Bao Huân không vội trả lời mà thản nhiên cầm một quân cờ màu đen đặt lên bàn cờ: “Ai bảo do em làm? Em không thừa nhận!”
Du Thiên Dã nhìn Bao Huân, mắt anh ánh lên một cảm xúc khó tả: “Cậu có thừa nhận hay không thừa nhận thì tôi vẫn biết nếu thực sự xảy ra một chuyện mà xác suất xảy ra của chuyện ấy vô cùng nhỏ thì tám chín phần là cậu giở trò sau lưng, chẳng hạn chuyện này!”
Bao Huân làu bàu hai tiếng rồi giả bộ: “Một con người ngốc nghếch như Trần Lãng, em cũng lười giúp đỡ. Nhưng hôm đó đúng lúc gặp được lão Ngô ở Lâm Hồ Hiên, em chỉ thuận miệng nói một câu: Lão Ngô, anh cũng quá đáng thật đấy, con trai anh nghịch ngợm làm gãy răng, bác sĩ Trần chỗ chúng tôi xử lý kịp thời như vậy mà anh còn khiển trách người ta.”
Vương Hâm nghe xong liền hỏi: “Lão Ngô là ai?”
Bao Huân nói: “Lão Ngô là một thương nhân kinh doanh bất động sản-nhà đất nhưng cũng có thể coi là người có máu mặt, bố anh ta là cán bộ cốt cán đã nghỉ hưu của Bộ vệ sinh. Nhà anh ta và nhà mẹ em có qua lại, khi mẹ em mở Lâm Hồ Hiên thì cũng là thời điểm vợ cả của anh ta qua đời để lại một cậu con trai. Bà Giản đó là vợ anh ta mới cưới về.”
Du Thiên Dã gật đầu: “Thảo nào trông bà Giản đó không giống một người mẹ lắm. Hôm đó, lúc kiểm tra lại cũng vậy, chỉ quan tâm đến chuyện xử lý Trần Lãng chứ chẳng để ý đến kết quả điều trị.”
Bao Huân ừm một tiếng: “Thời gian trước lão Ngô không ở Bắc Kinh, con trai xảy ra chuyện cũng không biết, sau khi trở về, vợ mới nói với anh ta rằng con trai bất ngờ xảy ra vấn đề răng miệng.” Bao Huân chỉ kể lại một cách vắn tắt. Những chuyện khác, ví dụ chuyện anh nhờ cậy Bao phu nhân mời lão Ngô uống trà ở Lâm Hồ Hiên, ví dụ anh ngồi tỉ tê nói chuyện gần xa với Bao phu nhân, ví dụ than vãn rằng đứa trẻ không có mẹ thật đáng thương may mà gặp được một bác sĩ trẻ nhiệt tình, tốt bụng, vậy mà còn bị người ta khiển trách, v.v… Nói xong, mặt lão Ngô lúc xanh lúc trắng, về nhà mắng vợ một trận rồi gọi điện hỏi Bao Huân: “Cậu nói xem tôi nên xin lỗi bác sĩ Trần thế nào mới được?” Vì thế mới có câu chuyện chiều thứ sáu tặng cờ khen thưởng mới đây không lâu.
Du Thiên Dã híp mắt lại: “Cậu làm thế mà lão gia không nói gì sao?”
Bao Huân cứng giọng: “Ông ấy có thể nói gì được?” Thực ra Bao Hoài Đức có nói là: có điều, cái này không đủ chứng minh với người ngoài! Bao Hoài Đức vừa về nước sau khi được Bao phu nhân “chăm sóc”, ông chỉ nói đúng hai chữ: “Hồ đồ!”
Chợt, Vương Hâm lên tiếng: “Lão Đại, lúc nào chúng ta tới Lâm Hồ Hiên ăn chơi đi. Lần trước, mùa hè sen nở đã tới đó một lần, ngồi trên thuyền cạnh hồ thưởng thức món ăn ngon, ngắm cảnh non nước, thật chẳng khác mấy so với chốn bồng lai dưới nhân gian. Không được, không được, hễ nghe thấy ba chữ ‘Lâm Hồ Hiên’ em lại thèm rỏ dãi, quả là trông mòn con mắt!”
Du Thiên Dã đưa mắt nhìn Bao Huân: “Quán ăn nhà cậu ta mở bán đắt như vậy, giá thành ấy những nhân viên bình thường như chúng ta sao gánh nổi, phòng khám phải lắp ráp thêm một kho bạc nhỏ mới gánh nổi!”
Bao Huân ặc một tiếng: “Nếu anh muốn tới ăn, bất cứ lúc nào em cũng có thể đưa anh đi, đừng ra vẻ đáng thương như vậy.”
Hai mắt Vương Hâm sáng ngời: “Là anh nói đấy nhé, mau mau sắp xếp thời gian. Chi bằng hôm nay chúng ta đi luôn, chọn ngày không bằng gặp đúng ngày!”
Du Thiên Dã đặt lên bàn cờ quân cờ trắng cuối cùng: “Sắp mười giờ đêm rồi, còn Lâm Hồ Hiên gì nữa, cậu nghĩ gì vậy? Mau tính toán đi, tôi thắng chắc rồi!”
Bao Huân đứng dậy, vỗ tay: “Thắng thì thắng chứ sao, lần nào anh chả thắng? Vương Hâm, cậu đừng lo, mấy hôm nữa là sinh nhật tôi, chúng ta hẹn thêm mấy người bạn nữa cùng tới đó ăn tiệc.”
Vương Hâm nhanh nhảu: “Thế… em gọi Trần Tụng đi được không?”
Bao Huân ra vẻ hào phóng gật đầu: “Có gì mà không được. Chẳng gọi đám bạn lần trước cùng đánh cầu với chúng ta thì còn gọi ai!”
Dù sao Du Thiên Dã cũng lớn hơn Bao Huân mấy tuổi, anh nhìn Bao Huân bằng đôi mắt đầy hào hứng chẳng nói năng gì, chỉ có Vương Hâm là không kiềm lòng được: “Và cả chị gái của Trần Tụng, chính là Trần Lãng đó. Đúng rồi, còn gã đồng hương ‘Hoàng Thượng’ của em nữa.”
Bao Huân gạt phăng “Hoàng thượng” đi: “Tay ‘Hoàng thượng’ đó thì thôi đi. Bây giờ tôi đang bàn chuyện hợp đồng với tay đó, thân thiết quá không hay. Cậu phụ trách gọi Trần Lãng và Trần Tụng là được.”
Thực ra Bao Huân có dụng ý của mình, lúc trước anh thúc giục Bao phu nhân ra mặt và bây giờ phải trả giá, cái giá phải trả chính là bị Bao phu nhân hỏi han suốt, bà luôn thắc mắc rốt cuộc cô gái có thể khiến con trai bà phải đích thân ra mặt là thần thánh phương nào. Bao Huân giải thích nhiều lần rằng đó chỉ là “giữa đường thấy chuyện bất bình chẳng tha”, huống chi việc này còn liên quan đến cả danh dự của nha khoa Hạo Khang, dĩ nhiên phải giải quyết thỏa đáng.
Câu trả lời của Bao phu nhân chỉ có một: “Con trai là do mẹ đích thân sinh ra, con có qua mặt ai cũng đừng hòng qua mặt mẹ.”
Bao Huân bất đắc dĩ lắm mới đồng ý tìm một dịp thích hợp sẽ đưa cô gái ấy tới ăn cơm ở Lâm Hồ Hiên để Bao phu nhân tận mắt đánh giá, còn dặn dò kỹ càng: “Còn chưa viết nét đầu tiên của chữ Bát[1], mẹ đừng làm người ta sợ đấy!”
[1] Chương trước đã giải thích: nghĩa là chưa có gì.
Bao phu nhân cười rung cả người, đồng ý ngay tắp lự. Vì vậy, khi Vương Hâm đề xuất ý kiến muốn tới Lâm Hồ Hiên ăn cơm, Bao Huân liền suy tính ngay và quyết định rất nhanh. Con người anh kiêu ngạo thành quen, không hề hứng thú với việc kể công trước mặt Trần Lãng nhưng dù sao đi nữa, trước tiên anh cũng phải ngăn cái miệng rất linh hoạt và nhanh nhẹn của mẹ anh lại.
Du Thiên Dã và Bao Huân rời khỏi nhà Vương Hâm, hai người đứng trong thang máy, Du Thiên Dã – người vẫn chưa đưa ý kiến gì về việc này chợt lên tiếng: “Người anh em, năm nay cậu bao nhiêu tuổi?”
Bao Huân không hiểu, bèn nhìn Du Thiên Dã: “Sắp hai mươi tám, sao thế?”
Du Thiên Dã lắc đầu, cười: “Không sao cả, đôi khi cảm thấy cậu chơi rất đẹp!” Du Thiên Dã nuốt nửa suy nghĩ còn lại “tính tình rất trẻ con” vào bụng. Những lời này chắc chắn sẽ khiến Bao Huân thấy không lọt tai.
Bao Huân vẫn chưa hiểu hàm ý của Du Thiên Dã là gì, đành nhún vai, cửa thang máy vừa mở liền bước ra ngoài. Du Thiên Dã sải bước đuổi theo, bước tới đi sóng vai bên Bao Huân, bất thình lình nói: “Hỏi cậu một câu nhé, giả sử chúng ta cùng thích một cô gái, thì phải làm sao?”
Bao Huân khẳng định chắc nịch: “Tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương[2], phải xem ai nhanh tay hơn. Nhưng anh yên tâm đi, dù em có thích Diệp Thần tới đâu đi chăng nữa, cũng sẽ không tranh đoạt với anh đâu.” Nói xong liền cảm thấy có gì không ổn, bèn nhìn Du Thiên Dã bằng ánh mắt cảnh giác: “Chẳng lẽ anh đứng núi này trông núi nọ?”
[2] Người ra tay trước là người chiến thắng, người ra tay sau là kẻ thua cuộc.
Du Thiên Dã bình thản nói: “Nói lần thứ mười nghìn, tôi và Diệp Thần chỉ là bạn bè bình thường, không phải như cậu tưởng tượng đâu.”
Bao Huân ra vẻ than vãn: “Chị em tốt như thế, sao anh không chịu hiểu chứ? Làm vậy chẳng phải lợi cho tên tiểu tử thối Tạ Tử Phương kia sao?”
Dưới ánh đèn đường mờ ảo, Du Thiên Dã nhìn thẳng Bao Huân, nhấn mạnh từng chữ: “Người anh em, thực ra có một số việc chính bản thân tôi cũng không chắc chắn lắm nhưng vẫn muốn nói trước với cậu: nếu có một ngày, chúng ta cùng thích một cô gái, tôi sẽ không nhường nhịn cậu đâu!” Nói xong liền tung hứng chùm chìa khóa trong tay rồi ung dung bước về phía chiếc Passat đang đỗ.
Bao Huân bần thần nhìn bóng lưng của Du Thiên Dã, nhất thời cảm thấy bóng lưng đó thật lạ lẫm, lát sau mới mắng: “Rốt cuộc là có ý gì đây? Muốn tuyên chiến sao?”
Du Thiên Dã lái xe băng băng trên đường vành đai ba của thành phố, chính bản thân anh cũng cảm thấy không thể tin nổi, đến tuổi này rồi, lòng dạ ngày càng sâu xa, hà tất phải nói vậy với Bao Huân đâu khác gì một thằng bé tóc để chỏm. Anh thích Trần Lãng ư? Tám phần chắc chắn, hai phần còn hoài nghi. Chắc chắn tám phần là bởi mỗi lần ở bên Trần Lãng, anh đều để bản thân mặc sức phá vỡ những nguyên tắc bình thường, từ sự đối chọi gay gắt với Trần Lãng buổi đầu phỏng vấn, chưa bao giờ xảy ra sự khác biệt với bình thường lớn đến vậy, bởi lẽ anh là người lạnh lùng, bình tĩnh, tới khi Trần Lãng từng chút phô bày các kiến thức chuyên môn và sự tài hoa trong tay nghề và cả lần đánh đôi nam nữ cùng cô trong cuộc đánh cầu với “Oai phong” nữa. Trước mặt anh là một cô gái vừa thông minh vừa xinh đẹp, nếu anh thề thốt phủ nhận, nói mình không hề rung động trước cô, đó mới là “lừa mình dối người”.
Nhất là hôm đó, anh vừa trở về phòng khám thì nghe được đầu đuôi câu chuyện do Đặng Vĩ kể. Sau khi Đặng Vĩ rời khỏi, Du Thiên Dã nhìn ra ngoài từ cửa sổ kính trong phòng mình, anh thấy Trần Lãng ẩn náu trong một góc nhỏ của vườn hoa dưới lầu, đầu cúi thấp, chỉ cần nhìn thoáng qua đã dễ dàng trông thấy hình bóng ấy trào dâng một nỗi cô độc hơn bao giờ hết. Trong khoảnh khắc đó, Du Thiên Dã không hiểu sao bỗng cảm thấy lo âu. Ma xui quỷ khiến thế nào anh lại xuống dưới mua cà phê, đưa tới trước mặt Trần Lãng, còn kể cho cô nghe lỗi lầm của mình hồi mới vào nghề mà anh đã đặt xuống đáy hòm như một thứ hồ sơ tuyệt mật và từng thề không bao giờ nhắc lại. Những hành động đi quá nguyên tắc bình thường này dĩ nhiên khiến Du Thiên Dã thầm hoảng hốt. Cùng lúc đó, những hồi ức cùng Lâm Hiểu Tuyền lại một lần nữa hiện lên trước mắt. Trạng thái hiện giờ của anh và Trần Lãng y hệt quan hệ giữa anh và Lâm Hiểu Tuyền năm xưa. Nếu nói đến hai phần còn hoài nghi, cũng chỉ vì lý do này.
Những điều không chắc chắn này không thể xóa nhòa một khẳng định của Du Thiên Dã, chính là là: còn có một người khác có xuất phát điểm giống anh, cùng nhìn về một mục đích giống anh đó lại là người anh em của anh – Bao Huân.
Trần Lãng không hề hay biết tất cả chuyện này. Thứ hai đầu tuần, dưới cái nhìn ngạc nhiên vừa hâm mộ vừa soi xét của mọi người, cô chính thức đến báo danh ở trung tâm trồng răng. Đặng Vĩ vẫn có chút hậm hực, càu nhàu: “Người tính không bằng trời tính, họa hề phúc sở ỷ[3]!”
[3] Ý là phúc và họa luôn song hành.