Khi Trần Lãng về đến phòng mình ở khách sạn thì đã hơn chín giờ. Nếu tối nay có thể gạt bỏ nhân vật Đường Uyển kiệm lời thì cơ bản có thể xem như tốt đẹp. Quan trọng nhất là màn hội ngộ Đinh Hoa mang lại cho cô rất nhiều cảm xúc, tổng kết lại là bốn chữ: lợi ích không nhỏ. Vì thế sau khi về phản ứng đầu tiên của cô chính là tìm điện thoại bị bỏ quên trong phòng, định gọi điện thoại hồi báo cho Mavis. Nhưng sau khi tìm thấy điện thoại cô lại há hốc mồm, không thể tưởng tượng nổi, thật kinh khủng, không chỉ là mấy cuộc gọi nhỡ từ nhà cô mà còn hơn mười tin nhắn, thậm chí trong lúc cầm điện thoại trên tay, nó vẫn không ngừng rung.
Phải rồi, hôm nay là đêm giao thừa mà. Không đến giao thừa không biết thì ra bạn bè và người thân của mình lại nhiều đến vậy. Trần Lãng vội báo bình an với người nhà rồi dùng chức năng gửi tin nhắn theo nhóm của điện thoại nhắn tin “Chúc bạn ăn tết vui vẻ” tới các bạn. Lúc nhấn đến tên Bao Huân, Trần Lãng thoáng do dự rồi quyết định không gửi cho anh. Anh chàng này nhắn tin gì cho cô vậy, đáng ghét thật: “Trần Lãng, không kịp lên ca-nô thì quay lại đi, tôi đảm bảo không chế giễu cô đâu.”
Sao có thể không chế giễu được chứ? Bây giờ trong đầu Trần Lãng đã hiện lên bộ mặt hết sức đắc ý của Bao Huân rồi đây. Cô rùng mình một cái rồi ném di động sang bên cạnh, ngồi xếp bằng trên giường xem chương trình mừng xuân không còn lại bao nhiêu. Mới xem chưa được hai phút thì thấy đau bụng, Trần Lãng đành đi vào nhà vệ sinh.
Chỉ một lát sau thì có tiếng gõ cửa vang lên. Trần Lãng đành nhanh chóng kết thúc “công việc” dở dang, hoài nghi ra mở cửa phòng. Cô hoàn toàn không ngờ người đang đứng chờ ngoài cửa một mình chẳng phải ai khác mà là Đường Uyển.
Có lẽ bây giờ đã không còn những người khác, vừa không có Đinh Hoa, vừa không có bà lão, Trần Lãng chẳng cần phải kiềm chế tâm trạng mình nữa, cũng chẳng cần giữ thể diện cho Đường Uyển, cô lãnh đạm nói: “Cô đến đây làm gì?”
Đường Uyển hít sâu một hơi rồi nói: “Tôi đến giải thích với cô.”
Trần Lãng im lặng rồi giương mắt nhìn thẳng vào Đường Uyển: “Cô đã làm gì mà phải giải thích với tôi?”
Đường Uyển lẩn tránh ánh mắt của Trần Lãng, khẽ nói: “Lúc cô vừa đi, anh Đinh Hoa liền hỏi tôi giữa hai chúng ta có chuyện gì mà lạ lùng vậy.”
Trần Lãng cười khổ, cô đã coi thường sư huynh của mình rồi. Tuy cô và Đường Uyển chẳng nói với nhau câu nào nhưng có lẽ anh đã sớm nghi ngờ thái độ đó của hai người.
Đường Uyển nói tiếp: “Chắc là cô đã sớm biết mọi chuyện đều do tôi làm, nhưng dù sao chăng nữa vẫn mong cô có thể chấp nhận lời giải thích của tôi. Với lại, xin cô đừng nói cho bà nội và anh Đinh Hoa biết, được không? Nếu không họ sẽ thất vọng về tôi lắm!”
Tuy Trần Lãng đã sớm nghi ngờ chuyện hôm đó có dấu tay của Đường Uyển rồi chính cô ta lại vu oan cho mình nhưng giờ nghe chính miệng cô ta thừa nhận, cô vẫn hơi giật mình: “Là cô thật sao? Nhưng tại sao cô làm vậy?”
Đường Uyển cụp mắt lại, không muốn trả lời câu hỏi này: “Không tại sao cả.”
Trần Lãng chợt nghĩ đến vài manh mối: “Là vì không qua kỳ thi chuyên môn sao?”
Đường Uyển có vẻ không kiên nhẫn nhưng vẫn kiềm chế bản thân: “Hừ, xưa nay Hạo Khang chưa bao giờ có tiền lệ sử dụng các bác sĩ không thi qua kỳ thi chuyên môn. Chỉ là lúc tôi tuyệt vọng thì bị kẻ mưu mô khác lợi dụng. Lâm Hiểu Tuyền của nha khoa Hạo Kiện nói nếu tôi ăn cắp được những tài liệu hữu dụng thì sẽ cho tôi vào làm ở chỗ ả.”
Trần Lãng kết nối từng manh mối lại với nhau nhưng vẫn có chỗ chưa hiểu: “Nhưng tại sao cô vu oan cho tôi?”
Đường Uyển mỉm cười: “Vì tôi thấy cô ngứa mắt. Cuộc sống của cô quá tươi đẹp, ai cũng thích cô. Rất nhiều thứ tôi có cố gắng vẫn không đạt được thì cô lại dễ dàng có được. Sáng hôm đó tất cả các đồng nghiệp đều tin trong phòng khám có nội gián, tôi sợ họ điều tra ra tôi nên lúc chủ nhiệm Đặng hỏi tôi đã nghĩ một là không làm, hai là phải làm đến cùng, cuối cùng tôi đã nói là cô làm.”
Nghe xong Trần Lãng rùng mình, thì nghe thấy tiếng Đường Uyển tiếp tục vang lên: “Tôi thật không ngờ là tất cả mọi người đều tin vào chuyện này, trừ Bao Huân. Còn có người nói cô làm chủ nhiệm Du tức đến đổ bệnh, còn nói cô là tình nhân của chủ tịch nha khoa Bác Văn, chính ông ta cử cô đến Hạo Khang làm nội gián!”
Nghe thấy cái tên Du Thiên Dã, trái tim Trần Lãng thình thịch một cái, cô cười khổ: “Vậy sao bây giờ cô lại thú nhận với tôi? Cô không sợ tôi sẽ quay lại tố giác cô để cô bị đuổi khỏi Hạo Khang ư?”
Lần này đến lượt Đường Uyển ngạc nhiên: “Cô không biết sao? Tôi đã rời khỏi Hạo Khang từ lâu rồi. Chính người duy nhất tin tưởng cô – Bao Huân đã tìm ra chứng cứ vạch trần tôi, còn khuyên tôi tự động viết thư từ chức nữa.”
Trần Lãng lấy làm ngạc nhiên. Cô và Bao Huân gặp nhau suốt ngày thế mà chưa bao giờ nghe anh nói gì. Không, không, không, anh thỉnh thoảng cũng nhắc đến Hạo Khang nhưng chưa kịp nói đã bị cô nổi giận lảng sang chuyện khác rồi.
Trần Lãng lắc đầu: “Tôi hoàn toàn không biết. Nhưng thôi, cô nói cho tôi biết đi, rốt cuộc anh ta đã tìm ra bằng chứng gì?”
Đường Uyển hừ một tiếng: “Tôi cũng không biết có phải bị anh ta lừa không nữa. Anh ta nói đã kiểm tra hai máy tính, trên thực tế toàn bộ tài liệu trong máy tính ở phòng chủ nhiệm Du hoàn toàn không bị xâm nhập, còn máy tính trong phòng Đặng Vĩ thì có dấu hiệu tài liệu bị truy cập vào tối hôm đó.”
Trần Lãng chợt vỡ lẽ. Một chuyện đơn giản như vậy mà sao lúc đó mình không nghĩ ra, xem ra chỉ có Bao Huân là khá thông minh. Nhưng chẳng hiểu sao, giờ đây khi mà chân tướng đã rõ ràng thì nỗi căm giận của cô đối với Đường Uyển lại có phần ít đi, có lẽ vì sự thành thực của cô ta lúc này hoặc giả là thân thế của cô ta được Đinh Hoa vô tình tiết lộ. Trần Lãng ngẫm nghĩ rồi nói: “Bây giờ cô thế nào? Sau khi rời khỏi nha khoa Hạo Khang, cô đến Hạo Kiện làm việc hả?”
Đường Uyển cười lạnh lùng: “Tôi đã bị họ đá ra cửa lâu rồi. Tôi vào Hạo Kiện chưa được bao lâu thì xảy ra chuyện xô xát với bệnh nhân, họ cố tình làm to chuyện, nói tôi làm bệnh nhân bị biến chứng, bệnh nhân đòi bồi thường hai vạn đồng. Một là bồi thường tiền, hai là tôi bị sa thải. Tôi càng nghĩ càng thấy tức, Hạo Kiện đúng là lũ qua cầu rút ván, con đường này càng đi càng sai, đành rời khỏi đó. Nhưng đáng lẽ tôi nên kiên trì, nghe nói Hạo Kiện sắp bị bệnh viện nào đó thu mua, nói không chừng đội ngũ quản lý sẽ thay đổi, nếu tôi nhẫn nại được thì tốt quá!”
Trần Lãng càng nghe càng thấy khó chịu, hơn nữa cái bụng đang lộn nhào làm cô càng thêm khó chịu, cô cố hỏi thêm: “Vậy cô bây giờ thế nào?”
“Tôi không dám nói với bà nội là mình không thể ở lại Bắc Kinh được nữa, đành quay về Thượng Hải tìm anh Đinh Hoa, anh ấy giới thiệu tôi vào bệnh viện Trường Giang đào tạo chuyên sâu, và bảo tôi tiếp tục chuẩn bị kỳ thi chuyên môn năm nay.”
Tâm trạng Trần Lãng dễ chịu hơn nhưng ngoài mặt vẫn lạnh lùng: “Được rồi. Tôi biết rồi. Cô còn việc gì nữa không?”
Đường Uyển nhận ra hàm ý đuổi khách trong câu hỏi của Trần Lãng, không cam tâm nói: “Cô thực sự không tha thứ cho tôi sao? Nếu để bà nội và anh Đinh Hoa biết, tôi chết chắc!”
Trán Trần Lãng rịn mồ hôi. Cô không phải thánh mẫu nhưng nói không để ý thì đúng là buồn cười, có điều giờ đây cô chẳng muốn nói gì nữa, huống hồ còn đang đau bụng, bèn xua tay: “Chắc tôi ăn phải đồ ăn hỏng rồi, khó chịu quá, cô về đi, tôi phải vào nhà vệ sinh cái đã.”
Giờ đây Đường Uyển mới nhận ra Trần Lãng không bình thường. Thấy Trần Lãng lao vào nhà vệ sinh, cô mới giật mình nhận ra có lẽ Trần Lãng bị tiêu chảy bèn đứng ngoài hô to: “Cô nghỉ ngơi đã, có gì sáng mai tôi lại đến.”
Trần Lãng thậm chí không còn sức mà nói “Thôi khỏi”, mới một lát mà bụng cô đã đau như có ngàn vạn mũi kim đâm vào, đau mãi không dứt, hết đợt này đến đợt khác.
Trần Lãng chưa bao giờ nghĩ rằng đêm giao thừa lại khốn đốn đến vậy, cứ cách vài phút lại vào nhà vệ sinh, lặp đi lặp lại vô số lần, thậm chí đã coi “đi nặng” thành một thói quen. Vẫn chưa đủ, sau khi cả trên lẫn dưới đều bài tiết ra ngoài, sau khi vừa tiêu chảy vừa nôn ọe, cô như người đang đi trên bông, như rơi vào sương mù, bị vây trong trạng thái mơ hồ.
Sau đó nữa, Trần Lãng hình như nghe thấy tiếng gõ cửa, bên ngoài là giọng Đường Uyển: “Trần Lãng sao rồi? Tôi mang cho cô ít thuốc đây!”
Trần Lãng cố dùng chút sức lực cuối cùng đi ra mở cửa, cười khổ sở với Đường Uyển: “Cảm ơn.”
Sau đó, trong tiếng kinh hô của Đường Uyển, trước mắt cô tối đen, ngã xuống nền nhà.