Bác sĩ Đinh Hoa của bệnh viện nha khoa Trường Giang – Thượng Hải, sư huynh Đinh Hoa – đối tượng thầm thương trộm nhớ của cô gái mang trong mình hai dòng máu Mavis, giờ đây đang mặc bộ đồ cotton màu xám đầy dấu vết khả nghi, đeo tạp dề, vừa nhìn Trần Lãng bằng ánh mắt khó tin vừa đi về phía cô, miệng nói: “Trùng hợp quá, sau khi anh rời khỏi HongKong, chúng ta vẫn chưa có cơ hội gặp lại, nhưng không ngờ lại gặp em ở đây.”
Trần Lãng cũng rất bùi ngùi, nhưng không phải không ngờ vực, cô nhìn anh từ trên xuống dưới: “Mavis nói anh được cử đến làm bác sĩ ở miền quê của quần đảo Thuyền Sơn cơ mà? Sao lại mở quán bán đồ ăn ở đây?”
Đinh Hoa xoa tay, cười nói: “Quê anh ở đây, coi như lấy việc công làm việc tư đi.”
Vừa dứt lời thì một người phụ nữ hô to với Đinh Hoa: “Ông xã, sao anh không mời khách ngồi xuống đã?”
Đinh Hoa lập tức quay lại, hô to với một người phụ nữ dung mạo bình thường: “Chu Bình, tới đây một lát, đây là sư muội của anh hồi anh đi học ở HongKong, tên là Trần Lãng, bây giờ cô ấy ở…” thuận thế quay lại hỏi Trần Lãng: “Bây giờ em vẫn ở HongKong hay đã về Bắc Kinh rồi?”
Trần Lãng cười nói: “Em đang ở Thượng Hải.” Nói xong, cô lập tức mỉm cười với người phụ nữ đã đứng cạnh Đinh Hoa: “Xin chào chị dâu.”
Chu Bình nhiệt tình dẫn Trần Lãng đi vào bàn trong cùng: “Em ngồi đây đi, bên ngoài gió to lắm, đừng để bị ốm.”
Đinh Hoa cười vui vẻ: “Hay lắm, hay lắm, sau tết âm bọn anh cũng trở lại Thượng Hải, lúc đó chúng ta có thể gặp nhau nữa rồi.”
Đang nói chuyện thì lại có một nhóm khách vào quán, Chu Bình nhanh nhẹn chạy ra đón tiếp. Đinh Hoa cười với Trần Lãng: “Em ngồi đây một lát, rồi chọn món, đừng ngại, anh mời.”
Gặp bạn cũ ở nơi xa lạ này không phải dễ dàng, Trần Lãng mỉm cười gật đầu rồi nhờ Chu Bình mang cho mình một bình trà nóng, sau đó cô ngồi gọn trong góc xem xét từng hành động của Đinh Hoa. Giờ đây Đinh Hoa năng động, rạng rỡ, động tác nhanh nhẹn, tiếp đón chu đáo khách ra vào cửa hàng, khác hẳn chàng trai khiêm nhường nhã nhặn hồi ở trường, Trần Lãng bỗng có một niềm xúc động muốn gọi điện cho Mavis.
Nhưng Đinh Hoa nhanh chóng cởi tạp dề trên người xuống, tay trái bưng một đĩa cua bể rắc hành, tay phải bưng một đĩa cá hoa vàng dưa muối đặt xuống bàn của Trần Lãng rồi tự ngồi xuống đối diện cô. Chu Bình thì bưng một đĩa sò và trai xào đi tới, còn cầm thêm một chai rượu Thiệu Hưng, cười nói với hai người: “Hai anh em vừa ăn vừa nói chuyện nhé, lát còn có mì xào và cá hố nữa.”
Trần Lãng vội đứng dậy nói với Chu Bình: “Chị ơi, đủ rồi ạ, em sao có thể ăn thêm được nữa? Chị cứ kệ em.”
Đinh Hoa xua tay, ý bảo Trần Lãng ngồi xuống: “Em cứ ngồi ăn là được. Ưu điểm lớn nhất của vợ anh là nhiệt tình mà.”
Trần Lãng ngại ngùng ngồi xuống, cô đưa mắt nhìn quanh khung cảnh ngày càng trở nên náo nhiệt và cả bóng dáng bận trong bận ngoài của Chu Bình, khẽ nói với Đinh Hoa: “Không sao chứ ạ? Anh không giúp chị ấy sao?”
Đinh Hoa lắc đầu: “Vừa nãy bố mẹ vợ anh về nhà ăn cơm, bây giờ họ ăn xong và quay lại rồi nên anh có thể được nghỉ một lúc.” Dừng lại một lát, Đinh Hoa cười nói: “Chu Bình nhà anh sĩ diện lắm. Vừa nghe nói em là sư muội của anh nên sợ làm anh mất thể diện, không chịu để anh chạy đi chạy lại đâu.”
Trần Lãng tán thưởng tự tận đáy lòng: “Chị dâu tốt với anh thật đấy.”
Đinh Hoa cười nói: “Tốt lắm. Trước kia Chu Bình học không giỏi nhưng lòng dạ rất tốt. Bọn anh quen nhau từ bé, anh là trẻ mồ côi, nhà cô ấy chăm sóc anh rất nhiều.”
Trần Lãng đánh giá cảnh tượng vui vẻ, hòa thuận trước mắt, gật đầu nói: “Em hiểu, anh làm vậy là muốn trả ơn nhà chị ấy.”
Đinh Hoa phì cười: “Gì mà trả ơn chứ, em tưởng anh đang đóng phim hay sao? Trước kia bố anh là ngư dân, một lần ra khơi đánh cá, chiếc thuyền đó của họ bị lật làm cho hai đứa trẻ trong ngõ nhà anh trở thành trẻ mồ côi. Nhưng anh vẫn chưa phải người thảm hại nhất, mà người thảm hại nhất là một cô bé, mẹ em ấy đã qua đời trước đó rất lâu, cô bé đành sống với bà nội. Dù sao chăng nữa, lúc ấy anh đã là một chàng thiếu niên, tuy mẹ anh sau này có đi bước nữa nhưng mỗi tháng vẫn gửi sinh hoạt phí cho anh, với lại có sự chăm sóc của bố mẹ Chu Bình nữa. Sau đó anh đi học ở Thượng Hải, cô ấy đến Thượng Hải làm việc, sau đó thì tự mở một nhà hàng ở Thượng Hải, cuộc sống khá ổn. Bọn anh yêu nhau nên sau khi từ HongKong trở về, anh liền kết hôn.”
Trần Lãng gắp một con trai bỏ vào miệng, mùi vị quả là rất ngon nhưng cô vẫn nói bằng giọng rất nhỏ: “Vậy Mavis thì sao, anh không thích cô ấy à?”
Đinh Hoa nghe rõ, nhìn cô bằng ánh mắt bình tĩnh: “Bọn anh không phù hợp.”
Trần Lãng cắn môi rồi nâng chén uống một hớp rượu Thiệu Hưng, lẩm bẩm: “Thế nào mới là phù hợp? Phù hợp định nghĩa như thế nào?”
Đinh Hoa nói: “Nói nôm na phù hợp chính là môn đăng hộ đối, cá với cá, tôm với tôm, rùa với ba ba.”
Trần Lãng dẩu môi: “Anh nói vậy thì quá bình thường rồi, chẳng có sức thuyết phục gì hết.”
Đinh Hoa ngẫm nghĩ: “Em muốn nói văn hoa một chút chứ gì? Được rồi, anh cho rằng phù hợp tức là khi ở bên người đó, cả thể xác lẫn tâm hồn của em đều thấy thoải mái và vui vẻ, không mất tự nhiên, không cần giả vờ, không cần dè dặt, không tự cao. Quan hệ của hai người ngang hàng và tự nhiên, không cần nhìn xuống cũng không cần phải nhìn lên.”
Trần Lãng cảm thấy đầu đau lâm râm, không biết dây thần kinh nào của cô đã bị đánh động, liền chống tay lên trán nói: “Thâm thúy quá, em phải về suy nghĩ thật kỹ mới tiêu hóa được.”
Đinh Hoa gật đầu mỉm cười rồi nâng chén với Trần Lãng: “Thực ra có những thứ không cần phải suy nghĩ, khi nó đến rồi, em chỉ cần cảm nhận bằng trực giác là được. Nào, cụng chén, chúc em năm mới vui vẻ.”
Trần Lãng cụng chén với Đinh Hoa, gật đầu nói: “Chúc anh năm mới vui vẻ.”
Ngoài cửa bỗng ồn ào, một giọng nói quen thuộc vang lên: “Tiểu Đinh đâu rồi? Tiểu Đinh có đây không? Tiểu Uyển nhà bà về rồi này.”
Trần Lãng và Đinh Hoa cùng ngoái lại nhìn, bà lão đi cùng Trần Lãng trên chuyến xe khách và một cô gái trẻ đang đi vào.
Khi tầm mắt Trần Lãng và cô gái trẻ gặp nhau, hai người đều kinh ngạc.
Đinh Hoa đứng dậy nghênh đón, anh đỡ bà lão đến một bàn khác rồi quay sang nhìn cô gái trẻ: “Đường Uyển cũng về rồi hả?”
Đường Uyển ngượng ngùng dạ một tiếng rồi nói với bà lão: “Bà nội ơi, anh Đinh Hoa đang có khách kìa, chúng ta đừng cản trở họ, đi tiệm khác nhé?”
Lúc này bà lão mới phát hiện sự có mặt của Trần Lãng, bà vui vẻ nói: “Không sao, bà quen cô gái này, bà và con bé ngồi cùng chuyến xe đấy. Đúng rồi Tiểu Uyển, cô bé nói cũng là nha sĩ, bà còn giới thiệu cho đến ở chỗ dì Trương.”
Trần Lãng đứng dậy mỉm cười với bà lão: “Vừa nãy bà đi vội quá làm cháu chưa kịp cảm ơn.” Thuận thế, cô quay sang Đường Uyển, chậm rãi nói: “Đường Uyển, đã lâu không gặp.”
Điều này khiến mọi người rất ngạc nhiên, Đinh Hoa cất tiếng hỏi: “Sao vậy? Hai đứa quen nhau à?”
Sắc mặt Đường Uyển biến đổi không lường. Trần Lãng liếc nhìn Đường Uyển một cái rồi mỉm cười nói với Đinh Hoa: “Vâng, bọn em có quen nhau, từng là đồng nghiệp ạ.”
Đinh Hoa rất vui: “Thật hả? Tốt quá, Đường Uyển chính là cô bé mà anh vừa nói với em đấy, cô bé có thể xem như em gái anh, sau này nếu có cơ hội, em chăm sóc con bé giúp anh nhé.”
Trần Lãng bình tĩnh dạ một tiếng nhưng không nói gì thêm. Đinh Hoa lại nói với Đường Uyển: “Trần Lãng là bạn học của anh ở HongKong. Đúng là duyên phận, hai đứa nên thân thiết hơn.” Đường Uyển cũng dạ một tiếng như Trần Lãng. Đinh Hoa vội nói với Chu Bình để ghép hai bàn lại với nhau, đúng lúc mọi người đều quen biết, cùng nhau đón giao thừa chẳng phải càng vui hơn sao?
Sau khi ngồi an vị, bà lão bắt đầu nói: “Thật hiếm có, đám trẻ các cháu đều là bác sĩ cả. Nhưng Tiểu Uyển à, bà nói mà biết nhé, bác sĩ cũng phân cao thấp đấy. Cháu nên học hỏi anh Đinh Hoa nhiều, thằng bé không ở lại thành phố lớn làm bác sĩ mà tự nguyện về giúp quê hương, đây là cảnh giới hiếm có vô cùng. Nên biết rằng, lo lắng cho dân nghèo mới là quan trọng nhất.”
Trần Lãng biết trong có hàm ý ẩn trong đó. Bà lão này có thành kiến với cô, nhưng lúc này cô cũng chỉ biết vùi đầu ăn cua bể, giả câm giả điếc.
Đinh Hoa lại dở khóc dở cười: “Bà ơi, cháu được cử xuống miền quê này tạm thời thôi. Sau Tết cháu lại đến Thượng Hải làm việc mà.”
Bà lão không quan tâm: “Vậy cũng không sao. Khoảng cách giữa bác sĩ với bác sĩ quả thực rất lớn. Bà nhớ cháu đã nói, sau khi bà đi Hàng Châu về cháu sẽ sắp xếp làm răng giả cho bà, chẳng tốn kém mấy, nhưng lúc ngồi trên xe bà có hỏi cô bé này, cô bé nói gì nhỉ, trồng một cái mà mất đến vài vạn. Tiền vạn đó, dân nghèo như bà làm sao có tiền?”
Đường Uyển giận dữ ngắt lời: “Bà chẳng hiểu gì cả, không phải trồng một cái, người ta nói là trồng răng!”
Trần Lãng điển hình của phái phản diện vội xấu hổ hùa theo: “Thực ra bà nói rất đúng, trồng răng chưa chắc đã phù hợp, tôi chỉ nói là có cách điều trị này mà thôi.”
Bà lão không nghĩ được nhiều như vậy, chỉ biết quay sang than vãn với bố mẹ Chu Bình, gì mà phải xem có bao nhiêu tiền, người dân đến bệnh nặng còn chẳng dám đi khám, v.v.
Đinh Hoa khẽ thì thầm với Trần Lãng: “Em đừng để bụng, bà lão không có ác ý gì đâu. Quê bọn anh nghèo nên rất quý trọng đồng tiền, em bảo bà tiêu tốn nhiều tiền vào cái răng kia như vậy làm cho bà còn khó chịu hơn cả giết bà ấy chứ.”
Trần Lãng khẽ nói: “Em chỉ cảm thấy nếu trồng răng được thì bà sẽ được thoải mái hơn, có lẽ phù hợp với bà hơn thôi mà.”
Đinh Hoa khẽ mỉm cười: “Chưa chắc. Trần Lãng, chuyện phù hợp này cũng như phù hợp trong tình cảm vậy. Em phải nhớ, đắt nhất chưa chắc đã là tốt nhất, người đến trước tiên cũng chưa chắc là phù hợp nhất, cái gì cũng phải phân tích tùy theo từng trường hợp cụ thể. Có thể với người có điều kiện kinh tế cao, trồng răng là lựa chọn khá tốt, nhưng đối với một bà lão gia cảnh bình thường, vì hoàn toàn không có khả năng kinh tế nên một phương pháp vừa thực dụng vừa có thể giải quyết được vấn đề mới là phù hợp.” Dừng lại một chút, anh nói sâu xa: “Dĩ nhiên, không thể quy nó thành hiện tượng xã hội nhưng có một số hiện tượng xã hội chúng ta không thể khống chế được, cũng giống như bác sĩ trong bệnh viện của bọn anh không thể đoán trước được số mệnh tương lai của bệnh viện Trường Giang. Nghe nói nó đã được bệnh viện Đại Nghiệp thu mua để trở thành bệnh viện nha khoa lên sàn chứng khoán đầu tiên của nước mình nhưng cho dù đã bị thu mua, chẳng phải bọn anh vẫn thế, vẫn khám bệnh và điều trị cho bệnh nhân mỗi ngày sao? Thực ra khả năng của con người hữu hạn, điều duy nhất có thể làm chỉ là làm tốt bổn phận của mình mà thôi.”
Thực ra Trần Lãng cũng nghe phong thanh chuyện bệnh viện Đại Nghiệp đã thu mua bệnh viện Trường Giang thành công, Vu Bác Văn từng nói với cô trong điện thoại: Vận mệnh của thị trường nha khoa sắp thay đổi khôn lường, chúng ta nhất định phải đẩy nhanh tốc độ thay đổi chính mình nhanh hơn người khác. Đây cũng là nguyên nhân mà Vu Bác Văn đưa nha khoa Bác Văn trở thành phòng khám đã cổ phần hóa và nhanh chóng khai trương phòng khám mới. Nhưng hậu quả của những điều này là khiến cho một phần bác sĩ trở nên qua loa tắc trách với trách nhiệm khám chữa bệnh của mình, tài nguyên phần cứng và phần mềm không tương xứng khiến Trần Lãng không mấy coi trọng hoàn cảnh sắp tới, mấy lần cô đã bày tỏ với Vu Bác Văn và Liễu Gia Tử nghi ngờ của mình, các trưởng bối đều khen ngợi nhưng không đưa ra hành động hiệu quả nào. Phòng khám vẫn mở rộng với tốc độ nhanh nhưng ngược lại doanh thu lại có dấu hiệu suy giảm.
Đinh Hoa không chú ý đến sự mất tập trung của Trần Lãng, anh tiếp tục tuyên truyền: “Thực ra lần này anh xuống cơ sở công tác hơn nửa năm, cảm nhận lớn nhất không phải quá trình đổi mới kỹ thuật điều trị đến mức độ tiên tiến quá chậm chạp mà trình độ điều trị ở đây vẫn lạc hậu như mười năm trước. Có lẽ không ít người dân không hề nắm vững ngay cả những phương pháp điều trị bình thường và cơ bản nhất, tài nguyên điều trị quá thiếu thốn, họ không được điều trị một cách chuyên nghiệp nên chỉ biết tìm đến những hiệu thuốc hoặc là cố chịu đựng.”
Trần Lãng nhanh chóng điều chỉnh suy nghĩ về đúng hướng, càng nghe càng thấy có lý, cô gật đầu liên tục.
Đinh Hoa còn chưa nói xong, anh đã quay sang Trần Lãng rồi nói tiếp: “Tuy nhiên những lý thuyết tiên tiến mà chúng ta học được ở trường không phát huy được nhiều ở đây, lựa chọn sử dụng phương thức điều trị bình thường nhất nhiều khi lại giải quyết vấn đề được triệt để nhất. Ví dụ như trồng răng là tốt nhất nhưng không phải là duy nhất, chỉ cần chúng ta chọn được phương pháp thích hợp để giải quyết sự đau đớn cho nhiều người dân hơn thì đã được xem là bác sĩ tốt rồi.”
Nét mặt Trần Lãng vẫn mông lung: “Sư huynh, em rất ít khi nghĩ đến vấn đề này. Anh khiến em có cảm giác mấy năm nay cứ vùi đầu theo đuổi tiến bộ kỹ thuật thật là không đúng hướng.”
Đinh Hoa lại mỉm cười: “Trần Lãng, một cô gái thông minh như em đừng lo lắng quá nhiều đến những điều nhỏ nhặt. Không ai là thánh nhân cả, và cũng chẳng phải thần tiên, cái này không phải dựa vào khả năng của một người là làm được. Vốn dĩ nó đã được phân công rồi, ngoài một số lượng lớn bác sĩ cần tìm hiểu tình hình thực tế thì cũng phải có người nghiên cứu kỹ thuật để tương xứng với trình độ điều trị của nước ngoài.”
Những lời nói của Đinh Hoa khiến Trần Lãng ngộ ra nhiều điều. Cô mỉm cười ngượng ngùng rồi nói tiếp: “Sư huynh, anh nói quá lời rồi. Em sẽ học tập anh thật nhiều!”
Đinh Hoa xua tay: “Anh có gì hay ho chứ? Chẳng qua xuất thân từ gia đình nghèo nên suy nghĩ nhiều hơn thôi. Muốn học tập cũng đừng học tập anh, anh quen một bác sĩ họ Du, anh ấy mới xứng đáng là tấm gương cho chúng ta học hỏi. Em có biết sắp có một hội nghị trồng răng quốc tế diễn ra ở Thượng Hải vào cuối tháng tư không? Ngoài tham gia giải phẫu trực tiếp trên hiện trường, anh ấy còn được chọn vào nhóm chuyên gia. Chuyên đề mà anh ấy thuyết trình hoàn toàn có thể sánh ngang với nước ngoài, đúng là làm các nha sĩ trong nước chúng ta hãnh diện.”
Trái tim Trần Lãng đập nhanh một cách khó kiềm chế, rất lâu sau cô mới nói: “Sư huynh, lần này anh có tham gia không?”
Đinh Hoa khụ một tiếng: “Tiếc quá. Chuyên ngành của anh không ăn khớp với hội nghị này nhưng một hội nghị chuyên nghiệp và cao cấp như vậy, anh nhất định phải xin đi dự thính bằng được! Với lại anh nghe nói hội nghị lần này còn mở cả hội trường nhỏ, có những phân đoạn chuyên môn dưới hình thức chiếu phim, triển lãm các báo cáo ca bệnh trồng răng của những bác sĩ trẻ. Em thì sao? Có đăng ký một suất không?”
Ngoài lòng khát khao mãnh liệt, Trần Lãng cũng rất hiểu bản thân: “Em chỉ là dân học lỏm trồng răng mà thôi, chưa bao giờ tự tay tiến hành trồng răng cho bệnh nhân nên không đủ tư cách ạ!”
Đinh Hoa không nghĩ nhiều về lời cô nói, anh bảo: “Thế thì xin đi dự thính em ạ. Nhất định sẽ có thu hoạch rất lớn, đây là lần đầu tiên giới nha khoa nước mình đăng cai tổ chức hội nghị xịn nhất của nước ngoài, đúng là rất đáng mong đợi.” Rồi anh thở dài nói: “Anh nghĩ lý do là vì chúng ta đang cố theo kịp bước chân nước ngoài. Anh thực sự hy vọng có một ngày dân giàu nước mạnh, dân chúng sẽ được hưởng những phương pháp điều trị tốt nhất mà khỏi cần lo lắng.”
Trần Lãng thì thầm nhắc lại: “Dân giàu nước mạnh.” Rồi cô nhấn mạnh đầy kiên định: “Nhất định sẽ có ngày đó.”
Đường Uyển vẫn im lặng từ nãy đến giờ, chỉ ngồi cạnh lắng nghe.