Trên đường từ sân bay về nội thành, Vương Hâm không kiềm chế được tính tò mò của mình, ép hỏi Trần Tụng: “Chị em sao vậy? Sau khi nhắc đến Bao Huân, phản ứng của chị em lại lạ thế?”
Trần Tụng mới đầu không chịu khai, sau đó lại cố chuyển chủ đề, mãi đến khi Vương Hâm trở mặt mới khai thật, “Ở Thượng Hải, chị em và Bao Huân rất thân nhau, còn là hàng xóm nữa.”
Vương Hâm chau mày, “Em nói thế là sao? Anh không hiểu.”
Trần Tụng lườm Vương Hâm một cái: “Đầu óc bã đậu. Nghe thế mà còn không hiểu à? Giữa chị em và Bao Huân có gian tình đó! Với lại nam nữ thanh niên thân nhau thế mà không có gì mới là khác người ấy!”
Vừa nghe thế Vương Hâm đã không vui, “Vậy ý của em là, nếu em thân với một anh chàng nào đó thì cũng phải có ‘gì đó’ phải không?”
Trần Tụng lườm Vương Hâm lần nữa, “Tai anh có vấn đề à? Sao lại liên quan đến em chứ? Kim tử đa, em nói cho mà biết nhé, đàn ông hẹp hòi quá không được đâu!” Cô còn học theo ông cậu Vu Bác Văn, nói những câu rất “già đời”: “Còn trẻ mà hẹp hòi thì chẳng có tiền đồ gì hết!”
Vương Hâm đang mải suy nghĩ về câu nói trước đó của Trần Tụng, đột nhiên la lên: “Trần Tụng, ý em là chị và Bao Huân… Nhưng mà… Nhưng mà… còn lão đại của anh thì phải làm thế nào…”
Trần Tụng cơ bản không để tâm, “Em sao biết phải làm thế nào. Với lại… lão đại của anh đâu có để tâm, đến giờ vẫn không thèm đi tìm chị em, anh hà tất phải lo cho anh ta?”
Vương Hâm thoáng ảm đạm, “Anh không hiểu sao lão đại lại tự hành hạ bản thân như vậy nhưng anh nghĩ lão đại thật lòng thích chị em. Cuối năm ngoái trong đợt hội nghị trồng răng ở Bắc Kinh, chủ nhiệm Từ của nha khoa Bác Văn chi nhánh Thượng Hải, cũng chính là cấp trên của chị em hiện nay ấy, vừa hay ngồi cạnh anh.”
Trần Tụng nhướn mày: “Thế hả?”
Vương Hâm thoáng do dự rồi nói tiếp: “Biết chuyện, lão đại liền chủ động đến bắt chuyện với chủ nhiệm Từ, anh ấy kiên nhẫn trả lời mọi câu hỏi của chủ nhiệm Từ, còn tặng cho ông ấy bao nhiêu tài liệu với tranh ảnh nữa chứ.”
Trần Tụng vẫn chưa hiểu, “Thì sao?”
Vương Hâm thở dài, “Em không hiểu lão đại của anh rồi. Anh đã quen biết lão đại mấy năm nay, đây là lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy trao đổi vấn đề học thuật với một người không quen biết đấy mà lại còn vô tình nhiệt tình nữa chứ. Thực ra lão đại ghét nhất là đưa người lạ vào trung tâm trồng răng, thế mà anh ấy chẳng những dẫn chủ nhiệm Từ đi thăm quan mà còn đem những kinh nghiệm tâm đắc về trồng răng của mình nói cho chủ nhiệm Từ biết. Điều này nói lên gì? Anh ấy làm vậy chẳng phải nể mặt Trần Lãng sao?”
Trần Tụng không vì thế mà ủng hộ lão Du, cô nói với vẻ không phục, “Vậy thì sao? Anh ta làm thế có tác dụng gì? Chẳng phải anh ấy vẫn không chịu đến tìm chị em sao?”
Vương Hâm hơi xấu hổ. Thực ra cậu không phải không có ý muốn hai người quay lại với nhau, cậu đã sớm viết số điện thoại của Trần Lãng ở Thượng Hải mà cậu lấy được từ chỗ Trần Tụng vào giấy nhớ dán trên màn hình máy tính trong văn phòng của lão đại. Vậy mà sau khi trông thấy lão đại chỉ mắng cậu “lắm chuyện” rồi lấy tờ giấy nhớ có ghi số điện thoại của Trần Lãng xuống khỏi màn hình, nhét vào ngăn kéo.
Nghĩ đến đây Vương Hâm vẫn chưa hết chột dạ, nhưng vẫn kiên định nói: “Anh cảm thấy lão đại thật lòng yêu mến chị em. Anh luôn tin vào cảm nhận của mình.”
Trần Tụng không muốn cãi nhau nữa. Thích thì thích, lại sắp có kịch hay để xem rồi. Vừa nghĩ đến cuộc tình tay ba sắp xảy ra, Trần Tụng liền kích động không quên hỏi Vương Hâm: “Vậy anh nói xem, anh ủng hộ ai làm anh rể của mình? Du Thiên Dã hay Bao Huân?”
Nghe thấy bốn chữ “anh rể của mình”, Vương Hâm bưng miệng cười trộm, cậu còn vui sướng khi thấy Trần Tụng nhắc đến Bao Huân một cách sảng khoái như thế nhưng vẫn không khỏi khó nghĩ: “Bao Huân là anh em tốt của anh. Du Thiên Dã thì khỏi nói, trên cơ bản chính là sư phụ của anh, anh cũng không biết nên ủng hộ ai nữa. Hơn nữa kể cả cho chị em chọn cũng không dễ dàng.”
Trần Tụng gật đầu, “Đúng là rất khó chọn. Ai kêu họ ngang tài ngang sức như vậy chứ!” Rồi còn thở dài một tiếng: “Đã sinh Du sao còn sinh Lượng? Cuộc đời vốn dĩ là thế mà.”
Rồi nói thêm: “Em biết rồi. Chân lý của cuộc đời chính là không muốn để con người sống dễ dàng mà.”
Vương Hâm liếc nhìn Trần Tụng đang thao thao bất tuyệt bằng ánh mắt khó hiểu, nghĩ bụng “Trước đây người này cũng hành hạ mình bằng cái chân lý không muốn để mình sống dễ dàng này sao?”
Sau khi biểu đạt ý kiến xong, Trần Tụng tổng kết, “Thực ra là ai cũng được, chỉ cần có thể khiến chị em vui. Chị em ấy à, bề ngoài thì có vẻ như là một người cứng đầu bướng bỉnh nhưng thực ra chị ấy như con rùa vậy, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị chui vào mai lẩn tránh.”
Vương Hâm không hiểu, “Đừng nói khó hiểu thế. Em nói vậy là sao?”
Trần Tụng bất đắc dĩ, “Trình độ của hai ta khác nhau nhiều quá. Nói chuyện với anh đúng là đàn gảy tai trâu.”
Nhưng quả thực Trần Lãng giống như Trần Tụng nói, bề ngoài thì có vẻ cứng đầu, chưa thấy Hoàng Hà chưa đổ lệ, còn trong chuyện tình cảm, do đã trải qua thất bại nên cô phải học cách bảo vệ bản thân. Cô có khả năng tự chữa lành vết thương rất tốt cùng với một trí nhớ tệ hại, quá khứ đã qua, vậy cứ để chúng bay về với cát bụi. Tình yêu say đắm đã qua cũng như cảnh đẹp đã qua vậy, cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện “gương vỡ lại lành”. Một khi đã vậy thì hãy lựa chọn quên lãng.
Nhưng giờ đây, Trần Lãng có cảm giác như hàng ngàn con côn trùng tên là “hối hận” đang cắn xé trái tim mình.
Suốt quãng đường Trần Lãng luôn duy trì trạng thái hồn bay phách tán như vậy. Ngay cả khi máy bay đã hạ cánh xuống sân bay Phổ Đông, cô vẫn chưa định thần lại. May mà hành khách ngồi cạnh cô tốt bụng nhắc: “Chị ơi, chúng ta đứng dậy được rồi.”
Bấy giờ Trần Lãng mới hồi tỉnh lại vội đứng dậy nhường đường cho cô gái kia. Đó là một cô gái rất cool với dáng người cao gầy và mái tóc buộc đuôi ngựa. Sau khi lễ phép cảm ơn Trần Lãng liền đứng ra giữa lối đi lấy hành lý của mình xuống. Sau đó còn nhìn Trần Lãng: “Valy trên này là của chị phải không? Em lấy xuống giúp chị nhé.”
Trần Lãng sao có thể mặt dày như vậy, “Không cần đâu, valy của chị rất nặng, để chị tự lấy.” Nhưng đối phương vẫn mỉm cười, lấy hành lý của Trần Lãng xuống một cách dễ dàng. Trần Lãng hết sức kinh ngạc, “Em là con gái mà sao khỏe thế?”
Cô gái trông rất “đẹp trai”. Nụ cười vừa trong sáng vừa tỏa ra khí chất cực đàn ông: “Biệt danh của em là đại lực sĩ mà. Thế đã là gì.” Nói xong liền chào tạm biệt Trần Lãng, kéo valy của mình đi về phía lối ra của máy bay.
Trần Lãng lắc đầu nhìn bóng dáng rời đi hào sảng của cô gái. Bên ngoài khoác chiếc jacket da màu đen, mặc quần jean rách, chân đi boot kiểu quân đội, chỉ có thể hình dung bằng một từ “đẹp trai”. Thế là cô không khỏi cảm thán: Cô gái này ngầu quá!
Trần Lãng đi sau cô gái với khuôn mặt nhỏ nhắn nhưng chất lừ đó đến đại sảnh sân bay Phổ Đông. Dạo này Trần Lãng rất ngoan, cô không báo cho ông bà ngoại, dì Liễu Sơn Chi hay người thân của mình ở Thượng Hải biết ngày về chính xác kẻo lại có xe riêng đến sân bay đón khiến cô không được thoải mái cho lắm.
Cô nàng đẹp trai phía trước cũng đứng trong hàng dài khách chờ taxi giống Trần Lãng. Vừa quay lại thấy Trần Lãng đứng sau, cô nàng liền mỉm cười lịch sự.
Trần Lãng đáp lại bằng nụ cười.
Hình như cô nàng đẹp trai có điện thoại, sau khi nói vài câu với đối phương, cô nàng liền kéo valy rời khỏi đội ngũ chờ xe. Đi được mấy bước, cô quay lại, tiến về phía Trần Lãng: “Chị đi đâu ạ?”
Trần Lãng thành thật trả lời: “Chị về đường Tân Giang.”
Ánh mắt của cô nàng đẹp trai sáng bừng, “Em có bạn đến đón, cũng về gần đó. Hay là chị đi cùng em nhé?”
Trần Lãng rất ngại, “Chị ngại lắm.”
Cô nàng đẹp trai rất hào phóng, “Không sao đâu. Nhiều người chờ taxi thế này, chắc gần một tiếng mới đến lượt chị mất. Hay là em nhờ bạn chở chị đến chỗ dễ bắt taxi ở nội thành nhé?”
Trần Lãng dao động. Cô gái này hành nghiệp trượng nghĩa thật. Nụ cười thoải mái, vô hại đúng là khiến người ta không thể chối từ, thêm nữa, hàng dài người chờ taxi thế này thật khiến cô tuyệt vọng. Thế là cô hạ quyết tâm, nói với đối phương: “Vậy chị không khách sáo nữa.”
Nhưng chỉ ba phút sau, Trần Lãng đã hối hận vì quyết định như vậy.
Người bạn mà cô nàng đẹp trai này nhắc đến không ngờ lại là Bao Huân đã lâu không gặp. Anh và chiếc LandRover đã lâu không nhìn thấy kia lặng lẽ đứng ở bãi đậu xe, duy trì tạo hình của một bức tượng.
Trần Lãng đứng như trời trồng nhìn cô gái bổ nhào vào người Bao Huân từ phía sau, quàng ngang cánh tay vào cổ Bao Huân, hạ giọng nói: “Nếu không muốn chết, hãy giao nộp vũ khí và giơ tay đầu hàng!”
Bao Huân từ tốn ngăn cánh tay đang chặn cổ mình lại rồi quay lại, dịu dàng vuốt tóc đối phương, “Thôi đi. Hai năm không gặp mà sao em vẫn mạnh bạo thế hả? Ơ nhưng mà để kiểu tóc khác nè, cũng ra dáng con gái đấy!”
Cô nàng đẹp trai cười khúc khích, “Thật hả? Hay quá, cuối cùng em cũng có chút tự tin rồi.”
Bao Huân nhìn chằm chằm cô gái rồi bất ngờ bước lên ôm chặt cô nàng: “Dở hơi, chào mừng em trở về. Bọn anh nhớ em lắm!”
Cô nàng đẹp trai bị Bao Huân gọi là “dở hơi” này vui vẻ rúc vào lòng Bao Huân một cách tự nhiên: “Em cũng thế. Bánh Bao, em cũng nhớ mọi người nên đã về rồi đây.”
Cảnh tượng đẫm nước mắt “trai tài gái sắc gặp lại nhau sau bao trắc trở” phía trước đúng là tình tiết trong bộ phim thần tượng kiểu Kim đồng Ngọc nữ tiêu chuẩn khiến tâm trạng Trần Lãng lên xuống liên tục như xe leo núi vậy. Khó có thể miêu tả tâm trạng cô lúc này bằng lời. Cô chỉ ước sao mình lập tức bốc hơi khỏi đây chứ không muốn xem tiếp nữa. Nhưng “dở hơi” tự nhiên nhớ ra sự tồn tại của Trần Lãng bèn đẩy Bao Huân ra, cười nói: “Đúng rồi, đây là người bạn em mới quen trên máy bay. Chị ấy về đường Tân Giang, anh nhân tiện chở chị ấy đi cùng luôn nhé.”
Trần Lãng hít sâu một hơi mới dám nói với nam chính phim thần tượng đang hết sức ngạc nhiên: “Bao Huân, đã lâu không gặp.”
Bao Huân đứng hình liếc nhìn Trần Lãng bằng ánh mắt kỳ quặc, nửa ngày sau mới ừm một tiếng, “Trùng hợp quá.”
“Dở hơi” tò mò nhìn Trần Lãng đang có vẻ không tự nhiên và liếc mắt nhìn Bao Huân đang đen mặt, vui vẻ nói: “Hóa ra hai người quen nhau à, hay quá!” Nói xong liền sai bảo Bao Huân: “Vậy chúng ta đi thôi.”
Bao Huân không nói gì mà thuận tay xách hành lý trong tay “dở hơi” bỏ vào cốp xe. Trần Lãng thấy mình không thể nán lại đây thêm một giây phút nào nữa, bèn nói với “dở hơi”: “Chị còn có việc, hay là hai người đi trước đi.”
“Dở hơi” thoáng sửng sốt, còn chưa kịp đáp lại thì Bao Huân đã phăm phăm đi về phía Trần Lãng, cướp lấy hành lý trong tay cô rồi khẽ nói: “Cô không cần đề phòng vậy đâu. Tôi không định tiếp tục quấy rầy cô nữa.”
Trần Lãng á khẩu. Trong lúc vừa giận vừa gấp đã thấy Bao Huân nhét hành lý của mình vào cốp xe rồi tận tay mở cửa xe bên chỗ ghế lái phụ, ra hiệu với cô nàng đẹp trai: “Dở hơi, lên xe đi.”
“Dở hơi” liếc nhìn Trần Lãng rồi lại liếc trộm Bao Huân, sau đó ngoan ngoãn đến ngồi ở ghế lái phụ.
Bấy giờ Bao Huân mới mở cửa ở hàng ghế sau, nói với Trần Lãng: “Trần tiểu thư, thiệt thòi cho cô rồi, cô ngồi ghế sau tạm nhé.”
Trần Lãng há miệng nhưng không biết nói gì, đành im lặng đi đến trước mặt Bao Huân, đi lên ngồi vào hàng ghế sau.
Lúc nào Bao Huân mới đi lên vị trí ghế lái, ngồi vào rồi nổ máy cho chiếc xe rời khỏi sân bay Phổ Đông, tiến vào nội thành.
Sân bay Phổ Đông cách đường Tân Giang khoảng 40km. Thế nhưng con đường chỉ 40km này đối với trái tim Trần Lãng lại dài như cực hình. Cô bối rối co ro ngồi một mình trên băng ghế sau, nghe mấy câu chuyện mà Bao Huân và “dở hơi” nói với nhau, nhìn Bao Huân lúc chờ đèn đỏ luôn dùng một tay vuốt ve mái tóc đuôi ngựa của “dở hơi”. Hóa ra hai gia đình là bạn thế giao{1} nên họ quen nhau từ bé, hóa ra hai người họ đã cùng có rất nhiều kỷ niệm đẹp, hóa ra mình đúng là đã đề cao bản thân, không phải ai cũng có đủ kiên nhẫn, đứng yên chờ một kẻ ngốc thức tỉnh.
{1} Bạn thế giao: Nghĩa là mối quan hệ được lưu truyền qua nhiều thế hệ giữa hai gia đình
Vất vả lắm mới vào đến nội thành, tuy Trần Lãng đã nhiều lần nhấn mạnh rằng có thể thả mình xuống bất cứ chỗ nào, tự cô bắt xe về cũng được nhưng Bao Huân vẫn cố tình giả bộ không nghe thấy, vẫn lái xe thẳng vào khu nhà.
Trần Lãng cảm ơn xong liền mở cửa xuống xe luôn. Dáng vẻ lúc xuống xe của cô thậm chí có thể dùng hai chữ “đào tẩu” để hình dung.
Nhìn Trần Lãng biến mất ở cửa vào của khu nhà mà không một lần ngoảnh lại, “dở hơi” lúc này mới quay lại vỗ thật mạnh lên đầu Bao Huân: “Anh điên à? Sao cứ vuốt tóc em mãi thế? Làm em nổi cả da gà đây này!”
Bao Huân giả ngu, “Em là em gái anh, vuốt tóc một tí thì sao?”
“Stop, đừng nói với em mấy câu này! Mau khai thật đi, thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự sẽ phải chịu nghiêm trị.”
Bao Huân nổ máy cho xe chạy tiếp, vừa lái vừa liếc mắt nhìn “dở hơi”, chậm rãi nói: “Lâm Phong, em còn rảnh mà lo chuyện bao đồng cơ à? Tự lo cho mình trước đi, anh nói cho mà biết nhé, còn một người nữa đấy, cậu ta cũng đang ở Thượng Hải.”
Thì ra tên thật của “Dở hơi” là Lâm Phong, cái tên này cũng như tính cách của cô vậy, không hề có mùi vị phụ nữ gì hết. Lâm Phong hỏi thăm dò: “Ai kia? Anh Hạ Cương á?”
Bao Huân hừ một tiếng: “Em nói đúng, Hạ Cương mấy ngày nay cũng ở Thượng Hải nhưng anh muốn nói đến người khác cơ.”
Lâm Phong thầm đoán ra nhưng vẫn giả bộ, “Em không đoán được. Anh nói thẳng ra đi, người khác nào?”
Bao Huân không tin Lâm Phong không đoán được nhưng tạm thời không muốn tính toán với cô, bèn nói: “Còn là ai được nữa? Chính là đối thủ một mất một còn của anh, em trai anh Hạ Cương của em – Hạ Địch!”
Tuy đã chuẩn bị tâm lý nhưng tâm trạng của Lâm Phong vẫn có chút thay đổi, mất khá nhiều thời gian để lấy lại bình tĩnh, cô lẩm bẩm nói: “Trùng hợp quá, được dịp Tứ thiếu kinh thành tề tựu đông đủ.” Rồi sắc mặt lập tức bình thường trở lại, chuyển đề tài: “Bánh Bao, em rất thích chị gái ban nãy. Không phải anh lại chơi bời làm tổn thương người ta đấy chứ?”
Bao Huân nhe răng trợn mắt, dùng một tay chỉ vào mũi mình, “Anh chơi bời? Mẹ nó, anh sắp thành đứa con hiếu thảo của thần tình yêu đến nơi rồi, người ta cơ bản không để ý anh!”
Lâm Phong ngạc nhiên hả một tiếng: “Sao em lại thấy không phải vậy nhỉ? Ngồi trên máy bay rảnh quá nên em đã nghiên cứu chị ấy. Hình như cả quãng đường chị ấy cứ thẫn thờ suốt, mặt mày nhăn nhó, thoạt nhìn không vui tí nào.” Dừng lại một lát rồi bổ sung một câu sau khi đã nghĩ kỹ: “Nhưng em nhận ra, sau khi biết người đón em là anh, chị ấy còn không vui hơn lúc trước.”
; s8 S6 M2 ?! f. S2 G” h” I©2016 Kites.vn | All rights reserved
( m. o$ j) t G8 T$ ?6 S©2016 Kites.vn | All rights reserved
Bao Huân thoáng sửng sốt nhưng lập tức lắc đầu cười tự giễu: “Sao có thể như vậy? Đã lâu rồi anh không gặp cô ấy, cho dù cô ấy không vui đi nữa thì trăm phần trăm cũng không phải vì anh.”
Lâm Phong liếc Bao Huân một cái, “Vậy sao anh còn giả bộ mờ ám với em làm gì? Ôi trời, làm em sắp ói ra đến nơi.”
Bao Huân bất đắc dĩ vô cùng: “Anh quốc không phải là nơi của đàn ông ga lăng và đàn bà dịu dàng sao? Sao em lại khác người vậy? Tốt xấu gì bây giờ em cũng giống một cô gái rồi, có thể dịu dàng một chút không, đừng mở mồm ra là nói mấy câu thô thiển đó nữa.”
Lâm Phong cười vui vẻ, “Bên đó em sống ở khu mà người da màu ở, nào có cái gì mà quý phái với ga lăng, cứ mặc hoàng bào là thành hoàng đế được sao? Với lại, tất cả tế bào trên người em có cái nào nói với anh là em có khả năng trở thành con gái hiền thục được không? Này anh đừng đánh trống lảng. Nếu không khai thật, em sẽ nói cho mẹ anh biết để mẹ anh đến oanh tạc anh đấy!”
Đánh rắn phải đánh giập đầu, chiêu này bao giờ cũng đúng. Bao Huân rất ghét khi lần nào Lâm Phong cũng lấy mẹ ra chèn ép mình nhưng việc lần nào cũng bị trúng chiêu này còn làm anh ghét hơn. Thế là anh bất đắc dĩ trả lời: “Anh chỉ muốn để cô ấy thấy rằng anh không phải không thể sống thiếu cô ấy. Còn bao người yêu quý anh!”
Lâm Phong ngẩn ra, “Thế thôi á?”
“Ừm.”
“Shit! Anh trẻ con quá đấy!”
“Haha, có người còn trẻ con hơn anh kia. Lao đầu vào ngồi trong quán bar của người đồng tính, uống nhiều đến nôn cả ra, chỉ để thử xem rốt cuộc mình có vấn đề về giới tính không!”
Lâm Phong im lặng rất lâu, cuối cùng cô nói: “Sao có thể như vậy? Hạ Địch chẳng phải đã có bạn gái rồi sao?”
Bao Huân liếc Lâm Phong một cái, “Em cũng biết anh đang nói đến Hạ Địch cơ à?” Anh cười khà khà, cảm thấy cuối cùng mình và Lâm Phong cũng hòa nhau: “Anh nghe Hạ Cương nói, Hạ Địch và bạn gái đã chia tay từ hai năm trước rồi.”
Lâm Phong lấy làm ngạc nhiên: “Hai năm trước?”
Bao Huân cười sung sướng, “Em không biết Hạ Địch bây giờ như thế nào đâu, cực kỳ khác người luôn, anh thấy cậu ta không còn xa hai chữ ‘biến thái’ nhiều đâu. Nhưng dở hơi này, anh phải cảm ơn em, đây là do em ban tặng đấy!”
Lâm Phong không hiểu, “Sao anh không nói cho em biết sớm?”
Dĩ nhiên Bao Huân hiểu ý cô, liền lẩm bẩm giọng mũi: “Sao anh phải nói, anh xem vẫn chưa đã.”
Lâm Phong thở hồng hộc, ném hộp giấy ăn trên xe vào người Bao Huân: “Sao anh không nói sớm? Sao không nói sớm? Anh chết đi!!!”