Tình Yêu Hoàn Mỹ Của Vợ Và Tổng Giám Đốc Hắc Mã

Chương 9-10




Quyển 1 – Chương 9: Công chúa & hoàng tử

Giản Nhụy Ái mở to đôi mắt mờ mịch, cô si ngốc nhìn người đàn ông đang ôm chặt mình vào lòng, anh thật cao lớn! Ngẩng đầu lên nhìn anh, thế nhưng lại thấy một người đàn ông với gương mặt lạnh lẽo, nhưng tại sao hoạt cảnh này lại giống như hoàng tử đang ra tay cứu công chúa Bạch Tuyết như thế, giọng nói của hoàng tử như ý trời, trầm trầm nhưng dồi dào cảm xúc.

Tròng mắt Đơn Triết Hạo cố chống lại ánh mắt mê ly quyến rũ của cô, đôi mắt anh vẽ ra một tầng tình cảm cao chót vót, chuyện đêm đó, giống như một bộ phim truyền hình đang phát lại.

Anh trừng mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, khẽ nâng cằm của cô lên, cúi đầu ngậm lấy đôi môi mền mại mà bao đêm qua anh đều nhớ nhung, thu hết tất cả mật ngọt vào miệng.

“Ừ. . . . . .” Giản Nhụy Ái nhắm mắt lại, cồn rượu chầm chậm phát ra tác dụng, giật mình một cái, thân thể Giản Nhụy Ái trở nên cương cứng, không dám nhúc nhích, một cảm giác mất hồn xông vào não, dường như anh đang nuốt lấy cằm cô.

Đơn Triết Hạo nắm chặt cằm của cô, vốn chẳng bao giờ nghĩ đến hai chữ ‘tương tư’, nụ hôn càng lúc càng sâu, càng hôn càng nghiện, những hộ vệ bên thức thời lùi ra ngoài.

Đầu lưỡi tinh xảo của anh nhất thời khuấy động khoang miệng của cô, khẽ liếm cằm của cô, khiến cả người cô khẽ run rẩy, cô gái này luôn khiến anh trở nên nhảy cảm như thế, loại nhảy cảm này làm cho anh trở nên điên cuồng.

Đơn Triết Hạo buông lỏng Giản Nhụy Ái ra, Giản Nhụy Ái chìm trong hỗn loạn, ánh mắt mê mang không có bất kỳ mục tiêu nào, thân thể tựa sát vào lồng ngực Đơn Triết Hạo, hơi thở cô trở nên yếu đuối, gương mặt ửng hồng, nhìn dáng dấp của cô hiện tại rất giống như bị người ta chà đạp không ngừng.

Anh nhìn chằm chằm Giản Nhụy Ái, thấy bộ quần áo quê mùa của cô, quần jean đơn giản cùng áo ngắn tay, tóc kẹp thật cao, đơn thuần nhưng rất đáng yêu, những cô gái ở bên ngoài đều trang điểm một lớp đậm, đứng bên cạnh cô sẽ là hai người tương phản.

Hơn nữa khuôn mặt cô đang đỏ ửng, đôi môi mềm mại, cơ thể trắng như tuyết, coi như chân tay có hơi ngắn, cũng không cản trở vẻ dụ hoặc của cô.

Đơn Triết Hạo không nhẫn nại hy vọng cô sẽ chủ động, chỉ cảm thấy máu nóng toàn thân đang tràn lên đỉnh đầu, anh điên cuồng muốn có trọn thân thể của Giản Nhụy Ái

Đôi mắt Giản Nhụy Ái trừng lớn, vừa trải qua khoảnh khắc sống trong câu chuyện tình yêu Young and Dangerous, còn có cái hôn vừa rồi, cô vô lực phản kháng, thân thể như bay lên trời, ánh mắt mê ly nhìn người đàn ông đang ôm mình.

Cô biết anh muốn làm cái gì? Nhưng đôi tay vừa chạm vào lồng ngực nóng bỏng của anh, chẳng thể nào từ chối được, cứ như bị cuốn vào vòng xoáy của anh.

Đơn Triết Hạo ôm cô đặt lên giường, hình ảnh điên cuồng ngày đó, rõ mồn một trước mắt anh, anh vuốt ve gương mặt của cô, hô hấp của cô giống như sợi lông vũ êm ái.

Trên người cô có mùi rượu nhàn nhạt cùng mùi sữa tươi, không làm cho người ta cảm thấy ghê tởm, mà còn mang đến một cảm xúc ngọt ngào

Anh cúi người, hôn nhẹ lên mặt cô, thưởng thức bộ ngực vươn cao của cô.

“Không… đừng. . . . . . Buông tôi ra.” Giản Nhụy Ái giãy giụa khi anh đang đi xuống dưới, lần đầu tiên đi nhầm gian phòng nên thất thân, còn hôm nay nên giải thích thế nào?

Cô không thể ở chỗ này, tiếp tục trầm luân với người đàn ông kia, cô đã cố gắng hết sức nhưng cũng không thể đẩy anh ra khỏi cơ thể cô, cồn rượu ngấm vào, hơi thở trở nên nặng nề.

Đơn Triết Hạo cảm giác thân thể xôn xao, không quản được Giản Nhụy Ái muốn hay không muốn chuyện này.

Cô càng cố đẩy anh ra, anh càng muốn chiếm tiện nghi của cô, trong từ điển của anh chỉ cần anh muốn ai đó thì sẽ không màn đến chuyện người đó có phản đối hay không.

Trên người Giản Nhụy Ái tựa như có một cỗ ma lực, đem tâm anh thiêu đốt, môi của cô vô cùng mềm mại, ướt át, cúi người hôn, liền cảm thấy thích thú.

Bàn tay to lớn chạm vào da thịt mềm mại, văn vê nhè nhẹ, sau đó không ngừng ma sát, khiến cơ thể Giản Nhụy Ái run rẩy.

Hôn không thể giải quyết được nhu cầu của anh, cần một tầng bổ khuyết nữa mới có thể lấp đầy nhu cầu của anh.

Anh điên cuồng muốn đem cô cắn nuốt, anh cởi hết quần áo trên người cô xuống, mấy giây sau, cả hai người đều chẳng còn bất cứ che chắn gì.

Giản Nhụy Ái tham món lợi nhỏ, hơi thở nóng rực căn bản không có cách ngăn cản anh, cô chỉ có thể điên cuồng muốn anh.

Cái loại điên cuồng chiếm đoạt mãnh liệt, trên người kích thích và đau đớn, cái trán Giản Nhụy Ái rỉ đầy mồ hôi, thân thể rên lên một tiếng, trong nháy mắt ấy mặt cô đã ửng hồng. Cô chưa bao giờ phát ra âm thanh thô tục như thế, nên nó làm cô ngượng ngùng.

“Nói cho tôi biết, em tên gì?” Đơn Triết Hạo dùng sức ôm chặt cô, gặm cắn da thịt tinh tế của cô.

Giản Nhụy Ái bị dục vọng lấp đầy, cô không dám nói lời nào, sợ mình há mồm ra, sẽ phát ra âm thanh kỳ quái như vừa rồi.

Đơn Triết Hạo khinh thường trừng mắt nhìn cô, hôn môi cô, dọc đường đi xuống, bàn tay vuốt ve động mật rậm rạp của cô, đùa bỡn trên hai cánh hoa của cô, loại cảm giác ướt át đó, khiến anh chẳng thể kìm nén nổi.

Thân thể Giản Nhụy Ái khẽ run rẩy, cửa mình bị người kia đùa bỡn như thế, trong lòng ngượng ngùng chỉ muốn chết cho xong, nội tâm có cảm giác trống rỗng, muốn để cho người ta hung hăng lấp đầy.

Cô không khống chế được tâm tình của mình, phát ra một tiếng “ukm….”, giọng nói yếu ớt: “Tôi. . . . . . Tôi tên Giản Nhụy Ái.”

‘Giản Nhụy Ái’ trong lòng Đơn Triết Hạo thoáng qua ba chữ này, ngoài miệng lộ ra nụ cười hả hê.

Anh nâng vật tưởng trưng cho phái nam lên, đi vào cái nơi nóng rực của cô, bao quanh khít khao rồi lại đi ra, không tiết chế như thể cố lấy mạng người. . . . . .

Một mảnh kiều diễm. . . . . ..

Quyển 1 – Chương 10: Làm người phụ nữ của tôi

Hôm sau, đầu Giản Nhụy Ái đau như búa bổ, xương cốt cả người tựa như bị ai đó đánh, đau đớn vô cùng, giống như chỉ cần động một cái, sẽ bể thành trăm mảnh.

Tất cả những chuyện ngày hôm qua rõ mồn trước mắt cô, cô lần nữa thất thân sao, màng nhĩ như bị ai đó thét lớn vào, bật ngồi dậy, cố nén sự khó chịu của thân thể, nghiêng đầu quan sát khắp căn phòng, không thấy bóng dáng của Đơn Triết Hạo.

Trong phòng tắm bỗng dưng vang lên tiếng mở cửa, ngay sau đó liền thấy vóc dáng cao lớn uy mãnh, toàn thân phát ra hơi thở bá đạo cùng vẻ nam tính khó có được, cơ ngực cường tráng, cơ bụng sáu múi rõ ràng.

Giản Nhụy Ái mở trừng hai mắt, nuốt một ngụm nước bọt, mặt ửng hồng, vội vàng nghiêng đầu lại, lần đầu tiên cô nhìn thấy một người đàn ông chẳng thẹn thùng gì trên người chỉ quấn một cái khăn tắm mỏng chen nửa người dưới.

Thật lâu không thấy động tĩnh, lòng hiếu kỳ thắng sự ngượng ngùng, cô nghiêng đầu nhỏ qua, nhìn thấy anh đã mặc chỉnh tề, đang nhìn chằm chằm vào cô.

Ánh mắt nóng rực kia làm cho gương mặt Giản Nhụy Ái càng đỏ bừng.

Cô gái ngượng ngùng như thế, thật là làm cho đàn ông hết sức mê hoặc cái loại này vô cùng nguy hiểm có thể gây chết người, nếu như không phải là buổi sáng còn có một hội nghị quan trọng, anh nhất định sẽ không khống chế mà đoạt mạng cô ngay.

“Không nên dùng ánh mắt kia nhìn anh, nếu không anh cho là em mời gọi anh.”

Giản Nhụy Ái đưa ánh mắt mê mang nhìn Đơn Triết Hạo, hoàn toàn không hiểu anh đang nói gì?

Khóe miệng Đơn Triết Hạo phát ra một nụ cười, ngồi bên giường, thân thể không khỏi đưa về phía trước, trong lúc bất chợt tiếp xúc khoảng cách gần, khiến cô sợ hãi tự giác lùi lại phía sau.

“Thế nào? Nhiệt tình ngày hôm qua bay đi đâu hết rồi?” Anh vươn tay ra trước, đưa vào vòng qua đầu cô, giọng nói không dịu dàng cũng không nóng nảy.

Đơn Triết Hạo như vậy, Giản Nhụy Ái chỉ có thể giương mắt nhìn anh, trong lòng không ngừng lo lắng, lắc đầu, ý muốn hất sự khó chịu khi anh vuốt ve bàn tay mình ra.

“Em có biết hay không, hôm qua vì cứu em, anh đã tổn thất một vụ buôn bán vô cùng lớn, em nói xem anh nên làm gì đây?”

Đơn Triết Hạo nhìn vào đôi mắt vô tội của cô, đột nhiên muốn trêu chọc cô một chút, đối với anh mà nói vụ buôn bán kia có hay không cũng không quan trọng, căn bản cũng không quan tâm.

Nhưng trong giọng nói của anh đoán không ra sự thần bí ấy, khiến cho không khí giữa hai người càng thêm mỏng manh, tựa như chẳng hít thở thông.

“Đừng. . . . . . Không dậy nổi.” Giản Nhụy Ái che thân thể của mình lại, trong lời nói có sự lo lắng, nghĩ tới chuyện hôm qua cô hỏi “Tổn thất bao nhiêu tiền?”

Giản Nhụy Ái biết Đơn Triết Hạo vì cứu mình mà mất hết một hợp đồng buôn bán, cô thừa nhận là mình có lỗi, nếu đó là vấn đề tiền bạc, cô có thể đưa anh một chút, chắc chắn sẽ cố gắng giúp anh.

“Một tỷ.” Hai chữ nhảy ra khỏi môi mỏng của anh, nhẹ nhàng như điều bình thường, đối với Giản Nhụy Ái mà nói nó cao tựa đỉnh núi Thái Sơn.

Đơn Triết Hạo yên lặng cười trộm, không ngờ cô gái này giống như hổ nhỏ vậy, đây đâu chỉ là một đơn hàng buôn bán ngàn vạn mà thôi, căn bản không phải đơn giản.

Anh thấy sắc mặt cô gái nhỏ từ hồng chuyển thành trắng, xem nó như một cuộc vui, tương đối thú vị, nói tiếp: “Tổn thất một tỷ, em bồi thường đi!”

‘một tỷ’ mình làm nhân viên phục vụ, đừng bảo là một tỷ, coi như mười vạn cũng không có nổi, anh không phải đang lường gạt người chứ?

“Tôi không có nhiều tiền như thế.” Cô đưa tay cầm lấy quần áo của mình, nghiêm túc móc tiền từ trong ví ra.

Đơn Triết Hạo đưa ánh mắt thú vị nhìn cô, thấy cô nghiêm túc túi móc một sấp tờ hai mươi ngàn ra, đưa cho anh: “Tôi chỉ có chút tiền này, không có, một tỷ, anh dứt khoát giết tôi cho xong!”

Anh buồn cười nhận lấy tờ giấy hai mươi ngàn của cô, anh chưa bao giờ cầm tờ tiền như thế này, cần gì anh đều quẹt thẻ tín dụng: “Tiểu thư, hai mươi ngàn so với một tỷ chênh lệch bao nhiêu? Chẳng lẽ em không biết sao?”

“Tôi. . . . . . Tôi không có tiền, tôi cũng chẳng còn gì có thể bán, anh nói xem tôi phải làm thế nào đây?”

“Nếu không. . . . . . làm người phụ nữ của tôi đi.” Cá đã mắc câu, trong lòng anh vô cùng hả hê, nhưng không biểu hiện ra, chỉ tỏ ra vô cùng bất đắc dĩ.

“Không thể nào.” Coi như cô đã thất thân với anh hai lần, nhưng cô vẫn không muốn dùng thân để báo đáp.

Hơn nữa người làm ăn chính là người gian xảo, nhất định là thấy cô đơn thuần, muốn lường gạt cô, cô tuyệt đối không thể đồng ý.

“Được! Chỉ là cô sẽ phải trở lại tìm tôi.” Đơn Triết Hạo cầm lấy điện thoại di động bên cạnh cô, nhấn vài số, chuông điện thoại di động lập tức vang lên.

Giản Nhụy Ái thấy điện thoại anh sáng mấy cái, sau đó anh nén điện thoại cho cô: “Số di động của tôi, có chuyện nhớ tới tìm tôi.”

“Tiền, tôi sẽ nghĩ biện pháp, tôi không muốn làm người phụ nữ của anh.” cô hướng về bóng lưng của anh mà hầm hừ, nhưng tâm không có một chút khuyến khích, dù sao một tỷ đối với người bình thường mà nói là một số tiền lớn mà cả đời chưa chắc có được.

Anh lại khẳng định cô sẽ tới tìm anh, một câu nói như thể khẳng định trước tương lai, không hề mang ý khuyến khích hay dụ dỗ cô.

Giản Nhụy Ái cầm điện thoại di động lên, giật mình khi thời gian đã trễ như thế, những cuộc gọi nhỡ chất đầy trong máy, điện thoại biểu hiện sự lo lắng của Quyền Hàn và Trác Đan Tinh, cô biến mất cả đêm, có lẽ Quyền Hàn và Trác Đan Tinh rất sợ hãi.

Cô mặc mang chỉnh tề, cô vội vã gọi một chiếc taxi về nhà, xuống xe, nhìn thấy cửa quán Nhân Ái bị gãy, bàn ghế trong phòng cũng lộn xộn.

Cô khiếp sợ chạy vào, nhìn thấy ở một góc phòng là vẻ mặt âm trầm của Quyền Hàn, còn bên cạnh quầy phục vụ là Trác Đan Tinh đang khóc thầm.

Chuyện gì xảy ra thế? Sao bộ dạng của họ lại như vậy. Gì mà nhìn ghê gớm thế, cô quỳ gối bên cạnh Quyền Hàn:”Anh Quyền Hàn, xảy ra chuyện gì vậy?”

Quyền Hàn ngước mắt nhìn cô, trong mắt mang theo luống cuống và kinh ngạc: “Nhụy Ái, tối hôm qua em ở đâu vậy? Bọn anh tìm em cả đêm cũng không thấy em.”

“Thật xin lỗi. . . . . . em. . . . . . ngày hôm qua em đi nhầm phòng, căn phòng trống nên em ngủ quên luôn, em không sao cả, quán Nhân Ái xảy ra chuyện gì vậy?”

Giản Nhụy Ái không muốn lừa gạt Quyền Hàn, nhưng cô không còn cách nào khác, hiện tại tâm cô chỉ để trên quán Nhân Ái. Vì sao sau một đêm ngôi nhà Nhân Ái lại trở nên như thế.

Quán Nhân Ái là nhà của ba người bọn họ, họ ở nơi này sống nương tựa lẫn nhau, cô nhớ Quyền Hàn là người hiền lành, không có gây thù kết oán với ai, làm ăn đều rất lành mạnh kia mà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.