Lâu thực cần ngươi."
Phúc Hưng Trà Lâu là sản nghiệp Nhạc gia, nghe Nhạc Phong nói, nơi đó tụ tập cao thủ kể chuyện khắp kinh thành. Ta dám khẳng định, Lâu Ý Ý đến đó tuyệt đối có thể nổi tiếng sau một lần duy nhất, dễ dàng đoạt vị trí đệ nhất về tay. Sau đó, nàng chính là nữ vương kể chuyện tại Phúc Hưng Trà Lâu.
Lâu Ý Ý không hiểu ý ta, tiếp tục hỏi này hỏi kia. Mấy thương nhân bên cạnh hình như đang thảo luận chuyện thú vị gì đó, ta vểnh tai cố nghe nội dung bọn họ đang nói. Vừa nghe, ta lập tức bị hấp dẫn. Lâu Ý Ý phát giác ta phân tâm, cũng nhích lại cùng nghe.
"Sao đột nhiên thủ vệ tại cửa thành sâm nghiêm vậy, người ra thành đều phải bị kiểm tra?"
"Cũng phải thôi, nghe nói một tử tù trốn khỏi thiên lao, chính là vì truy nã hắn."
"Kia chỉ là lấy cớ, nói thật cho các ngươi biết, quan binh căn bản không phải tróc nã phạm nhân," Nam nhân nãy giờ vẫn không mở miệng nói, "Bọn họ muốn tìm Tần nhị công tử của tướng quân phủ và tướng phủ thập tiểu thư."
"Trương Tam ngươi giỡn gì đó, thiếu gia tướng quân phủ và thiên kim tiểu thư tướng phủ? Ai nuốt gan hùm mật gấu dám bắt bọn họ chứ!"
"Ngươi đừng không tin, biết hôm nay là ngày gì không? Là lễ hỏi của tướng phủ và tướng quân phủ, Tần nhị công tử và tiểu thư tướng phủ cùng đào hôn, thật là sự kiện kỳ lạ nhất."
"Không phải chứ? Ngươi nghe ai nói?"
"Ngươi đừng quan tâm, tóm lại chuyện này không giả."
Sau khi nghe xong, mặt ta trắng bệch, phụ thân thật tuyệt, hắn thực không chừa đường lui cho ta. Tình huống tệ nhất trước mắt chính là phụ thân dán thông báo tróc nã ta, ta đã đoán trúng đến tám chín phần. Trừ chuyện này ra, ta càng thêm khẳng định là, Lâu Huyên với ta bát tự tương khắc. Gặp hắn không có gì tốt, hôm nay ta còn chưa giáp mặt đã thảm như vậy. Nếu chạm mặt... ta không dám nghĩ tiếp.
Lâu Ý Ý kéo kéo tay áo ta dưới bàn: "Này, kế tiếp nên làm gì?"
"Xe ngựa của ngươi còn ở bên ngoài, cho ta mượn dùng."
Nhạc Phong chọc giận ta, vốn ta không định tìm hắn hỗ trợ. Nhưng phụ thân chặn hết đường lui, ở kinh thành ta lại không quen ai khác, không tìm hắn ta nhất định phải chết. Lương Gia có câu: Sĩ diện dĩ nhiên quan trọng nhưng thời khắc mấu chốt vẫn nên bỏ sĩ diện. Nàng là một nhân tài, ta quyết định nghe theo chỉ dạy ân cần của nhân tài, tạm thời không sĩ diện, ta phải chạy ra khỏi kinh thành trước.