Trương Đồng đuổi tân lang đi, rồi lại quay đầu nhìn tân nương xinh đẹp, vẻ mặt mê đắm. Đại tẩu Phó Vanh buồn cười liếc nàng, Đồng Đồng muội nghịch ngợm quá, nên biết là sau này muội cũng sẽ có một ngày động phòng hoa chúc đó.
Trương Đồng đang định mở miệng trêu ghẹo thì Trương Mại bị đuổi đi lại quay về:
- Xin lỗi, xin lỗi, có chuyện quan trọng cần dặn dò.
Hắn mang vẻ mặt tươi cười chắp chắp tay về phía Phó Vanh và Trương Đồng, chưa được hai bước đã đi tới trước người A Trì.
Trước mắt bao người, Trương Mại tự nhiên ngồi vào trên giường, tình tứ nhìn A Trì:
- Đi được nửa đường, ta bỗng nhiên nhớ tới, nàng đội mũ phượng này, chắc hẳn là mệt lắm. Mũ này rất nặng, ta giúp nàng lấy xuống nhé?
A Trì đỏ mặt, cổ cúi thấp, thẹn thùng im lặng. Trọng Khải chàng ngu à, đại tẩu và Đồng Đồng đều ở đây, lời này có thể nói trước mặt họ sao? Sẽ bị chê cười đó.
Trương Đồng đưa tay kéo ghế, nhanh nhảu ngồi trước mặt hai người, cười khúc khích giục:
- Nhị ca mau lấy mũ phượng xuống, lấy xong thì đi ra ngoài mời rượu. Đây là sứ mạng vĩ đại của tân lang, người khác không thay thế được.
Phó Vanh mỉm cười khẽ lắc đầu, xoay người ra vẻ đang thưởng thức chậu hoa mai bằng đá quý trên bàn, các cánh hoa mai trên chậu đều được làm từ hồng ngọc máu bồ câu thượng phẩm, đỏ rực diễm lệ, sức sống bừng bừng, trông rất đẹp.
Trương Mại dịu dàng chăm chú nhìn tân nương kiều diễm của mình thật lâu, mới từ từ đưa tay lên, săn sóc giúp nàng gỡ chiếc mũ phượng trên đầu xuống. Trên chiếc mũ phượng này được khảm mấy trăm viên trân châu ngọc thạch lớn nhỏ, nguy nga lộng lẫy, rực rỡ chói lọi, đương nhiên, đội nó rất nặng, rất tốn sức.
Muội muội nghịch ngợm ngồi trước giường, mắt cũng không chớp, hăng hái nhìn ca ca tẩu tẩu nhà mình. Tình cảnh này cho dù là tân lang như Trương Mại cũng ngồi không yên, sau khi gỡ mũ phượng xuống thì nói khẽ vào tai A Trì dặn dò mấy câu, rồi ra ngoài mời rượu-----------lần này là đi thật.
- Nhị ca vừa nói gì vậy?
Trương Đồng kéo ghế lại gần hơn, nắm tay A Trì vồn vã hỏi. Nói gì quan trọng mà đặc biệt đi một chuyến như vậy? Không khỏi làm người ta hiếu kỳ.
Phó Vanh nhẹ nhàng đi tới, eo nhỏ không đủ một vòng tay, như dương liễu trong gió. Nàng quở trách kéo Trương Đồng ra, cười hỏi A Trì:
- A Trì rửa mặt trước đi, được không? Tẩu sai phòng bếp nhỏ chuẩn bị cơm canh, đều là món ngày thường muội thích ăn.
A Trì vô cùng cảm kích:
- Làm phiền rồi, đa tạ.
Từ sáng sớm thức dậy cho tới bây giờ, nàng chưa ăn được mấy miếng cơm, nước càng không được uống mà lại làm không ít việc tốn thể lực, quả thật cần phải tắm rửa, ăn uống và nghỉ ngơi.
Sau khi A Trì từ tịnh phòng ra ngoài, dùng cơm canh ngon miệng, nàng cùng với Phó Vanh và Trương Đồng uống trà, nói chuyện phiếm. Trương Đồng tay cầm tách trà, từ từ gạt lá trà, như có điều suy nghĩ:
- Rốt cuộc nhị ca nói gì nhỉ?
A Trì thần sắc bình tĩnh:
- Đồng Đồng, ta giống với muội, giá tiền hợp lý, không được lừa gạt. Nếu không, muội cũng đưa trước mười tiền?
Trương Đồng vui vẻ, móc trong hà bao bên hông ra một nén bạc xinh xắn:
- Được, đưa trước mười tiền.
Hai tiểu nha đầu được cưng chiều từ bé này, hồ đồ không biết lao động khổ cực. Phó Vanh ở bên cạnh nhìn, trong bụng buồn cười, hai người biết mười tiền là bao nhiêu, thỏi bạc này lại là bao nhiêu không? Chênh lệch nhiều lắm đó.
Tiền sảnh khách khứa đông đảo, Phó Vanh là đại tẩu dĩ nhiên phải ra mặt tiếp đãi nữ quyến, cho nên cũng không thể nán lại tân phòng quá lâu, nàng ở cùng A Trì một lát rồi rời đi. Trương Đồng không phải là người được chính thức sai bảo, tự ôm đồm nhiều việc nói:
- Đại tẩu cứ đi đi, nhị tẩu giao cho muội.
Nàng ở lại với A Trì tán dóc chuyện trên trời dưới đất, đông tây kim cổ, thật là thoải mái.
Đang trò chuyện cao hứng thì Du Nhiên sai người đến gọi Trương Đồng:
- Đại tiểu thư, phu nhân cho mời.
Trương Đồng ý chưa thỏa mãn, lưu luyến đứng lên:
- Nhị tẩu, hôm nay chúng ta nói chuyện vô cùng hợp ý, tẩu đến nhà muội liền khác hẳn. Nhị tẩu nghỉ ngơi trước đi, lát nữa muội lại tìm tẩu nói chuyện.
Sau khi Trương Đồng đi, A Trì trên mặt mang theo nụ cười trang nghiêm gặp gỡ bốn đại nha đầu trong phòng. Bốn người đồng loạt hành lễ, đại nha đầu đứng đầu cười nói:
- Chúng nô tỳ vốn là người hầu hạ phu nhân, gần đây mới được đổi tên, đến Ngụy quốc công phủ hầu hạ nhị công tử và nhị thiếu phu nhân. Theo thứ tự, chúng tôi chia ra là Nhu Hàn, Thốn Hàn, Thủ Huyền, Khê Đằng.
A Trì mỉm cười. Mẫu thân của Trọng Khải thật thú vị, ngay cả đặt tên cho nha đầu cũng đặt theo Từ gia. Nha đầu thiếp thân của mình là Bội A, Tri Bạch, khi sắp xuất giá lại được thêm Xương Hóa và Phương Nhứ, tổng cộng là bốn đại nha đầu hồi môn. Nhà mẹ đẻ cho Bội A, Tri Bạch, Xương Hóa, Phương Nhứ, mẹ chồng cho Nhu Hàn, Thốn Hàn, Thủ Huyền, Khê Đằng*, hóa ra nha đầu trong phòng mình, không phải bút thì là giấy, thật có trật tự.
* Trong tiếng Trung, “hàn - 翰” nghĩa là bút, Khê Đằng là tên một loại giấy truyền thống của Chiết Giang, còn Thủ Huyền thì mình không rõ
Bốn đại nha đầu Du Nhiên cho đều có dáng vẻ gọn gàng xinh xắn, mồm miệng khéo léo, thông minh lanh lợi, trong đó Nhu Hàn lại càng giỏi giang, ăn nói thẳng thắn, tự nhiên thoải mái, rõ ràng là bốn người giỏi nhất.
Đang nói chuyện thì nha đầu đã chuẩn bị xong nước nóng, A Trì đến tịnh phòng tắm rửa. Tịnh phòng này bố trí rất hợp tâm ý A Trì, “nhà xí” và “nhà tắm” được phân ra, trên mặt đất được lót gạch tráng men có hoa văn thanh nhã, có bể tắm lớn bằng đá cẩm thạch, cũng có thùng tắm lớn bằng gỗ hương bách rộng rãi, thoải mái, phía sau là phòng nước sôi, dẫn nước nóng liên tục tới. Nàng đặt y phục và khăn tắm lên chiếc giá vô cùng tinh xảo, lại đặt rất thuận tay, vừa ý.
Lúc A Trì tắm rửa trước giờ luôn không cần thị nữ hầu hạ bên người, Bội A, Tri Bạch biết tính của nàng nên hầu hạ nàng vào phòng tắm, chỉ rõ thùng tắm, giá treo quần áo, giá treo khăn, rồi toàn bộ lui ra ngoài.
Ngâm mình trong thùng tắm bằng gỗ hương bách, hơi nước mờ mịt, cả người thư thái, bàn tay trắng ngần của A Trì vốc lên một vốc nước, nàng chơi đùa trong nước có cánh hoa hồng tươi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện ra nụ cười thích ý hưởng thụ. Sau một ngày tốn hao thể lực, có thể tắm nước nóng thật là thoải mái.
Mãi đến khi nước trở nên lạnh, A Trì mới miễn cưỡng đứng dậy, tự chăm sóc chính mình, lau khô nước trên người, thay bộ y phục thanh nhã, thản nhiên ra khỏi tịnh phòng. Trong tịnh phòng hiển nhiên là một cảnh bừa bãi, sẽ có thị nữ tiến vào thu dọn.
Ngồi trước tấm gương thủy tinh Tây Dương bằng phẳng bóng loáng, Bội A thành thạo không nặng không nhẹ giúp nàng lau tóc ướt. A Trì vất vả cả ngày, lại mới tắm nước nóng, từng cơn mệt mỏi ập tới, khi tóc được lau khô, nàng đã ngủ thiếp đi.
- Đại tiểu thư, đại tiểu thư!
Bội A khẽ gọi mấy tiếng bên tai nàng, không có trả lời. Tri Bạch gấp gáp, cũng qua gọi giúp:
- Đại tiểu thư!
Hai người một người thì không nỡ, một người thì không dám nên giọng đều rất nhỏ, đều không đánh thức được nàng.
- Đừng đánh thức nàng.
Giọng nam tử trầm thấp vang lên, Bội A, Tri Bạch hoảng sợ ngẩng đầu, thấy Trương Mại cao lớn mặc hỉ phục đỏ thẫm đứng trước mặt thì khuỵu gối hành lễ:
- Cô gia!
Hai người trong lòng kêu khổ, thấp thỏm bất an.
Trương Mại thấp giọng ra lệnh:
- Toàn bộ lui ra!
Giấy hay bút của Từ gia và Trương gia đều nín thở thu khí, nối đuôi nhau ra ngoài. Ra khỏi tân phòng, Nhu Hàn vẻ mặt khoan khoái nở nụ cười, khiêm tốn thương lượng với Bội A:
- Bội A tỷ tỷ, để chúng muội muội đều đi nghỉ ngơi, hai ta trực đêm, thế nào?
Bội A vốn không yên lòng, đương nhiên gật đầu đồng ý. Không trực đêm, nàng trở về trong lòng cũng bất an, không ngủ được.
- Không ai hầu hạ cô gia tắm rửa.
Bội A nghĩ đến A Trì đã ngủ, Trương Mại cả người đầy mùi rượu mà lo sợ không yên. Nhu Hàn cười khẽ:
- Nhị công tử nhà ta từ nhỏ đã nhập ngũ, không hề có thói xấu quần áo lụa là, những chuyện thế này không cần người hầu hạ.
Bội A nghe vậy, trong lòng cũng hơi trấn tĩnh lại.
Trong tân phòng, Trương Mại nhẹ nhàng bế A Trì đang ngủ say, lặng lẽ đi về phía giường. Hắn đặt A Trì lên giường, giúp nàng đắp kín chăn, ém góc chăn----------chuyện này hắn thường làm, cực kỳ thành thạo.
Đại khái là mùi rượu trên người hắn rất nồng, A Trì đang ngủ vẫn bĩu môi, ra vẻ chán ghét. Trương Mại cúi đầu nhìn tiểu mỹ nhân làn da như quả vải tươi, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi như cánh hoa phấn hồng của nàng:
- Không được ghét bỏ ta! Uống rượu rất cực khổ, có biết không?
Uống rượu mà trong lòng cứ luôn nghĩ đến nàng thì lại càng cực khổ.
A Trì dường như cảm giác được, khẽ lầu bầu rồi trở mình tiếp tục ngủ. Nến long phượng đỏ thẫm vẫn đang cháy, dưới ánh nến, làn da của A Trì càng mềm mại như da em bé, cái mũi nhỏ duyên dáng vô cùng đáng yêu, trái tim Trương Mại bỗng mềm đi, hắn cúi người hôn nhẹ chóp mũi nàng, tham lam nhìn nàng hồi lâu mới đi vào tịnh phòng tắm rửa.
Đợi Trương Mại tắm rửa đi ra, khuôn mặt đã ngủ của A Trì ửng hồng, càng thêm đáng yêu.
- Nàng không có lương tâm, đêm động phòng hoa chúc mà bỏ lại ta, tự mình đi ngủ!
Trương Mại vừa yêu vừa hận, cũng vén chăn trèo lên giường, không nỡ đánh thức nàng, nửa nằm nửa ngồi bên người nàng, nhìn trọn vẹn khuôn mặt nhỏ nhắn mà mình ngày nhớ đêm mong này.
A Trì không biết mơ giấc mơ đẹp gì mà trên mặt lộ ra nụ cười ngây thơ như hài tử, vô tư thuần khiết.
- Ngốc, nàng đang nghĩ gì?
Trương Mại tóc dài đến thắt lưng, vươn tay ôm tiểu mỹ nhân bên cạnh, đặt một nụ hôn lên gương mặt của nàng.
Tiểu mỹ nữ bị hắn hôn mà tỉnh. A Trì mơ màng tỉnh lại, trước mặt là một gương mặt nam tử tuấn mỹ, ánh mắt dịu dàng đa tình, triền miên lưu luyến. A Trì thở dài thỏa mãn, đây là mơ sao, giấc mơ thật đẹp, đúng là mỹ nam.