Nhìn khuôn mặt ấm ức của Dạ Tiểu Thi Thi ngồi bên cạnh, cậu bé Hoa Nhiên cũng không vì vậy mà thoả hiệp với cô bé. Ai bảo mấy hôm trước khi ăn kem Dạ Tiểu Thi Thi đã bị đau bụng một lần rồi. Sau đó bác sĩ khám cho, rồi bảo sau này hạn chế ăn đồ lạnh và đồ cay nóng.
" Em chỉ ăn một chút thôi mà, anh Hoa Nhiên. "
Dạ Tiểu Thi Thi bắt đầu giở trò làm nũng ra, bình thường ở nhà khi cô bé như vậy thì baba Dạ Khâm của cô bé sẽ đáp ứng cô bé ngay. Nhưng cô bé nhà họ Dạ lại quên mất một điều rằng đây không phải là baba của cô bé mà đây chính hiệu là một ông cụ non, quan tâm và để tâm đến cô bé rất nhiều.
Hoa Nhiên nhìn thấy đôi mắt chứa đầu mong muốn được ăn đồ cay kia của Dạ Tiểu Thi Thi thì xém nữa đã đồng ý. Nhưng vì sức khỏe của cô bé mà không thể đồng ý được, nhớ lần đó chú Dạ Khâm đã bảo với nhà cậu bé rằng nếu con gái Dạ Tiểu Thi Thi của anh mà có vấn đề gì nữa là anh sẽ đến nhà họ Hoa đón con gái bảo bối của anh về. Nên là nhất quyết là không được.
" Không được. Anh không muốn nhìn thấy em bị vào bệnh viện lần nữa "
" Nhưng em muốn ăn mà. Sao anh không cho cơ chứ."
" Vậy em có muốn ăn xong rồi bị đau bụng như lần trước mà phải bị tiêm chích không?"
Nghe thấy Hoa Nhiên nói vậy khuôn mặt đang muốn khóc đòi ăn của Dạ Tiểu Thi Thi đột nhiên im hẳn. Vì ăn mà để bị đau và bị tiêm thì thôi nha. Cô bé không muốn bị vậy đâu. Nhìn thấy cái kim tiêm vừa bé vừa nhọn chọc vào đã đau như vậy nên là không ăn vẫn tốt hơn.
Dằn lòng xuống, cô bé im lặng đáp
" Vâng ạ. Em không ăn nữa là được mà. Thi Thi không muốn bị tiêm đau đâu "
Thấy thế Hoa Nhiên cũng không nói gì cô bé Dạ nữa, cậu bé gắp vào bát Dạ Tiểu Thi Thi một miếng đậu phụ mồi thịt băm. Cô bé lại vui vẻ thưởng thức chúng.
Và thế là trận chiến trên bàn ăn đến đây là kết thúc. Hai vợ chồng Hoa Sơn ngồi đối diện nhìn hai đứa nhỏ thì chẳng biết làm gì khác ngoài cười.
____________________________________________________
Và vài ngày sau đó ngày nào sau khi Hoa Nhiên và Dạ Tiểu Thi Thi cùng nhau đi học về cậu bé Hoa Nhiên đều đi sang phòng của cô bé Dạ Tiểu Thi Thi ở nhà của cậu để chỉ bài tập cho cô bé.
" Anh Hoa Nhiên sắp tới lớp em có tổ chức chuyến đi dã ngoại tại công viên. Em có đăng kí tham gia rồi đấy "
Động tác viết bài của Hoa Nhiên dừng lại quay sang nhìn cô bé, đập vài mắt cậu là khuôn mặt đầu vẻ mong chờ vì được đi chơi của Dạ Tiểu Thi Thi.
" Đi nhớ chú ý an toàn "
" Vâng ạ "
Kết thúc chuyến đi ngày hôm đó, Dạ Tiểu Thi Thi rất là vui vẻ thích thú kể lại cho Hoa Nhiên nghe. Nhưng khi vô tình cậu bé cúi xuống nhặt bút thì thấy vết bầm và vệt máu đã khô trên đầu gối của cô bé. Lúc nãy do ống quần che mất nên là cậu bé không nhìn thấy nhưng bây giờ ống quần bị co lên, nên là dĩ nhiên sẽ không còn gì che nữa.
Mày cậu bé cau lại, tóm cô dắt về phía giường ngồi. Đi lấy khăn bọc đá chườm cho cô bé. Dạ Tiểu Thi Thi vì ăn đau mà muốn khóc đến nơi.
" Đây là bị làm sao "
Giọng nói không nén được tức giận nhưng do còn trẻ con nên không tạo ra cảm giác dọa người lắm của Hoa Nhiên vang lên.
Dạ Tiểu Thi Thi ngồi đó cũng thành thành thật thật khai báo rõ ràng là do đi đứng không cẩn thận bị bạn đằng sau vướng vào lên cả hai cùng bị ngã xuống nền. Rồi lại kể lúc đó đau như thế nào,....