Edit: Cánh Cụt
Bởi vì lúc kết thúc với mối tình đầu rất khó coi, đối phương cũng đúng như anh nghĩ, không đến dây dưa nữa.
Anh có trộm theo dõi tài khoản trên mạng xã hội của đối phương, thấy mối tình đầu vẫn đi du học.
Một đoạn thời gian rất dài, trên mạng xã hội của mối tình đầu đều không post ảnh chụp của mình lên.
Đại khái qua 5 năm, mối tình đầu mới đăng ảnh.
Đó là do người khác chụp cho hắn, cũng có ảnh chụp bóng của hai người trên mặt đất.
Cuối cùng thì mối tình đầu…… Vẫn ở bên người khác.
Hôm thấy ảnh chụp đó, thụ không mở cửa hàng, ở nhà khóc lớn một hồi, xong bị bệnh mấy ngày.
Thậm chí bởi vậy mà bị đau dạ dày, đến nay vẫn không khá hơn.
Sau lại qua 5 năm, cuối cùng anh cũng có thể dần buông xuống.
Không giống người yêu cũ biến thái mà thường xuyên đi theo dõi mối tình đầu nữa.
Sau đó nữa, anh gặp được chàng trai trẻ.
Chàng trai trẻ có khuôn mặt tương tự mối tình đầu, nhưng tính cách lại hoàn toàn khác biệt.
Thụ thấy được từ trên người chàng trai trẻ bóng dáng của mối tình đầu, cũng thấy được bộ dáng chật vật khi trước của bản thân.
Giúp chàng trai trẻ, ngoại trừ vì lòng ái mộ ra, còn có rất nhiều tác dụng để di dời tình cảm.
Nếu năm đó cũng có một người giúp anh như vậy, trên thực tế cũng có một người như vậy muốn giúp anh.
Nhưng đã bị anh đẩy ra bằng cách xấu xí nhất.
Anh chưa bao giờ ngờ được rằng anh với mối tình đầu có thể gặp lại, nhất là bằng cách này.
Ngồi ở trên giường, thân thể vẫn còn cảm giác đau nhức sau một thời gian dài.
Ký ức đêm qua chậm rãi hiện lên trong đầu, anh say ở quán bar, hẳn là rượu người khác cho có vấn đề.
Anh đi lảo đảo trên đường muốn rời khỏi, lại bị người kia lôi kéo.
Lúc người kia muốn đưa anh ra khỏi quán bar thì bị ngăn cản.
Hiện giờ ngẫm lại, thế giới đúng là nhỏ, mà vận mệnh cũng chú định là vậy.
Lúc anh tách ra khỏi mối tình đầu, anh đang dây dưa cùng người đàn ông khác.
Lúc anh gặp lại mối tình đầu, anh vẫn dây dưa cùng đàn ông.
Ôm chăn, anh nhớ lại lúc đi vào khách sạn, anh bởi vì dược tính mà không biết liêm sỉ hôn lên cổ mối tình đầu.
Mối tình đầu bóp mặt anh hỏi, rằng có nhớ hắn là ai không?
Khi đó thụ còn tưởng rằng mình đang nằm mơ, nhưng anh có gọi tên của mối tình đầu.
Kuoon mặt của mối tình đầu, kể cả có qua nhiều năm, anh cũng sẽ không quên.
“Chử Thiện.”
Thời khắc gọi cái tên đó, mối tình đầu hôn anh, cho anh tất cả những gì anh muốn.
Sau khi mối tình đầu thấy anh tỉnh lại, cười ôn hòa, thay quần áo trước mặt thụ.
Cuối cùng đi vào mép giường, cầm lấy chìa khóa xe của mình cùng ví tiền: “Cậu tỉnh rồi.”
“Tôi có gọi bữa sáng của khách sạn cho cậu đấy, nhớ phải dùng.”
Sau khi nói xong, mối tình đầu cho đồ vào túi, hắn phải đi.
Thụ nắm lấy chăn, muốn đứng dậy, lại phải ngừng lại vì cơn đau mãnh liệt ở eo.
“Từ từ, Chử Thiện!”
Mối tình đầu dừng bước chân, cuối cùng thong thả mà xoay người: “Làm sao vậy? Còn có chuyện gì à?”
Hắn khách sáo như vậy, trông không giống người mà ngày hôm qua lúc trên giường hầu như muốn nuốt thụ vào trong bụng.
Thụ nhỏ giọng nói: “Anh định cứ đi như vậy à?”
Mối tình đầu dừng một chút, giống như nhớ tới chuyện gì, lấy ra danh thiếp từ trong túi.
Đó không phải phương thức liên hệ với anh, mà là tên của một người khác.
“Đây là phương thức liên hệ với thư kí của tôi, nếu cậu có gì không thoải mái, cần phải đi bệnh viện thì có thể gọi cậu ấy.”
Thụ nhìn tấm danh thiếp kia, đôi mắt đột nhiên hơi cay.
Nhưng anh không có tư cách gì để buồn trước mặt mối tình đầu.
Cho nên anh cười cười, lắc đầu nói: “Không cần đâu, tôi không có chỗ nào không thoải mái.”
Anh xốc chăn lên, gian nan mà nhặt quần áo trên mặt đất: “Tối hôm qua phải cảm ơn anh.”
Sau khi mặc xong quần áo, anh nói với mối tình đầu: “Bữa sáng thì không cần đâu, tôi còn phải về mở cửa hàng.”
Lấy ví tiền của mình từ trong túi, may là vì anh mở cửa hàng nên có thói quen mang theo tiền.
Lấy ra chút tiền mặt rải rác, không chắc chắn được phí của phòng này là bao nhiêu nên thụ chỉ cầm một số tiền đại khái, nhẹ giọng nói: “Đây là tiền phòng.”
Mối tình đầu đột ngột cười ra tiếng: “Lúc cậu vào phòng với những người khác cũng phải chia tiền à?”
Ngón tay thụ hơi cứng lại, không nói gì.
Mối tình đầu cũng không thật sự để ý, nói: “Cứ vậy đi, tôi đi trước.”