Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 31-35




Chương 31 Thái hư kinh tầng 2

“Yên tâm, bọn ta đã có chuẩn bị từ sớm, viên đan giả chết đã cho ngươi, ngoài có tác dụng ‘giả chết’ ra thì còn kèm theo chức năng có thể miễn dịch với vật ở bên ngoài thăm dò nội tâm.

Trừ khi pháp bảo thăm dò của đối phương đạt đến Huyền Giai thượng phẩm, nếu không thì những pháp bảo Huyền Giai bình thường là hoàn toàn vô dụng.”

La Quân lúc này đã chậm rãi bước vào.

“Vậy… Tốt thôi.”

Ừng ực.

Kim Viên Chính do dự một hồi rồi một phát nuốt đan giả chết vào bụng.

“Như vậy được rồi chứ.”

Ngay khi Kim Viên Chính nuốt vào thì lập tức cảm thấy toàn thân bắt đầu dần dần mất sức.

Một cảm giác khó hiểu bắt đầu lan ra đến tâm trí.

“Vậy Kim quận trưởng, mong đợi cuộc gặp lần sau.” Âm Luyện nở nụ cười tà ác rồi rời khỏi.

Vài tên sát thủ của Huyết Sát Các có mặt ở đây đưa mắt nhìn nhau.

La Quân nói: “Đừng quên, thi thể của dòng chính Phương gia vẫn phải mang về đấy.”

Vấn đề hiện giờ chính là ai sẽ mang cái xác này về tận Lâm Thiên Thành.

“Tiểu nữ tử không thể kham nổi công việc thô thiển này, loại chuyện này phải giao cho mấy vị công tử rồi.” Thiên Diện Hồ cười.

Tất cả mọi người quan sát.

Cuối cùng đều nhìn vào Ngũ Thiên Cương với cơ thể bắp thịt cuồn cuộn.

Ngũ Thiên Cương cảm thấy có chút chẳng lành: “Làm gì mà ai nấy cũng nhìn ta thế hả?”

Thiên Diện Hồ nói: “Công tử trời sinh thần lực, hơn nữa lại học được Huyền Giai Nhục Thân pháp môn, tiểu nữ tử vẫn cảm thấy giao loại chuyện này cho công tử sẽ tốt hơn.”

Ngay sau đó.

Ngũ Thiên Cương vẫn chưa kịp lên tiếng thì Quỷ Vụ - người luôn có cảm giác tồn tại cực thấp. Cũng tức là lão già gầy guộc chậm rãi bước ra.

“Loại chuyện này cứ giao cho lão già ta đây đi.”

Dưới con mắt của tất cả mọi người.

Một chiếc nhẫn bóng loáng lộng lẫy ở trên tay phải gầy khô như que củi của Quỷ Vụ khẽ phát ra một tia sáng lấp lánh.

Thi thể của Phương Thiên Minh ngay lập tức biến mất không chút dấu vết.

Phương Thốn Vật!

Không ngờ một lão giả gầy guộc nhỏ bé lại có những thứ như Phương Thốn Vật.

Tất cả mọi người chỉ là hơi ngạc nhiên.

Dù trong lòng khó tránh khỏi sự thèm muốn nhưng vẫn giữ vững lý trí của mình.

Phương Thốn Vật nói một cách đơn giản chính là thuộc kiểu pháp bảo không gian.

Bởi vì khi chế tạo ra mỗi một Phương Thốn Vật thì phải cần ít nhất một viên thiên địa tài bảo của Huyền giai – Tu Du Thạch.

Huyền Giai cũng có thể xem là một sự tồn tại vô cùng quý hiếm ở cả Toại Nguyên Vương Triều.

Đặc biệt là những thứ như Phương Thốn Vật.

Nghĩ chắc rằng chỉ có vương thất và hai thế gia lớn như Phương gia và Liễu gia mới có thể sở hữu được.

Thời gian thoi đưa, thế là một ngày đã trôi qua.

Cùng lúc đó.

Một tin tức đã chấn động cả Toại Nguyên Vương Triều lan ra!

Đó chính là một nơi có tên Tuyền Thuỷ quận ở Đông Châu, toàn bộ những cao thủ Động Linh đều tử trận trong một đêm.

Ngay cả quận trưởng địa phương cũng bị thương nặng và đang cận kề cái chết, hiện đang được cấp cứu bởi y sĩ do Vương Triều phái đến.

Chắc hẳn có người sẽ không khỏi ngờ vực khi nghe thấy chuyện này.

Kể từ khi Toại Nguyên Vương Triều thành lập, mặc dù loại chuyện này gần như rất hiếm khi xảy ra nhưng loại tin tức này cùng lắm cũng chỉ được lan truyền khắp Đông Châu mà thôi.

Theo quy tắc chung thì rất khó lan truyền khắp Toại Nguyên Vương Triều để mọi người biết đến.

Ngay khi sự ngờ vực này xuất hiện thì ngay lập tức có người tung ra một tin càng ngạc nhiên hơn.

Trong Tuyền Thuỷ học phủ còn phát hiện ra xác chết của hai vị cung phụng Phương gia, cũng chính là hai vị tông sư được người trong giới giang hồ gọi là Hắc Bạch Song Sát!

Hơn nữa cách chết vô cùng thê thảm.

Một người bị phế tu vi, gân cốt toàn thân vỡ tan tành.

Người còn lại thì bị moi tim ra, quan sát từ vết máu thì hình như ông ta đã trúng độc.

Mặc dù điều này khiến cho rất nhiều người sợ hãi, nhưng so với việc tiếp theo thì chỉ là điều vụn vặt.

Việc bất ngờ lớn này chính là Phương Thiên Minh – nhị nhi tử của gia chủ Phương gia hiện nay đã biến mất một cách bí ẩn.

Ở hiện trường không tìm thấy thi thể và cũng không phát hiện ra dấu vết.

Ngay cả một số Đốc Sát Sứ do triều đình phái tới cũng khó mà tìm ra bất kỳ tung tích nào.

Như thể cả người đã biến mất trong không khí vậy.

Vì chuyện này mà Phương gia đã nổi trận lôi đình! Phương gia còn nói rằng sẽ băm thành trăm mảnh cái nơi gọi là Huyết Sát Các và cả kẻ đứng sau mua mạng sống của nhi tử ông ta!

Không sai.

Theo việc nghiêm trọng này thì ba từ ‘Huyết Sát Các’ hiện có thể nói là được mọi người trong Toại Nguyên Vương Triều biết đến.

Đến cả vài Vương Triều ở bên ngoài cũng nghe được rất nhiều lời đồn đại.

Những thế lực đen tối sôi sục ở dưới Toại Nguyên Vương Triều cũng là lần đầu tiên nghe thấy cái tên này.

Nhưng không chút do dự nâng ‘Huyết Sát Các’ lên bảng xếp hạng một trong mười thế lực đen tối lớn. Ngay ngắn hạng thứ ba!

Suy cho cùng vì cực ít tổ chức có thể giết chết Hắc Bạch Song Sát chứ chưa kể đối phương còn có một Phương gia khổng lồ chống lưng.

Thậm chí đến tổ chức thế lực đen tối số một cũng không dám dễ dàng trêu chọc tới.

Chương 32 Thái hư kinh tầng 2

Vào thời điểm này, ở phía đông Toại Nguyên Vương Triều.

Tại một tòa thành nhỏ không hề bắt mắt ở Tuyền Thuỷ quận được đầy rẫy các cao thủ kiểm soát.

Một bí cảnh độc lập mà ngay cả cường giả ở cấp Đại Đế cũng khó có thể dò xét được.

Dạ Mệnh đang ở trong Trấn Ngục Ma Các ung dung uống linh trà quý giá.

Có vẻ như đã nghe thấy loại âm thanh êm tai nào đó.

Trên khuôn mặt không tầm thường nở ra một nụ cười nhẹ.

Đặt dụng cụ uống trà xuống.

Nhìn vào bảng giả lập mà người thường không thể nhìn thấy.

Trên bảng.

[Chủ tuyến: Khiến cho tên tuổi của Huyết Sát Các vang khắp Toại Nguyên Vương Triều] (Đã hoàn thành)

[Phần thưởng: Thái Hư Kinh tầng thứ hai (Đế giai), sát thủ tam đẳng hàng chữ Huyền: 2, sát thủ nhất đẳng hàng chữ Nhân: 10, sát thủ nhị đẳng hàng chữ Nhân: 200]

“Thu thập phần thưởng.”

Dạ Mệnh khẽ mặc niệm trong lòng.

Bỗng nhiên.

Một quầng sáng màu vàng bao trùm lấy cơ thể của Dạ Mệnh.

Cùng lúc đó.

Sức mạnh cuồn cuộn vô biên xuất hiện trên toàn thân Dạ Mệnh.

Hắn ngồi xếp bằng ở dưới đất và bắt đầu hấp thụ luồng sức mạnh này.

Một thời gian sau, Dạ Mệnh chậm rãi đứng dậy và thở ra một hơi trầm.

Hai mắt mở ra, đôi mắt sâu thẳm thoáng qua.

“Đây chính là Động Linh Cảnh cửu trọng sao?” Dạ Mệnh siết chặt hai tay và cảm nhận luồng linh khí dồi dào như biển ở trong cơ thể, có chút không chân thật nói.

“Theo như ta biết, công pháp Đế giai ở Tiên Huyền đại lục này, ngay cả ở Thánh Địa cũng khó có được một phần hoàn chỉnh, nếu phần Thái Hư Kinh hiện ở trong tay ta lan truyền ra ngoài thì chắc chắn sẽ gây ra một trận mưa gió đẫm máu.”

Dạ Mệnh lẩm bẩm: “Bởi vì hệ thống nên ta có thể lập tức thăng cấp mà không cần phải tu luyện Thái Hư Kinh, xem ra nếu muốn tiến vào tu vi càng cao hơn thì không thể không hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống.”

Hắn lập tức lại nhìn vào nhiệm vụ chính tiếp theo.

[Chủ tuyến: Trong vòng một năm, khiến cho Huyết Sát Các thống trị Toại Nguyên Vương Triều.]

[Phần thưởng: Sát thủ nhị đẳng hàng chữ Huyền: 1, sát thủ tam đẳng hàng chữ Huyền: 10, sát thủ nhất đẳng hàng chữ Nhân: 100.

Trảm Hồn Đao: 100 (Huyền giai hạ phẩm), áo choàng đen hàng chữ Nhân: 500 (Hoàng giai thượng phẩm), áo choàng đen hàng chữ Huyền: 50 (Huyền giai thượng phẩm)]

“Chậc chậc, thống trị Toại Nguyên Vương Triều à, đây không phải là gián tiếp rõ ràng muốn khai chiến với Toại Nguyên Vương Triều sao?”

Tuy Dạ Mệnh có chút kinh ngạc, nhưng khi hắn nhìn thấy một loạt phần thưởng ở phía dưới thì hắn đã động lòng!

Dạ Mệnh hỏi: “Hệ thống, áo choàng đen cái gì mà hàng chữ Nhân, hàng chữ Huyền đó là thứ gì vậy?”

Nghe thấy sự thắc mắc của Dạ Mệnh.

Hệ thống trả lời: [Trả lời ký chủ, hai kiểu áo choàng đen này thuộc loại pháp bảo y phục, không chỉ có thể tự do thay đổi dựa theo thân hình và giới tính của người mặc mà còn khả năng chống nước và lửa. Hơn nữa, phẩm giai của áo choàng đen khác nhau thì các chức năng giữa chúng cũng sẽ có một sự khác biệt rất lớn.

Còn một điều nữa, những chiếc áo choàng đen này cũng là biểu tượng thân phận của sát thủ Huyết Sát Các.]

“Nói như vậy là sát thủ hàng chữ Nhân sẽ mặc áo choàng đen hàng chữ Nhân, sát thủ hàng chữ Huyền sẽ mặc áo choàng đen hàng chữ Huyền. Chậc chậc, hệ thống còn chu đáo hơn ta nghĩ, phong cách này đúng là đủ thật đấy.”

Dạ Mệnh cảm thán.

“Theo những gì Toán Loạn Thiên nói, người cũng gần đến rồi, ra ngoài xem đã.”

Vừa suy nghĩ như vậy Dạ Mệnh đã rời khỏi bí cảnh này.

Ở bên ngoài lầu các.

Toán Loạn Thiên không hề phát hiện Dạ Mệnh từ chỗ hư không nào bước ra.

Lúc này, có một bóng người quen thuộc đứng ở trước mặt Toán Loạn Thiên.

Đó chính là hán tử trung niên mặc áo vải bố và có sắc mặt tiều tuỵ đã giao dịch với Toán Loạn Thiên vào vài ngày trước.

Bởi vì đã nghe thấy rất nhiều tình báo.

Dạ Mệnh biết được tráng hán mặc áo vải bố này tên là Lý Nhị Thành, là chủ của một cửa hàng lương thực nhỏ ở Lâm Thiên thành.

Lý Nhị Thành hai mắt đỏ ngầu, hiển nhiên là đã nghe thấy loại tin tức nào đó nên vội vàng chạy đến đây.

“Đại, đại nhân, ngoài, tin tức ở bên ngoài nói có phải là thật không?”

Toán Loạn Thiên mỉm cười gật đầu.

Cả người Lý Nhị Thành run lên.

Hắn ta chưa kịp lên tiếng thì Toán Loạn Thiên nói: “Người đó đã bị sát thủ trong tổ chức ủa ta giết chết, tin rằng không cần vài canh giờ thì thi thể sẽ được mang đến nhà ngươi.”

Lý Nhị Thành hai chân mềm nhũn rồi quỳ xuống.

“Ta, Lý Nhị Thành xin thề rằng sẵn lòng làm trâu làm ngựa cho đại nhân, không bao giờ hối hận!”

Hình như Toán Loạn Thiên không thích hành động này nên khẽ nhíu mày.

Ý niệm khẽ chuyển động.

Một luồng linh khí từ hư không đỡ Lý Nhị Thành dậy.

Nhìn thấy năng lực này.

Trong lòng Lý Nhị Thành càng cảm nhận được sức mạnh to lớn của người ở trước mặt thì càng không khỏi cảm thấy kích động.

Người ở trước mặt chắc hẳn là một tu luyện giả như Lâm Thiên Phong trong truyền thuyết.

Hơn nữa xem ra, vị đại nhân này có vẻ như còn mạnh hơn tu luyện giả Lâm Thiên Phong đó không chỉ vạn lần.

Con của ta, có thể có một tiên nhân như vậy giải oan cho con, con chết cũng có thể nhắm mắt rồi.

Chương 33 Kẻ ngu xuẩn

Toán Loạn Thiên: “Giữa hai chúng ta chỉ là giao dịch, ngươi đây là có ý gì?”

“Trước đây ta đã từng nói, chỉ cần đại nhân đồng ý giúp ta trả thù thì cho dù có cả đời làm trâu làm ngựa thì ta cũng đồng ý.” Lý Nhị Thành nói.

Toán Loạn Thiên lắc đầu, thành thật nói: “Huyết Sát Các của ta cần phàm nhân có ích gì?”

Lý Nhị Thành im lặng không lên tiếng.

Ngay lập tức Lý Nhị Thành dường như đã nhớ ra điều gì đó.

Từ trong vòng tay lấy ra một mảnh áo giáp đen tuyền.

Đó chính là mảnh áo giáp mà Toán Loạn Thiên trước đây đã từng nói.

“Theo lời của đại nhân, áo giáp gia truyền của ta sẽ thuộc về ngài.”

Không biết tại sao, khi nói ra lời này thì ánh mắt của Lý Nhị Thành có phần né tránh.

Sau khi Toán Loạn Thiên nhận lấy mảnh áo giáp thì trong mắt thoáng qua một tia thất vọng mà Lý Nhị Thành khó có thể nhận ra.

Im lặng một hồi, Toán Loạn Thiên nghẹn ngào thốt ra một câu: “Ngươi… Đi đi.”

Lý Nhị Thành cả người run lên.

Nhưng không nói gì hay làm gì cả.

Cứ thế mà chán chường rời khỏi lầu các.

Toán Loạn Thiên nhìn Lý Nhị Thành rời đi rồi lại liếc nhìn áo giáp ở trong tay.

Trong mắt hiện rõ sự thất vọng.

“Bái kiến các chủ!”

Nhìn thấy Dạ Mệnh đột nhiên xuất hiện.

Toán Loạn Thiên bất chợt đứng lên chắp tay thi lễ.

Trong lòng hắn ta bây giờ có thể nói là đã dấy lên một cơn sóng lớn.

Ngài ấy đã nhìn thấy những gì?

Toàn thân Dạ Mệnh lúc này đang tỏa ra một luồng khí chất khó giải thích.

Loại khí chất này… Toán Loạn Thiên quen thuộc hơn ai hết.

Ngạc nhiên thay đó chính là dấu hiệu của cao thủ Động Linh Cảnh sắp tiến vào Dưỡng Thần!

Không ngờ rằng chỉ hai ngày không gặp mà tu vi của Dạ Mệnh lại vượt xa mình nhiều đến như vậy!

Tuy nhiên, Dạ Mệnh bây giờ không có tâm trạng tốt gì để tán gẫu với người khác.

Bởi vì tâm trạng tốt của hắn đã bị phá hỏng vào khoảnh khắc vừa nãy.

Giọng điệu của Dạ Mệnh ngập tràn vẻ nghi ngờ: “Ngươi cảm thấy cách làm của mình là đúng sao?”

Toán Loạn Thiên cúi đầu xuống: “Mong các chủ giáng tội.”

Thấy vậy, Dạ Mệnh lắc đầu: “Nếu có lần sau, không cần ta phải nói hậu quả là gì nữa đúng không?”

Toán Loạn Thiên quỳ xuống hướng về phía Dạ Mệnh: “Cám ơn đặc xá của các chủ, Loạn Vân tuân mệnh!”

Ở mặt khác.

Lý Nhị Thành đã trở về nhà.

Sau khi khoá cửa phòng lại thì nhìn quanh và phát hiện không có gì bất thường.

Từ trong vòng tay lấy ra một mảnh áo giáp giống y hệt với cái vừa đã đưa cho Toán Loạn Thiên.

Bây giờ đến kẻ ngốc cũng có thể đoán ra rốt cuộc vừa nãy hắn ta đã làm những gì.

“Thứ mà tiên nhân cũng muốn lấy thì nói không chừng bên trong có lẽ có cách khiến con ta sống lại, chỉ cần con của ta sống lại, đến lúc đó mới chịu đòn nhận tội với tiên nhân cũng không muộn. Đến lúc đó cho dù là hồn bay phách lạc thì ta cũng không chút oán hận.”

Lời nói của Lý Nhị Thành khiến cho người khác phải kinh ngạc!

Hoá ra trước đó hắn ta đã lấy hai mảnh áo giáp trông không khác nhau gì nhiều.

Một cái thật và một cái giả.

Cái giả đã đưa cho Toán Loạn Thiên, còn cái thật thì giữ cho bản thân mình.

Thảo nào Toán Loạn Thiên lúc đó lại thất vọng như vậy.

Chắc chắn Toán Loạn Thiên đã nhìn ra hành động nhỏ đó của Lý Nhị Thành.

Tuy đã nhìn ra nhưng Toán Loạn Thiên cũng không chút động tĩnh, để mặc đối phương đánh tráo như vậy.

Nếu đổi lại là Dạ Mệnh.

Tuy trong lòng biết rằng đối phương có nỗi khổ bất đắc dĩ gì đó nhưng hắn vẫn sẽ lựa chọn đánh chết hắn ta bằng một chưởng!

Giao dịch chính là giao dịch, không được phép có chút tình cảm riêng nào cả!

Nếu không phải Toán Loạn Thiên có tác dụng cực lớn với mình, đổi lại là những người bình thường khác thì hắn đã giết gà dọa khỉ, bảo hệ thống cho hắn ta tiêu tan từ lâu rồi.

“Báu vật này rốt cuộc mở ra bằng cách nào vậy?”

Lý Nhị Thành vừa suy ngẫm chưa được bao lâu thì dùng tay phải ôm lấy ngực, lộ ra vẻ mặt đau khổ và gớm ghiếc.

“Chuyện gì vậy? Ta, ngực của ta đau quá… Cảm giác như có thứ gì đó đang bốc cháy trong lồng ngực của ta vậy…”

Áo giáp trong tay Lý Nhị Thành rơi xuống đất.

Hai chân quỳ xuống đất, còn hai tay thì ôm chặt lấy ngực.

“Á!”

Toàn thân Lý Nhị Thành đột nhiên bùng lên một ngọn lửa đỏ rực.

Ngọn lửa cuồn cuộn ngất trời, lập tức bao trùm lấy toàn thân của Lý Nhị Thành.

Không cần đoán cũng biết.

Đây chính là hậu quả của việc Lý Nhị Thành vi phạm hiệp ước sau khi đã ký kết.

Cảm nhận cơn đau đớn như thể xé nát thần hồn này, Lý Nhị Thành không ngừng rập đầu lạy về phía lầu các.

“A… Tiên nhân đại nhân… Là lỗi của ta… Ta sai rồi… Là ta không giữ lời… Mong ngài hãy nương tay…”

Nhưng cho dù Lý Nhị Thành có nói như thế nào thì xung quanh cũng không hề có bất kỳ âm thanh đáp lại.

Thế lửa Hồng Liên Nghiệp Hoả trên người Lý Nhị Thành cũng không hề có dấu hiệu suy giảm.

Chương 34 Vũ trấn xuất thủ

Chỉ trong một phút ngắn ngủi.

Xác cùng thần hồn của Lý Nhị Thành đều bị thiêu huỷ, vĩnh viễn không thể đầu thai!

Cùng với cái chết của Lý Nhị Thành, bóng dáng của một sát thủ Huyết Sát Các đột nhiên xuất hiện ở trong phòng.

Nhặt mảnh áo giáp ở dưới đất lên.

Nhìn mặt đất đến tro tàn cũng không còn.

Nhổ một ngụm nước bọt: “Đúng là không ra gì cả, một phàm nhân nhỏ nhoi lại dám lừa gạt Toán tiên sinh và Các chủ đại nhân, đáng chết!”

Bóng dáng của sát thủ lập tức biến mất.

Bên phía lầu các.

Toán Loạn Thiên đang nhìn chiếc gương trên tay.

Hình ảnh từ trong gương truyền ra lại là cảnh tượng của Lý Nhị Thành từ khi còn sống đến sau khi chết đi.

Trong lòng Toán Loạn Thiên là một mớ hỗn độn.

Cho dù là thế giới nào đi nữa thì cuối cùng lòng người cũng đều như vậy sao?

Tay phải của hắn ta vẫy một cái để cắt đứt hình ảnh trong gương.

Sau đó khẽ đứng dậy.

Nhìn tất cả mọi thứ ở bên ngoài lầu các, lẩm bẩm: “Hai cỏ vẫn một lòng, mà lòng người lại chẳng bằng cỏ.”

Một cơn gió xanh khẽ toả ra từ trên người Toán Loạn Thiên.

“Đây là… Cổ bình lỏng rồi sao?”

Dạ Mệnh trên nóc lầu các đã phát hiện ra sự kỳ lạ này.

Hơi ngạc nhiên.

“Không ngờ lại dùng chuyện lần này để đột phá tâm giới. Tuy đột phá được cũng là một chuyện tốt, nhưng nếu điều kiện tiên quyết đột phá là làm những điều không nên làm, vậy thì… Hề hề!”

Những gì Dạ Mệnh muốn chỉ đơn giản là thuộc hạ trung thành với hắn.

Tất cả đều xem mệnh lệnh của hắn là tối cao, là người ra lệnh cho toàn bộ thuộc hạ của Phù Vân!

Chuyện hôm nay chỉ là trường hợp đặc biệt.

Nếu có lần sau, Dạ Mệnh hắn cũng không phải người có tâm địa lương thiện thánh mẫu gì đâu.

Nghĩ về lúc đó. Mình ở Thủy Lam Tinh đã liều mạng hơn mấy chục năm. Nhưng quay đầu lại thì thấy vốn liếng hùng hậu này chỉ giống như kiến hôi vậy.

Chỉ có thể giãy dụa, bò lỏm ngổm trước mặt bọn họ để xin lưu lại cho mình một miếng cơm.

Cá lớn nuốt cá bé!

Mỗi một thế giới đều đang chứng minh cái định luật tàn khốc này.

Huống chi, hiện giờ mình đã không còn ở Thủy Lam Tinh như trước đó, mà là đang trong một thế giới huyền huyễn có nguy cơ tứ phía!

Định luật đó càng phát huy rõ ràng hơn ở đây.

Kẻ mạnh sẽ có trong tay tất cả, còn kẻ yếu chỉ có thể nằm rạp dưới chân kẻ mạnh!

Mà Dạ Mệnh hắn nhất định phải bước đến đỉnh cao trong thế giới mới này!

Hiện tại phải lập kế hoạch cho tương lai trước đã.

“Còn nữa, Đốc Sát Sứ triều đình phái tới không lâu trước đây chắc là sắp đến nơi này, nghe đồn Đốc Sát Sứ có khoảng ba người, xem ra chuyện một Đốc Sát Sứ mất tích đã khiến triều đình chú ý đến chỗ này rồi.”

"Nếu bọn họ dám đến, ta cũng dám mời bọn họ ở lại đây!”

“Còn Phương gia và Liễu gia kia, muốn khống chế vương thất thì không thể thiếu hai nhà này được, đợi thời cơ thích hợp đến...”

Người ngoài nghe suy nghĩ của Dạ Mệnh sẽ có cảm giác như nghe một kế hoạch sóng to gió lớn.

Tất cả mọi người đều không biết, ở tương lai không xa, Toại Nguyên Vương Triều sẽ phát sinh một chuyện lớn long trời lở đất.

...

Ba ngày trôi qua.

“Tình huống hiện tại thế nào rồi?”

Dạ Mệnh hỏi Toán Loạn Thiên.

Toán Loạn Thiên báo cáo tình huống với Dạ Mệnh như thường lệ: “Hồi các chủ, đúng như dự đoán, Kim Viên Chính sau khi tỉnh dậy đã dựa vào sự trợ giúp của chúng ta mà thoát khỏi hiềm nghi, còn khiến triều đình đặc biệt ban cho vinh dự là chức Phó Châu Sứ.”

"Quyền thế và địa vị đã không thua kém Nhất Châu Sứ.”

“Mà chúng ta cũng được trợ giúp của Kim Viên Chính để đứng vững gót chân tại Tuyền Thủy Quận, vẫn đang không ngừng mở rộng ra ngoài, thậm chí lan khắp toàn bộ vương triều.”

“Ngoài ra vẫn còn hai chuyện lớn khác.”

“Chuyện lớn gì?”

“Chuyện thứ nhất là Kim Viên Chính truyền tới tin tức bảo rằng ba vị Đốc Sát Sứ sẽ đến Lâm Thiên thành vào buổi trưa ngày mai.”

“Còn chuyện thứ hai?”

“Bởi vì Phương Minh Thiên mất tích mà Phương gia rất tức giận, đã vận dụng rất nhiều thủ đoạn mà chúng ta không thể tưởng tượng được, cuối cùng dẫn đến ba sát thủ tam đẳng hàng chữ Nhân phải tự vẫn.

Dạ Mệnh nghe đến lần đầu tiên đã có người tử trận thì nhíu mày.

“Ba gã Nhục Thân Cảnh mặc dù đối với Huyết Sát Các mà nói có cũng được không có cũng được, nhưng nếu dám giết người của Huyết Sát Các ta thì phải chuẩn bị tốt chuyện bị chúng ta điên cuồng trả thù.

Nếu bọn họ đã muốn tìm cái chết như vậy, chờ sau khi giải quyết xong chuyện Đốc Sát Sứ thì mục tiêu kế tiếp sẽ là Phương gia!”

“Đúng rồi, chuyện phân chia mười chuôi Hổ Phách Kim Đao sẽ giao cho ngươi, xem xem trong thời gian này mười người nào có cống hiến lớn nhất trong Huyết Sát Các thì chia mười thanh đao này cho bọn họ.”

Dạ Mệnh giơ tay phải lên.

Mười pháp bảo Huyền Giai thượng phẩm cứ vậy lẳng lặng xuất hiện trên bàn.

Chương 35 Vũ Trấn xuất thủ

Trong ba ngày này.

Hắn thông qua hệ thống mà biết được số đơn Huyết Sát Các hoàn thành đã đạt hơn bốn trăm.

Mà mười chuôi Hổ Phách Kim Đao này là hắn đạt được nhờ hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh một của hệ thống. Lấy được từ trong hệ thống.

Bởi vì mục tiêu ám sát của Huyết Sát Các chẳng phân biệt được bất kỳ kẻ nào.

Chỉ cần nội dung giao dịch phù hợp điều kiện, không quá ba ngày là sẽ có kết quả.

Cho nên bây giờ toàn bộ Toại Nguyên Vương Triều không nghi ngờ gì đều lâm vào sự sợ hãi bị ám sát!

Không, chính xác là sự sợ hãi thuộc về những quyền quý của Toại Nguyên Vương Triều.

Xưa nay Toại Nguyên Vương Triều có không ít quyền quý làm nhiều việc ác, áp bức và giết hại bách tính một phương.

Mà bách tính cũng vì quyền thế to lớn của đối phương mà cuối cùng chỉ có thể rơi vào kết cục thảm hại.

Sự xuất hiện của Huyết Sắc Các không thể nghi ngờ là đã cho họ một tia sáng để tự giải thoát.

Cho nên người mua mạng của đại đa số quyền quý đều là người đáng thương đã từng bị họ hại, hoặc là người có thù sinh tử.

"Tuân lệnh."

Toán Loạn Thiên nghe Dạ Mệnh phân phó xong thì chắp tay bẩm một tiếng.

...

Trưa ngày hôm sau.

Ba thân ảnh có tốc độ vô cùng nhanh đang phi thân trong rừng cây ngoài Lâm Thiên thành. Họ đang dùng tốc độ cực nhanh để tiến gần Lâm Thiên thành.

“Theo tình báo thì Lâm Đốc Sứ mất tích tại tòa nhà này trong Lâm Thiên thành.”

Một người dừng bước lại, nhìn Lâm Thiên thanh cách đó không xa rồi nói.

“Thật sự kỳ lạ, chẳng lẽ Lâm Thiên thành nho nhỏ này có ẩn giấu cao thủ gì, sao ta cảm giác thiên tượng bốn phía tòa thành nhỏ có gì đó không ổn?”

Một Đốc Sát Sứ tinh thông thiên tượng đột nhiên nhíu mày.

"Chớ nghi thần nghi quỷ, dù tòa thành nhỏ này thật sự có cao thủ gì đó, nhưng chẳng lẽ có thể chống đỡ với sự liên thủ của ba Đốc Sát Sứ chúng ta?

“Cũng đúng, vậy chúng ta...”

Ầm!

Trong ba người, vị Đốc Sát Sứ tinh thông quẻ thuật kia dường như bị ai đó tập kích. Hắn bị đánh bay thẳng ra ngoài.

“Có tập kích!”

Hai người khác kinh hãi, vội vàng lui trở về.

Hai người lui về bên cạnh Đốc Sát Sứ vừa bị đánh bay kia.

Một người trong đó liếc mắt một cái: "Hứa Đốc Sát sao rồi, không có vấn đề gì chứ?”

"Khụ khụ khụ, yên tâm, còn chưa có chết!"

Hứa Đốc Sát Sứ ho khan vài tiếng rồi chậm rãi đứng dậy.

“Lâm Thiên thành này quả nhiên có quỷ, nói không chừng chính là căn cứ của Huyết Sát Các tiếng xấu lan xa kia!”

"Đừng nói nhảm, nói không chừng vẫn còn có người giấu mình trong tối đấy, chúng ta...”

Một người trong đó còn chưa kịp nói ra kế hoạch thì ba người đã cảm giác không trung trước mặt đang chấn động.

Lát sau, một nam tử trung niên cao lớn, tóc mai bạc trắng đã lọt vào tầm mắt của ba người.

"Các ngươi chính là Đốc Sát Sứ?”

Giọng nói của Vũ Trấn hùng hậu, giống như một con hùng sư đang gầm thét.

“Khí thế này...”

Sắt mặt ba vị Đốc Sát Sứ đều đồng loạt biến đổi, toàn thân cứ như là bị áp chế vậy.

"Tản ra!"

Tống Đốc Sát vận dụng hết linh lực cả người quát khẽ một tiếng.

Ba người giống như đã phá thủng cấm chế nào đó, vội vàng lui lại cả trăm thước.

Sau khi lui đến một trăm thước thì ba người mới phát hiện lưng đã mướt mồ hôi từ lúc nào.

Thật ra vừa rồi bọn họ đều bị khí thế của Vũ Trấn trấn áp đến không thể nào nhúc nhích.

Nếu không phải Tống Đốc Sát đã từng học qua một môn bí pháp, có thể dùng linh khí trong người để phá tan uy áp này thì nói không chừng bọn họ vẫn còn không thể động đậy, trở thành thịt cá mặc người chém giết rồi.

“Ồ, nhanh vậy mà đã phá được rồi, là bản tướng coi thường các ngươi rồi.”

Vũ Trấn cau mày.

Tống Đốc Sát chắp tay với Vũ Trấn: “Xin hỏi các hạ vì sao lại ngăn cản bọn ta?”

Vũ Trấn cũng không trả lời mà chỉ lẩm bẩm: “Xem trang phục và đạo cụ của ba người này, hẳn là... không sai.”

Vũ Trấn vẫn chưa xử lý bọn họ.

Tống đốc không khỏi thấy nổi nóng: “Các hạ đúng là không coi ai ra gì, dù ngươi là đại tông sư Động Linh cửu trọng đi nữa, muốn đối địch với Toại Nguyên Vương Triều thì cũng nên xem lại phân lượng của mình.”

Ở trong mắt hắn, dù Vũ Trấn có mạnh hơn nữa cũng không thể vượt quá Động Linh cửu trọng được.

Dù sao thì Dưỡng Thần Cảnh không phải ai muốn đạt là đạt được.

Mỗi vị cường giả Dưỡng Thần ở trong vương triều đều có địa vị Thừa Tướng, thậm chí đôi lúc còn hơn cả thế. Là một dạng trụ cột ở trong triều.

Một Lâm Thiên thành nho nhỏ mà có được một vị Động Linh Cảnh đã xem như được Thiên Đạo ưu ái rồi, chứ đừng nói chi là Dưỡng Thần Cảnh.

“Không coi ai ra gì? Hừ, các ngươi cùng lắm chỉ là kiến hôi thôi, sao lọt được vào mắt ta?”

Tống Đốc Sát nổi trận lôi đình đứng lên: “Khinh người quá đáng!"

“Dùng Tam Đấu Dẫn Tinh Trận, để tên nhãi này thấy được sức mạnh của Đốc Sát Sứ chúng ta!”

“Được!”

Hai người khác lập tức gật đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.