Tình Yêu, Hóa Ra Chỉ Vậy

Chương 16: Tô Y Lâm




Hôm nay Tô Y Lâm bận rộn cả ngày, cô được một tác giả tiểu thuyết ngôn tình chọn làm nhân vật minh họa cho tiểu thuyết của đối phương, diện mạo của cô gái đó rất có chất nghệ thuật, sau khi nhìn thấy cô, cô ấy rất vừa lòng, cảm thấy cô có được thứ khí chất cô tịch, cô gái kiểu như vậy, cũng là một loại nhân vật trong truyện được hoan nghênh, có chút cảm giác thần bí, làm người ta rất muốn tiếp cận.

Chụp ảnh cả ngày, thay đổi rất nhiều địa điểm, tuy rằng ảnh chụp cũng khá đẹp, nhưng cô phải cũng chịu khổ không ít. Cô không hiểu khí chất gì đó người khác nói, cũng không biết thần bí gì đó có đúng hay không, chỉ biết là cô cần công việc này để thỏa mãn nhu cầu cuộc sống, nếu nói trên người cô có thứ khí gì đó, có lẽ chính là mùi tiền, dù sao cô là cúi đầu vì tiền, không vì thứ gì khác.

Cô trở về tiểu khu, còn chưa đến cửa chính phải quẹt thẻ khi ra vào, kết quả khi đến đó, bảo vệ đã quẹt thẻ mở cửa thay cô, hành động này không làm cô vui vẻ, ngược lại là bắt đầu buồn bực.

Đoạn thời gian trước, trong thang máy và cửa tiểu khu đều dán thông báo, bởi vì trong tiểu khu thường bị mất đồ, để tăng cường sự an toàn trong tiểu khu, khuyến khích tất cả mọi người làm thẻ, về sau nếu không có thẻ thì sẽ không được vào, bởi vì trước đây chỉ cần gọi bảo vệ, cửa sẽ mở. Vì thế dưới tình huống như vậy, Tô Y Lâm đi làm thẻ, sau khi làm xong mới phát hiện, cái gọi là nghiêm ngặt cũng chỉ nghiêm ngặt được hai ngày, rồi lại khôi phục giống như lúc trước, mọi người vẫn không làm, vẫn để bảo vệ quẹt thẻ…

Loại cảm giác này chẳng dễ chịu, cho dù chỉ là chuyện nhỏ nhặt như hai mươi đồng, lại có cảm giác bản thân mình đã bị lừa gạt.

Cô vào thang máy, ba mặt của thang máy đều dán quảng cáo, chỉ là tần suất thay đổi quảng cáo rất nhanh, hiện giờ đã đổi sang quảng cáo mới, một cái là phẫu thuật thẩm mỹ, một cái là làng du lịch, còn có một cái là… Cô còn chưa nhìn rõ, tầng cô chọn đã đến rồi, cô vừa rời khỏi thang máy, vừa lấy chìa khóa ra.

Vừa mới quẹo vào hành lang, tay cô đang lấy chìa khóa dừng lại một chút, bởi vì trước cửa nhà cô có một người. Hành lang im ắng, ánh sáng lờ mờ, một bóng người đứng đó, thật dễ dàng làm người ta liên tưởng đến chuyện khác…

Cô bình tâm lại, bởi vì nhận ra đối phương, đúng là người mà Giang Thanh Viễn đưa cô đi gặp lúc trước – mẹ của Giang Thanh Viễn.

“Cô Tô, thật ngại quá, không báo trước đã đến đây rồi.” Tả Hiểu Ninh nhẹ nhàng cười, cố gắng làm mình nhìn qua ôn hòa một chút, tuy rằng bà đã chờ ở chỗ này lâu rồi, thậm chí còn hoài nghi chẳng lẽ địa chỉ Thanh Dịch cho mình là sai sao.

Lần này, tựa hồ ác ý không nhiều như vậy, Tô Y Lâm phán đoán thế.

Cô đi qua mở cửa, sau khi mở cửa ra, cô mời Tả Hiểu Ninh vào nhà.

Tuy rằng Tô Y Lâm tự cho rằng mình không phải người thông minh, nhưng cô vẫn rất rõ ràng, Tả Hiểu Ninh đến tìm mình, nhất định là vì chuyện của Giang Thanh Viễn.

Sau khi Tả Hiểu Ninh vào nhà liền đánh giá nơi này, có thể nhìn ra được, thu nhập của cô rất khá, “Cô ở đây một mình?”

“Dạ, chỗ cháu chỉ có nước lọc, bác có muốn uống không?” Cô hỏi khách khí và xa cách.

Tả Hiểu Ninh dường như hiểu rõ điều gì, nơi này tất cả đều thuộc về quỹ đạo cuộc đời Tô Y Lâm, không có nửa phần hơi thở đàn ông, điều này cho thấy lời cô nói hoàn toàn là thật. Bà bắt đầu hoài nghi phán đoán của mình về cô gái này lúc trước.

Có lẽ, đây là nguyên nhân Thanh Dịch bảo bà phải giữ hòa khí với cô gái này?

Tô Y Lâm mời đối phương ngồi xuống, nếu không uống nước, vậy nói luôn vào chính sự, cô cũng phải nghe xong lời Tả Hiểu Ninh nói, mới biết mình có làm theo yêu cầu đó được hay không.

Thái độ của Tả Hiểu Ninh cũng khá khách khí, khách khí mang theo vài phần xa cách, đầu tiên là giải thích chuyện lúc trước với Tô Y Lâm, tiếp theo là cảm khái, lúc ấy là bà đầu óc không minh mẫn, mới có thể nói một mạch ra những lời đó. Tả Hiểu Ninh bùi ngùi, nói về chuyện trước đây của Giang Thanh Viễn, từ ngày còn nhỏ, Tả Hiểu Ninh và Giang Duy Hòa đã đặt kỳ vọng lớn vào anh, mà Giang Thanh Viễn cũng thực sự không tồi, từ trước tới nay luôn là niềm kiêu ngạo của hai người, luôn là con ngoan trò giỏi, được mọi người nhận định là người lớn lên nhất định rất có tiền đồ, sau đó là đỗ vào trường đại học tốt nhất, tự dựa vào bản thân mình đạt đủ điều kiện để được ra nước ngoài, tất cả những chuyện này đều làm họ cảm thấy vô cùng tự hào vì có một người con như vậy. Lúc Giang Thanh Viễn về nước, họ liền sắp xếp cho anh một vị hôn thê môn đăng hộ đối, đối với chuyện này, Giang Thanh Viễn cũng không có ý kiến bất đồng nào, cuộc đời Giang Thanh Viễn, có lẽ từ lâu đã được định trước, không cho phép anh tự thay đổi, cũng không cho phép người khác đến thay đổi.

Tả Hiểu Ninh nói tới đây, khẽ thở dài, “Có lẽ không nên nói với người ngoài, nhưng đã nói đến đây rồi, cũng không có gì khó nói nữa… Gia đình tôi nhìn qua không tồi, ở thành phố này cũng coi như có vị trí nhất định, chỉ là mấy năm nay, cạnh tranh ngày càng gay gắt, nhân tài mới xuất hiện nhiều như vậy, gia đình tôi từ lâu đã không còn so được với ngày xưa, mà hôn sự của Thanh Viễn, không chỉ là một cuộc hôn nhân đơn giản như vậy, Thanh Viễn còn chưa biết chuyện này. Nhưng lúc này Thanh Viễn nhất thời hồ đồ, cô Tô hẳn là người hiểu rõ được phải không?”

Tô Y Lâm đã hiểu, đối phương đến tìm mình, thì ra là vì chuyện này…

“Bác hy vọng cháu có thể làm gì?” Cô thản nhiên nhìn đối phương, cho dù đối phương không có thiện cảm như cũ, nhưng cũng không muốn để chuyện này tiếp tục vướng mắc với mình.

“Tôi muốn cô đi gặp Thanh Viễn một lần…”

Cho đến khi Tả Hiểu Ninh rời đi, cũng không nghĩ thông suốt, chuyện này sao lại thuận lợi như vậy, vốn bà chuẩn bị có thiện ý nói chuyện cùng cô gái này, nếu không thể đồng ý, cũng đừng trách bà không khách khí, nhưng đối phương lại bằng lòng không chút do dự, điều này làm bà bắt đầu hoài nghi, chẳng lẽ mình nhìn lầm người? Nhưng dù vậy thì sao, con trai bà không thể hủy bỏ hôn sự kia, cô gái khác tốt hay xấu, đều không quan trọng, nhất định đều là khách qua đường mà thôi, chỉ là hiện giờ con trai bà còn chưa rõ tình trạng của mình.

Tô Y Lâm nhìn Tả Hiểu Ninh rời đi, hôm nay cô hơi mệt, sau khi đi tắm, liền lên giường ngủ một giấc. Cô thực sự hiểu được những việc làm và hành vi của Tả Hiểu Ninh, chính là một kiểu yêu thương khác của người mẹ với con mình, người lớn tuổi luôn nghĩ về lâu về dài, nhất thời si mê được coi như một cái gì đó mà thôi, sau khi phản ứng lại, chẳng qua là – hóa ra chỉ vậy.

Đêm nay, cô mơ thấy mẹ.

Khi mẹ đi chơi mạt chược, luôn đưa cô đi cùng, sau đó mẹ sẽ mua cho cô một cây kẹo, cô thật sự rất thích ăn loại kẹo này, không quá ngọt, lại rất giòn, hơn nữa còn rất thơm. Khi đó mẹ ngồi trên bàn mạt chược, được một lát lại nhìn cô một cái, sợ cô chạy lung tung, sợ cô gặp chuyện không may, cuối cùng phải nhìn thấy thì mới yên tâm.

Trên đường về nhà, mẹ sẽ nắm tay cô, sợ cô mệt, mẹ sẽ bế cô, sau đó dán mặt mẹ lên mặt cô – Y Lâm thật sự là bảo bối nhỏ của mẹ.

Bảo bối nhỏ, cả đời sẽ yêu thương bảo bối nhỏ.

Danh xưng này, ngọt ngào như thế, giống như cây kẹo năm đó, ăn vào miệng, vị ngọt ngập tràn, để lại cảm giác thỏa mãn nồng đậm.

Mẹ chưa bao giờ bỏ qua mỗi dịp họp phụ huynh hay lễ tốt nghiệp nào của cô, mẹ nói mẹ sẽ làm bạn với cô cả đời, nhìn cô lớn lên, nhìn cô yêu đương, nhìn cô kết hôn…

Tô Y Lâm trong giấc mơ, khóe mắt chảy xuống một giọt lệ.

Ngọt ngào, có đôi khi cũng làm người ta đớn đau, bởi vì đáy lòng biết, nó đã thuộc về quá khứ, hơn nữa sẽ không bao giờ quay trở lại.

Ngày hôm sau Tô Y Lâm chụp ảnh xong, mới đến Giang gia, cô vẫn chưa quá coi trọng chuyện này, ít nhất sẽ không coi trọng nó bằng công việc của cô.

Trước khi cô đến Giang gia thì có gọi cho Tả Hiểu Ninh một cuộc điện thoại, bởi vậy họ đều biết hôm nay cô sẽ đến. Sau khi Giang Duy Hòa biết vợ đã đi gặp Tô Y Lâm, cũng không nói gì, nhưng ngầm đồng ý với việc làm của vợ, cũng đại biểu cho thái độ hiện giờ của ông. Đối với con trai, Giang Duy Hòa vẫn luôn duy trì vai ông bố nghiêm khắc, nhưng ông bố còn tiếp tục nghiêm khắc như vậy, đứa con có thể cũng không còn.

Tô Y Lâm đi vào, cũng không khách khí chào hỏi họ, hiện giờ chuyện này là do cô gây nên, cô chỉ đến giải quyết, những thứ khác không liên quan đến cô.

Lúc này Tả Hiểu Ninh đi đến, đưa Tô Y Lâm đến trước cửa phòng Giang Thanh Viễn. Tô Y Lâm khách khí gõ cửa, sau khi Tả Hiểu Ninh trực tiếp mở cửa, đẩy Tô Y Lâm vào.

Tô Y Lâm lảo đảo một chút mới đứng vững, trong phòng rèm cửa buông xuống, rất tối, cô sờ sờ công tắc ở cửa, bật đèn lên. Người nằm trên giường hẳn là có thể cảm nhận được có người tiến vào, nhưng cũng không có ý định lên tiếng, đây là ý muốn cự tuyệt việc cùng nhau nói chuyện?

Cô thong thả đi qua, nếu nơi cô ở có thể xem như không tồi, vậy nơi này chính là phiên bản xa hoa và lộng lẫy.

“Nghe nói lâu rồi anh không ăn cơm? Không đói bụng sao?”

Nghe được giọng cô, người trên giường lập tức ngồi dậy, hoàn toàn không giống như người đã đói bụng vài ngày.

Giang Thanh Viễn nhìn thấy cô, trên mặt nở ra nụ cười ngạc nhiên vui mừng, anh nghĩ nỗ lực mấy ngày nay của anh đã đạt được hiệu quả, chung quy thì bố mẹ vẫn thỏa hiệp vì anh, rốt cuộc anh có thể vẹn toàn đôi bên rồi.

“Em hơi đói, chi bằng chúng ta ăn cơm trước?” Cô sờ bụng mình rồi đột nhiên mở miệng.

Giang Thanh Viễn không nghĩ nhiều, gật đầu. Người giúp việc ở bên ngoài lập tức bê thức ăn vào, hai người trong phòng, cùng nhau ngồi ăn cơm.

Cô vừa nhìn anh ăn, vừa nói về mấy chuyện gần đây cô làm, dạo này cô hơi bận, vẫn luôn chụp ảnh, tuy rằng lương không cao, nhưng cũng may là hợp tác vui vẻ, có sản phẩm mới tìm cô làm người mẫu, mà cô còn hợp tác với một tạp chí nào đó nữa.

Giang Thanh Viễn thật sự đói bụng, vừa ăn vừa nghe cô nói chuyện, cũng không cảm thấy có chỗ nào không đúng.

Đến khi anh buông đũa, cô mới lại mở miệng: “Không cảm thấy có gì rất kì quái sao? Sau khi anh bị mẹ anh dẫn đi, em làm việc bình thường, cuộc sống cũng bình thường, không vì vậy mà có gì không bình thường?”

Lúc này Giang Thanh Viễn mới cảm thấy điều bất thường, cô tới đây… cũng không phải giống như anh nghĩ?

Hơn nữa lời này hình như đã từng nghe qua, lời lúc trước Giang Thanh Dịch nói với anh cũng tương tự như vậy.

“Y Lâm, em…”

“Anh có biết vì sao em đồng ý cùng anh quay về thành phố này không? Đúng vậy, anh nói anh dẫn em về gặp người nhà anh, kì thật ngay từ đầu, em đã rõ ràng, người nhà anh sẽ không chấp nhận em. Nhưng vì sao em lại muốn trở về, chỉ khi chuyện xảy ra, anh mới có thể biết được chúng ta không thích hợp, đây không phải là vấn đề yêu hay không yêu, mà là em không muốn, không muốn trải qua một cuộc sống như vậy… theo anh đến dự tiệc, nói chuyện với người khác giống như diễn kịch, sau đó nhìn sắc mặt bố mẹ anh sống qua ngày, bình thường sẽ an phận thủ thường chờ anh đi công tác chưa về… Những chuyện này không phải là điều mà em muốn…”

“Có phải họ bắt ép em không?” Anh chỉ có thể nghĩ như vậy.

Tô Y Lâm nở nụ cười, hẳn là anh biết điều cô nói đều là sự thật, chỉ là anh chưa bao giờ nghĩ đến những chuyện sẽ phát sinh về sau khi hai người ở bên nhau…

Cô đứng lên, cảm thấy mục đích hôm nay của mình đã đạt được, “Có lẽ em không phải là người cùng chung chí hướng với anh, quan hệ giữa anh và em trước giờ, hẳn là anh rất rõ ràng, mà em rất cảm ơn sự chiếu cố của anh.”

Âm thanh của cô rất bình tĩnh, làm anh hoàn toàn không thể nói nên lời.

Cô đi tới cửa, dừng bước chân, “Giang Thanh Viễn, điều em muốn nói nhất với anh là cảm ơn anh, em vẫn không có dũng khí trở lại thành phố này, anh cho em một cái cớ để em có thể tự nói với mình, em vẫn nghĩ rằng em sợ thành phố này, hiện tại mới phát hiện, chỉ là em không có dũng khí mà thôi, mà bây giờ, em phát hiện em vẫn yêu thành phố này như trước.”

Cô đi qua hành lang, xuống cầu thang.

Trong phòng truyền đến tiếng đổ vỡ của vật gì đó, cô dừng lại một chút, nhưng không quay đầu lại.

Dường như Giang Thanh Viễn phát tiết ném vỡ không ít đồ đạc, những lời này của cô, làm anh cảm thấy mình như một tên ngốc, anh tự cho là vì hai người mà cùng phấn đấu, lại phát hiện chỉ có một mình anh làm mà thôi.

Sau khi cô xuống tầng, cũng không nói chuyện, nhiệm vụ của cô đã hoàn thành, không cần nói rõ thêm gì cả.

Cô rời khỏi Giang gia, vậy mà lại nhìn thấy Giang Thanh Dịch đứng ở cửa, anh như cười như không đứng ở đó, giống như sớm đoán trước được cô sẽ xuất hiện ở đây.

Cô đi đến chỗ anh, “Là anh nói cho bà ấy địa chỉ của tôi?”

Anh cười, xem như thừa nhận.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.