Vất vả lắm Trần Lãng mới về được đến nhà, còn chưa vào cửa đã nghe thấy trong phòng khách rộn ràng tiếng nói tiếng cười. Cô vừa bước vào thì trông thấy hai bố con Trần Lập Hải và Trần Tụng đứng giữa phòng khách đang cầm máy chơi game Nintendo Wii chơi trò Mario Tennis kinh điển. Trần Lãng chẳng buồn để ý đến ánh mắt mong chờ của Vu Nhã Cầm đang ngồi trên sofa, chỉ thản nhiên cất gọn túi xách, thay dép rồi vào nhà.
Trần Tụng đang đánh tennis hô to một tiếng: “Chị đi xem mặt thật sao?”
Lưng Trần Lãng hơi cứng đờ, ừm một tiếng rồi biến mất khỏi tầm mắt của Vu Nhã Cầm.
Vu Nhã Cầm không đành lòng, bước về phía cửa phòng Trần Lãng, cẩn thận, e dè hỏi: “Lãng Lãng, hôm nay thế nào? Người bạn cũ của mẹ tuy nhiều năm không gặp nhau nhưng bà ấy nói qua điện thoại rằng con trai là thành phần trí thức làm việc ở công ty nước ngoài, thông minh, giỏi giang, rất có tiềm năng đấy!”
Trần Lãng vẫn im lặng, bỗng nhiên quay lại nói với Vu Nhã Cầm: “Mẹ à, quan hệ trước đây của mẹ và người bạn già kia thế nào, tốt không?”
VU Nhã Cầm thật sự không hiểu, ậm ừ bảo: “Cũng được, hồi trẻ thường đi chơi với nhau, cũng thân thiết.”
Trần Lãng nghiêng đầu sang một bên: “Vậy thì lạ thật đấy! Sao con cứ có cảm giác mẹ và người bạn đó có mối thù sâu sắc, nên bà ấy mới bảo con trai tới báo thù thay mình?”
Vu Nhã Cầm vừa nghe đã biết chuyện xem mặt thất bại nhưng vẫn hỏi: “Không thể nào, chẳng lẽ người đó không đáng tin cậy sao?”
Trần Lãng thở dài: “Không phải không đáng tin cậy mà là cực kỳ không đáng tin cậy. Anh ta nói con gái mẹ cũng chính là con đây, già đời rồi, là người dư lại sau các cuộc của lựa chọn của người khác nên mới miễn cưỡng để ý đến con!”
Ngay tức thì Vu Nhã Cầm nổi giận bừng bừng, máu nóng dâng trào: “Tại sao lại xảy ra chuyện này? Mẹ đã nói bà ta năm đó có ý định không tốt mà, sau khi bố mẹ yêu nhau bà ta liền không xuất hiện trước mặt bố mẹ nữa. A, hai ngày trước còn giả mù sa mưa nói với mẹ rằng nếu hai chị em ta có thể làm thông gia thì tốt biết bao! Được lắm, dám dùng gã con trai vớ vẩn đó tới sỉ nhục cô cả nhà ta. Không được, mẹ phải lập tức gọi điện, để xem mẹ có mắng chết bà ta không?!”
Vu Nhã Cầm thở phì phì lao ra phòng khách định gọi điện thì Trần Lãng ở sau lưng lại dặn dò: “Mẹ đừng độc mồm độc miệng quá nhé, con trai nhà bà ta đã bị hói đầu rồi đấy!”
Vu Nhã Cầm vừa đi ra thì Trần Tụng – người đã sớm quẳng trò chơi Mario tennis ngoài kia để tới nghe lỏm chạy vào tiếp tục hỏi han, cười khì khì nhìn Trần Lãng: “Chị xui xẻo quá nhỉ, gặp phải gã cực phẩm rồi!”
Trần Lãng giận dữ bảo: “Năm nay chị phạm sao Thái Tuế chiếu mệnh, cả năm bất lợi, luôn gặp phải tiểu nhân!”
Trần Tụng an ủi chị gái như ông cụ non: “Không sao, không sao, chút bực mình ấy có xá gì đâu. Em tin chị, khổ tận cam lai!”
Trần Lãng lắc đầu, lầm bầm: “Trần Tụng, may mà em không có mặt ở đó, nếu không, em sẽ nổi điên, thật đấy. Chị nể mặt mẹ nên mới hết nhẫn lại nhịn, mãi đến khi không thể nhịn nổi nữa.” Bỗng quay sang nhìn Trần Tụng: “Sao hôm nay cô về sớm thế? Không giống cô tí nào!”
Trần Tụng haiz một tiếng: “Em vốn định sau khi tan việc thì tới nhà ‘Kim tử đa’, cùng chơi trò chơi với anh ta. Chiếc máy chơi gme Wii kia cũng là được anh ấy giới thiệu mua ở Trung Quan Thôn. Chị nói xem, anh ta bị què vậy mà chơi game đánh cầu lông với em lại thắng vẻ vang, đánh cho em thua tan tác chim muông!”
Trần Lãng nguýt em một cái: “Thế là em bỏ chạy?”
Trần Tụng biện bạch: “Không, không phải. Em thua cũng chẳng sao, chỉ là, em không thể chịu nổi bà mẹ của ‘Kim tử đa’, bà ấy ngồi bên cạnh nhìn em bằng ánh mắt hiền từ, không chớp mắt, không ngừng hỏi em: cháu làm gì, cháu quen Vương Hâm bao lâu rồi, nhà cháu ở Bắc Kinh sao, Vương Hâm nhà cô rất ngoan lại hiếu thảo với bố mẹ, căn phòng này là cô chú góp tiền mua cho nó, chỉ cần nó chăm chỉ làm việc, rồi đưa bạn gái về ra mắt là được… Em thật sự không chịu nổi, đầu tiên bà ấy kiểm tra hộ khẩu, sau là thông báo của cải, thế là em liền bỏ chạy mất dép!”
Trần Lãng cười nắc nẻ: “Mẹ của ‘Kim tử đa’ đang ngắm con dâu đấy, em đàng hoàng một chút đi, ngoan ngoãn vào!”
Trần Tụng chép miệng: “Haiz, em thích ‘Kim tử đa’ nhưng không phải ‘thích’ kiểu kia, gặp anh ấy, tim em không bao giờ đập nhanh, xem ra chỉ có thể làm huynh đệ tốt thôi.”
Trần Lãng nghiêm mặt nói: “Vậy em phải nói cho rõ ràng, tránh việc người ta hiểu lầm!”
Trần Tụng rất ấm ức: “Từ trước tới nay em chỉ có sao nói vậy, có hai nói hai, em đã nói với ‘Kim tử đa’ rồi: em thích ‘văn võ toàn tài’!”
Đúng lúc đó, Vu Nhã Cầm đem bộ mặt không hiểu gì vào phòng của Trần Lãng và Trần Tụng, nói: “Lãng Lãng, mẹ vừa gọi điện mắng bà ấy. Nhưng bà ấy lại nói, con trai bà ta về nhà nói rằng phẩm hạnh của con không đoan chính, trước mặt cậu ta, con dám đi tới rồi ngồi cùng bàn với một người đàn ông nghe nói là yêu con từ cái nhìn đầu tiên.”
Trần Tụng như bị ai đâm kim vào mông, hét “a” một tiếng rất to, giọng nó đầy vẻ không tin nổi: “Trời ơi, một cô gái cổ hủ như chị mà cũng có người hâm mộ sao?!”
Ngược lại, Trần Lãng rất căm giận hành vi ám muội đâm sau lưng của gã thanh niên tài giỏi đẹp trai: “Mẹ đừng nghe hắn ta nói lung tung! Đúng lúc con gặp bạn ở đó, anh ấy không nghe nổi nên mới ra mặt giúp con!”
Vu Nhã Cầm căn bản không quan tâm, bà phấn khởi hệt như Trần Tụng: “Không, không, cậu ta nói gì không quan trọng, người hâm mộ cũng được, bạn bè cũng được, mẹ chỉ muốn biết thật sự có một chàng trai tốt với con như vậy sao?!”
Trần Lãng nhìn gương mặt rất mong chờ của hai mẹ con Vu Nhã Cầm và Trần Tụng, cô chỉ chậm rãi phun ra mấy chữ: “Ờ… Hai người nghĩ xa quá rồi, chỉ là một người bạn bình thường thôi, không có gì đâu.”
Lúc Vu Nhã Cầm thất thểu bỏ đi, Trần Lãng mới đưa mắt nhìn Trần Tụng đang dùng nụ cười giả lả nhìn mình, mở nút của cái hũ: “Mày có muốn biết người bạn giải vây cho chị là ai không?”
Trần Tụng càng ngạc nhiên hơn, chỉ vào mũi mình, hỏi: “Em cũng quen sao?!”
Cuối cùng Trần Lãng cũng có cảm giác nắm trong tay quyền chủ động: “Dĩ nhiên là mày có quen rồi.”
Trần Tụng đảo mắt: “Chẳng lẽ là ‘Sắc lặc ca’?”
Trần Lãng ặc một tiếng, gật đầu đầy nuối tiếc.
Trần Tụng lại nghĩ tới người khác, cân nhắc từng chữ, vô cùng phân vân nói: “Chẳng lẽ là ‘văn võ toàn tài’?”
Lúc đó Trần Lãng mới mỉm cười gật đầu. Thoắt cái, mặt Trần Tụng ỉu xìu hẳn: “Thật không công bằng, đáng lẽ mẹ nên để em đi xem mặt mới đúng, vừa mở rộng tầm mắt về gã cực phẩm tài giỏi đẹp trai, lại gặp được trai đẹp tuấn tú!” Nhân thể còn mơ mộng nói: “Trời ơi, nếu anh ấy giải vây cho em, nhất định em sẽ chìm đắm trong hơi men hạnh phúc, sau đó ngất xỉu trong lòng anh ta!”
Trần Lãng dở khóc dở cười, gõ tay lên trán Trần Tụng: “Con ngốc, mơ mộng hão huyền!”
Trần Tụng bắt đầu kiên trì bám theo Trần Lãng: “Chị kể lại cả quá trình đi. Anh ấy xuất hiện như thế nào? Anh hùng cứu mỹ nhân thế nào? Lúc ấy nhất định là hoành tráng lắm. Chết rồi, sao chỉ tưởng tượng mà em cũng hưng phấn tới mức này?”
Trần Lãng ngáp một cái, bắt đầu hành hạ Trần Tụng: “Thế thì đi rót cốc nước vào đây cho chị mày!”
Trần Tụng ngoan ngoãn chạy vội ra ngoài bưng nước đến tận nơi. Trần Lãng uống cạn bằng một hơi xong mới kể lại vắn tắt sự việc. Vì Trần Lãng hay dừng lại nên Trần Tụng rất háo hức mong chờ. Nói đến đoạn thanh niên tài giỏi đẹp trai bỏ đi, Trần Tụng hỏi: “Sau đó thì sao, sau đó thì sao?”
Trần Lãng sửng sốt : “Sau đó?” Mặt cô bỗng đỏ bừng, trả lời qua loa: “Khách hàng của anh ta tới đúng lúc, còn chị thì về nhà.”
Trần Tụng hoàn toàn thất vọng: “Kết thúc như vậy sao? Đúng là đầu voi đuôi chuột[1]!”
[1] Ý là lúc đầu thì hoành tráng, phần đuôi thì chẳng ra sao.
Trần Lãng ừm một tiếng. Bởi lẽ, phần sau cô thật sự không muốn kể.
***
Sau khi thanh niên tài giỏi đẹp trai giận dữ bỏ đi, Trần Lãng ngồi đối diện Bao Huân – người đang có nét mặt cực kỳ đắc ý, nói: “Cảm ơn anh!”
Bao Huân lại nói: “Chỉ nói thôi thì không được, phải có hành động thực tế chứ!”
Trần Lãng suy nghĩ: “Cho tôi nợ vậy.”
Gã phục vụ người Ấn Độ ban nãy lại xuất hiện, dâng một bó hồng nhung đỏ thắm được gói ghém rất tinh tế tới trước mặt Trần Lãng.
Trần Lãng ngạc nhiên nhìn bó hồng rồi lại trợn mắt nhìn Bao Huân, khẽ hỏi: “Hoa này là sao?!”
Bao Huân cũng sửng sốt, nhưng nhanh chóng nhoẻn miệng cười: “Vừa nãy tôi nói với phục vụ, hỏi anh ta có thể mua thêm một bó hoa hồng nữa không. Không ngờ còn chưa đến màn tặng hoa, người anh em đã không chịu được kích thích, nói đi là đi luôn!”
Lúc đó Trần Lãng mới hoàn toàn thả lỏng, lại thuận miệng hỏi: “Anh có thói quen tặng hoa cho phụ nữ phải không?”
Bao Huân kiêu ngạo lắc đầu: “Không. Ngoài mẹ tôi, tôi chưa bao giờ tặng hoa cho người khác giới. Bó hồng nhung hôm nay là lần đầu tiên.”
Trái tim Trần Lãng hơi trầm xuống, nói: “Tôi cứ tưởng bó hoa bách hợp mà tổng giám Diệp ôm trong lòng hôm đó là do anh tặng. Tôi nhầm rồi!”
Bao Huân không để bụng: “Dĩ nhiên cô đã nhầm. Hôm đó chúng tôi đi ăn, gọi món mì trường thọ, kết quả, nhà hàng biết là sinh nhật của Diệp Thần nên mới tặng chị ấy.”
(Chú thích: người TQ thường ăn mì trường thọ vào dịp sinh nhật)
Nghe vậy, tâm tình Trần Lãng tốt hẳn lên, cười cười: “Nhà hàng dó chắc buôn bán lời nhiều lắm nhỉ?”
Bao Huân chỉ cười mà không nói gì, nghĩ bụng: Không phải buôn bán được lãi nhiều. Bà chủ nhà hàng, nói cách khác là mẹ tôi, làm việc không bao giờ nghĩ tới lỗ lãi mà chủ yếu là do tâm trạng.
Lúc mà Trần Lãng vẫn đang thắc mắc, nghĩ mãi đến bó hoa bách hợp kia thì Trần Tụng nói: “Đúng rồi, chị yêu, xem ra công ty bọn em sắp tiến hành hợp tác với Hạo Khang bọn chị đấy.” Suy nghĩ của Trần Lãng bị kéo ra khỏi nhà hàng Ấn Độ.
Trần Lãng không chút ngạc nhiên, chỉ gật đầu: “Ừ, hôm nay chị có gặp gã sếp ‘Hoàng thượng’ của tụi mày, thì ra anh ta chính là khách hàng mà Bao Huân hẹn gặp để bàn chuyện!” Sau đó bổ sung thêm một câu: “Trần Tụng, em nói xem, mọi người đều là quen biết, sao có thể cò kè ngã giá với nhau nhỉ?”
Trần Tụng bĩu môi khinh bỉ: “Chị à, không phải em đã nói rồi sao? Gói gọn trong sáu chữ!”
Thật ra Trần Lãng chỉ nhớ láng máng, không rõ ràng lắm: “Sáu chữ gì?”
Trần Tụng đọc thật to nhưng chậm rãi: “Sáu chữ đó là: Yếu tưởng phú, tiên sát thục[2]. Có thể thực hành được theo sáu chữ này thì đã có đầy đủ điều kiện cần của một gian thương, cách hai chữ ‘thành công’ không xa đâu!”
[2] Nghĩa là “muốn giàu thì phải giết người thân quen trước”
Tuy Trần Lãng cảm thấy những lời này khá quen tai nhưng cô vẫn động não suy nghĩ rồi khen ngợi: “Sâu sắc!”