Tình Yêu, Hóa Ra Chỉ Vậy

Chương 4: Thẩm Đại Ngưng & Tô Y Lâm




Ở cửa thang máy Thẩm Đại Ngưng ngăn Tô Y Lâm lại, sau khi cô gọi to cái tên kia, cơ thể đối phương tựa hồ khựng lại một chút, chính là phản ứng này khiến Thẩm Đại Ngưng tin tưởng, đây là người cô muốn tìm. Thang máy chưa kịp mở ra, vì thế Tô Y Lâm chưa kịp trốn mất, Thẩm Đại Ngưng đi theo Tô Y Lâm vào nhà của cô ấy.

Trong thang máy, Thẩm Đại Ngưng không mở miệng nói gì, lúc trước Nhâm Y Lâm rời đi, nguyên nhân rất lớn là do mẹ của Nhâm Y Lâm. Cô cũng nghĩ tới, Nhâm Y Lâm rời khỏi đây, có lẽ chính là muốn rời khỏi chốn đau thương này, nhưng cô thật không ngờ, ngay cả cô, cũng là người mà Nhâm Y Lâm không muốn nhớ.

Thẩm Đại Ngưng vào nhà rồi bắt đầu đánh giá nơi này, căn nhà có một phòng khách, một phòng ngủ, một nhà vệ sinh, trang trí tinh tế, nhìn qua vừa độc đáo lại ấm áp, mà dường như Nhâm Y Lâm sửa soạn rất tốt, rất có không khí gia đình, hơn nữa chỗ nào cũng vô cùng sạch sẽ. Thế nhưng gian nhà như vậy làm Thẩm Đại Ngưng có chút chua xót, trước kia còn nhỏ Nhâm Y Lâm dường như chỉ biết làm nhà cửa biến thành một đống lộn xộn, mà cũng không rõ từ bao giờ, Nhâm Y Lâm trở thành một cô gái nhỏ như vậy, không chỉ có ngoại hình, ngay cả tính cách cũng vậy.

“Nhâm Y Lâm…” Cô nhìn cô gái cách đó không xa.

“Đừng gọi tớ như vậy, Nhâm Y Lâm sao, đã chết rồi.” Tô Y Lâm cười cười, “Hiện tại tớ họ Tô, gọi tớ là Tô Y Lâm… Cậu muốn uống nước không?” Nói xong cô cầm cốc đi đến chỗ bình nước.

Thẩm Đại Ngưng đi theo, đứng bên cạnh Tô Y Lâm, “Cậu không cần họ cũ của cậu, vì thế ngay cả bạn cũ cũng không cần?”

Cô nói rất nhẹ, lại làm cơ thể Tô Y Lâm đang rót nước run lên một cái, nước trong cốc đã gần đổ ra ngoài, lúc này Tô Y Lâm mới phục hồi lại tinh thần, đưa cốc nước cho Thẩm Đại Ngưng.

Thẩm Đại Ngưng không nhận cốc nước, “Bất kể cậu là Nhâm Y Lâm hay là Tô Y Lâm, tớ chỉ biết, cậu là người bạn chơi đùa với tớ từ ngày còn rất nhỏ. Biết chúng ta lần đầu tiên chơi với nhau, tớ làm một người bạn khác khóc, cậu sợ tớ bị phạt, vì thế cậu chủ động nhận là mình làm người bạn đó khóc…”

Tự nhiên Thẩm Đại Ngưng cũng lý giải được vì sao cô ấy đổi họ, bởi vì mẹ của cô ấy họ Tô, sau khi mẹ qua đời, cô nhất định rất khó chịu, mới có thể rời khỏi thành phố này.

Nghe được lời của Thẩm Đại Ngưng, Tô Y Lâm vô thức nở nụ cười, chỉ là nụ cười có chút thê lương. Tất nhiên cô vẫn còn nhớ chuyện mà Thẩm Đại Ngưng nói, lúc đó cô thật ngốc nghếch, nghĩ đến việc Thẩm Đại Ngưng trêu bạn nhỏ kia sẽ bị bố mẹ mắng, mà mẹ cô luôn yêu thương cô, gặp chuyện như vậy chỉ trách cô một chút mà thôi, lại không biết rằng, ông bà Thẩm nổi tiếng là yêu con như mạng, Thẩm Đại Ngưng làm người khác khóc, hai ông bà sẽ chỉ cảm thấy không ưa đứa trẻ đó, thậm chí còn lo lắng con gái mình có bị đau hay không, sao có thể trách cứ chứ.

Tô Y Lâm gật gật đầu, bảo Thẩm Đại Ngưng ngồi xuống, mà cốc nước cô đang cầm trên tay, tự cô nhấp trên môi.

“Tớ chỉ là… có chút không quen.” Tô Y Lâm đặt cốc nước trên bàn, bàn trà được lau chùi thật sự sạch sẽ, lập tức xuất hiện chiếc bóng đổ ngược của cốc nước.

Thẩm Đại Ngưng không so đo điều này, “Cậu trở nên cần mẫn như vậy, tớ cũng thấy không quen.”

Khóe môi Tô Y Lâm hơi giương lên, nếu cô nói cô biến thành như vậy đều là do bắt buộc, có phải có chút giả dối hay không? Sau khi cô rời đi, lúc đầu phải đi thuê nhà, mỗi lần kiểm tra, sẽ bị chủ nhà lấy cớ nhà không sạch sẽ cắt xén không ít tiền, lúc đầu cô không có cảm giác gì, về sau, cô vốn chờ món tiền thế chấp kia sống qua ngày, những vấn đề của căn nhà cũng là bị khách thuê trước mặc kệ, nhưng cô không quét dọn sạch sẽ, chủ nhà không cho lấy lại tiền đặt cọc, hơn nữa còn lớn tiếng sỉ nhục cô, ngày đó cô không ngừng quét dọn nhà ở, thậm chí còn quỳ trên mặt đất dùng khăn chùi kĩ từng chút từng chút một, cuối cùng cô mệt mỏi chẳng còn chút sức lực, mới cầm lấy được tiền đặt cọc từ chủ nhà khinh người kia. Cô vĩnh viễn nhớ kĩ bộ dạng cao cao tại thượng của người chủ nhà đó, coi tiền thế chấp của cô như là ban ân cho, từ đó về sau, dường như cô luôn mặc định, biết không phải là nhà của mình, vì thế mỗi chỗ ở đều giữ sạch sẽ, mỗi một chỗ ở đều sắp xếp ngăn nắp gọn gàng.

Thẩm Đại Ngưng đánh giá, nhà ở khu vực này, tiền thuê ít nhất cũng hai nghìn, vậy cho thấy cuộc sống của Tô Y Lâm cũng không tồi, “Rời khỏi đây rồi sau đó thế nào?”

“Cũng được!” Tô Y Lâm đứng lên, “Cậu có đói bụng không, tớ đi nấu cơm cho cậu.”

Vốn Thẩm Đại Ngưng còn muốn hỏi cô khi nào thì học nấu ăn, nhưng hỏi ra sẽ có cảm giác hai người hiện giờ trở nên càng xa lạ, vì thế gật đầu, không hỏi thêm điều gì, bất luận Tô Y Lâm hiện tại như thế nào, nhất định ngày trước lúc rời đi đã chịu không ít khổ cực. Mà trước khi tiến vào bếp, Tô Y Lâm nhìn thoáng qua hai bàn tay của Thẩm Đại Ngưng, tựa hồ trong lòng có chút vui mừng, mười ngón tay của Thẩm Đại Ngưng vẫn đẹp như vậy, móng tay được trang trí giống như những tác phẩm nghệ thuật, bản thân cô gặp biến cố, lại vẫn có thể nhìn thấy Thẩm Đại Ngưng sống tốt như vậy, trong lòng mơ hồ có chút vui sướng, trước kia cô không tin hạnh phúc của người khác có thể làm mình trở nên vui vẻ, hiện giờ coi như thật sự tin tưởng.

Tô Y Lâm ở phòng bếp rửa rau thái đồ ăn, hiện giờ cô có thể làm những công việc này vừa nhanh lại vừa tốt, một người sinh hoạt cũng phải gọn gàng ngăn nắp. Cô không muốn nhớ lại cuộc sống trước kia của mình, cũng cho rằng không cần, cô một mình ngồi trên xe rời đi, trên người căn bản không có nhiều tiền, mới vừa xuống xe ở một thành phố khác, đã bị đưa tới một tổ chức. Tổ chức đó có rất nhiều người, cô vốn vừa khóc vừa ầm ĩ, cô bị sắp đặt cho ngồi trên một chiếc ghế nhỏ, một người đàn ông cơ thể cường tráng cởi giày ném về phía cô, chân cô trực tiếp bị nện khó mà cử động. Trước tiên những người đó lục lọi tất cả tiền trên người cô, tiếp đến là bắt cô gọi điện thoại cho người nhà đòi tiền, cô đành phải nói là cô không có nhà, tại thời điểm ấy, cô thực sự không có nhà. Sau đó cô cùng một vài người không quen biết khác bị bắt ngồi trên một loại dãy ghế nhỏ, người có chuyên môn chịu trách nhiệm giảng giải, nói một nhóm người làm công việc này có thể kiếm được biết bao nhiêu tiền, không bao lâu có thể mua xe mua nhà, chỉ cần cố gắng, nhất định có thể sống một cuộc sống sung túc giàu sang. Cô khi đó, quả thực tuyệt vọng, cho dù ra khỏi cửa, cũng là có người túm lại, muốn trốn cũng trốn không thoát, buổi tối lúc đi ngủ trong phòng tất cả đều là người, mà cô bị bắt ngủ ở tận trong cùng.

Mãi cho đến một ngày, không biết là ai trốn thoát ra ngoài, những người đó tính cảnh giác rất cao, vừa thấy thiếu người, liền lập tức mang theo người rời đi, cô sống chết không chịu đi, vừa khóc vừa kêu la ầm ĩ, những người đó vẫn kéo tay cô, tay cô bị kéo chảy máu, nhưng cô vẫn không đi, những người đó không có cách nào, mới không lôi cô nữa, trực tiếp bỏ chạy. Cảnh sát đến, cô lập tức ôm người cảnh sát kia mà khóc, chưa bao giờ cô cảm thấy chú cảnh sát ấm áp đến vậy, cảnh sát không lấy được tin tức gì từ cô, muốn đưa cô về nhà, cô không chịu, nói cô không có nhà, một nữ cảnh sát rất tốt bụng đưa cô về nhà, còn giúp cô tìm việc làm.

Quãng thời gian đó, đối với Tô Y Lâm mà nói, quả thực chính là cơn ác mộng.

Mà cô tìm được việc làm, chồng của bà chủ không ngừng quấy rối cô, bị bà chủ phát hiện, người đàn ông kia trực tiếp nói là cô quyến rũ ông ta, bà chủ không ngừng chửi rủa cô, nói cô còn nhỏ tuổi học gì không học lại học câu dẫn đàn ông, nói bà ta tốt bụng thu nhận giúp đỡ cô mà cô lại làm ra chuyện ghê tởm như vậy…

Cô trăn trở tìm việc, tiếp tục bận rộn vì cuộc sống, có lẽ là bắt đầu từ khi đó, cô đột nhiên cảm thấy được, chuyện tình cảm ngược tâm trên thế gian này, sao có thể so sánh được với sự nghiệt ngã của cuộc sống?

Không biết Thẩm Đại Ngưng đã vào bếp từ khi nào, thấy Tô Y Lâm thái thức ăn, cảm thấy rất thú vị, “Cậu dạy tớ thái đi!”

Tô Y Lâm cự tuyệt: “Nếu cảm thấy chán, vậy ở một bên nhìn là được rồi, nếu bị cắt vào tay thì không hay lắm đâu.”

Thẩm Đại Ngưng nhún vai, không tiếp tục bắt ép nữa, cô cảm thấy có hứng thú với việc chưa từng làm này, vì thế đứng bên cạnh xem Tô Y Lâm xào rau, động tác của Tô Y Lâm vô cùng thành thạo.

“Hiện tại nhìn qua có vài phần cảm giác một người vợ ngoan mẹ hiền.” Thẩm Đại Ngưng gật gù đánh giá.

Nghe được lời này, Tô Y Lâm cũng chỉ cười cười. Bởi vì nhớ lại ngày xưa, khi đó Tô Y Lâm mở mồm ra chính là – tớ phải trở thành một người vợ ngoan mẹ hiền.

Câu cửa miệng kia, kì thực còn phải có một vế trước, cô phải trở thành vợ của Giang Thanh Dịch, làm một người vợ ngoan mẹ hiền.

Vẫn còn trẻ, mới có thể cảm thấy vì chuyện tình cảm làm bất cứ điều gì cũng đáng giá như vậy. Tô Y Lâm cảm thấy rất kì quái, cô không rõ tại sao hiện tại cô chẳng còn hình dung ra được bộ dạng mình đi theo Giang Thanh Dịch ngày xưa là như thế nào nữa.

Thẩm Đại Ngưng nhìn bạn tốt, không biết vì sao cô ấy trở nên thất thần, “Sau khi trở về, cậu không liên lạc với ai à?”

“Ở đây, còn có người cần tớ liên lạc sao?” Âm thanh cười của Tô Y Lâm có chứa vài phần miễn cưỡng.

“Cũng gồm cả tớ?” Thẩm Đại Ngưng nâng mày.

Lúc này nụ cười gượng của Tô Y Lâm hoàn toàn biến mất, cô thực sự nở nụ cười, tay sở sờ đầu của Thẩm Đại Ngưng, “Cậu là ngoại lệ, chỉ là tớ không biết nên lấy tư cách nào xuất hiện trước mặt cậu, không biết nên lấy tâm tư gì đối mặt với cậu, huống chi lúc trước tớ rời đi như vậy… Tớ chỉ là…”

“Được rồi, tớ tha thứ cho cậu.” Thẩm Đại Ngưng mang bộ dạng đại nhân đại lượng.

Sau vài năm, hai người bạn tốt nhiều năm còn có thể ngồi ăn cơm cùng nhau như vậy, trong lòng Thẩm Đại Ngưng ngập tràn cảm động, mà Tô Y Lâm cũng có chút xúc động. Hai người quen nhau từ khi còn rất nhỏ, mẹ của Thẩm Đại Ngưng và mẹ của Tô Y Lâm là bạn chơi bài, hai người đều vô cùng thích chơi mạt chược, luôn hẹn nhau cùng đánh bài, trong lúc hai bà mẹ chơi mạt chược, Thẩm Đại Ngưng chơi cùng Tô Y Lâm. Bố mẹ Thẩm Đại Ngưng vẫn yêu thương cô quá mức, trước đó căn bản không cho ai đến gần cô, bởi vậy khi đó cô chỉ có Tô Y Lâm là bạn tốt, mà Thẩm Đại Ngưng cũng thích đi chơi với Tô Y Lâm, lúc Tô Y Lâm rảnh rỗi, cũng sẽ đến Thẩm gia chơi đùa với Thẩm Đại Ngưng.

Tình cảm tích lũy nhiều năm như vậy, làm cảm giác xa lạ này chậm rãi nhạt nhòa.

Hôm nay số lần Tô Y Lâm thật sự nở nụ cười nhiều hơn mấy năm nay gộp lại, cô không ngừng gắp thức ăn cho Thẩm Đại Ngưng, Thẩm Đại Ngưng cũng rất nể tình ăn, còn không ngừng khen tay nghề của Tô Y Lâm rất tốt.

“Hiện tại cậu sống cũng không tệ lắm?” Tất nhiên Tô Y Lâm có chú ý đến cuộc sống của Thẩm Đại Ngưng, chính là qua báo chí, biết phim của Thẩm Đại Ngưng lượng vé bán được rất nhiều, cô cũng đã từng một mình đi xem phim của diễn viên Thẩm Đại Ngưng, ngồi trong rạp xem phim bạn tốt của mình đóng, không hiểu vì sao, trong lòng cô mơ hồ có một sự tự hào, thậm chí cô còn muốn lớn tiếng tuyên bố cho tất cả mọi người biết, nữ diễn viên trên màn hình này chính là bạn tốt nhất của cô, “Tớ biết cậu đã kết hôn.”

Thẩm Đại Ngưng nuốt miếng cơm trong miệng xuống, mới bình tĩnh tiếp nhận rồi nói: “Cũng đã ly hôn.”

“Tại sao lại như vậy?” Tô Y Lâm rất kinh ngạc, báo chí còn từng nhắc tới việc Thẩm Đại Ngưng sinh ra một tiểu công chúa, khoảng thời gian nghe tin Thẩm Đại Ngưng dự tính ngày sinh, Tô Y Lâm còn lo lắng cả ngày, hy vọng đừng có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, vì Thẩm Đại Ngưng, lúc đó mỗi ngày cô đều chú ý đến tin tức giải trí, còn tìm hiểu toàn bộ chuyện của Chu gia một lần, “Có phải do anh ta đối xử không tốt với cậu hay không?”

Thấy cô nghiêm túc và chăm chú như thế, Thẩm Đại Ngưng cũng thay đổi sắc mặt, “Đừng suy nghĩ nhiều, bọn tớ là thỏa thuận ly hôn, không có gì đúng hay sai, chịu không nổi nữa, tự nhiên liền ly hôn.”

Thẩm Đại Ngưng miêu tả quá mức nhẹ nhàng bâng quơ, làm người ta tìm không ra chỗ nào là giả, điều này làm Tô Y Lâm thoáng yên tâm, ít nhất chuyện ly hôn không khiến Thẩm Đại Ngưng chịu đả kích, lại cũng nói, Tô Y Lâm thật sự chưa nhìn thấy Thẩm Đại Ngưng bị người khác ảnh hưởng bao giờ, cái loại ảnh hưởng là rời khỏi ai sẽ đau khổ đến chết đi sống lại, Thẩm Đại Ngưng sẽ không, vĩnh viễn sẽ không vì mất đi ai đó mà tự hủy diệt cuộc sống của mình.

Trong khoảng thời gian này Tô Y Lâm hơi bận, bởi vậy cô không chú ý tới chuyện của làng giải trí, ngay cả chuyện ly hôn ồn ào huyên náo của Thẩm Đại Ngưng cũng không biết quá nhiều, hiện giờ cô thuê căn nhà này mỗi tháng phải trả hai nghìn, cô nhờ mấy đồng nghiệp quen biết trước kia tìm hộ một vài công việc làm thêm, hiện tại cô là người mẫu của một trang web nhỏ, nói là người mẫu, thật ra chỉ là mặc một vài bộ quần áo để đối phương chụp ảnh, mà cô cũng làm người mẫu chân (*), cả ngày đều bận bịu chụp ảnh, ngay cả thời gian dư thừa cũng không có, dù sao cuộc sống cũng là quan trọng nhất.

(*) Người mẫu chân (Leg model): là một nghề mới nổi và đang ngày càng trở nên hot. Những người mẫu này sẽ chuyên quảng cáo cho các sản phẩm tất da chân, giày boot, váy ngắn hay các sản phẩm dưỡng da. Theo đó, một “đôi chân vàng” phải đạt những tiêu chuẩn như: Chân phải thật thẳng, độ dài chân, số đo các bắp, khoảng cách các khớp và chiều dài của ngón nhân đều hợp lý, không quá dài, không quá ngắn. Những người mẫu sở hữu “đôi chân vàng” có thu nhập không hề thấp chút nào, thông thường là khoảng từ 1.000 – 2.000 NDT (khoảng từ 3.5 triệu – 7 triệu VNĐ) cho 1 – 2 tiếng chụp hình ở studio đối với những thương hiệu nhỏ, còn đối với những thương hiệu lớn thì cao hơn nhiều.

Ăn cơm xong, Thẩm Đại Ngưng giúp thu dọn bàn ăn, vốn cô còn muốn rửa bát, lại bị Tô Y Lâm ngăn cản. Tô Y Lâm hiểu rõ, có lẽ đời này số lần Thẩm Đại Ngưng rửa bát dùng mười đầu ngón tay có thể đếm ra hết.

Tô Y Lâm dọn dẹp phòng bếp xong, mới đi đến tủ lạnh lấy một quả dưa hấu ra rồi bổ thành nhiều miếng nhỏ, cô bày ra đĩa xong, đặt ở trước mặt Thẩm Đại Ngưng.

Hai cô gái có hứng thú nói về quãng thời gian còn đi học, đến chỗ thú vị, cả hai đều nở nụ cười, Thẩm Đại Ngưng cười tạo hình trước kia của Tô Y Lâm quê mùa không chịu được, hiện tại xinh đẹp hơn nhiều, nếu lúc trước Tô Y Lâm cũng mang bộ dạng này, không biết lấy đi của cô bao nhiêu sự chú ý nữa.

Tô Y Lâm cũng cười, trong lòng cũng rất rõ ràng, bản thân mình có lẽ có thể nhận được lời khen ngợi xinh đẹp hơn người khác, nhưng Thẩm Đại Ngưng không phải đẹp bình thường, có thể có một ngoại hình nổi bật trong giới giải trí phần đông đều là mỹ nữ, đó mới thật sự là đại mỹ nhân.

Mãi cho đến khi trời gần tối, Thẩm Đại Ngưng mới rời đi.

Thẩm Đại Ngưng không để Tô Y Lâm tiễn, mà tự mình rời đi, sau khi cửa đóng lại, cô quay lưng về phía cánh cửa, nét mặt có chút quái dị.

Tô Y Lâm của quá khứ, nói mười câu, ít nhất có bảy câu sẽ nhắc tới “Giang Thanh Dịch”, hiện giờ cái tên kia, rốt cuộc cũng chưa từng xuất hiện trong lời nói của Tô Y Lâm, có chút thay đổi, chỉ là thay đổi như thế sao lại làm người ta khó chịu vậy?

Cô cười cười, đi đến thang máy, chờ thang máy xuống tầng…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.