Tình Yêu Thôn Quê

Chương 6




Có lần thân mật đầu tiên thì tự nhiên cũng có những lần sau.

Tưởng Hải Dương với Lâm Đông Đông càng dính nhau như hình với bóng hơn so với trước, ngoại trừ ăn với ngủ, hai người thời khắc nào cũng đều ở chung với nhau.

Bọn Lưu Chấn thường giỡn rằng Lâm Đông Đông bây giờ đã trở thành tùy tùng thiếp thân của Tưởng Hải Dương, Tưởng Hải Dương ở đâu Lâm Đông Đông ở đó.

Tưởng Hải Dương rất đắc ý, hắn ôm cổ Lâm Đông Đông nói đấy là đương nhiên, quan hệ giữa đôi ta người khác làm sao so sánh được!

Lâm Đông Đông thúc cùi chỏ vào người hắn, tức giận nói: "Ai là người hầu của cậu!"

Trước kia bọn họ cũng thường hay nói người hầu này nọ, Lâm Đông Đông chẳng bao giờ để ý.

Nhưng từ khi hai người bí mật thân mật với nhau, cậu nghe lời này lại cảm thấy rất khó chịu.

Tâm trạng Tưởng Hải Dương rất tốt, bị Lâm Đông Đông đánh cũng không tức, cười hì hì nói: "Là tôi, tôi là người hầu của cậu!"

Mấy người Lưu Chấn thật muốn bóp mặt Tưởng Hải Dương xem có phải hắn do người khác giả mạo hay không!

Đây là Tưởng Hải Dương sao? Má ơi, chuyện lạ gì vậy?

Trước đây bọn Lưu Chấn hay đến nhà Tưởng Hải Dương chơi, thường phải ở lại đến giờ cơm mới về.

Nhưng gần đây thì không được nữa, Tưởng Hải Dương toàn đuổi bọn họ về sớm, nói phải học bài với Lâm Đông Đông!

Đám người vừa đi, Tưởng Hải Dương lập tức kéo Lâm Đông Đông vào trong buồng đóng cửa lại, áp người lên tường mà hôn.

Còn chưa chạm môi, Lâm Đông Đông đã nghiêng mặt đi, không cho Tưởng Hải Dương sáp tới.

Tưởng Hải Dương siết chặt eo cậu, vội vàng đuổi theo đòi hôn.

" Cho tôi hôn chút đi ~" Tưởng Hải Dương nóng nảy, nói như đang làm nũng, "Đông Đông, tôi muốn hôn hôn ~"

Lâm Đông Đông không chịu nổi hắn gọi mình như vậy, mỗi khi hắn dịu dàng kêu Đông Đông, trái tim cậu đều run rẩy.

Thế nhưng Lâm Đông Đông vẫn khó chịu nhìn hắn, trừng mắt hỏi: "Ai là người hầu của cậu?"

"Bọn họ nói giỡn thôi." Tưởng Hải Dương bất lực, "Đừng nghe mấy lời tào lao đó, tôi là người hầu của cậu được không ~" Hắn dán lên người cậu, vô thức cọ cọ hạ thân, hô hấp rối loạn nói: "Cho tôi hôn cậu đi ~ Tối qua cậu về nhà sớm quá, tôi còn chưa hôn đủ đâu."

Nghe đến đây Lâm Đông Đông lại thấy tức, "Cậu còn có mặt mũi mà nói vậy! Bảo cậu nhẹ nhẹ thôi, cậu lại cứ dùng sức gặm! Miệng tôi bị sưng hết lên, bà ngoại còn hỏi tôi bị sao đó!

Tưởng Hải Dương bật cười, củng đầu Lâm Đông Đông một cái, " Vậy cậu cứ nói bị cún nhà tôi cắn ~ ha ha ha."

"Cậu cút đi!" Lâm Đông Đông thật muốn đấm hắn, "Bắc Kinh nhà cậu nhảy lên cũng không tới, nó sao có thể cắn miệng tôi được?"

"Ừa, nó không cắn được~" Tưởng Hải Dương thở dốc đuổi theo môi cậu, nỉ non: "Chỉ tôi cắn được....!"

"Ưm...." môi Lâm Đông Đông bị người chặn kín, nói không thành lời.

Rất nhanh cậu đã bị Tưởng Hải Dương hôn đến không tìm ra Nam Bắc.

Kỹ thuật hôn của hai người càng ngày càng nhuần nhuyễn, mỗi lưỡi mười phần ăn ý.

Thiếu niên nhanh chóng học được cách dùng lưỡi, hai đầu lưỡi dính nị liên tục khuấy đảo, xâm chiếm khoang miệng lẫn nhau, cướp đoạt dưỡng khí, thần sắc mê đắm.

Nụ hôn được hàm sâu, theo sau là dục vọng cũng chậm rãi lên cao.

Hai cơ thể trẻ tuổi thân thiết một chỗ, nụ hôn bên trên hừng hực, phía dưới cũng cọ sát ra lửa.

Tưởng Hải Dương theo bản năng thúc hông vào người Lâm Đông Đông, mong giảm bớt phần nào cảm giác khó chịu.

"A..." Lâm Đông Đông thu lại đầu lưỡi bị Tưởng Hải Dương cắn đau, cậu thở dốc, cắn trả một cái ở môi dưới hắn.

Hôn môi biến thành gặm cắn, hai người làm không biết mệt, hơi thở cũng trở nên nặng nề hơn.

Tưởng Hải Dương không kìm nổi vói tay vào trong áo lông của Lâm Đông Đông, sờ tới làn da trắng mịn kia thì yêu thích không muốn buông tay.

Hắn hôn sâu hơn, nụ hôn đi xuống, liếm mút cằm nhỏ của cậu, lại say mê hôn lên cần cổ trắng nõn.

Lâm Đông Đông được Tưởng Hải Dương làm cho vừa đau lại vừa sướng, cậu ngửa cổ để hắn tùy ý hôn liếm, đôi mắt cậu khép hờ rầm rì khó nhịn.

Tưởng Hải Dương bị phản ứng của cậu khiến cho thân dưới càng thêm khô nóng, hắn một bên làm càn hôn sâu, phía dưới lại dùng sức đỉnh vào người cậu, bàn tay cũng tàn sát bừa bãi trên làn da bóng loáng và đầu v* cứng nhắc của cậu.

"Ưm...." Lâm Đông Đông hừ giọng mũi kháng cự, đứt quãng nói: "Đừng, Tưởng, đau..."

"Đông Đông, Đông Đông..." Tưởng Hải Dương động tình nỉ non, hắn không biết mình liên tục gọi tên cậu làm gì, nhưng hắn cứ gọi, muốn được nghe cậu đáp lời, còn muốn gặm cắn khắp người cậu!

Tưởng Hải Dương liếm mút chóp mũi Lâm Đông Đông, chính cái nốt ruồi nhỏ này đã quyến rũ hắn, làm cho hắn quên hết tất cả, còn khiến hắn muốn ăn luôn Lâm Đông Đông.

"Tưởng, Hải Dương......!Đừng cắn." chóp mũi của cậu đau đến chảy nước mắt, không biết mũi mình đắc tội gì Tưởng Hải Dương, mỗi lần hắn đều phải cắn mạnh một cái, rồi lại liếm mút.

"Đông Đông..." Tưởng Hải Dương rốt cuộc buông tha chóp mũi Lâm Đông Đông, đột nhiên vén áo lông cậu lên, cúi người ngậm một bên đầu v* đáng thương vào miệng.

"A..." Lâm Đông Đông bị cảm giác tê dại nơi đầu v* làm cho phát điên, cổ họng không kìm được mà rên rỉ, cậu vặn vẹo cơ thể, không biết là muốn hắn dừng lại hay tiếp tục.

Tưởng Hải Dương siết chặt eo nhỏ của cậu không cho động, thu lại răng nanh, dùng môi lôi kéo đầu v*, viên thịt nhỏ bị nghiền ép ma sát tàn nhẫn, Lâm Đông Đông không khống chế được, nức nở khóc lên.

Hắn buông tha đầu v* run rẩy, phủ môi lên bên khác, dùng sức mút, đầu lưỡi liếm lộng xung quanh, làm cho đầu v* cứng ngắc lăn lộn giữa môi lưỡi hắn.

Lúc này giọng nói của cậu sẽ trở nên run rẩy, ngọt ngào đến mức hắn không biết phải hôn cậu như thế nào mới tốt.

Sau khi làm cho hai đầu v* sưng đỏ nhiễm đầy nước miếng óng ánh, Tưởng Hải Dương rốt cục cũng buông tha hai viên thịt vô tội.

Lâm Đông Đông cơ hồ không thể đứng vững, hai mắt ngấn lệ, nói: "Đừng, đừng nữa..."

Tưởng Hải Dương dán sát lên hôn cậu, dường như không đủ mà khuấy đảo khắp khoang miệng cậu, muốn đem tất cả nuốt hết.

Sau khi hôn mút đầu lưỡi cậu một lúc lâu, Tưởng Hải Dương mới lùi ra, kề chóp mũi lên mũi cậu, thân dưới áp sát, hô hấp dồn dập, nhỏ giọng nói: "Đông Đông, dương v*t tôi cứng rồi, rất khó chịu."

Lâm Đông Đông nghe thấy lời tục tĩu vậy linh hồn như muốn bay đi.

Thật ra nãy giờ cậu bị Tưởng Hải Dương gây sức ép nhóc Đông Đông cũng đã cứng ngắc khó chịu.

Nhưng hai người đều là con trai, cho dù cứng lên cũng không biết làm sao? Với cả giờ đang là ban ngày, ba mẹ Tưởng Hải Dương còn đang ở trước nhà, bọn họ muốn làm gì cũng không được.

"Vậy, phải làm sao giờ?" Lâm Đông Đông lo lắng nói, "Tớ cũng cứng...."

Tưởng Hải Dương từ lần đầu tiên mộng tinh đến giờ chưa lúc nào hưng phấn như thế này.

Cảm giác nóng bức tra tấn hắn đến khó chịu, mà Lâm Đông Đông cũng có phản ứng như hắn, khóe mắt hắn đỏ bừng dục vọng.

"Đông Đông ~" Tưởng Hải Dương thăm dò vói tay vào trong quần cậu, "Chúng ta sờ nhau đi, có được không?"

Không đợi Lâm Đông Đông trả lời, hắt đã nhanh chóng bắt được dương v*t cương cứng kia.

Lâm Đông Đông bị kích thích giật mình một cái, ngửa đầu kêu lên một tiếng, lại nhanh chóng bịt chặt miệng, đôi mắt đáng thương nhìn Tưởng Hải Dương lắc đầu.

Không được, chịu không nổi, quá kích thích! Bàn tay Tưởng Hải Dương lớn hơn rất nhiều so với tay cậu, ngón tay thon dài gắt gao nắm chặt Đông Đông nhỏ, trong phút chốc, cậu không phân biệt nổi nhiệt độ nóng hổi kia là của tay hắn hay là của cậu.

Trước kia cậu cũng từng tự mình sờ qua, nhưng chưa bao giờ có cảm giác như thế này, thoải mái đến mức da đầu cũng run rẩy! Sao tay Tưởng Hải Dương lại khác biết như vậy chứ!

Không thể được, nếu còn tiếp tục cậu sẽ không sẽ không kiềm chế được mất, lỡ như bị người nhà hắn phát hiện thì làm sao bây giờ?!

Nhưng Tưởng Hải Dương bắt đầu tuốt động lên xuống, Lâm Đông Đông sớm đã cứng đến chảy nước, dây đầy tay hắn.

"Đông Đông ~" Tưởng Hải Dương hôn lên môi Lâm Đông Đông một cái, vội vàng kéo tay cậu vào trong quần mình, "Cậu cũng sờ tôi đi, giúp tôi sờ một chút."

Lâm Đông Đông liều mạng lắc đầu, dùng sức tránh, còn định rút dương v*t mình khỏi tay hắn, nhỏ giọng nói: "Sẽ bị người nhà cậu thấy mất."

"Đừng lo, không có chuyện đó đâu." Tưởng Hải Dương xoa mạnh gậy th*t cậu, "Tôi đã khóa cửa rồi, không ai vào được đâu."

Lâm Đông Đông hai mắt đẫm nước, nhìn khắp phòng, chỉ có một cửa sổ gần giường, nhưng đã được kéo kín rèm, dường như không ai để ý tới.

Tưởng Hải Dương tiếp tục cầm lấy tay cậu nhét vào trong quần mình, "Sờ tôi đi, Đông Đông, tôi rất khó chịu."

"Nhưng mà..." Lâm Đông Đông cắn môi, không biết có nên tiếp tục "thử" chuyện này hay không.

Tưởng Hải Dương đã cứng như muốn nổ tung, có chút đau.

gậy th*t Lâm Đông Đông cầm trong tay cảm giác rất thích, dương v*t nhạt màu, bên ngoài mềm mịn.

Không thô dài như của hắn, xúc cảm cũng cực tốt.

Tưởng Hải Dương càng sờ càng thích, càng sờ càng khó nhịn.

"Mau sờ tôi đi." Tưởng Hải Dương nỉ non, dùng sức nhét tay cậu vào trong quần lót mình, giọng nói như đang dỗ con nít, " Đông Đông, Đông Bảo Nhi, sờ tôi đi, xin cậu đấy."

Lâm Đông Đông không chịu nổi hắn ghé sát tai mình khàn giọng nói chuyện như vậy, huống chi nãy giờ được hắn làm đến sảng khoái, cậu chẳng thể nghĩ gì được nữa.

Cậu kéo quần hắn, nắm lấy dương v*t đang cương cứng.

Hai người đều thở ra khoan khoái.

Tưởng Hải Dương sảng khoái, dục vọng cuối cùng cũng được thỏa mãn.

Tay Lâm Đông Đông mềm mại, bàn tay trắng nõn cầm lấy dục vọng của hắn, khiến cho hắt suýt chút mất kiểm soát.

Lâm Đông Đông nắm chặt dương v*t Tưởng Hải Dương chỉ cảm thấy cả người càng thêm kích thích.

Hai người đứng trong góc tối vuốt ve lẫn nhau, sự thân mật cùng cảm giác sung sướng khiến cho tâm sinh lý của cậu như được dung hòa, nhất thời đạt cao trào!

Lâm Đông Đông bắn, bắn đầy tay Tưởng Hải Dương.

Nhưng Tưởng Hải Dương cũng không rút tay ra mà tiếp tục vuốt ve, hắn nghiêng đầu liếm lên bờ môi cậu, thở dốc thúc giục: "Tiếp tục sờ, nhanh một chút, Đông Bảo Nhi, nhanh chút nữa, thật thoải mái."

Lâm Đông Đông đỏ mặt khẽ nhắm mắt, nhớ lại chút kinh nghiệm ít ỏi của mình, cố gắng giúp Tưởng Hải Dương tuốt.

Tính khí Tưởng Hải Dương lớn hơn của Lâm Đông Đông một vòng, mặc dù không quá dữ tợn, nhưng rất có triển vọng, tương lai chắc chắn không nhỏ!

Tiếng thở dốc trong phòng ngày càng nặng nề, Tưởng Hải Dương một tay xoa nắn dương v*t Lâm Đông Đông, tay kia ôm lấy thắt lưng cậu, triền miên hôn môi.

Cuối cùng, trong tiếng than đau của Lâm Đông Đông, hắn cắn lấy lưỡi cậu, gầm nhẹ bắn ra..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.