Tố Hoa Ánh Nguyệt

Chương 76: Cửa sài mấy mảnh gỗ ngang




Ánh mặt trời chiều nhàn nhạt chiếu lên gương mặt trắng ngần xinh đẹp của nàng, càng tăng thêm mấy phần kỳ diệu và trong trẻo, Trương Mại nhìn mê mẩn. Đây là thê tử của mình, là cô nương mình từng sớm chiều nhung nhớ, là cô nương mình luôn đặt ở trong tim.

A Trì đang xem cũng không phải sách nghiêm túc gì mà là truyện vui nhẹ nhàng, mô phỏng theo thoại bản, không cần dùng đến đầu óc. Không biết nàng đọc thấy gì buồn cười mà khóe môi hơi nhếch, ánh mắt cong cong.

Trương Mại nhân cơ hội nói:

- Rất buồn cười sao? Để ta nhìn xem.

Hắn chậm rãi không tiếng động ngồi cạnh A Trì, cúi đầu cùng xem. Mùi hương như có như không phảng phất nơi đầu mũi, nhẹ nhàng mà ưu nhã, thanh khiết mà mê người, Trương Mại sớm đã tâm tư phiêu bạt, không hề nhìn rõ trên sách viết cái gì.

A Trì lật qua một trang, chưa xem được mấy đã che miệng cười. Cổ nhân đối với chuyện phòng the cũng rất có kiến giải nha, lời này vừa nói thẳng vừa thú vị “Chẳng lẽ trên bụng làm thơ không được?”. Rất có tinh thần thực tế.

Trương Mại cảm thấy không đúng, vừa nhìn qua, mặt mũi liền trắng bệch. Đây đâu phải thứ mà tiểu cô nương có thể đọc? Sẽ dạy hư vợ ta mất. Hắn duỗi tay che lại những chữ kia:

- Không đẹp mắt, một chút cũng không đẹp mắt. A Trì, đừng xem sách nữa, nàng cùng ta trò chuyện nhé?

Hắn dịu dàng dụ dỗ, từ từ đem quyển sách đóng lại, ném xa xa.

Tối nay sẽ thanh lý thư phòng một lần! Phàm là ngôn ngữ thô tục, phóng đãng không trang trọng, đều phải thiêu hết! Nếu không đứng đắn, chỉ có thể là ta không đứng đắn với nàng, những thứ khác đều không được.

Đầu óc Trương Mại có chút hồ đồ, đây là sách mình đã từng xem sao? Mình lúc nào thì xem cái này? May mà Bán Nguyệt Trai cực ít mời người vào, nếu vào cũng là ngồi bên bàn đãi trà, chứ không tùy tiện lục sách xem.

A Trì tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn, không nói lời nào. Trương Mại khẽ ho một tiếng:

- Cái đó, ta nửa tháng mới tới một lần, sách trên kệ, rất nhiều quyển ta chưa từng xem qua.

Quyển nàng mới vừa xem, ta chưa từng xem.

- Ta biết, “sách không mượn thì không thể đọc”*

*ý nói không phải sách mượn thì không nghiêm túc đọc

A Trì rất hiểu lòng người:

- Chắc hẳn chàng cũng giống ta, thấy tên sách thú vị thì mua về nhưng sau đó lại không có đọc.

Trương Mại ôm lấy eo thon của nàng, thở dài thỏa mãn:

- Người hiểu ta chỉ có phu nhân.

Xem xem vợ ta tốt bao nhiêu, để lại thể diện cho trượng phu. Tú ngoại tuệ trung*, huệ chất lan tâm, chính là nói A Trì nhà ta.

* Tú ngoại tuệ trung: bên ngoài thanh tú, bên trong thông tuệ; huệ chất lan tâm: phẩm chất như hoa huệ, tấm lòng như hoa lan, chỉ người cao nhã, thanh khiết. Hai thành ngữ này thường dùng để ca ngợi phụ nữ

A Trì đẩy đẩy hắn:

- Chàng đến trên ghế mà đàng hoàng ngồi, chúng ta lịch sự nói chuyện.

Trương Mại “ừ” một tiếng xem như đáp ứng nhưng vẫn ngồi nguyên tại chỗ, không nhúc nhích.

- Trọng Khải, chàng có bao nhiêu biểu muội?

A Trì bất thình lình hỏi. Trương Mại ngây ngốc, đếm từng người một:

- A Chỉ, A Hoành nhà đại cữu cữu, A Thuyên nhà nhị cữu cữu, A Tường nhà tiểu cữu cữu, A Nhược nhà tứ di mẫu, A Cẩn nhà lục di mẫu, tiểu Khả nhi nhà đường di mẫu, ………..

Không đếm không biết, hóa ra biểu muội của mình thật sự không ít.

A Trì cũng không quay đầu nhìn hắn mà chậm rãi hỏi:

- A Nhược là người nào, tên nghe thật đẹp.

Trương Mại khó xử:

- Ta cũng nói không rõ được, phu nhân, A Nhược hình như đâu có chỗ nào đặc biệt.

Một đống biểu tỷ biểu muội, A Nhược lại không có gì ấn tượng.

- Vậy, A Cẩn thì sao? Lại là người nào?

A Trì truy hỏi không tha:

- Hai muội ấy dáng vẻ thế nào, mặc y phục ra sao? Chàng miêu tả ta nghe, ta liền biết.

Trương Mại gãi gãi đầu:

- A Cẩn cùng A Nhược không khác nhau mấy, tướng mạo gì đó, cũng không khác nhau nhiều. Hai người họ mặc y phục gì? Phu nhân, hôm nay chúng ta gặp một đống biểu huynh đệ, biểu tỷ muội, ta thực sự không nhớ nổi.

A Trì, nàng hỏi khó ta rồi, A Nhược và A Cẩn bộ dạng thế nào, ta thật sự không miêu tả được. Ngược lại tiểu Hiệp nhi, tiểu Khả nhi tuổi nhỏ lại đáng yêu, dễ phân biệt.

A Trì mỉm cười vỗ vỗ hắn:

- Nghĩ không ra thì đừng nghĩ, không phải chuyện quan trọng gì.

Hắn nếu ngay cả hai biểu muội mới gặp hôm nay mặc gì đeo gì đều không nhớ thì hẳn là không để trong lòng. Đã như vậy thì không cần để ý.

Trương Mại thở phào nhẹ nhõm:

- Nhà ông ngoại tuy nhiều người nhưng hòa hợp êm ấm. Cữu cữu, di mẫu đều ôn hòa từ ái, ngoại tổ mẫu cùng chúng ta không thân thiết nhưng cũng không bất hòa, gặp mặt luôn khách khí, chu đáo. A Trì, nhà ông ngoại là không có phiền toái.

A Trì thờ ơ hỏi:

- Vậy, nhà ai có phiền toái?

Trương Mại sờ sờ mũi:

- Xem như là Trình gia đi. Phu nhân, hiện nay trong nhà cha mẹ có vị biểu cô nương họ Trình, chỉ vì nàng ấy họ Trình mà phụ thân cũng thế, mẫu thân cũng vậy, đều muốn hậu đãi nàng ấy.

Trình Bạch vốn theo phụ thân nàng là Trình ngự sử lên kinh tiễn Trình Hi, sau khi Trình Hi xuất giá, Trình Bạch liền sinh bệnh, không thể cùng Trình ngự sử về Nam Kinh. Trình Hi là cô nương đã gả, không tiện chăm sóc thứ muội, Trình ngự sử không còn cách nào khác, đành ấp a ấp úng nói chỗ khó của mình với Trương Tịnh, Trương Tịnh và Du Nhiên sau khi thương lượng bèn đón Trình Bạch về Bình Bắc hầu phủ, sai các thị nữ, bà tử hết lòng chăm sóc.

A Trì có chút tò mò:

- Trọng Khải, lệnh tổ mẫu hình như vô cùng oai phong.

Có thể khiến vợ chồng Trương Tịnh và Du Nhiên phải nhượng bộ, vị tổ mẫu này của Trọng Khải nhất định cực kỳ lợi hại.

Lúc nãy còn hơi phiền não vì biểu muội Lý Nhược và Nhậm Cẩn, sao lại không nhớ ra Bình Bắc hầu phủ còn một “biểu muội” Trình Bạch nữa chứ. Trọng Khải, biểu muội của chàng thực sự quá nhiều rồi.

Trương Mại gật đầu:

- Tổ mẫu, quả thực rất oai phong. Bà ấy từng là đích nữ Vệ quốc công phủ, từ nhỏ được nuông chiều, tính tình có chút ngang ngược. Sau đó Vệ quốc công phủ bị xét nhà đoạt tước, nam bị đày đến Túc Lư Châu, nữ quyến thì bị bán, bà ấy bị Ngụy quốc công phủ mua về, thiên kim tiểu thư phải lưu lạc làm tỳ nữ.

A Trì rầu rĩ. Thời đại này không có nhân quyền, làm dân thường dĩ nhiên khó khăn nhưng làm quan cũng không dễ dàng. Vệ quốc công phủ còn là công thần khai quốc mà một khi xảy ra bất trắc, cũng là kết cục như vậy.

- Người mua bà ấy có dụng ý riêng?

A Trì suy đoán nói. Cùng là quốc công phủ, lúc trước hẳn là đã từng qua lại, cố ý mua đích xuất tiểu thư Vệ quốc công phủ làm tỳ nữ, hẳn là có ân báo ân, có thù báo thù.

- Vợ ta thật thông minh.

Trương Mại nhân cơ hội hôn lên mặt nàng:

- Đúng vậy, có người có dụng ý riêng. Muội muội của tổ phụ ta luôn thấy bà ấy không vừa mắt nên cố tình mua bà ấy về phủ.

Cùng là đích xuất đại tiểu thư quốc công phủ, trình độ ngang ngược kiêu ngạo không phân cao thấp, ngươi thấy ta không vừa mắt, ta cũng thấy ngươi không vừa mắt. Bỗng có một ngày một trong số họ lưu lạc bị bán, người kia liền hưng phấn điên cuồng, vội vàng sai người: “Mua, mua!”

Đến khi mua về phủ, dĩ nhiên là tùy ý ngược đãi. Người ngược đãi thì mặt mày tỏa sáng, thần thái phấn khởi; người bị ngược đãi thì cắn chặt răng, dù chịu nỗi khổ da thịt cũng tuyệt không mở miệng xin tha thứ.

Bà vậy mà không rơi nước mắt đau thương, không khổ sở cầu xin tha thứ! Cứ như vậy thì có gì thú vị? Trương đại tiểu thư thẹn quá thành giận, vung roi ngựa trong tay, điên cuồng mà đánh.

Chuyện kế tiếp làm Trương đại tiểu thư trợn mắt há hốc mồm, cả đời ân hận: ca ca cùng mẹ của Trương đại tiểu thư là Trương Minh xuất hiện, cứu nha đầu Trình gia, sau đó cùng nha đầu Trình gia bỏ trốn đến Tịnh Châu, ở Tịnh Châu thành thân, còn sinh hạ một nhi tử.

Đứa trẻ ra đời ở Tịnh Châu này, đã định trước là không được phụ tộc yêu thích, thu nhận. Lúc còn nhỏ, phụ tộc xem ông là điều sỉ nhục, chỉ mong sao ông lặng lẽ chết đi. Sau khi trưởng thành, ông cương nghị dũng cảm, hễ chiến là thắng, hễ công là đạt, đánh đuổi giặc Thát Đát, bình định biên cương, thành công phong hầu.

Vệ quốc công trước đây Trình Phổ được Tiên đế phong làm Bình Thuận bá, phúc lộc điền, vĩnh nghiệp điền đều ở quê quán Quảng Ninh. Mẹ đẻ Trương Tịnh là Trình Mông được đặc phong làm Quảng Ninh quận chúa, thưởng hai nghìn hộ ở Quảng Ninh làm ấp phong. Trình gia, trở mình; Trình Mông, trở mình.

Loại mẹ đẻ thế này, há lại dễ chọc? Tuy nói về sau Trình Mông xuất gia làm ni cô nhưng Trương Tịnh và Du Nhiên hễ gặp người hay chuyện có liên quan đến Trình Mông đều đặc biệt chú ý, cẩn thận.

A Trì chăm chú nghe xong đoạn chuyện cũ này thì tấm tắc trong lòng. Trọng Khải, lệnh tổ mẫu cũng xem như là cân quắc bất nhượng tu mi (nữ nhi không thua kém nam nhi), có tinh thần kiên cường, không cam chịu số phận, không thừa nhận thất bại, vô cùng chấp nhất.

- Trình gia biểu muội nghỉ ngơi thế nào rồi?

A Trì đã lâu không gặp Trình Bạch, khó tránh có chút hiếu kỳ. Vị cô nương này từng ở Tây Viên dưỡng thương, bây giờ lại đến Bình Bắc hầu phủ dưỡng bệnh, cũng xem như là người không cam chịu số phận.

Trương Mại mỉm cười:

- Lúc tốt lúc xấu. Thỉnh thoảng có thể cùng mẫu thân ra ngoài dự tiệc, gặp bạn bè thân thích, thỉnh thoảng chỉ ở trong phòng tĩnh dưỡng.

Nói tới cũng đáng để suy ngẫm.

A Trì rất dễ lý giải. Trình Bạch nếu cứ bệnh, không thể ra ngoài kết giao với các tiểu thư kinh thành, vậy không phải là ở lại kinh thành vô ích sao? Nếu khỏe hoàn toàn thì không thể không trở về Nam Kinh, vận mệnh lại bị đích mẫu Trình phu nhân nắm trong tay. Bởi vậy, nàng ấy hẳn là phải khỏe một chút, lại bệnh một chút mới thích hợp.

Vừa nói chuyện cũ vừa nói chuyện nhà, bất giác màn đêm đã buông xuống.

- Ta đói rồi, bữa tối cho ta ăn gì?

Trương Mại hối thúc ăn cơm. Nhanh ăn cơm đi, ăn xong còn có chuyện đứng đắn phải làm nữa.

A Trì mỉm cười cùng hắn thương lượng:

- Chúng ta ăn xong cơm tối, chàng dẫn ta quay lại thư phòng, nhé? Trọng Khải, ta rất thích chỗ này, mùi trí thức phả vào mặt có thể rèn luyện con người.

Thê tử đã mở miệng, Trương Mại sao không đáp ứng, đương nhiên là nói:

- Được, ta dẫn nàng quay lại.

Nhưng trong lòng lại nói thầm, A Trì, nàng hôm nay xem là sách gì, còn mùi trí thức?

Ánh trăng đêm nay sáng tỏ, màn đêm yên tĩnh, sau bữa tối hai người tay nắm tay trở lại Bán Nguyệt Trai, Trương Mại xử lý công văn, thư tín, A Trì cầm một quyển thoại bản rất thuần khiết, thích thú đọc.

Cho dù là mùa đông, ánh trăng cũng vô cùng trong trẻo, nhàn nhạt, như nước chảy xuyên qua cửa sổ lẳng lặng chiếu vào, soi sáng khắp phòng. Ánh trăng rơi trên đầu A Trì như phủ thêm một lớp sa tanh màu bạc, khuôn mặt như tuyết của nàng càng thêm dịu dàng, mỹ lệ.

Nàng xem sách rất chăm chú, nhập tâm, Trương Mại không biết từ bao giờ đã đến trước mặt, thâm tình nhìn nàng nhưng nàng không hề phát giác.

- A Trì, nên nghỉ ngơi thôi.

Trương Mại nhẹ nhàng nhắc nhở.

A Trì giả vờ như không nghe thấy, tiếp tục xem thoại bản. Nàng mới không cần lên giường lúc này đâu, thời gian vận động cũng quá dài rồi.

Trương Mại lấn người sang, bàn tay nhỏ dài xinh đẹp đặt trên trang sách:

- Mùa đông ngủ sớm tốt cho sức khỏe. A Trì, chúng ta tắm rửa rồi nghỉ ngơi nhé?

A Trì ngẩng đầu nhìn hắn, cười ngọt ngào:

- Ta muốn vẽ tranh nữ sĩ, Trọng Khải, ta vẽ, chàng giúp ta đề thơ, có được không?

Chàng là nho tướng, văn võ kiêm tu, phải phong nhã một chút.

Trương Mại chính nghĩa đường hoàng:

- Sáng mai hẵng vẽ. Bây giờ đêm đã khuya rồi, đốt đèn phí dầu, quá không tiết kiệm. A Trì, một chút một xíu, cũng là không dễ có.

“Đốt đèn phí dầu, quá không tiết kiệm?” A Trì ngẩn người, Trọng Khải chàng thật kỳ lạ, còn nghiêm túc nói cái này? Khóe miệng hơi nhếch, rồi lại nhếch, A Trì thật sự không kiềm chế được, ý cười trên mặt tràn ra, thẳng đến khóe mắt, đuôi mày.

Tiểu mỹ nhân trước mặt sinh động như thế, tươi đẹp như thế, Trương Mại là trượng phu hợp pháp kiêm thanh niên nhiệt huyết làm sao kiềm chế được, ôm nàng vào lòng liên tục hôn:

- A Trì, A Trì, bảo bối A Trì.

Đêm hôm đó, lúc hai người từ thư phòng đi ra đều mặc áo choàng lớn, che kín mít từ trên xuống dưới, nhất là A Trì, sau khi về phòng căn bản không hề lộ mặt, ngay cả Bội A và Nhu Hàn cũng không nhìn thấy mặt mũi của nàng.

Hôm sau không có hoạt động bên ngoài, đôi phu thê tân hôn liền ngủ nhiều một chút. Hai người mới rời giường chỉnh lý xong xuôi không được bao lâu, Trương Đồng đã phá cửa mà vào:

- Nhị ca, nhị tẩu, sư công cho mời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.