Tổ Điều Tra Án Đặc Biệt 2

Chương 99




Sáng sớm, Tạ Minh đi vào hội sở cao cấp bên hồ.

Mười giờ sáng, người bà đợi lững thững đến muộn.

Người đến dáng vẻ ngoài ba mươi, Tạ Minh lại biết năm nay y đã hơn bốn mươi, dung mạo tuấn mỹ lại mặc một bộ áo trắng quần trắng thoải mái, thoạt trông như nhân vật nam chính đi ra từ biệt thự nghỉ dưỡng trong poster tuyên truyền, trên mặt y treo nụ cười hờ hững, người đi qua đều cho rằng y đang cười với mình, nhịn không được cũng cười đáp lại, tới khi sượt qua mới phát hiện thật ra y chẳng nhìn thấy bạn, trong mắt y bạn không khác gì không khí.

Người đàn ông đi đến bàn Tạ Minh thì dừng bước, chờ ghế được người đứng cạnh kéo ra y mới ngồi xuống. Y hít nhẹ một hơi, “Trà thơm quá.”

Tạ Minh rót cho y một chén, “Dương Mạc Đình, lâu rồi không gặp.”

“Lâu rồi không gặp, Tạ Minh. Kính nhờ, đừng gọi tên tiếng Trung của tôi.” Ngón tay y nhẹ nhàng lướt qua nắp chén trà sáng như tuyết, nụ cười không thay đổi mảy may.

Tạ Minh nói, “Tôi tưởng sau nhiều năm như thế, anh đã không còn quan tâm chuyện nhỏ này.”

Dương Mạc Đình rất không thích tên mình, có lẽ người giúp y đặt tên là có ý tốt, nói là “Tương tiến tửu, bôi mạc đình” nhưng cái tên này nghe quá nữ tính không nói, phối hợp với họ “Dương” nghe càng kỳ hơn.

Dương Mạc Đình cười nói, “Tôi khá ngốc, luôn chuyện lớn hồ đồ, chuyện nhỏ khôn khéo.”

Tạ Minh im lặng uống trà, không tiếp lời.

Dương Mạc Đình tự nguyện nói mình ngốc không ai quản được nhưng nếu người khác dám nói y ngốc trước mặt y, người này chắc chắn chán sống.

Nhà họ Dương tới đời Dương Mạc Đình, con nhỏ thành niên vốn có chín người, nhưng bây giờ chỉ có hai người còn sống, ngoài cậu tư tay nắm quyền hành, còn lại là cậu bảy nhìn như không quản chuyện gì này.

Ngón tay trắng nõn thon dài của Dương Mạc Đình vòng quanh mép chén, cuối cùng nhấp một hớp nhỏ, khen, “Trà ngon.”

Tạ Minh nói, “Thích là tốt.”

Dương Mạc Đình dựa vào lưng ghế, cười nhìn Tạ Minh, chợt nói, “Cô có đỏ mặt không?”

Tạ Minh khẽ giật mình, lần đầu tiên bà nhìn thấy Dương Mạc Đình là ở hôn lễ bố mẹ Dương Tư Mịch, lúc đó tuổi trẻ, lần đầu thấy cậu trai dáng dấp đẹp mắt như thế lại còn cười với mình, bà không nhịn được mà đỏ mặt…

Tạ Minh kịp thời kéo suy nghĩ về, ho nhẹ, nói, “Nhìn Dương Tư Mịch nhiều năm như vậy sao tôi có thể đỏ mặt hoài? Sớm miễn dịch rồi.”

“Dương Tư Mịch à… Tuổi trẻ thật tốt.” Dương Mạc Đình đặt chén trà xuống, đáy chén chạm đĩa phát ra tiếng vang giòn giã.

“Tôi đã…” Y như nghĩ tới gì đó, ý cười thêm sâu, “Đã mười mấy năm không thấy thằng bé. Biết tôi đến cũng không gặp, nói thế nào tôi vẫn là chú ba của nó.”

Dương Mạc Đình phải gọi bố Dương Tư Mịch là anh hai, giữa cậu hai và cậu bảy nhà họ Dương còn có hai nam hai nữ, bởi vậy Dương Tư Mịch phải gọi Dương Mạc Đình là chú ba, nhưng trong trí nhớ của Dương Mạc Đình, chỉ có bé con Dương Tư Mịch mới gọi như vậy.

Tạ Minh nói, “Thằng bé biết anh sắp đến?”

Dương Mạc Đình cười nói, “Đương nhiên, vất vả đến một chuyến, sao tôi có thể không thông báo?”

Tạ Minh nói, “Anh muốn gặp nó hay…”

“Hay làm gì nó?” Dương Mạc Đình cười nói tiếp, “Chẳng hạn như vì ghen ghét mà làm mù mắt nó? Tạ Minh, đừng nghe lời đồn đãi, ngoại trừ bản thân, tôi chưa từng chơi mù bất kỳ ai.”

Mắt Dương Mạc Đình rất đẹp, lúc nhìn người luôn mang theo chút thân mật không rõ, rất nhiều người tưởng lầm mình lọt vào mắt xanh của y nhưng đây là chuyện không thể nào, vì ngài Dương đây bị mù mười năm rồi.

“Đồn đãi gì? Tôi nào rảnh mà đi tra.” Tạ Minh hời hợt, “Tôi tưởng anh đến đưa Dương Tễ Chước về.”

Dương Tễ Chước có tên giả là Quý Chước.

Con ngươi Dương Mạc Đình xoay chuyển, lộ vẻ hiếu kỳ, “Cô bằng lòng để tôi đưa nó đi?”

Tạ Minh và Dương Mạc Đình đối mặt, bà âm thầm thở dài, nếu không phải biết mắt Dương Mạc Đình bị mù trong một vụ nổ, bà chắc chắn không cách nào tin tưởng đôi mắt đẹp phát sáng này đã mù lòa.

“Đương nhiên anh có thể dẫn cậu ta đi, nhưng anh biết tôi muốn gì.”

“À.” Dương Mạc Đình mất hết hứng thú.

Tạ Minh cũng không vội giao dịch mà chuyện phiếm với hắn, “Anh có rảnh thì gặp Trình Cẩm đi.”

Không nhắc Dương Tư Mịch lại nhắc Trình Cẩm? Dương Mạc Đình nghi hoặc, “Hả?” Y biết Trình Cẩm nhưng không nghĩ sẽ gặp.

Tạ Minh nói, “Thằng bé có điểm giống anh, thích cười.”

“Thích cười?” Bao nhiêu người cười vì thích cười? Dương Mạc Đình xem thường nhưng trên mặt vẫn treo nụ cười hoàn hảo, “Thích cười thật?”

Tạ Minh nhíu mày, “Cũng không phải thích cười, giống anh đấy, đạo đãi khách là khuôn mặt tươi cười đón người.”

Dương Mạc Đình khẽ hừ trong lòng, không đợi y nói gì đã nghe thấy có người đang đến gần, y liền không lên tiếng nữa.

Là Ngụy Thanh, Tạ Minh nhỏ tiếng xin lỗi Dương Mạc Đình rồi qua một bên nói chuyện với anh ta.

Lúc này người bên cạnh Dương Mạc Đình nhận điện thoại, hắn xoay người khẽ thuật lại nội dung cho Dương Mạc Đình, y nhíu mày. Tạ Minh ở đằng xa vừa nghe Ngụy Thanh nói vừa quan sát động tĩnh của Dương Mạc Đình, Dương Mạc Đình hình như có cảm giác, cười thật tươi với bà.

Ngụy Thanh nói Quý Chước chạy rồi.

Tạ Minh khiếp sợ, “Chạy như thế nào?”

Bà nghi ngờ liếc Dương Mạc Đình, chẳng lẽ y đã làm gì?

Ngụy Thanh nói, “Nội gian trong sở Nghiên cứu nhất định không chỉ có một.” Quý Chước có thể tẩu thoát hoàn hảo như thế, người yểm hộ và tiếp ứng chắc chắn không thể chỉ có một người. “Làm sao bây giờ?”

“Phó bộ trưởng Khuất nói sao?”

“Ý của ông ấy là Quý Chước thoát được sở Nghiên cứu cũng không ra khỏi thủ đô được, bà và Thất gia nhà họ Dương này có thể tiến hành đàm phán theo kế hoạch đã định.”

Tạ Minh gật đầu, “Anh ta nói đúng.”

Ngụy Thanh nói, “Quý Chước chạy, sợ là Lục Ngang sẽ liên hệ với Trình Cẩm, báo cho cậu ấy biết chuyện, cần ngăn cản không?”

“Không cần.” Tình hữu nghị của lớp trẻ cứ để nó phát triển theo tự nhiên.

Tạ Minh trở lại chỗ ngồi, thấy chén trà Dương Mạc Đình đã cạn bèn rót thêm cho y, lúc rót trà bà nói, “Dương Quý Chước chạy khỏi sở Nghiên cứu rồi.”

Dương Mạc Đình cười nói, “Đứa nhỏ này nghịch ngợm quá, từ nhỏ đã thế, thích gây họa giống như Tư Mịch vậy. Sau khi anh năm tôi mất, nó càng coi trời bằng vung.”

Dương Tễ Chước là con trai anh năm của Dương Mạc Đình.

Tạ Minh chỉ chú ý một điểm, “Các anh luôn so sánh cậu ta với Tư Mịch? Thảo nào cậu ta biến thành dáng vẻ này.”

Quý Chước từ ngàn dặm xa xôi chạy đến gây sự với Dương Tư Mịch, nói không chừng cũng là vì ghét người xung quanh luôn so sánh mình và hắn.

Dương Mạc Đình nhìn Tạ Minh, như thể mắt y vẫn nhìn rõ mọi việc như xưa, “Tạ Minh, cô không biết rất nhiều chuyện.”

“Chuyện gì?” Tạ Minh không tin, làm cục trưởng cục Mười lăm bộ An ninh, chuyện bà không biết không nhiều.

Dương Mạc Đình cười nói, “À thì… Đúng rồi, Quý Chước chạy thì tôi đưa nó về bằng cách nào?”

Chủ đề đột nhiên thay đổi nhưng Tạ Minh bình tĩnh tiếp nhận, “Đứa nhỏ này thật nghịch ngợm, đợi ở sở Nghiên cứu tốt biết mấy, chạy loạn làm gì, không biết bên ngoài nguy hiểm lắm sao?”

“Thật à? Để nó chịu chút dạy dỗ cũng tốt.” Dương Mạc Đình biết Tạ Minh ám chỉ tình hình Quý Chước rất nguy hiểm, người bộ An ninh phái đuổi theo sẽ không nương tay, nhưng liên quan gì tới y?

“…”

Tạ Minh đoán dù Quý Chước có chết vẻ mặt Dương Mạc Đình cũng sẽ không đổi, như vậy xem ra không bình thường.

“Rốt cuộc anh đến đây làm gì?”

Dương Mạc Đình cười nói, “Không phải cô gọi tôi đến à?”

Tạ Minh lắc đầu, “Tôi liên hệ với cha anh.”

“Ông ấy tám mươi tới nơi rồi, không thích hợp du lịch xa.”

Hóa ra anh đi du lịch? Tạ Minh thầm chửi bậy, “Ừ, đúng thế, chỉ là ông ấy nói với tôi Tư Mịch rất giống ông ấy, còn nói muốn gặp Tư Mịch, tôi tưởng ông ấy sẽ về quê cũ thăm thú.”

Nụ cười trên mặt Dương Mạc Đình thoáng ngẩn ngơ, “Đúng, ông ấy từng nói Tư Mịch giống mình nhất, à, máu lạnh vô tình giống nhau.”

Lời này khiến tâm trạng Tạ Minh hơi bình tĩnh lại, người nối nghiệp nhà họ Dương là cậu tư nhưng bây giờ vẫn do ông Dương làm chủ, một câu “Tư Mịch giống mình” của ông ta đã đủ cứu Dương Tư Mịch một mạng. Chỉ là tên cậu bảy Dương chết tiệt này muốn làm gì? Nhìn y không giống định đứng về phe Quý Chước nhưng hình như cũng không có hảo cảm với Dương Tư Mịch, chẳng lẽ vì ông cụ Dương khen Tư Mịch nên y không vui?

Tạ Minh và Quý Chước trò chuyện không mặn không nhạt, đã tới giờ ăn trưa nên hai người bèn gọi món Tây cho tiện ăn. Tạ Minh cho rằng Dương Mạc Đình sẽ không muốn ăn món Trung rắc rối trước mặt người khác.

Dương Mạc Đình không đụng vào món khai vị, súp thì hớp hai thìa, món cá tiếp theo y cũng không đụng, không phải nói y không cầm được bộ đồ ăn mà là chỉ ngửi mùi vị chứ không ăn.

Sau khi bò bít tết được bưng lên, Tạ Minh lên tiếng, “Để tôi.”

Phòng ngừa Dương Mạc Đình bị hoảng, chờ y nhìn mình rồi Tạ Minh mới nắm tay y dời đi, mang đĩa đặt trước mặt mình, lưu loát cắt bò bít tết thành miếng nhỏ lại trả đĩa về trước mặt Dương Mạc Đình, đặt nĩa vào tay y, cầm một tay khác của y để cạnh mép đĩa cho y biết nó đang ở trước mặt y.

“Một người đàn ông ăn còn ít hơn phụ nữ là làm sao, cân nặng của anh chắc chắn dưới mức tiêu chuẩn.”

Dương Mạc Đình cười khẽ, “Tôi thù dai lắm.”

“Sao, tổn thương lòng tự trọng của anh rồi? Đáng tiếc đây là địa bàn của tôi, anh mang thù cũng không làm gì tôi được.” Vừa nói xong Tạ Minh liền nghĩ tới chuyện Dương Tư Mịch, vội vàng đổi giọng mềm mại, “Thôi, giúp anh cắt bò bít tết rồi đấy, xem như đáp lễ anh tiết kiệm đồ ăn cho tôi ăn.”

Dương Mạc Đình nghi hoặc hai giây mới phản ứng được, Tạ Minh có lẽ đã ăn hết những món y không ăn… Ha, không biết người xung quanh nhìn bàn họ với ánh mắt gì đây?

Dương Mạc Đình thấy tiếc vì không thể nhìn thấy cảnh tượng thú vị này, tâm trạng tốt lên, y thật sự động nĩa, bằng cảm giác y biết mình đã xiên trúng mục tiêu, y mỉm cười với Tạ Minh, “Được rồi, tôi nhận đáp lễ của cô.” Y nâng tay, bò bít tết mọng nước ngon miệng được đưa vào trong làn môi hơi ửng đỏ.

Tạ Minh trầm mặc, lát sau Dương Mạc Đình nghe thấy tiếng thở dài, “Vừa rồi tôi suýt đỏ mặt.”

Dương Mạc Đình cười to.

Tạ Minh cũng cười, “Thật ra tôi rất hi vọng Dương Tư Mịch giống anh.”

Dương Mạc Đình nhíu mày, “Mù lòa giống tôi?”

Tạ Minh nói, “Giống anh, thích gì đều tự mình làm. Anh không biết Dương Tư Mịch bây giờ có dáng vẻ gì đâu, như thể tay chân tàn phế hết vậy, bất kể làm gì cũng muốn Trình Cẩm giúp, kể cả ăn cơm. Còn đôi mắt, ánh mắt nó trước sau như một chỉ nhìn thấy Trình Cẩm, bản thân nhìn thì không nói, còn không thích người khác nhìn nhiều.”

Nói hơi khoa trương nhưng hài hước vui vẻ mới quan trọng nhất, dù sao đây chẳng phải hiện trường quay show ăn ngay nói thật.

“Thú vị…” Dương Mạc Đình đâm trúng một miếng bò bít tết, mỉm cười, “Rất thú vị.”

Sau bữa ăn Tạ Minh kéo cánh tay Dương Mạc Đình cùng y đi dạo ven hồ.

Ánh nắng ấm áp tới mức nóng, hồ nước màu lam lục phẳng lặng.

Dương Mạc Đình hỏi, “Tạ Minh, cô có nghĩ tới một cuộc sống bình đạm không?”

Tạ Minh nói, “Rất nhiều chuyện không thể nghịch. Anh muốn thứ gì liền dốc hết sức tranh, giành được rồi mới phát hiện thật ra mình không muốn tới vậy nhưng đã muộn, không cách nào vứt nó đi. Tôi không có khả năng có cuộc sống bình đạm.”

Dương Mạc Đình nói, “Hơn nữa còn có Dương Tư Mịch, nó có thể gây họa như thế, cô không giúp giải quyết hậu quả sao được.”

“Nếu tôi nói thật ra thằng bé không gây họa gì chắc anh không tin?” Tạ Minh nhìn người đàn ông trông như thong dong tự tại, “Công việc của tôi không liên quan tới cuộc sống của Tư Mịch, tôi chỉ là không cách nào thoát thân mà thôi, giống như anh.”

“Không giống, tôi không có lựa chọn khác, cô thì có.” Dương Mạc Đình nghiêng đầu cười với Tạ Minh, sợi tóc rũ xuống, mắt không nhìn thấy cũng có ưu điểm, tóc bay trước mắt vẫn không cản trở ánh mắt, nhưng Tạ Minh rất muốn vươn tay vén tóc cho y, bà nghi ngờ những người đi qua họ có cùng suy nghĩ này, ánh mắt họ nhìn Dương Mạc Đình rất quyến luyến.

Tạ Minh hiểu được sự dung túng Trình Cẩm dành cho Dương Tư Mịch. Người nhà họ Dương này rất hiểu cách hấp dẫn sự chú ý của người khác, ngay cả người qua đường cũng không thoát khỏi thử thách càng đừng nói tới người yêu đã nằm trong lưới.

Tạ Minh nói, “Anh muốn nói cuộc sống sinh ra không cách nào lựa chọn, có vài người đã định trước phải sống như thế? Anh hai anh chẳng phải có thể chọn sao?”

Dương Mạc Đình nói, “Anh ấy đã chết.”

Anh hai Dương Mạc Đình chính là bố Dương Tư Mịch, rời khỏi một gia tộc nguy hiểm lại đi vào một xã hội cũng không an toàn.

“Nếu không có kết quả tốt, tôi tình nguyện không chọn.”

Tạ Minh nói, “Mỗi người mỗi khác, với lại anh vừa nói anh chọn không chọn.”

“Hử? Được rồi, hình như là vậy. Cô vẫn giống ngày xưa, làm gì cũng thích thắng, xem như tán gẫu đi.”

Tạ Minh cười nói, “Đặc biệt là tán gẫu.”

Lục Ngang cũng đang tán gẫu với Trình Cẩm nhưng Trình Cẩm không để ý anh ta, lực chú ý đặt hết lên di động của mình, di động bị chỉnh về im lặng, đèn tín hiệu lóe lên, Trình Cẩm nhận ngay, “Sao rồi?”

“Cái gì mà sao rồi?” Lục Ngang hỏi xong mới phát hiện Trình Cẩm đang nghe điện thoại.

Người gọi cho Trình Cẩm là Cát Duyệt, Trình Cẩm nhờ anh ta đến công ty kinh doanh nhãn hiệu “Sở Sở đáng yêu” xem có vị người quen nào ở đó không, anh đã gửi ảnh Quý Chước cho Cát Duyệt.

Cát Duyệt nói, “Hắn không ở đây. Công ty này chiếm hai tầng lầu, ngoài quản lý có văn phòng riêng, những người khác đều ở trong phòng làm việc kiểu mở, nhìn qua là thấy, không giấu người được.”

“Ừ, cảm ơn.”

Cát Duyệt nói, “Tôi đã mạo hiểm vượt quyền đến quận khác điều tra giúp rồi mà cậu còn không định nói cho tôi xảy ra chuyện gì à?”

Trình Cẩm trầm mặc một hồi, sau đó nói, “Dương Tư Mịch có chút chuyện.”

Cát Duyệt cũng chẳng kinh ngạc, “Cậu ta thế nào?”

“Nói sao đây…” Trình Cẩm thở dài, “Tôi cũng không rõ, nhưng theo lời em ấy thì đều tại tôi.”

“Hai người cãi nhau?”

Trình Cẩm cười nói, “Không, chỉ là em ấy bỏ nhà đi mất.”

“…” Phản ứng đầu tiên của Cát Duyệt là với tuổi tâm lý của Dương Tư Mịch, việc này rất bình thường.

“Tôi gọi người cùng cậu đi tìm?”

Trình Cẩm nói, “Không đơn giản như thế, tôi đoán việc này khá phiền phức.”

“Phiền cỡ nào?”

Trình Cẩm nói, “Nếu ngày mai là tận thế, hôm nay mọi người đều xếp hàng để lên thuyền Noah thì tôi không đi được, không rảnh.”

Phiền đến độ muốn mạng người? Dương Tư Mịch thì có thể đấy. Cát Duyệt nói, “Tôi giúp được gì không?”

Trình Cẩm cười nói, “Tiếp tục làm việc của anh đi, đừng thêm phiền. Xong chuyện tôi mời anh ăn cơm.”

Kết thúc cuộc gọi với Cát Duyệt, Trình Cẩm nhìn Lục Ngang trên ghế lái, “Bao lâu nữa đến nhà máy?”

Lục Ngang nói, “Nhìn đường. Anh vẫn muốn anh ta giúp nhỉ, bằng không sao anh lại nói kinh dị như thế? Tận thế cũng lôi ra.”

Trình Cẩm nói, “Không phải kinh dị. Tôi đã chuẩn bị gặp lại rồi, cũng chuẩn bị xong không thể gặp lại.”

Lục Ngang kết luận, “Anh là người chủ nghĩa bi quan.”

Trình Cẩm nói, “Anh nói sao cũng được.”

Lục Ngang nói, “Trốn tránh vấn đề cho thấy quả thực tồn tại vấn đề.”

“Chỉ cần anh không giảm tốc độ xe, anh muốn đưa ra kết luận gì đều được…”

Nửa tiếng sau họ đến đích. Nhà xưởng “Sở Sở đáng yêu” điều kiện không tệ, phủ xanh làm rất tốt, công trình an toàn cũng ổn, có cả phòng an ninh.

Lục Ngang nói, “Một nơi rất bình thường.”

Trình Cẩm mở cửa xuống xe, “Tôi đến phòng an ninh tìm hiểu tình hình.”

“Chờ chút, di động của anh sáng này.”

Trình Cẩm còn cầm di động trên tay, đèn báo hiệu đang nhấp nháy không ngừng, dãy số lạ, Trình Cẩm ấn nhận, cẩn thận nói, “Xin chào?”

“Trình Cẩm, nghe thấy giọng tôi có thất vọng không?”

Trình Cẩm làm khẩu hình “Quý Chước” với Lục Ngang.

Lục Ngang nhíu mày, liên hệ kỹ thuật viên cục Khoa học Kỹ thuật để bọn họ lần theo cuộc gọi này, xem có thể tra được vị trí không.

Trình Cẩm đáp lại đầu bên kia, “Hơi hơi.”

“Vì tôi không phải Dương Tư Mịch?”

Trình Cẩm nói, “Quý Chước, cậu muốn gì?”

“Tôi muốn rất nhiều thứ, anh nên hỏi bây giờ tôi muốn gì. Nhưng để tiết kiệm thời gian, tôi nói thẳng ra thì hơn. Tôi muốn biết có phải bất kể xảy ra chuyện gì, anh cũng chọn Dương Tư Mịch hay không.”

Trình Cẩm thận trọng nói, “Phải xem là chuyện gì.”

“Anh ta mà nghe thấy chắc chắn sẽ đau lòng lắm, dù sao ngay cả tôi còn đau lòng mà. Cho anh ba giây, anh chọn hay không chọn Dương Tư Mịch? Ba, hai…”

“Tôi chọn em ấy.” Trình Cẩm hô, “Nghe cho rõ, tôi chọn Dương Tư Mịch!”

“Ha ha ha ha…” Quý Chước cười hết sức vui vẻ, “Đáp án hay. Tôi thích đáp án này. Anh nhận được một phần quà.”

Cuộc gọi kết thúc. Thời gian không đủ, không thể lần theo vị trí xuất phát cuộc gọi.

Lục Ngang hỏi, “Xảy ra chuyện gì?”

“Hình như tôi mắc sai lầm rồi.” Trình Cẩm nhìn di động mấy giây, sau đó tiếp tục đi về phía phòng an ninh.

Lúc này di động Lục Ngang reo lên, là đồng nghiệp gọi tới.

Trình Cẩm nói, “Bật loa ngoài.”

Lục Ngang bất mãn nhíu mày nhưng vẫn nghe lời.

“Chủ nhiệm Lục, sở Nghiên cứu bị nổ, nguyên nhân đang đợi điều tra. May mắn hầu hết nhân viên đã sơ tán vào buổi trưa, hiện tại không có ai gặp nạn nhưng có bảy người bị thương, ba người trong đó tương đối nặng. Một phần thiết bị hư hại nhiều mức độ… Sở Nghiên cứu hiện đã phong tỏa hoàn toàn…”

Lục Ngang chui vào xe, khởi động ô tô, “Tôi phải quay về.”

Trình Cẩm gật đầu, nói, “Đây chính là món quà Quý Chước tặng tôi.”

“Nổ sở Nghiên cứu?”

Ánh mắt Trình Cẩm lơ lửng, “Hắn hỏi tôi chọn Tư Mịch hay không, tôi chọn.”

Lục Ngang trầm mặc, cuối cùng nói, “Nếu có thể bắt sống, tôi sẽ cho hắn biết chữ “thảm” viết như thế nào.”

Di động Trình Cẩm lại sáng.

Lục Ngang nói, “Bật loa ngoài.”

Trình Cẩm đồng ý.

“Thích quà của tôi không?” Loa di động truyền ra tiếng Quý Chước, hắn hân hoan nhảy nhót như đứa trẻ được thưởng bánh kẹo.

Trình Cẩm nói, “Dương Tư Mịch đâu?”

“Tiếp theo có phải anh vẫn muốn chọn anh ta không?”

Trình Cẩm cúp điện thoại phát một.

Lục Ngang ngẩn ra, “Anh cúp máy?”

Trình Cẩm không để ý anh ta.

Lục Ngang kêu to, “Ôi là trời! Anh cúp điện thoại của một tên điên! Anh biết chuyện này nguy hiểm lắm không hả?!”

Di động Trình Cẩm sáng lần nữa.

Lục Ngang nói, “Bật loa ngoài.”

Tiếng Quý Chước trong loa vẫn hào hứng không giảm, “Vừa rồi sao lại gián đoạn thế?”

Trình Cẩm nói, “Tôi cúp máy. Nghe cho kỹ, mời cậu nói thẳng cho tôi biết cậu muốn gì, nếu không tôi không tiếp được. Cậu có một phút để cân nhắc, một phút sau tôi sẽ tắt di động, lúc đó cậu muốn tìm ai chơi thì tìm!”

Nói xong Trình Cẩm lại lưu loát cúp máy.

Lục Ngang nói, “Anh muốn tắt di động thật?”

Trình Cẩm gật đầu, “Sứ mệnh cứu vớt thế giới một phút nữa tôi sẽ giao lại cho anh.”

Lục Ngang im lặng.

Nửa phút sau, di động Trình Cẩm sáng lên, Quý Chước nói, “Tôi tưởng anh là người giàu tinh thần hy sinh.”

Trình Cẩm nói, “Cậu còn hai mươi giây.”

“Sao có thể, tốc độ nói của tôi nhanh thế mà.”

Trình Cẩm nói, “Còn mười giây.”

“Ok! Tôi quyết định tham khảo ý kiến của anh, chúng ta thay đổi quy tắc trò chơi vậy. Bây giờ tôi có đủ thời gian nói chuyện chưa?”

Trình Cẩm nói, “Nói đi, cậu nói càng nhiều càng tốt.”

Quý Chước trái lại không định nói quá lâu, hắn muốn kết thúc cuộc gọi trước khi bị lần ra vị trí.

“Trình Cẩm, tìm được thuốc giải, anh có ba tiếng, nếu không vụ nổ sẽ xảy ra lần nữa, mà lần này là ở nơi đông người.”

Trình Cẩm nói, “Thuốc giải gì? Không phải cậu trộm thuốc giải từ sở Nghiên cứu sao? Mặt khác, ba tiếng không đủ, cậu chưa từng sinh sống ở đây, không biết tình trạng giao thông nơi này tệ như thế nào.”

“Thuốc giải ở sở Nghiên cứu không phải tôi lấy. Thật ra tôi hiểu rất rõ tình trạng giao thông ở đây, vậy sáu tiếng. Chờ tin tốt của anh, chúc may mắn.”

Xác định Quý Chước đã cúp máy, Lục Ngang nói, “Hắn nói hắn không cầm thuốc giải, anh tin sao?”

Trình Cẩm nói, “Anh nói xem?”

Lục Ngang thở dài, “Anh không có lựa chọn.”

Anh ta đưa mắt nhìn nhà máy, “Tôi còn một câu hỏi, anh vẫn định vào nhà máy à?”

“Vào.”

Lục Ngang nói, “Không lo vấn đề giao thông nữa?”

Lãng phí thời gian ở đây, có thể sẽ không đủ thời gian dùng cho chỗ khác.

“Có một phương tiện giao thông gọi là trực thăng.” Trình Cẩm vỗ vai Lục Ngang, “Làm phiền anh liên lạc hộ.” Nói xong anh đi về phía nhà máy.

Lục Ngang, “…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.