Đêm hè oi bức, cũng không có gió, hơn nữa chạy nhảy suốt chạng vạng, bây giờ cả người toàn mồ hôi.
Tưởng Hải Dương với Lâm Đông Đông đứng trong sân nhà bà ngoại tắm nước lạnh giải nhiệt, lại dùng khăn mặt lau qua loa người.
Bà ngoại thường ngủ sớm, bây giờ đang nằm trong phòng nghe radio ngủ gà ngủ gật.
Lâm Đông Đông đưa Tưởng Hải Dương ra cửa cổng, tựa người lên cửa gỗ cười nói: "Không cần tiễn nữa đúng không?"
Tưởng Hải Dương nói không cần, lại kéo cậu đi tới góc tường.
Tối nay không có trăng, phía sau lại có tường vây nhà hàng xóm chắn, vậy nên góc tường tối om.
Tưởng Hải Dương ôm chặt eo Lâm Đông Đông, áp cậu lên tường, cúi đầu dịu dàng hôn một cái.
"Đông Bảo Nhi ngủ sớm chút ~" Tưởng Hải Dương dán trán mình lên trán cậu thân mật cọ, mềm giọng nói, "Sáng sớm mai anh theo ba lên trấn đi lễ, xong việc anh sẽ về tìm em, bé ngoan chờ anh nhé ~"
Nói là Lâm Đông Đông chờ hắn nhưng thật ra hai người cũng không có chuyện gì phải làm.
Mấy trò trong thôn có thể chơi thì đều đã chơi, cũng không có chỗ nào thú vị để đi.
Nhưng dù chỉ là cùng nhau lên đồi hóng gió, ngồi ở trong sân ngắm mây ngẩn người hay dắt nhau ra ngoài rừng cây nhỏ tản bộ, bọn họ cũng đều cảm thấy an tâm thoải mái.
Chỉ cần bên nhau, những ngày tháng buồn tẻ cũng trở thành khoảng thời gian tốt đẹp.
Lâm Đông Đông gật đầu đáp lại, ôm lấy cổ Tưởng Hải Dương không kìm lòng được ngửa mặt hôn.
Tưởng Hải Dương lập tức ngậm lấy đôi môi ướt át của cậu, nhẹ nhàng gặm cắn một cái, sau đó vươn đầu lưỡi vào trong miệng cậu, liếm láp đầu lưỡi trơn trượt mềm nhũn.
Lâm Đông Đông ngẩng đầu duỗi đầu lưỡi đáp lại, lại bị Tưởng Hải Dương nhân cơ hội ngậm lấy, đưa vào trong miệng mình, dùng sức mút.
Triền miên trong chốc lát, hai người lưu luyến dời môi.
Tưởng Hải Dương mổ một cái lên chóp mũi Lâm Đông Đông, dịu dàng nói: "Bé ngoan vào ngủ đi."
"Vâng ~" Lâm Đông Đông ngoan ngoãn đáp lời, "Anh về trước đi, em nhìn anh đi."
Tưởng Hải Dương cười cười, âu yếm cọ cọ chóp mũi Lâm Đông Đông, "Đông Bảo Nhi vào trước đi."
Hai người õng ẹo một hồi đều muốn nhìn đối phương đi trước, hết cách, cuối cùng chỉ có thể quyết định cùng đi.
Lâm Đông Đông với Tưởng Hải Dương đồng thời quay người, lưng đối lưng, đi về hướng nhà mình.
Nhưng vừa đi được mấy bước, lại cùng lúc quay đầu lại.
Cả hai đều bật cười, cách màn đêm nhìn người kia cười khúc khích.
Tưởng Hải Dương chậm rãi đi thụt lùi về sau, trong thanh âm trộn lẫn ý cười ngọt ngào, "Đông Bảo Nhi mau về đi, anh nhìn em."
Lâm Đông Đông quên mất bây giờ đang ở trong thôn, nhà bà ngoại cách đó không xa, hàng xóm còn đang đỏ đèn.
Cậu chỉ biết trái tim mình giờ khắc này căng phồng mềm mại ngập tràn ngọt ngào, giống như một nồi chè, sôi sùng sục!
Lâm Đông Đông chạy mấy bước nhào vào lồng ngực Tưởng Hải Dương, ôm chặt lấy eo hắn, ngửa đầu mềm mại kêu một tiếng, "Anh ~"
Trái tim Tưởng Hải Dương ngay tức khắc hóa nước, ôm lấy mông Lâm Đông Đông bế cậu lên, tình ý khó đè thấp giọng nói, "Bé ngoan ~ Anh đây."
Lâm Đông Đông nâng đầu Tưởng Hải Dương, cụng trán mình lên trán hắn, nhẹ nhàng cọ qua cọ lại.
Bọn họ không nói chuyện, chỉ nhìn nhau giữa những hơi thở, cọ cọ trán nhau.
Rõ ràng không nói một lời, nhưng từng lỗ chân lông đều là lưu luyến khắc sâu.
Lâm Đông Đông hôn một cái lên mi mắt hắn, lúc này mới vỗ vai hắn nói: "Anh thả em xuống đi."
Tưởng Hải Dương xốc cậu lên, cười nói: "Anh bế em về."
"Đừng nghịch," Lâm Đông Đông không còn u mê như lúc nãy nữa, cười nhỏ giọng nói: "Bà còn chờ em đấy, anh thả em xuống đi."
"Ừm ~" Tưởng Hải Dương hôn một cái lên môi cậu, "Ngày mai mẹ còn nấu cá hầm, anh mang sang, chúng ta cùng nhau ăn cơm."
"Được ~" Lâm Đông Đông cười toe, "Em nói bà ngoại nấu cơm tập thể!"
Hôm sau, bà ngoại không chỉ nấu cơm tập thể, nghe nói Tưởng Hải Dương muốn đến ăn cơm, bà còn cố ý thịt một con gà, nói là hai đứa sắp phải lên thành phố đi học lại, nên phải bồi bổ cho cả hai.
Lâm Đông Đông với Tưởng Hải Dương được bà ngoại liên tục gắp đồ ăn xới thêm cơm, cuối cùng ăn đến mức no căng, cơ bụng Tưởng Hải Dương thiếu chút nữa bị dồn thành một múi!
***
Cuối tháng tám, khai giảng lớp 11.
Theo sau đó là ngày nhà giáo cùng với hội thao mỗi năm một lần cũng đến.
Sáng thứ hai, tiết chào cờ, Phó hiệu trưởng lên đài phát biểu, yêu cầu mỗi lớp phải tích cực chuẩn bị cho hội thao, tham gia các hạng mục thi đấu, còn muốn mỗi lớp phải có một tiết mục văn nghệ.
Nhằm bồi dưỡng ý thức tập thể và cũng là món quà nhân tặng ngày nhà giáo.
Năm ngoái lớp Lâm Đông Đông không chuẩn bị tiết mục gì hết, chỉ lên sân khấu đọc diễn cảm một bài thơ coi như xong.
Năm nay Phó hiệu trưởng đã lên tiếng, giáo viên chủ nhiệm không dám không nghe theo.
Tiết tự học buổi tối, mọi người mồm năm miệng mười thảo luận hơn nửa ngày, cuối cùng nghe theo kiến nghị của đông đảo nữ sinh, cô giáo quyết định cả lớp sẽ biểu diễn vũ điệu bằng tay bài hát Yêu của nhóm Tiểu Hổ Đội, biểu diễn cái này thì cả con trai con gái đều không có áp lực.
Lâm Đông Đông rất vui vẻ, cậu thích bài hát này.
Trong nhà Tưởng Hải Dương có một cuốn băng cassette tuyển tập các bài hát của Tiểu Hổ Đội, Tưởng Hải Dương lúc nào cũng mở, thỉnh thoảng còn hát theo mấy câu, nghe rất hay!.
Ngôn Tình Hay
Lớp Tưởng Hải Dương nam sinh chiếm phần đông, tên nào cũng đang ở trong thời kỳ phản nghịch.
Giáo viên chủ nhiệm của bọn hắn là một cô giáo nói chuyện lúc nào cũng nhỏ nhẹ, năng lực dạy học thì rất tốt, nhưng tính cách không được mạnh mẽ, cơ bản không thể trấn áp được đám nhóc tuổi nổi loạn này, cũng không hiểu sao nhà trường lại cho cô làm chủ nhiệm không biết!
Mấy đề xuất mà cô đưa ra đều bị đám nhóc thúi này bác bỏ, cuối cùng hết cách, cô đành chọn cái dễ thực hiện nhất, cả lớp hát một bài!
Ca hát cũng được, thế nhưng hát cái gì đây, bốn mươi, năm mươi người ồn ào ầm ĩ thảo luận.
Cuối cùng đám Hứa Khải quyết định hát bài hát đang thịnh hành gần đây nhất, Mưa sao băng của F4.
Đám con gái không có ý kiến, bởi vì ý kiến cũng không tác dụng.
Hứa Khải lại hỏi Tưởng Hải Dương thấy có được không, Tưởng Hải Dương không mấy để ý đến những chuyện như thế này, cho nên cũng không có ý kiến gì.
Vì vậy tiết mục văn nghệ của lớp 5 cứ thế được quyết định, cả lớp cùng hát bài Mưa sao băng.
Tiết tự học buổi tối trước thềm hội thao, các lớp đều tập trung trên sân thể dục dàn dựng tiết mục, tiến hành tổng duyệt lần cuối để ngày mai biểu diễn.
Vũ điệu ký hiệu của lớp Lâm Đông Đông đã luyện đến nhuần nhuyễn, động tác không phức tạp, lặp đi lặp lại mấy lần là đã nhớ kỹ.
Hơn nữa bài Yêu này không ai là không biết, giai điệu dễ thuộc, kết hợp với nhau đều rất thuận lợi.
Sau khi luyện tập xong lần cuối, nhân lúc giáo viên chủ nhiệm không có ở đây, lớp 3 giải tán hoạt động tự do.
Lâm Đông Đông chạy tới đài kéo cờ nhìn lớp Tưởng Hải Dương, bên cạnh cũng có người đang đứng xem.
Bài hát Mưa sao băng này thật sự rất hay, có sức lây lan mạnh mẽ.
Lâm Đông Đông ngồi bên mép đài, cười hì hì nhìn Tưởng Hải Dương hát.
Tưởng Hải Dương là người cao nhất trong lớp, đứng ở hàng cuối cùng.
Nhưng trước mặt không có ai có thể cản tầm nhìn hắn, hắn chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấy Lâm Đông Đông ngồi trên đài kéo cờ.
Ánh mắt hai người chạm nhau, trong mắt đều là ý cười.
Ban đầu Tưởng Hải Dương chỉ là hát theo lớp không hề nghiêm túc.
Thế nhưng sau khi nhìn thấy Lâm Đông Đông, hắn bỗng nhiên có cảm giác, bắt đầu nghiêm túc hát, chỉ nhìn Lâm Đông Đông mà hát.
[Bầu trời đêm dịu dàng đầy sao, có lẽ sẽ làm em cảm động, anh ở phía sau lưng em, vì em mà dựng cả một bầu trời, không cho phép em buồn bã, thay em xóa bỏ tất cả cô đơn, gánh nặng của ước mơ, tất cả hãy giao cho anh...] (cre lời dịch: youtube Mặc.R)
Lâm Đông Đông chăm chú nhìn Tưởng Hải Dương không chớp mắt, không biết say vì tiếng ca, hay là say vì Tưởng Hải Dương.
Ánh đèn trên sân trường mờ ảo, khuôn mặt tuấn tú của Tưởng Hải Dương khẽ nhướng lên, trong mắt là dịu dàng chỉ những khi nhìn cậu.
Mặc dù nơi đây nhiều người như vậy, nhưng cậu biết Tưởng Hải Dương là hát cho cậu nghe.
[Mang em đi cùng ngắm nhìn mưa sao băng rơi xuống địa cầu, hãy để nước mắt em rơi trên bờ vai anh, muốn để em tin rằng tình yêu của anh trở nên mạnh mẽ là vì em, em sẽ được nhìn thấy nơi hạnh phúc thật sự tồn tại...]
Tiếng hát rơi xuống, Tưởng Hải Dương nhìn Lâm Đông Đông yên lặng nở nụ cười, trong mắt là thanh xuân bừa bãi, cũng là tình ý dịu dàng.
Tiếp sau đó lớp 5 cũng được tự do hoạt động, Lâm Đông Đông xông lên phía trước, nắm lấy tay Tưởng Hải Dương chạy đi.
Cậu không biết mình muốn đi đâu, chạy trốn đến nơi nào.
Bây giờ không thể ra khỏi trường, còn sân trường đâu đâu cũng có người.
Nhưng giờ phút này, cậu thật sự rất muốn, rất muốn, được hôn người trong lòng mình một chút.
"Đông Đông ~" Tưởng Hải Dương vừa chạy theo Lâm Đông Đông, vừa cười hỏi: "Em muốn làm gì vậy?"
Lâm Đông Đông cũng không trả lời, kéo Tưởng Hải Dương chạy vòng quanh thao trường, không mục đích.
Cậu có chút bực mình, chỉ bởi vì cả hai là con trai, nên không thể hôn nhau trước mặt người khác, trong biển người tập nập như vậy, ngay cả nắm tay cũng không thể.
Tưởng Hải Dương không hỏi nữa, để mặc Lâm Đông Đông kéo lấy cánh tay mình, chạy cùng cậu từng vòng lại từng vòng.
Lâm Đông Đông vừa chạy vừa dùng khóe mắt liếc nhìn xung quanh, đâu đâu cũng có tiếng cười nói, không có một chỗ cho bọn họ trốn.
Lúc chạy qua khúc quanh, gần đó có một bồn hoa nhỏ, ánh đèn mờ tối, xung quanh cũng không nhiều người.
Lâm Đông Đông cố ý vấp chân, lảo đảo ngã xuống đất.
Tưởng Hải Dương nhanh tay kéo cậu lại, nhưng cậu đã sớm nắm chặt cánh tay Tưởng Hải Dương dùng sức kéo hắn theo, để Tưởng Hải Dương ngã xuống người mình.
Tưởng Hải Dương không phòng bị, bị Lâm Đông Đông dùng sức kéo hắn lập tức lảo đảo, ngã sấp xuống người cậu.
Ngay lúc hai người đồng thời ngã xuống đất, Lâm Đông Đông nhân cơ hội hôn một cái lên khóe môi Tưởng Hải Dương.
Nói là hôn, không bằng nói chỉ là cọ một cái.
Tốc độ, cân bằng cùng với góc độ không thể nằm trong tầm kiểm soát của Lâm Đông Đông, nhưng có thể thoáng chạm vào khóe môi Tưởng Hải Dương là cậu đã thỏa mãn lắm rồi.
Khoảnh khắc ngã xuống, Tưởng Hải Dương nhanh chóng phản ứng vươn tay đệm sau đầu Lâm Đông Đông, hắn cũng cảm nhận được môi cậu sượt qua khóe môi mình.
Hai người nằm hơi nghiêng trên mặt đất, Tưởng Hải Dương ở phía trên nhìn Lâm Đông Đông nằm dưới thân mình đang nhoẻn miệng cười vẻ mặt đắc ý.
Hắn bừng tỉnh phản ứng lại, Lâm Đông Đông là cố ý.
Lúc nãy môi cậu sượt qua khóe miệng hắn, cái chạm tưởng như nụ hôn ấy, thật sự chính là một nụ hôn.
Lâm Đông Đông dùng phương thức đặc biệt như thế, tình nguyện ngã xuống đất chỉ vì để ở được hôn hắn ở giữa sân trường ồn ào náo nhiệt này.
Tưởng Hải Dương nhìn sâu vào Lâm Đông Đông, tình ý cuồn cuộn trào dâng trong hắn.
"Nhanh đứng dậy đi ~" Lâm Đông Đông hôn được rồi thì thỏa mãn cười khúc khích, "Lát nữa người ta để ý tới còn tưởng chúng ta làm cái gì đấy."
Hầu kết Tưởng Hải Dương giật giật, rũ mắt che dấu hết thảy tâm tình, đứng lên kéo Lâm Đông Đông dậy.
"Có bị thương chỗ nào không?" Hắn kiểm tra từ trên xuống dưới người Lâm Đông Đông, cẩn thận ấn lên khớp tay chân cậu, lo lắng hỏi: "Có đau không?"
Lâm Đông Đông cười hì hì lắc đầu, đẩy cái người đang lo đến hoảng kia một cái, "Không sao, không bị thương đâu hết."
Tưởng Hải Dương bình tĩnh nhìn chăm chú Lâm Đông Đông, trong đầu lại cuộn trào như dời sông lấp bể.
Hắn không biết phải dùng hết bao nhiêu định lực mới nhịn lại kích động ôm lấy Lâm Đông Đông vào lòng mà hôn.
Lúc này giọng nói vang dội của Phó hiệu trưởng vang lên từ loa phát thanh của trường, kết thúc buổi luyện tập của các lớp trên thao trường, quay về phòng học tiết tự học buổi tối cuối cùng.
Tưởng Hải Dương thở mạnh một hơi, vươn tay xoa đầu Lâm Đông Đông, dịu dàng nói: "Đi thôi, về lớp nào.".