Tình Yêu Trồng Răng

Chương 117: Giao thừa 11




Không có gì khiến con người ta tuyệt vọng hơn hội nghị ba bên.

Trần Lãng chán chường ngồi trên sofa nhìn khuôn miệng hết há ra lại ngậm vào của Vu Nhã Cầm, hình như bà đang nói: “Từ trước đến giờ mẹ luôn có ấn tượng rất tốt với thằng bé này.” “Lần trước mẹ đã gặp nó một lần ở bệnh viện, cũng giống như hôm nay vậy, vừa thấy mẹ đã chào dì, ngoan quá đi mất!” “Nó sống ở tầng trên hả? Trùng hợp thế!” “Sao nào? Bây giờ đã phát triển đến bước nào rồi?” “Mẹ mời nó tối qua ăn cơm, nhân tiện nhờ nó mấy việc.”

Trần Tụng mỉm cười đầy hàm ý với Trần Lãng, con bé cứ cười mãi làm Trần Lãng thấy không ổn tí nào.

Trần Lãng có cảm giác hết đường chối cãi đành nhân lúc hai người kia không để ý, lấy dũng khí gọi điện cho Bao Huân: “Chân anh vẫn chưa khỏi cơ mà, sao còn đi lại lung tung thế? Cẩn thận mắt cá chân không bình thường trở lại được.”

Giọng Bao Huân lãnh đạm khác thường: “Đây là chuyện của tôi, cô khỏi cần lo nhiều.”

Trần Lãng bị câu nói lạnh lùng này làm tắc nghẹn, im lặng một lúc mới nói: “Những mẩu tin đó tôi đã cắt từ lâu rồi.”

Đầu dây bên kia Bao Huân đột nhiên ho rất dữ, vừa ho vừa cười, “Trần Lãng, cô không cần giải thích, thực ra không sao đâu. Có lẽ để tôi tỉnh táo sớm một chút cũng tốt kẻo đến cuối cùng vẫn là tốn công vô ích. Hôm nay tôi có việc cần làm nên phải ra ngoài, tôi định lén lút đi xuống nhưng không ngờ mẹ cô lại đứng sẵn ngoài sân thượng, bắt ngay tại trận. Nếu đã khiến mẹ cô hiểu lầm thì tôi chân thành xin lỗi.”

Nghe tiếng ho của Bao Huân, Trần Lãng cảm thấy còn khó chịu hơn cả bản thân bị ho: “Anh hiểu lầm ý của tôi rồi, tôi không trách móc anh gì cả. Nhưng sao anh vẫn chưa đỡ ho, có cần đến bệnh viện khám không?”

Giọng Bao Huân nghe ra vẫn kỳ quái như thế: “Trần Lãng, sau này cô đừng nói những lời quan tâm kiểu thế nữa, không lại khiến tôi ảo tưởng.”

Bao Huân thay đổi quá nhiều khiến dây thần kinh trong đầu Trần Lãng ngày càng rối rắm. Cô thấy máu huyết căng trào, đầu kêu ong ong, trái tim uất ức khó chịu, cơn đau đó không thể không thừa nhận.

Nhưng Bao Huân không dễ dàng tha cho Trần Lãng như thế, anh lại nói: “Nhưng Trần Lãng à, dù có chết tôi cũng muốn được chết rõ ràng. Cô trả lời thật lòng đi, tại sao không thể đón nhận tôi?”

Có lẽ vì bị Bao Huân bức bách đến đường cùng nên Trần Lãng nói mà chưa kịp nghĩ: “Vì chúng ta khác nhau quá nhiều, hầu như không có điểm chung.”

“Ồ, vậy sao? Cô thử ví dụ xem nào?”

Đầu óc Trần Lãng đã hoàn toàn ngưng trệ, rất lâu sau mới nghĩ ra một câu, “Ví dụ như tôi thích uống whisky, còn anh chỉ thích cà phê. Giữa chúng ta đâu có sở thích chung nào.”

Ở đầu dây bên kia Bao Huân giữ im lặng lâu thật lâu, rồi thẳng tay cúp máy khiến cho Trần Lãng hết sức ngỡ ngàng khi nghe tiếng tút tút truyền ra. Cô bất lực như đang đi trên mây vậy.

Nhưng cảm giác bất lực này của Trần Lãng mới chỉ là bắt đầu chứ không phải kết thúc.

Mặc dù Trần Lãng đã vô số lần giải thích với Vu Nhã Cầm là quan hệ giữa mình với Bao Huân chẳng khác nào đậu hũ trong bát canh rau, vô cùng trong sáng và không có gì mờ ám nhưng bà Vu Nhã Cầm chỉ mỉm cười gật đầu: “Chị không cần phải giải thích nữa, mẹ tiến bộ lắm. Phải rồi, Lãng Lãng, Bao Huân có không ăn được gì không?”

Trần Lãng ngẩn tò te, buồn bã nói: “Con không biết.”

Vu Nhã Cầm lườm cô: “Sao có thể không biết được chứ. Đây là lỗi của con. Mau gọi điện hỏi xem, đây là phép lịch sự và thái độ tôn trọng khách khứa!”

Trần Lãng thấy rất phiền muộn: “Hỏi gì mà hỏi. Mẹ cứ coi như anh ta ăn được tất đi!”

Còn Trần Tụng đã thăm dò tầng trên tầng dưới vô số lần, nhất là cô nàng rất thích thú khi được gõ nhẹ tấm gỗ ngăn cách hai tầng rồi còn vụng trộm hỏi Trần Lãng một số vấn đề không nên hỏi khiến Trần Lãng nổi cáu thực sự, chỉ muốn cầm tấm gỗ bổ đầu Trần Tụng ra xem kết cấu bên trong khác với mình như thế nào.

Nhưng Trần Tụng vẫn chưa buông tha, tiếp tục bám lấy hỏi: “Chị ơi, Bao Huân đã thành công tán đổ chị rồi, có phải tay Du Thiên Dã đã hoàn toàn biến mất?”

Trần Lãng không muốn bị đeo bám nữa bèn kể lại tất cả mọi chuyện xảy ra trong thời gian này cho Trần Tụng nghe, cô tổng kết lại rằng Bao Huân chỉ là bạn bình thường, mọi việc chỉ là trùng hợp, mẹ con Trần Tụng thật biết suy diễn.

Trần Tụng thong thả nói: “Chị ơi, thực ra em với mẹ suy diễn hay không không quan trọng, quan trọng là chị nghĩ thế nào.”

Trần Lãng trả lời bằng sự im lặng.

Dĩ nhiên sự mất tự nhiên đó mới chỉ là khúc dạo đầu, đến bữa tối, sự mất tự nhiên mới đến cực điểm.

Tuy cuộc điện thoại giữa hai người diễn ra như vậy nhưng Bao Huân vẫn xuống nhà Trần Lãng đúng giờ khiến Trần Lãng không thể nói gì. Nhưng anh lúc này và buổi chiều hoàn toàn đối lập, ngoan ngoãn ăn bát canh móng heo do Vu Nhã Cầm chuẩn bị riêng cho, bắt đầu khen bà một cách khéo léo. Ngay lập tức bà Vu Nhã Cầm liền khen Bao Huân ngoan ngoãn với bề trên, đúng là gia đình gia giáo được dạy dỗ từ bé. Tuy đã bị Trần Lãng cảnh cáo không được hành động khác thường nhưng Trần Tụng thỉnh thoảng vẫn nhìn trộm Trần Lãng một cái rồi đùa cợt với Bao Huân; chỉ có Trần Lãng biết Bao Huân đang khác thường, không những cả buổi tối đứng ngồi không yên mà còn không chủ động nói chuyện với mình, dù chẳng may tầm mắt chạm nhau thì anh cũng tự giác nhìn sang hướng khác thật nhanh, chỉ sợ không kịp.

Ăn xong Bao Huân liền xin phép ra về, dưới ánh mắt ra hiệu của Vu Nhã Cầm, Trần Lãng đành đỡ Bao Huân tàn tật lên tầng. Trong thời gian đó hai người đều im lặng, Trần Lãng hít thở luồng không khí trong lành ban đêm nhưng lại cảm thấy bầu không khí căng thẳng vô cùng, đến mức khiến bản thân không chịu nổi nữa, bèn hỏi nhỏ: “Bao Huân, chúng ta đừng như vậy được không? Chẳng lẽ không thể làm bạn hay sao?”

Bao Huân liếc nhìn Trần Lãng một cái, đột nhiên hỏi: “Trần Lãng, trong lòng cô còn coi tôi là bạn ư?”

Trần Lãng đứng hình trong giây lát, hồi lâu sau mới trả lời: “Tất nhiên anh là bạn tôi.”

Thấy nét mặt căng ra của Bao Huân vẫn chưa thả lỏng, cô chột dạ nói thêm câu nữa: “Là người bạn mà tôi rất tin tưởng.”

Nét mặt Bao Huân như đông cứng lại rồi chợt mỉm cười với cô, khẽ híp mắt lại: “Câu này êm tai thật.”

Trần Lãng biết Bao Huân hôm nay không giống Bao Huân trước kia nữa, đang muốn nói thêm thì lại thấy Bao Huân thong thả nói: “Trần Lãng, tôi biết thời gian này nha khoa Bác Văn đang chuẩn bị cổ phần hóa lần thứ hai nhưng tốt nhất các người nên hoãn lại, thẩm tra nguồn gốc tài chính của bên đầu tư, tạm thời hãy suy nghĩ kỹ trước khi cổ phần hóa và gia nhập thị trường chứng khoán. Đó là lời đề nghị của tôi.”

Đúng là nha khoa Bác Văn đang nhanh chóng đàm phán việc cổ phần hóa lần thứ hai nhưng Vu Bác Văn chưa bao giờ chính thức thừa nhận kế hoạch cổ phần hóa lần này nên dù thế nào đây cũng là bí mật trong nội bộ công ty. Vậy mà Bao Huân lúc này lại nói thẳng như thế khiến Trần Lãng thẫn thờ rất lâu. Có lẽ sức công phá của quả bom này quá lớn nên Trần Lãng quên hỏi Bao Huân biết được từ đâu và tại sao anh lại nói như vậy. Cô muốn hỏi nhưng sợ càng hỏi nhiều càng sai nhiều, cuối cùng đành mơ hồ vẫy tay tạm biệt rồi đi xuống.

Nhưng tiếng hô của Bao Huân lại vang lên từ sau lưng, “Trần Lãng, phải nhớ cho kỹ những lời hôm nay cô đã nói ra.”

Trần Lãng hồ nghi quay lại: “Sao vậy?”

Nhưng màn đêm làm cô không thấy rõ nét mặt của Bao Huân mà chỉ thấy anh đứng trên cầu thang nhìn mình: “Dù sau này tôi không còn ở bên cô nữa, cô cũng không được phép lãng quên!!!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.