Đến buổi chiều, Liễu Duệ và Bạch Cẩn cũng không xuất hiện.
Miêu Thông gọi cho Trình Cẩm mấy cuộc, thảo luận tiến triển vụ án với anh.
Kế Trường Hữu không thừa nhận có liên quan tới vụ án mưu sát, vụ buôn lậu thì đang điều tra.
Kế Thành hẳn không liên quan tới vụ án mưu sát thật. Về buôn lậu thì Kế Trường Hữu khăng khăng Kế Thành không tham dự vào.
Hách Thiến nói ngoài đi tiếp ứng mấy tên trộm, cô ta không cung cấp bất kỳ tài liệu có ích nào, ngoài ra còn nói có bốn tên trộm, nhưng Miêu Thông chỉ tìm được ba thi thể, nói cách khác là thiếu một người, đáng tiếc lúc đó ai cũng che mặt, Hách Thiến không thấy được dung mạo người thứ tư.
Trình Cẩm cũng không ngờ có người sống, hẳn người thứ tư này đã giết đồng bọn, tâm ngoan thủ lạt như thế rốt cuộc là ai?
“Cục trưởng Miêu, nhân viên club Kim Nguyệt có người nào mất tích không?”
Miêu Thông nói, “Đang loại trừ. Người thứ tư có khả năng là Bạch Cẩn không?”
Vì tìm được một phần đồ đạc bị trộm trong nhà cô ta, chứng minh cô ta nhất định có liên quan đến vụ trộm tủ bảo hiểm ngân hàng.
“Nhưng Hách Thiến nói người thứ tư không phải cô ta.”
“Có lẽ thật sự không phải, những thứ ở nhà cô ta chỉ là tang vật cô ta mua được.” Trình Cẩm nói, “Ít nhất cô ta sẽ trả lời ông như thế.”
Hơn nữa còn có thể nói là vô tình mua phải, dù sao cô ta không mua thứ gì đáng giá, cục Công an cũng không thể làm gì cô ta, tối đa là tạm giam mấy ngày.
Chạng vạng tối, Tiểu An ở phòng khách hô, “Lão đại, bọn em tra được Bạch Cẩn và Liễu Duệ đang ở đâu rồi!”
“Ở đâu?”
“Nhà hàng núi Vân Đỉnh, Liễu Duệ bao trọn nhà hàng đó.”
Trình Cẩm khẽ giật mình, anh nhớ tới Liễu Duệ nói muốn kết hôn, nghi thức này sợ là chuẩn bị cầu hôn.
“Lão đại, chúng ta đi không?”
Trình Cẩm thở dài, “Đi thôi. Tư Mịch.”
Dương Tư Mịch đang nằm trên ghế sofa xem album ảnh của Trình Cẩm, nghe thấy Trình Cẩm gọi mình liền đóng album lại, mang vào phòng cất kỹ.
“Đi.”
Diệp Lai nói, “Bọn em thì sao?”
“Đi hết, mọi người đến nhà hàng, anh và Tư Mịch đến biệt thự núi Vân Đỉnh xem sao.”
Trên đường đến biệt thự, Trình Cẩm nhận được điện thoại Hàn Bân gọi từ phòng pháp y cục Công an, “DNA của Bạch Cẩn và Nhạc Duyệt giống nhau, là sinh đôi cùng trứng.”
Trình Cẩm lại không biết Nhạc Duyệt có chị em sinh đôi, “Đã điều tra ghi chép sinh ở bệnh viện chưa?”
Hàn Bân nói, “Không có ghi chép, cô ta không ra đời ở bệnh viện thành phố Thiên Minh.”
“Được, biết rồi.”
Xe chạy theo đường núi một vòng lại một vòng lên trên, con đường như không có điểm cuối nhưng phong cảnh hai bên đường lại rất đẹp.
Biệt thự của Liễu Duệ xây ở chỗ cao nhất, nằm trên đỉnh núi, Dương Tư Mịch không lái xe đến trước cửa biệt thự mà dừng ở rừng cây gần đó.
Hai người đi bộ đến ngoài biệt thự, trong biệt thự hình như không có người, hai người đi một vòng quanh biệt thự, phát hiện sau biệt thự là vách núi, đây là một tòa lâu đài cô độc trên vách núi cheo leo.
Dương Tư Mịch nói, “Em thích căn nhà này.”
Trình Cẩm cười nói, “Anh chỉ đồng ý em đi đặt một mô hình giống nó.”
Ở thì thôi đi, hai người sống trong căn nhà thế này để làm gì?
Dương Tư Mịch nói, “Tại sao phải đi đặt, em có thể tự làm, anh cũng có thể giúp.”
“… Được.”
Sau đó Diệp Lai gọi điện cho Trình Cẩm, “Lão đại, Bạch Cẩn mất tích từ nhà hàng. Cô ta có đến chỗ các anh không?”
Trình Cẩm đi tới cạnh rừng cây, nhìn xuống dưới núi, trên đường núi có một chiếc xe đang chạy lên.
“Hình như có.”
Bạch Cẩn lái xe vào biệt thự, phát hiện đèn sân sau đang sáng, cô ta cầm một cây gậy đánh golf để ở góc tường đi ra sân sau, trông thấy Trình Cẩm đang nằm trên ghế nằm.
“Máy bay trực thăng của cô bị Dương Tư Mịch lái đi chơi rồi.” Trình Cẩm nói.
Bạch Cẩn ném gậy, đi đến cạnh Trình Cẩm, khoanh tay cúi đầu nhìn anh, “Tôi có cần báo cảnh sát không?”
“Vô dụng, tôi có thẻ cảnh sát.”
Bạch Cẩn nói, “Anh còn cần lệnh lục soát nữa.”
“Lát nữa bù cho cô một tờ sau.” Trình Cẩm nâng mắt nhìn Bạch Cẩn, “Tàu lượn của cô bị Dương Tư Mịch làm hỏng, trang bị leo núi cũng có chút vấn đề, ngoại trừ lái xe xuống núi thì không còn đường để đi đâu. Tôi rất tò mò nếu trang bị của cô không hỏng, cô dám dùng dây thừng tuột xuống vách núi thật sao?”
Bạch Cẩn cười nằm xuống ghế bên cạnh ghế Trình Cẩm, “Tại sao anh cho rằng tôi muốn chạy?”
Trình Cẩm nói, “Không phải cô muốn trốn cưới à?”
Bạch Cẩn khẽ thở dài.
Trình Cẩm nói, “Liễu Duệ rất thích tính dám yêu dám hận hay nên nói là dũng cảm không e sợ này của cô.”
Bạch Cẩn nói, “Còn anh, thích điểm nào ở Dương Tư Mịch?”
Trình Cẩm cười nói, “Mỗi một điểm.”
“Tôi không tin. Chính anh chưa chắc đã tin. Anh thích chỉ là anh ta trong mắt anh, anh có nghĩ có lẽ anh ta không phải như mắt anh nhìn thấy?”
Trình Cẩm nói, “Quá khứ của em ấy tôi không có mặt, nhưng tương lai sẽ luôn có tôi, sao em ấy lại không phải như mắt tôi nhìn thấy?”
Bạch Cẩn mỉm cười nói, “Đúng, bị mắt anh mãi nhìn chăm chú cuối cùng sẽ kìm lòng không đặng không muốn làm anh thất vọng.”
Trình Cẩm trầm mặc rồi chợt nói, “Tôi không mang bút ghi âm, chi bằng chúng ta tâm sự?”
Bạch Cẩn cười nói, “Anh mang theo cũng vô dụng, chỗ này có thiết bị nhiễu, tôi đã mở rồi.”
Trình Cẩm nhìn cô ta, nói, “Nhạc Duyệt, đã bao nhiêu năm chúng ta chưa gặp nhau?”
Nụ cười trên mặt Bạch Cẩn biến mất, “Cậu nhớ lại? Liễu Duệ nói cậu mất trí nhớ.”
Cô ta nhìn Trình Cẩm một lúc, lắc đầu, “Không, cậu không nhớ lại, cậu không nhận ra tôi, cậu đang khích tôi…”
“Lúc nhìn thấy cô ở nghĩa trang tôi đã cảm thấy rất quen, cô đến đó viếng ai?”
Bạch Cẩn như không nghe thấy câu hỏi của anh, “Cậu không nhận ra tôi, Liễu Duệ cũng không nhận ra tôi. Rốt cuộc làm sao cậu biết?”
“Ngày xưa cô viết thư cho tôi, trên thư có DNA.”
“…” Bạch Cẩn cười nói, “Thời niên thiếu đặc biệt dễ làm chuyện điên rồ.”
Trình Cẩm nói, “Mọi người đều cho rằng cô đã chết.”
Bạch Cẩn nói, “Xảy ra loại chuyện đó tôi không khác đã chết là bao.”
Cô ta nhún vai, “Tôi bỏ trốn, cậu xem, tôi không dũng cảm chút nào. Cậu có thể đối mặt với đủ kiểu trắc trở, tôi thì không.”
Trình Cẩm nói, “Nếu tôi là cô, tôi cũng không làm tốt hơn được. Tại sao cô muốn quay về?”
“Vì không cam lòng, tôi làm sao cam lòng bản thân đêm đêm gặp ác mộng, còn đám người này lại có thể ngủ yên đến sáng?”
Trong lòng Trình Cẩm dâng lên nỗi bi ai, anh nhìn lên bầu trời, “Nhạc Duyệt, cô đã làm gì?”
Bạch Cẩn nói, “Tôi chẳng làm gì. Tôi không phải cô gái nhỏ đơn thuần năm xưa, tôi trở nên rất kiên nhẫn hay nói là âm hiểm? Tất cả hành vi phạm tội phát sinh đều chỉ là vấn đề thời cơ, tôi chưa từng tham gia bất kỳ hoạt động phạm tội nào, chẳng qua lúc ai đó buồn phiền tôi sẽ nói chuyện với họ, về phần họ đạt được dẫn dắt gì từ tôi thì không liên quan tới tôi. Bọn họ tham lam như thế kiểu gì cũng sẽ quên mình nhảy vào địa ngục.”
Trình Cẩm nói, “Uông Trí Viễn cho người giết Quản Thuần Mậu sao, vì ông ta sợ Quản Thuần Mậu khai ra mình. Tiếp theo Trương Sĩ Thừa sai người giết Uông Trí Viễn, vì sợ bị liên lụy, có lẽ giữa hai người này còn có thù riêng? Lưu San chết như thế nào?”
Bạch Cẩn cười nói, “Tôi không biết.”
Trình Cẩm nhìn cô ta, “Cô ấy chết trong tay thuộc hạ nào đó của Trương Sĩ Thừa? Chắc là một trong ba tên trộm đã chết? Chẳng lẽ hắn có quan hệ lén lút với Lưu San, giết người vì tình?”
Bạch Cẩn than nhẹ, “Cậu quá thông minh, thích cậu là chuyện rất dễ.”
Trình Cẩm nói, “Ngoài Hách Thiến, có bốn người đi trộm ngân hàng, ba người chết, một người chạy trốn, tại sao hắn giết đồng bọn, là muốn nuốt tang vật một mình? Trong tủ bảo hiểm có món đồ rất đáng giá?”
Bạch Cẩn cười nói, “Có lẽ có, cũng có lẽ hắn nhìn nhầm.”
Trình Cẩm nhíu mày, “Nhìn nhầm thứ không đáng giá thành đáng giá? Cũng vì thế mà giết đồng bọn? Đương nhiên, hắn có thể đã sớm không vừa mắt mấy tên đồng bọn.”
“Xuất sắc.” Bạch Cẩn nói, “Sao cậu lại làm cảnh sát? Tôi từng nghĩ liệu có phải vì tôi hay không.”
“Tôi không nhớ rõ.” Trình Cẩm nói, “Còn Liễu Duệ? Tác dụng của cậu ấy là gì?”
Bạch Cẩn nói, “Cậu không bắt được anh ấy.”
“Nói vậy là cậu không có ý “báo thù” cậu ta? Hay cậu ta đã sớm trù tính xong cách thoát tội?” Trình Cẩm dừng một chốc lại nói, “Tại sao phải kéo Hách Thiến vào? Chỉ vì cho nhà Kế Thành gà chó không yên?”
Bạch Cẩn nói, “Là cửa nát nhà tan, tôi muốn Kế Trường Hữu chết. Kế Thành có lẽ sẽ không bị sao cả, tôi chẳng quan tâm. Hách Thiến không sao, hẳn sẽ được hoãn thi hành. Cậu ấy không phải vì tôi mà vì Quản Thuần Mậu, quyết tâm báo thù thì phải dũng cảm hy sinh, không phải sao?”
“Cô hủy cuộc đời họ.”
“Trình Cẩm, công bằng với tôi chút đi, tôi không sai khiến họ đi phạm pháp, bọn họ vốn không cách nào thoát thân khỏi mạng nhện.”
Trình Cẩm nói, “Hách Thiến vốn không có.”
Bạch Cẩn nhíu mày, “Cô nàng ngu ngốc khốn khổ vì tình.”
“Nhạc Duyệt, đừng cho rằng pháp luật không thể làm gì cô thì cô muốn làm gì cũng được.”
“Tôi không muốn làm mưa làm gió…” Bạch Cẩn muốn nói chuyện cô ta muốn làm đã làm xong, cô ra sẽ rời Thiên Minh, không quay về nữa giống Trình Cẩm.
Nhưng Trình Cẩm không tiếp tục nghe cô ta nói vì anh trông thấy trực thăng bay về, anh đứng dậy nghênh đón, trực thăng giảm độ cao nhưng không thể hạ cánh an toàn, nó chưa bay qua vách núi đã rơi xuống, Trình Cẩm lao về phía vách núi, đột nhiên anh ngã sấp xuống.
“Trình Cẩm?” Bạch Cẩn chạy tới, thấy Trình Cẩm nằm trên đất không nhúc nhích, tiếng gió vang lên, Bạch Cẩn ngẩng đầu, trực thăng lại bay từ dưới vách núi lên, lần này nó vững vàng đáp đất, có người nhảy xuống chạy về phía này.
Trình Cẩm được Dương Tư Mịch dùng trực thăng chở đến bệnh viện.
Bệnh viện lần đầu thấy có người dùng trực thăng chở bệnh nhân đến, viện trưởng tự mình xuống lầu xem rốt cuộc người đến là ai.
Sau khi tỉnh lại, Trình Cẩm chú ý tới Dương Tư Mịch đang nằm cạnh mình trước tiên, nhưng hắn không dựa vào anh, anh bèn nghiêng người sang ôm hắn.
Dương Tư Mịch mở mắt, tránh tay anh, ngồi xuống, “Anh tỉnh rồi, có chỗ nào không thoải mái không?”
“Không có.” Trình Cẩm nhìn quanh một vòng, “Nơi này là bệnh viện?”
Nhóm Diệp Lai đi đến, Bộ Hoan cười nói, “Nói rồi mà, chắc chắn không sao đâu.”
Tiểu An nhảy đến đầu giường Trình Cẩm mới dừng lại, “Lão đại, có tin tốt!” Em đưa tờ báo trên tay cho Trình Cẩm.
Trình Cẩm nhận tờ báo, trên đó có ảnh Trương Cự Phúc, trong sơn cốc cạnh đường quốc lộ phủ kín Nhân dân tệ màu đỏ, Trình Cẩm nhíu mày đọc đoạn văn giải thích phía dưới, đống giấy kia là tiền giả, người vứt tiền giả ở đó đã bị bắt.
“Đây là tin tốt gì?”
Diệp Lai nói, “Người này chính là một trong mấy tên trộm kho bảo hiểm ngân hàng, hắn vì một hòm tiền lớn mà giết ba người khác, kết quả phát hiện đều là tiền giả, hắn phát điên…”
Trình Cẩm rất nghi hoặc, anh nghĩ một lát rồi bình thường trở lại, “Anh không nhớ rõ, mọi người phải nói lại tình tiết vụ án một lần rồi.”
“Lão đại…”
Sau này, Kế Trường Hữu bị phán tử hình vì tội tham ô tiền bạc kếch xù, Kế Thành vô tội; Hách Thiến hai năm tù có thời hạn và hoãn thi hành án ba năm; Liễu Duệ ba năm tù có thời hạn, hoãn thi hành án năm năm, nhưng công ty anh ta có mấy giám đốc nhận tội, đều là tù có thời hạn từ năm đến tám năm; Bạch Cẩn mua tang vật bị phạt tiền.
Trước khi Trình Cẩm đi, Bạch Cẩn đến nhìn anh, lúc đó Trình Cẩm đang ăn cơm ở nhà hàng của khách sạn với tổ đặc án.
Diệp Lai đứng dậy đón Bạch Cẩn, “Cô tới rồi, tôi muốn nói chuyện với cô…”
Cô thân thiết kéo Bạch Cẩn đi về hướng khác, Bạch Cẩn quay đầu, thấy Dương Tư Mịch đang dụi mắt, Trình Cẩm kéo tay hắn xuống, nhích tới xem mắt cho hắn.
Đến khu vực nghỉ ngơi Diệp Lai mới dừng lại, “Ngồi một lát nhé.”
Cô ấn Bạch Cẩn ngồi xuống ghế sofa, Bạch Cẩn lại quay đầu, chỉ thấy được bàn của nhóm Trình Cẩm qua khe hở của bồn hoa.
Diệp Lai nói, “Anh ấy không nhớ cô.”
Bạch Cẩn nghi ngờ mình nghe nhầm, “Cái gì?”
Diệp Lai cười nói, “Lão đại chúng tôi mắc chứng mất trí nhớ, anh ấy không nhớ cô, nói chính xác thì anh ấy không nhớ tất cả việc xảy ra sau khi đến Thiên Minh, cho nên chúng tôi định đi Tàng Thiên Nham lần nữa, lần này có thể để anh ấy làm hướng dẫn viên.”
Bạch Cẩn giật mình, “Cậu ấy chỉ quên việc trong một tuần này?”
“Đúng.”
“Các cô không muốn cho tôi hay nhóm Liễu Duệ gặp cậu ấy?”
Diệp Lai nhẹ nhàng nhìn Bạch Cẩn, giống tuyết mịn mùa đông, nhẹ tựa lông hồng, rơi xuống đất liền tan nhưng vẫn lạnh lẽo.
“Đúng, chúng tôi không muốn anh ấy gặp lại các người, quên thì quên thôi, như thế không tốt sao, tại sao anh ấy phải buồn vì các người? Không đáng.”
Bạch Cẩn nói, “Tôi muốn nhìn cậu ấy, chỉ nhìn thôi, sẽ không nói gì.”
“Không được, năng lực quan sát của anh ấy rất nhạy bén, anh ấy sẽ phát hiện khác thường, đến lúc đó tôi phải giải thích thế nào? Cô đừng làm khó tôi.”
Bạch Cẩn cười khổ, “Tôi không làm khó dễ cô, tôi cảm thấy là cô làm khó tôi.”
Quá hoang đường, muốn nhìn một người thêm mấy lần cũng phải xin phép.
“Này hai người đẹp, chưa nói xong à?” Bộ Hoan đến, hắn nói với Diệp Lai, “Diệp Tử, em về trước đi, anh nói cho.”
Diệp Lai vội hỏi, “Lão đại tìm em?”
“Ờm, không có.” Bộ Hoan quay sang cười với Bạch Cẩn, “Cậu ấy quên cô cũng không có gì không tốt. Quên cô của hiện tại cậu ấy mới có thể mãi mãi “hoài niệm” thiếu nữ đáng yêu viết thư tình cho mình, lưu lại cho nhau chút tưởng tượng tốt đẹp đi.”
Thực tế mấy lá thư tình đó đã bị Dương Tư Mịch hủy thi diệt tích rồi, không có kíp nổ, Trình Cẩm không có khả năng “hoài niệm” quá khứ đã đánh rơi.
Diệp Lai khinh bỉ liếc Bộ Hoan.
“Tôi không ngờ cậu ấy sẽ giữ mấy lá thư ấy… Được rồi, tôi đi, nhưng tôi muốn đi bằng thang máy bên kia.” Bạch Cẩn nhìn về phía bên kia nhà hàng, muốn đi đến đó nhất định phải đi ngang qua bàn Trình Cẩm ngồi.
Diệp Lai và Bộ Hoan liếc nhau, Bộ Hoan nói, “Giờ anh không về được, chắc cần đi vệ sinh.”
Diệp Lai kéo cánh tay Bạch Cẩn, “Đi thôi.”
Lúc đi ngang qua Bạch Cẩn nhìn về bàn Trình Cẩm, Trình Cẩm chạm phải ánh mắt cô ta, lễ phép cười, những người khác đang đùa giỡn nhưng ánh mắt lại cảnh giác, nhưng Trình Cẩm không chú ý vì Dương Tư Mịch nói chuyện với anh, thu hút sự chú ý của anh.
Đi đến cửa thang máy, Diệp Lai giúp Bạch Cẩn ấn nút, Bạch Cẩn nói, “Cậu ấy sẽ không quay lại, đúng không?”
Diệp Lai nói, “Anh ấy sẽ quay lại, nhưng sẽ không gặp các người nữa.”
Thang máy đến, Bạch Cẩn đi vào, “Tạm biệt.”
Tạm biệt. Bạch Cẩn nhìn cửa thang máy từ từ đóng lại trước mắt mình, hình ảnh chuyện cũ hiện lên, nửa đời trước của cô ta như nhà hàng bên ngoài thang máy, đủ loại mùi vị, còn nửa đời sau…
Bạch Cẩn như người mắc chứng sợ không gian kín, bắt đầu khủng hoảng tuyệt vọng nhưng không có chỗ trốn…