Tình Yêu Thôn Quê

Chương 67




Bốn người đến một quá lẩu cạnh siêu thị cách trường học không xa, bây giờ là giờ ăn trưa, trong quán ngập tràn hơi nóng của đồ ăn.

mây người chọn một vị trí cạnh cửa, ba Tưởng mẹ Tưởng ngồi một bên, Tưởng Hải Dương với Lâm Đông Đông ngồi phía bên kia, đối diện nhau.

Trên bàn dọn đầy những đĩa đồ ăn, ở giữa là một nồi lẩu đang sôi sùng sục, thịt bò cùng với các loại đồ nhúng lẩu đang cuộn trào trong nồi.

Ba Tưởng vừa ăn vừa gắp đồ ăn cho mẹ Tưởng, mẹ Tưởng thì vừa ăn vừa nói chuyện với Tưởng Hải Dương và Lâm Đông Đông.

Mẹ Tưởng lần đầu tiên đến trường cấp ba, rất hưng phấn, còn nói trường cấp ba là tốt nhất, nhiều học sinh hơn trường cấp hai trên trấn, khuôn viên hoàn cảnh trường cũng tốt hơn rất nhiều, vào đây rồi thì chăm chỉ học tập, được học ở đây là đã hạnh phúc lắm rồi.

Lâm Đông Đông cười hì hì nói chuyện cùng mẹ Tưởng, kể những chuyện thú vị về giáo viên cùng với bạn học.

Tưởng Hải Dương thỉnh thoảng cũng nói dăm ba câu, mà đại đa số thời gian đều giống như ba Tưởng, vừa ăn vừa gắp đồ ăn cho Lâm Đông Đông.

Ba Tưởng với mẹ Tưởng đến gọi rất nhiều đồ ăn, còn có cả một đĩa tôm lớn.

Lâm Đông Đông thích ăn tôm, nhưng trước đây đi ăn lẩu với Tưởng Hải Dương rất ít khi gọi, quá mắc, Tưởng Hải Dương nói ngon nói ngọt thế nào cậu cũng không gọi.

Tưởng Hải Dương gắp mấy con tôm đã chín ra, đầu tiên gắp cho mẹ Tưởng ba Tưởng mỗi người một con, sau để hai con còn lại vào chén mình.

Chờ tôm nguội bớt, hắn bắt đầu lột vỏ, bóc xong thì để hết sang chén Lâm Đông Đông, còn nhỏ giọng dặn cậu ăn từ từ, cẩn thận nóng.

Quai hàm Lâm Đông Đông ngậm đầy đồ ăn phồng lên, lại gắp một con để vào chén Tưởng Hải Dương, ý bảo Tưởng Hải Dương cũng ăn.

Lúc ở thôn Tưởng Hải Dương rất hay đến nhà bà ngoại ăn cơm, nhưng Lâm Đông Đông ít khi ăn ở nhà Tưởng Hải Dương.

Vậy nên mẹ Tưởng nhìn Tưởng Hải Dương hết bóc tôm lại gắp đồ ăn cho Lâm Đông Đông thì cảm khái, "Dương Dương giờ lớn thật rồi, còn biết chăm sóc cho người ta."

Hai người bình thường đều quen như vậy, nhưng Lâm Đông Đông lúc này đột nhiên mới nhớ ra ba mẹ Tưởng còn đang ngồi ở đây, cậu có chút ngượng ngùng, còn hơi lo.

Trong miệng còn đang nhai một miếng khoai lang, cậu mỉm cười ngượng nghịu, nhất thời không biết nên nói gì.

Tưởng Hải Dương lại rất đắc ý, cười hì hì nói với mẹ Tưởng, nói hắn đây là cha nào con nấy.

Ba Tưởng nghe vậy thì rất hài lòng, gật đầu nói: "Con trai của ba thì chắc chắn phải giống ba rồi!"

Lâm Đông Đông có chút chột dạ, nhưng ba Tưởng mẹ Tưởng đều cười ha ha, rõ ràng là không nghĩ sang hướng khác.

Mẹ Tưởng nhớ lại lúc ở cổng trường thấy có mấy cô gái chào hỏi với Tưởng Hải Dương, cô nghĩ con mình trông cao to đẹp trai, chắc chắn có không ít con gái thích.

"Dương Dương," mẹ Tưởng khoát hai tay lên bàn, tò mò hỏi thăm, "Con ở trường có để ý cô bé nào không?"

Lâm Đông Đông đang cúi đầu ăn cải xanh trong chén, nghe thấy câu hỏi này của mẹ Tưởng, cậu nuốt đồ ăn nghiêng đầu liếc mắt nhìn Tưởng Hải Dương.

Tưởng Hải Dương cũng liếc nhìn Lâm Đông Đông một cái, nói bằng giọng không vui, "Không có, không thích."

Mẹ Tưởng nở nụ cười, bỗng nhiên hứng thú, hỏi Tưởng Hải Dương thích kiểu con gái như thế nào.

Tưởng Hải Dương liếc nhìn Lâm Đông Đông, chỉ lo cậu nghe rồi không vui, hắn cau mày nói: "Kiểu gì con cũng không thích!"

Lâm Đông Đông giật thót, nghiêng đầu nhìn thẳng Tưởng Hải Dương, sợ hắn nói ra cái gì hiện tại không nên nói.

Nhưng mẹ Tưởng căn bản không nghĩ sang hướng khác, chỉ cho là Tưởng Hải Dương bây giờ vẫn chưa muốn yêu đương, cô gật đầu cười híp mắt nói: "Được, giờ con đang đi học, cũng không vội, sau này con thích kiểu người như thế nào ba mẹ cũng không để ý."

Tưởng Hải Dương rất thích nghe những lời này, cười hì hì với mẹ Tưởng, "Thật ạ?"

"Có gì mà thật với không." mẹ Tưởng âu yếm nhìn con mình, "Ngược lại con đó, con nhớ chọn đúng người là được."

Tưởng Hải Dương liếc nhìn Lâm Đông Đông một cái, sau đó nói đầy ẩn ý, "Được, chờ tốt nghiệp cấp ba, con sẽ nói với ba mẹ kiểu người con yêu thích."

Ba Tưởng mẹ Tưởng nhìn nhau cười, đều thầm nghĩ là con trai có đối tượng rồi, nhưng ngại không muốn nói.

Bữa lẩu này ăn hơn nửa ngày mới xong, buổi chiều còn phải lên lớp, ba Tưởng lái xe tải van chở Tưởng Hải Dương với Lâm Đông Đông về trường.

Dọc đường mẹ Tưởng mua cho hai người một túi hoa quả xách về, lại nói với Lâm Đông Đông bà ngoại ở nhà rất tốt, có hai người để ý cho, Lâm Đông Đông cứ an tâm học đừng lo lắng.

Đến cổng trường hai người tạm biệt ba Tưởng mẹ Tưởng, Tưởng Hải Dương khoác vai Lâm Đông Đông cùng đi vào lớp học.

"Đông Đông." lúc đến dãy phòng học Tưởng Hải Dương đưa túi hoa quả kia cho Lâm Đông Đông, dịu giọng nói: "Em xách về lớp ăn đi, ăn không hết thì tối đưa về phòng."

Lâm Đông Đông không cầm, "Anh đưa về lớp mình đi, em không ăn."

"Cầm." Tưởng Hải Dương ngang ngược nhét vào tay cậu, "Anh mà đưa về lớp thì sẽ phải chia cho bọn Hứa Khải nữa, đây là mẹ mua cho hai chúng ta, không thể cho bọn nó ăn."

Lâm Đông Đông bật cười, cầm lấy túi hoa quả.

Cậu cầm cũng được, giống như mấy túi đồ ăn vặt Tưởng Hải Dương mua cho cậu đó, đều được cậu đút cho hắn ăn đây thôi.

***

Đến kỳ nghỉ Quốc Khánh dài hơi, hai người như thường lệ về quê thu hoạch mùa, tụ tập với đám Tiểu Ngũ mấy hôm, kỳ nghỉ kết thúc lại quay về trường.

Giữa tháng 10, trời nổi gió lạnh, trường học tổ chức thi đấu bóng rổ.

Thành tích của trận đấu bóng này liên quan đến điểm thưởng của giáo viên chủ nhiệm, nên lớp nào cũng để ý.

Tưởng Hải Dương bình thường hay dẫn theo người trong lớp chơi bóng, cũng chơi cùng các lớp khác một đôi lần, trình độ rất cao.

Giáo viên chủ nhiệm lớp 5 đặt hy vọng lên Tưởng Hải Dương, mong hắn sẽ dẫn dắt nam sinh lớp 5 đoạt vị trí thứ nhất của khối 11.

Nhưng bóng rổ là môn thể thao đòi hỏi tinh thần đồng đội, một người giỏi đến đâu nhưng nếu đồng đội không bắt kịp thì cũng không được.

Trước ngày diễn ra trận đấu, hễ có thời gian rảnh rỗi, Tưởng Hải Dương sẽ dẫn theo bọn Hứa Khải đi tập luyện, luyện tập theo chế độ thi đấu chính quy.

Lâm Đông Đông bình thường đều chơi cùng Tưởng Hải Dương, chưa lần nào chơi với nam sinh cùng lớp, hơn nữa cậu không có ưu thế về chiều cao, cho nên mặc dù kỹ thuật ổn nhưng chỉ có thể làm đội viên dự bị.

Trận đấu sẽ tổ chức vào tiết thứ 3 và thứ 4 mỗi buổi chiều, thi đấu giữa các lớp cùng khối, loại bỏ với tăng hạng rất nhanh.

Tưởng Hải Dương kỹ thuật vững vàng, điều kiện thân thể cũng ưu tú, hiện tại chiều cao của hắn đã lên đến 1m86, đảm nhiệm ví trí trung phong với tiền phong chính đều không thành vấn đề.

Cuộc thi diễn ra sôi nổi trong ba ngày, Tưởng Hải Dương mang theo bọn Hứa Khải, quả nhiên không phụ sự kỳ vọng của mọi người, ở trận chung kết vinh quang giành lấy giải nhất của khối lớp 11.

Lúc trận chung kết diễn ra, hầu hết những lớp bị loại đều chạy tới xem.

Sân bóng rổ chen đầy người, các nữ sinh reo hò cổ vũ chấn động cả lỗ tai, Lâm Đông Đông vất vả hơn nửa ngày mới chen lên phía trước của đoàn người được.

Trận đấu kết thúc, Tưởng Hải Dương là người ghi điểm nhiều nhất, đám nam sinh lớp 5 hưng phấn xông lên sân, nhấc bổng Tưởng Hải Dương với bọn Hứa Khải reo hò.

Lâm Đông Đông đứng bên cạnh cũng vui vẻ cười.

Mỗi cái xoay người úp rổ của Tưởng Hải Dương đều tràn ngập sức mạnh.

Hắn rất thích chơi bóng rổ, mỗi lần lên sân đều rất chăm chú tập trung.

Lâm Đông Đông thích ngắm hắn những lúc đó, cảm thấy dáng vẻ nghiêm túc kia của hắn cực kỳ nam tính!

Nam sinh lớp 5 cuối cùng cũng kết thúc màn ăn mừng thắng lợi của mình, Tưởng Hải Dương với bọn Hứa Khải người đầy mồ hôi đi ra khỏi sân.

Tưởng Hải Dương đi thẳng tới chỗ Lâm Đông Đông, ánh mắt rạng ngời phấn khởi.

Lâm Đông Đông biết giờ khắc này Tưởng Hải Dương vui vẻ thế nào, cậu cũng kích động không khác gì hắn, sắp không nhịn nổi mà nhào tới người hắn, muốn tặng hắn một cái ôm to lớn!

Lâm Đông Đông vừa mới nhấc chân muốn đón, một bóng người đã chen lên chắn trước mặt Tưởng Hải Dương.

Là Liễu Ninh.

Lâm Đông Đông đứng yên tại chỗ, đau đầu không thôi.

Dũng khí của cô gái này thật sự không phải tầm thường, dùng lời của hiệu trường trường cấp hai thì là, "Chưa nói tới học lực có giỏi hay không, chỉ cần với sự kiên trì này, tương lai chắc chắn sáng lạn!"

Hôm nay là thứ sáu, có thể không mặc đồng phục.

Liễu Ninh mặc một chiếc váy ngắn màu trắng, trên đầu đội mũ tán tròn cùng màu, mái tóc dài đen nhánh rũ sau lưng, nhìn qua rất xinh đẹp.

Tưởng Hải Dương bị cô chắn đường, mặt lập tức lạnh xuống.

Hắn thật sự không hiểu nổi, cô gái này bị bệnh gì vậy! Rõ ràng hắn chỉ nói mấy câu với cô, vậy mà cô đã nói muốn theo đuổi hắn, năm lần bảy lượt đứng trước mặt Lâm Đông Đông làm trò, thật sự là phiền chết mất!

Liễu Ninh đưa một chiếc khăn mặt màu trắng tinh xảo cho Tưởng Hải Dương, ngọt ngào nói: "Chúc mừng cậu Tưởng Hải Dương, phá vỡ kỷ lục thành tích ghi điểm cá nhân của trường."

Tưởng Hải Dương lạnh giọng ừ một tiếng, không nhìn khăn mặt Liễu Ninh đưa tới, đi vòng qua cô.

Liễu Ninh vội vàng kéo cánh tay hắn, Tưởng Hải Dương lấp tức giãy ra, cau mày nói: "Cô làm gì vậy?"

Liễu Ninh không cao lắm, mỗi lần nhìn Tưởng Hải Dương đều phải ngẩng đầu lên.

Hồi hội thao năm lớp 10 cô đã để ý Tưởng Hải Dương, lần đầu tiên nhìn thấy Tưởng Hải Dương là buổi sáng trước cửa nhà ăn đó, Tưởng Hải Dương mặc áo sơ mi trắng, vóc người cao lớn, ngũ quan tuấn tú, đi cùng với một nam sinh khác cười cười nói nói, mê hoặc trái tim cô.

Cô thật sự không thể tìm thấy ai đẹp trai hơn Tưởng Hải Dương trong trường này, hơn nữa Tưởng Hải Dương ở những mặt khác cũng rất xuất sắc, thành tích thi đấu thể thao luôn là thứ nhất, bóng rổ cũng đứng đầu.

Mặc dù hình như rất lạnh lùng với con gái, thế nhưng so với đám con trai hay nói lời chót lưỡi đầu môi, hắn lại hệt như Hoa Trạch Loại trong Vườn sao băng, trai đẹp lạnh lùng!

Khoảng thời gian trước có Bàng Địch khối 12 theo đuổi cô, cô cảm thấy phiền phức muốn chết.

Liễu Ninh rất tự tin với nhan sắc của mình, trai đẹp thì thường khó theo đuổi, cho nên Tưởng Hải Dương lạnh lùng với cô như vậy nhưng cô vẫn không nhụt chí.

Ngày hôm nay cô định tung đòn sát thủ, mặc bộ đồ mình đã tỉ mỉ chọn, nhân lúc Tưởng Hải Dương ẵm được giải quán quân, tâm trạng đang vui vẻ, tỏ tình với Tưởng Hải Dương.

Bạn tốt rất bội phụ dũng khí của cô, nói cô là nữ trung hào kiệt.

Liễu Ninh cảm thấy lần này chắc chắn không có vấn đề gì, lùi một bước mà nói, được một cô gái tỏ tình, Tưởng Hải Dương dù lạnh lùng thế nào cũng không thể từ chối trước mặt mọi người được, huống chi còn là một cô gái xinh đẹp như cô.

Làm nũng yếu đuối không hiệu quả, vậy thì đổi phương pháp ép Tưởng Hải Dương chấp nhận cô làm bạn gái hắn!

Liễu Ninh thầm cổ vũ mình, cười tươi tắn nhìn Tưởng Hải Dương, giọng không lớn không nhỏ nói: "Tưởng Hải Dương, tớ thích cậu."

Đám con trai xung quanh đột nhiên ngừng huýt sáo la ó.

Lâm Đông Đông đứng cách đó không xa, cũng nghe rõ ràng lời Liễu Ninh nói.

Thành thật mà nói, cậu cảm thấy rất phiền muộn.

Không chỉ là vì có người khác tỏ tình với người yêu cậu, còn cả vấn đề mà cậu canh cánh từ lâu, cậu với Tưởng Hải Dương đều là nam sinh.

Cậu đọc nhiều sách cũng dần hiểu rõ một số thứ, hóa ra cậu với Tưởng Hải Dương như vậy gọi là đồng tính luyến ái.

Lâm Đông Đông đột nhiên cảm thấy khổ sở, khóe môi lần đầu tiên xuất hiện nụ cười chua xót.

Cậu cuộn chiếc khăn mặt trong tay lại, quay người bỏ đi.

Làm con gái tốt thật đấy, Lâm Đông Đông nghĩ, nhìn mà xem, rõ ràng hai người không thể làm bất cứ thứ gì, nhưng là con gái thì có thể đứng đứng trước mặt tất cả mọi người mà thổ lộ.

Dù cho là kết ra sao, mọi người cũng đều sẽ cười đùa vui vẻ.

Rõ ràng người kia là người yêu của cậu, nhưng ngay cả một câu yêu thích cậu cũng không thể thốt lên trước mặt mọi người.

Cho dù cậu yêu nhiều như vậy, cho dù bọn họ yêu nhau như vậy.

Tưởng Hải Dương nghe thấy Liễu Ninh nói câu kia, phản ứng đầu tiên của hắn là nhìn về phía Lâm Đông Đông.

Khi nhìn thấy Lâm Đông Đông cô đơn cúi đầu quay người rời đi, trái tim hắn bỗng thắt lại!

Hắn cũng sắp bị Liễu Ninh làm cho tức chết rồi! Nếu như không phải thấy cô là con gái, chắc chắn hắn đã đánh cho một trận tơi bời!

"Tôi không thích cô!" Tưởng Hải Dương nói xong câu này với Liễu Ninh thì hốt hoảng chạy đuổi theo Lâm Đông Đông.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.