"Cô vẫn đừng nói thì hơn, tôi nghe quản lý nói cậu ta là trạng nguyên tỉnh năm nay đấy, bộ dạng trông cũng đẹp trai, điên một chút cũng là điều khó tránh khỏi thôi mà."
Nguyễn Thầm đi tới quầy bar, quản lý đang sai người mang rượu nước tới phòng bao của mấy người Chu Từ Thâm, cậu đi tới nói:
"Để tôi mang cho."
Một đồng nghiệp khác vừa khéo đúng lúc đau bụng, liền đưa đồ cho cậu: "Tiểu Thầm, tôi nghe nói hôm nay tâm trạng của Chu tổng không tốt, cậu chú ý chút nhé, cứ đưa thẳng rượu vào rồi ra ngoài là được."
"Biết rồi."
Lúc Nguyễn Thầm đẩy cửa phòng bao ra, Thư Tư Vi đang ngồi bên cạnh Chu Từ Thâm, đang muốn dựa lên người anh.
Nguyễn Thầm cạch một tiếng đặt rượu lên bàn, giọng nói cứng rắn: "Rượu các vị gọi đến rồi."
Thư Tư Vi bị cậu dọa nhảy dựng, động tác nhỏ cũng dừng lại.
Từ sau lần trước, Thư Tư Vi vẫn luôn không gặp lại Chu Từ Thâm, hôm nay không dễ dàng gì mới nghe nói anh tới Hoàng Hôn, liền vội vàng chạy qua đây. Đến bây giờ cô ta vẫn không rõ ý của Chu Từ Thâm là gì, rõ ràng trước đó anh cho cô ta cơ hội, để cô ta có thể xuất hiện bên cạnh anh, nhưng cũng vẻn vẹn chỉ là đứng bên cạnh anh mà thôi, không có chút phát triển gì thêm.
Chuyện giả mang thai lần trước bị lật tẩy, Thư Tư Vi vốn cho rằng Chu Từ Thâm sẽ rất tức giận, nhưng anh chỉ cảnh cáo cô ta mấy câu, vẫn tiếp tục cung cấp tài nguyên cho cô ta như thường lệ, chứng minh cô ta vẫn còn có cơ hội.
Bây giờ bên ngoài đều đang chê cười cô ta, nói cô ta chỉ là đối tượng hứng thú nhất thời của Chu Từ Thâm mà thôi, không đủ tư cách bò lên giường anh, cho nên hôm nay cô ta nhất định phải có chút thu hoạch mới được.
Sau khi bị Nguyễn Thầm dọa một trận, cô ta cũng kìm chế nóng nảy, không nổi giận, chỉ ôn nhu nói với Chu Từ Thâm:
"Chu Tổng, hình như anh có chút say rồi, hay là em đưa anh về nhé... Á!!"
Thư Tư Vi bị rượu trong cốc đổ lên đầy người, cô ta nhảy dựng lên: "Cậu làm cái gì vậy?" Nguyễn Thầm vẻ mặt không thay đổi, chỉ cầm cốc rượu đổ trên bàn lên: "Thật ngại quá, trượt tay thôi."
Thư Tư Vi thấy nam sinh phục vụ trước mặt khá đẹp trai, một bụng tức cũng không thể phát ra được, lúc đang định tới toilet, Giang Yến ngồi một bên xem náo nhiệt không ngại lớn chuyện đột nhiên lên tiếng:
"Người trẻ tuổi nóng tính như vậy làm gì, tôi vừa nhìn thấy cả rồi đấy."
"Ừ, tôi chính là cố ý đấy."
Lần này, không chỉ là Thư Tư Vi nổi cơn tam bành, đến ngay cả Giang Yến cũng khẽ nâng mắt, nhìn cậu một cái.
Thư Tư Vi mắng to: "Cậu có bệnh à, tôi chêu trọc gì cậu sao?"
"Ai quy định cô nhất định phải trêu chọc tôi, tôi mới có thể tìm cô gây chuyện?"
"Cậu...."
Thư Tư Vi nhất thời bị cậu chọc tức đến nói không ra lời, vẻ mặt hết xanh lại đỏ.
Đúng lúc này, quản lý nghe thấy động tĩnh đi vào, thấy thế liền vội vàng đi tới nhận lỗi: "Chu tổng, cô Thư, thực sự xin lỗi, đây là nhân viên parttime mới đến của chúng tôi, không hiểu quy tắc nên mạo phạm tới mấy vị rồi."
"Không hiểu quy tắc? Anh xem dáng vẻ kia của cậu ta là không hiểu quy tắc sao? Vừa chính miệng cậu ta nói, cậu ta chính là cố ý, nếu hôm nay anh không cho tôi một cách nói, chuyện này không xong đâu!"
"Xin lỗi xin lỗi, cô Thư, đây quả thực là vấn đề của chúng tôi."
Quản lý vừa nói xin lỗi vừa lôi kéo Nguyễn Thầm: "Tiểu Nguyễn à, mau, mau nhận lỗi với cô Thư."
Nguyễn Thầm không nói, đứng ở bên đó không nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha.
Chu Từ Thâm đứng dậy, cũng không định xử lý chuyện này, thản nhiên nói với Giang Yến: "Tôi đi trước đây."