Vẻ mặt mừng rỡ như điên của Trương Mại chiếu vào trong mắt A Trì làm tim nàng đập thình thịch, gương mặt nhỏ nhắn nghiêm túc căn dặn:
- Nè, ở đây huynh tự đeo đi.
Chàng đã như vậy, mình mà tự tay đeo cho chàng, không biết sẽ càn rỡ thế nào nữa.
Đầu Trương Mại cúi thấp xuống, dịu dàng phản đối:
- Trước đây lúc ta tặng nhẫn, ta tự tay đeo cho nàng, săn sóc cỡ nào. A Trì, chúng ta công bằng nhé, nàng cũng tự tay đeo cho ta, có được không?
Trong phòng đang đặt một chậu than lớn ba chân được tráng men vàng, trên chậu than đậy nắp bằng đồng, có lẽ là lửa đốt quá mãnh liệt làm gương mặt của A Trì đỏ bừng, so với áng đỏ nơi chân trời lúc bình minh còn rực rỡ hơn. Chàng tự tay đeo cho ta, cho nên muốn ta tự tay đeo cho chàng; chàng còn hôn ta nữa, chẳng lẽ muốn ta cũng hôn lại?
Bàn tay như bạch ngọc của Trương Mại chìa ra trước mặt A Trì, mặt mày tươi cười, trong ánh mắt đều là mong đợi. A Trì là một cô nương tốt tâm địa thiện lương, không nhẫn tâm làm người khác thất vọng nên miễn cưỡng cầm lấy nhẫn kim cương, giúp Trương Mại đeo vào ngón giữa tay phải. Nói tới cũng khéo, chiếc nhẫn kia đeo vào, không lớn không nhỏ, rất vừa vặn.
- Còn gì nữa không?
Trong giọng nói dịu dàng của Trương Mại lộ ra chút vô lại, bàn tay phải đeo nhẫn vẫn chìa ra trước mặt A Trì như cũ. Ta ngoại trừ đeo nhẫn cho nàng, còn hôn lên bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo của nàng nữa, nàng không thể ăn bớt ăn xén được.
- Còn cái này nè.
A Trì cầm tay hắn đánh một cái, âm thanh vô cùng trong trẻo. Trương Mại dịu dàng vô hạn nhìn tiểu mỹ nữ trước mặt, ngay cả đánh người nàng cũng đánh đến vui tai như vậy, làm trong lòng người ta tê dại, hưởng thụ nói không nên lời.
- Thân gia bá phụ về rồi? Đã đến trước cửa thùy hoa?
Ngoài phòng, Trương Đồng cao giọng hỏi thị nữ, rõ ràng là mật báo cho hai người bên trong:
- Tốt quá tốt quá, đã mấy hôm chưa thỉnh an bá phụ, ta cảm thấy rất băn khoăn.
Trương Đồng gọi tên thị nữ, căn dặn thị nữ hầu hạ nàng đến nhà trên:
- Bội Cẩn, dẫn ta đến nhà trên bái kiến bá phụ. Thân gia đại ca ca cũng về rồi? A Thuật, A Dật cũng về? Tốt tốt tốt, thật náo nhiệt, ta thích.
Giọng điệu nàng tràn đầy ý cười trên nỗi đau người khác. Nhị ca đáng thương, có lẽ lời ngon tiếng ngọt còn chưa kịp nói thì phụ thân, ca ca, đệ đệ của tiểu cô nương xinh đẹp tất cả đều về nhà rồi, ôi đầy bụng tương tư của nhị ca không có chỗ để thổ lộ.
Trương Mại vẫn dịu dàng triền miên nhìn A Trì như cũ, căn bản không có ý di chuyển. A Trì bình tĩnh nói:
- Nhẫn đã tặng cho ta thì sau này không được tặng cho người khác; đã lấy nhẫn của ta thì không được lấy nhẫn của người khác.
Trương Mại khẽ cười:
- Sau này ta cũng sẽ không hôn tay người khác.
Ta chỉ hôn tay của một tiểu cô nương tựa như tiên tử, sẽ không hôn tay ai khác.
A Trì đỏ mặt, khẽ gắt một tiếng, đồ cợt nhả, không được người ta cho phép mà động tay động chân, quá thiếu tôn trọng. Chuyện trước kia thì thôi đi, sau này nếu còn lông bông nữa, nhất định phải………..nhất định phải, hung hăng đánh một trận.
Trương Mại nhìn A Trì chăm chú rồi xoay người nhanh nhẹn bước ra cửa. Đến khi bốn phụ tử Từ Sâm trở lại thì Trương Mại và Trương Đồng đang tươi cười ngồi ở nhà trên cùng Lục Vân nói chuyện phiếm.
Từ Thuật, Từ Dật mặt lộ vẻ vui mừng, tỷ phu không phải ở Nam Kinh sao, thế nào lại xuất hiện ở kinh thành? Tỷ phu đã tới thì lão công công râu bạc cũng sẽ tới, tốt quá tốt quá, thích lắm thích lắm.
Huynh muội Trương Mại và Trương Đồng tiến lên hành lễ, Từ Sâm, Từ Tốn đều vui vẻ:
- Trọng Khải, đã lâu không gặp, chúng ta nhớ muốn chết.
Họ đối với Trương Đồng cũng rất khách khí, đây là em chồng của A Trì, là khách quý.
Đến khi từ từ ngồi xuống nói chuyện một lát, Từ Sâm mới biết Trương Mại đường xa mà đến, vẫn chưa về Bình Bắc hầu phủ và Ngụy quốc công phủ thì nhẹ nhàng căn dặn:
- Trọng Khải, tối nay ta không giữ con lại ăn bữa cơm rau dưa. Con về phủ gặp lệnh tôn lệnh đường trước, ngày mai nếu rảnh thì sang đây uống rượu tán gẫu với ta.
Trương Mại cung kính đáp ứng, lại nói:
- Bởi vì có thư của Quý gia cữu phụ cùng lễ mừng năm mới của Quý gia cữu mẫu chuẩn bị nên con phải lập tức mang đến, sợ trễ thì bất kính.
Từ Tốn nghe hai chữ “Quý gia” thì gương mặt anh tuấn đỏ bừng, cảm kích nhìn Trương Mại, trong lòng rất biết ơn.
Trương Mại và Trương Đồng cùng nhau hành lễ cáo từ. Lục Vân thấy Từ Sâm như vậy, cũng không cố giữ lại, chỉ nói:
- Trọng Khải, Đồng Đồng, trời lạnh đường trơn, tụi con nhất thiết phải cẩn thận.
Trương Mại và Trương Đồng cười đáp ứng:
- Dạ, tụi con nhất định không dám cưỡi ngựa quá nhanh.
Ba huynh đệ Từ gia tiễn họ ra cửa, Từ Tốn đỏ mặt nói cám ơn, Trương Mại mỉm cười:
- Cữu huynh khách khí.
Từ Thuật, Từ Dật đến bên cạnh Trương Mại gọi tỷ phu, Trương Mại mỗi tay nắm một đứa, cúi đầu nhẹ nhàng tỉ mỉ nói gì đó với chúng, kiên nhẫn làm người ta kinh ngạc.
Trương Đồng thấy vậy thì mặt mày vui vẻ nghĩ sau khi về nhà nhất định sẽ kể chuyện này với cha mẹ, ông ngoại bà ngoại, sư công, đại ca nên học một lần, nhị ca không thầy cũng học thành tài, thật biết lấy lòng anh vợ và các em vợ.
Rời khỏi Từ gia, Trương Mại không cưỡi ngựa mà ngồi chung xe ngựa với Trương Đồng. Xe ngựa của Trương Đồng là do Trương Tịnh và Du Nhiên tỉ mỉ thiết kế, rộng rãi thoải mái, vật dụng đầy đủ. Trương Đồng ngồi dựa lưng, cười hi hi nói:
- Được gặp tiểu cô nương xinh đẹp có làn da như quả vải tươi rồi, nhị ca thích chứ? Tiểu cô nương xinh đẹp là do muội lừa tới, công lao không thể bỏ qua, nhị ca chớ có qua cầu rút ván, đồ nên hối lộ thì không thể tiết kiệm.
Trương Mại khẳng khái rộng lượng đáp ứng, một chút cũng không cần nghĩ:
- Trân châu của Liêu Đông rất không tệ. Nhị ca sau này đòi tiểu tử Chung Hoành kia thêm mấy chuỗi, trả công cho Đồng Đồng nhà ta.
- Không được!
Trương Đồng ngồi thẳng người lên, thái độ ngang ngược:
- Đồ tiện tay lấy của người khác, không có thành ý! Nhị ca tự huynh cho, phải là vật mà huynh yêu thích ấy.
Muội giúp huynh gạt người trong lòng đến, chuyện này rất đáng giá đó.
Trương Mại rảnh rỗi dựa trên thành xe, nụ cười trên mặt nhẹ nhàng mà thong dong:
- Không cần tiếc của thay tiểu tử Chung Hoành kia, Cát An hầu phủ gia nghiệp to lớn, không thiếu mấy món lặt vặt này đâu.
Trương Đồng trừng mắt lườm nhị ca không có lương tâm nhà mình một lát, nghi ngờ hỏi:
- Nhị ca, tên kia ở Liêu Đông lâu vậy có trở nên xấu đi không?
Trương Mại bật cười:
- Không, tiểu tử kia trời sinh diễm lệ, phơi nắng chang chang ban ngày đến lột da, sau đó da dẻ lại trắng trẻo nõn nà như cũ.
Trương Đồng thở phào nhẹ nhõm, yên tâm dựa trở lại. Trương Mại buồn cười nhìn nàng:
- Đồng Đồng, nam nhân quan trọng nhất là nhân phẩm chứ không phải tướng mạo.
Nha đầu ngốc này chỉ coi trọng tướng mạo, thực sự quá nông cạn. May mà có ông ngoại và cha mẹ ở đây, bất kể thế nào cũng không để muội ấy chịu thiệt thòi.
Trương Đồng khì mũi coi thường:
- Tướng mạo vừa nhìn là có thể thấy, nhân phẩm có thể sao? Cái rõ ràng dễ thấy không chú ý, lại đi chú ý cái bí ẩn khó thấy, đây là cái đạo lý gì.
Huynh muội hai người dọc đường tranh luận, bất giác đã về đến Bình Bắc Hầu phủ. Trương Mại hơn một năm chưa trở lại kinh thành, Mạnh Lại, Hoàng Hinh sớm đã nhớ vô cùng, Mạnh Lại còn đỡ, vẫn ngồi thản nhiên như thường, ánh mắt nhìn ngoại tôn đặc biệt ấm áp mà thôi; còn Hoàng Hinh kéo tay Trương Mại, vành mắt đỏ lên, giọng nói cũng nghẹn ngào:
- Mại Mại, bà ngoại nhớ con quá.
Trương Mại từ nhỏ miệng đã ngọt, rất biết dỗ trưởng bối, ngoan ngoãn bày tỏ cõi lòng:
- Bà ngoại, con cũng nhớ bà, rất nhớ bà. Con đặc biệt từ miếu Phu Tử và các danh thắng dọc đường mua không ít đồ chơi thú vị đều là để hiếu kính bà.
Cuộc sống thời thơ ấu của Hoàng Hinh rất cực khổ, thuở nhỏ bà luôn sống trong sợ hãi bất an, không hề trải qua thời thơ ấu vô tư hồn nhiên. Sau này cuộc sống an ổn, bà liền thích mấy món đồ chơi của tiểu hài tử, theo lý giải của Du Nhiên thì trong tiềm thức bà muốn tìm về những niềm vui trẻ thơ, bù đắp lại nuối tiếc trong quá khứ. Ba huynh muội Trương gia đều biết sở thích này của bà ngoại nên mỗi lần ra ngoài thường sẽ mua những món đồ chơi thú vị, mới mẻ về tặng cho Hoàng Hinh, khiến bà cười vui vẻ.
Trương Mại từ nhỏ đã luyện công phu nịnh nọt đến vô cùng thành thạo, không lâu sau liền dụ dỗ ông ngoại, bà ngoại vui vẻ ra mặt. Bà ngoại hắn Hoàng Hinh luôn rất dễ dụ, còn ông ngoại Mạnh Lại thì tuổi tác càng lớn càng nhân nhượng tôn tử, dần dần đến mức dung túng nuông chiều, chuyện gì cũng dám làm.
Mặc dù như thế, Mạnh Lại vẫn cố ý nghiêm mặt giáo huấn một câu:
- Đã lâu không về mà không biết các trưởng bối nhớ con hả? Bạch bạch bạch chạy tới Từ gia trước, xun xoe lấy lòng nhạc gia sao?
Du Nhiên mỉm cười nhìn cha mình, nhi tử Mại Mại à, con dụ dỗ cho tốt ông ngoại, bà ngoại thì nên đến lượt mẫu thân con là ta nhỉ? Mại Mại con chỉ biết có nhạc phụ nhạc mẫu, quăng cha mẹ con ra sau đầu, mau đến an ủi tâm hồn bị tổn thương cuả cha mẹ đi.
Trương Mại dụ dỗ xong ông ngoại bà ngoại, lại lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ Du Nhiên:
- Mẹ, mới mấy tháng không gặp mà sao mẹ lại trẻ ra thêm mấy tuổi thế này? Cứ như vậy tiếp, con sẽ phải gọi mẹ là muội muội mất.
Du Nhiên vui vẻ, chân mày cong cong.
Trương Tịnh, Trương Kình ngồi trên ghế thái sư, mỉm cười nhìn cảnh tượng ấm áp trước mặt. Tiểu tử thúi A Mại chỉ có bản lĩnh này, trước tiên là chọc giận ông ngoại bà ngoại, sau đó lại dỗ họ trở lại, từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ thất thủ.
Buổi tối cả nhà thân mật ăn cơm tối, xem như trong nhà có việc vui nên Du Nhiên phá lệ cho phép cha, trượng phu và các nhi tử uống rượu:
- Chỉ được uống vài chén, không được uống say.
Nhưng mà, khi thật sự bắt đầu uống, dù có hơn vài chén, Du Nhiên cũng không truy cứu.
Du Nhiên tự an ủi:
- May mà sư công lão nhân gia không có đây. Nếu sư công ở đây thì thế nào cũng không xong, nhất định uống đến say mèm, không say không ngừng.
Hoa Sơn lão nhân ở ngoại ô kinh thành gặp được bạn cũ, ở lại đó trò chuyện thâu đêm rồi.
Sau bữa cơm tối, cả nhà uống trà nói chuyện phiếm. Du Nhiên vui vẻ vươn cổ tay ra, khoe hai chiếc vòng tay pha lê màu xanh trong suốt, trơn bóng giống nhau như đúc:
- Khó nhất chính là phải giống nhau như đúc, sau này, con dâu lớn, con dâu thứ hai, mỗi người một chiếc.
Nhìn xem ta công bằng biết bao, không thiên vị đứa nào, thê tử của A Kình và thê tử của A Mại đều đối xử bình đẳng.