Chương 67: Anh định làm điều này đến bao giờ
Trình Cán và Tiểu Thiết đồng loạt quay ra nhìn nhau, cả hai xem như đã bị chặn cứng họng, sau cùng Trình Cán nhẹ nhàng khuyên nhủ:
- Chị cả... Cái gì qua rồi, thiết nghĩ chị nên...
Uyển Sam nói gắt lên:
- Câm miệng..
Sau cùng cô quay ra nói với giọng nghẹn ngào:
- Trình Cán anh từ bao giờ biết đối đãi tốt với tôi vậy? Anh là đang mở miệng ra khuyên nhủ đấy à? Nghĩ lại trước đây anh hứng thú và man rợ nhất trong những trò quái đản hành hạ tôi cơ mà? Haa... Thời thế cũng thay đổi nhanh thật...
Xong cô quay ra nhìn tên Tiểu Thiết đang đứng hình bên cạnh, cười khẩy:
- Tất cả các người cũng chỉ cùng một giuộc thôi... Thích chà đạp ai là thoải mái, chỉ biết đem nỗi sợ của người khác ra để mà thỏa cái thú tính bản thân...
Uyển Sam bắt đầu nghẹn giọng lại, cô gắng lên hỏi:
- Con tôi chết rồi... Chương thị và đám tâm phúc các người.. đã vừa lòng chưa? Vu Quân anh ta đã thỏa mãn chưa? Hay... Muốn tiếp tục những trò hành hạ khác?
Tiểu Thiết nhăn hai bên lông mày lại, hắn cúi gằm đầu xuống cùng Trình Cán im lặng chịu mọi lời xả ra căm ghét của cô, sau cùng chỉ đành rời đi, để cô bình tĩnh một mình trong phòng.
Bên trong Uyển Sam mệt mỏi vô cùng, cô nén lại những giọt nước mắt đang lăn dài bên gò má, thả lỏng mình bằng cách nhìn ra ngoài cửa sổ, thi thoảng có gió vi vu qua, lá cây rụng hay lúc mưa rơi,... Tất cả tái hiện sau hướng cửa sổ này biến nó thành một chiếc tivi động thực yên bình...
... Mùa đông năm đó cũng đến, năm nay gió lạnh, thời tiết hanh khô hơn rất nhiều, trời lạnh như này khiến bụng Uyển Sam quặn lên liên tục, bụng dưới và hạ bộ thi thoảng vì vết mổ tuy đã lành nhưng còn xót. Thím Liên từ bên ngoài đi vào, tay cầm túi đồ lớn, khệ nệ bảo:
- Cô chủ... Cô xem xem bao nhiêu đồ đông ấm cậu chủ đã mua để chuẩn bị cho cô đấy... Năm nay đông lạnh lắm, nghe bảo có cả tuyết rơi ấy...
Uyển Sam chầm chậm bước lại cạnh thím Liên đang sắp đồ vào tủ, mở ra xem rất nhiều áo len ấm, quần bông, áo khoác nỉ,... Cô chỉ nhẹ nhàng cười trừ rồi đáp lại thím Liên:
- Vâng...
Mối quan hệ của cả hai cũng như thời tiết này vậy, hoàn toàn lạnh lẽo, hình như đã mấy tháng kể từ sau lần đó, cả hai chưa gặp mặt nhau lần nào. Với Vu Quân dĩ nhiên là toàn sự ngại ngùng và bứt rứt, còn với Uyển Sam, cô thấy điều này mới thật tốt, giờ chỉ cần nhìn mặt anh, chắc cô sẽ nghĩ lại kí ức đêm hôm ấy...
... Đêm nay dự báo thời tiết nói có tuyết rơi, y như rằng Uyển Sam đã nhanh chân ngồi xuống bên sát cửa sổ, ánh mắt cô hiếu kì nhìn lên những bông tuyết chấm nhỏ rơi xuống, cửa sổ cứ thế mở toang ra kèm theo mấy đợt gió lạnh vi vu phả vào. Vài bông tuyết nhỏ theo chiều đó thổi vương vào mái tóc Uyển Sam. Nữ nhân vô cùng thích thú, cô bỗng cười tươi lên, nắm lấy bông tuyết rồi xoa xoa trong tay, cứ thế ngồi bần thần trước cửa sổ, bỗng dưng chiếc áo choàng lớn chùm sau lưng cô, Uyển Sam theo phản xạ quay đầu lại, là Vu Quân. Nữ nhân bỗng trong lòng thoáng sững sờ, đây không còn là Vu Quân ngày xưa nữa, anh giờ đây gầy hơn trước, khuôn mặt hơi hóp lại, ánh mắt lộ vẻ tiều tụy, mái tóc xuề xòa, tưởng như già hơn rất nhiều, đã vậy, cơ thể nam nhân không còn mùi hương thơm đặc trưng mà chỉ toàn nồng mùi thuốc lá, bao hút. Uyển Sam vì vẻ ngoài này kèm theo còn e ngại mà hơi lùi ra sau, ánh mặt sợ sệt nhìn liếc đi chỗ khác, cả hai cứ im lìm thế cho mãi đến khi Vu Quân chịu mở lời trước:
- Trời lạnh, cẩn thận cảm và..nhớ ngủ sớm, Uyển Sam
Nói rồi Vu Quân dứt khoát rời đi, tiếng anh ho Khụ khụ vang lên, có lẽ vì đợt gió vừa thổi vào và do hít thuốc nhiều. Uyển Sam thở một hơi dài, ôm chặt mình lại, ánh mắt lộ vẻ suy tư nhiều điều...
... Kể từ hôm đó không còn gặp anh nữa, nhưng lại có một sự thay đổi khác. Bình thường bữa sáng sẽ do thím Liên nấu rồi mang lên, nhưng dạo gần đây lại được đặt ở bên cạnh giường rất sớm. Có lần Uyển Sam hỏi bà:
- Thím Liên, sao dạo này đồ ăn sáng thím mang cho con sớm thế? Để con dậy rồi thím mang lên cũng được, cho thím thư thả thời gian chút...
Bà hơi ngập ngừng, gọt quả táo rồi đáp:
- À..ừm.. Người già khó ngủ ấy, nên tôi dậy sớm chuẩn bị đồ ăn sáng cho cô chủ luôn..
Bà lái sang cau chuyện khác:
- À... Món bánh mì phết sữa sáng nay cô chủ thấy vừa miệng không?
Uyển Sam gật đầu, vui vẻ đáp:
- Ngon lắm.. Con rất thích..
Bỗng dưng thím Liên buột miệng:
- Haha, xem ra tay nghề cậu chủ... À không tôi.... cũng phần nào cao hơn trước...
Dần dần qua nhiều cách ngập ngừng trả lời và biểu hiện không tự nhiên của bà, cô cũng nhận ra những món ăn sáng ngon miệng này, không phải do chính tay thím Liên làm...
Vẫn như thường ngày, cửa phòng mở ra nhẹ nhàng, khay đồ ăn sáng bê vào, từng cử chỉ và hành động cố nhẹ nhàng biết bao nhiêu, bỗng Uyển Sam đã tỉnh lúc nào, liền hỏi:
- Anh định làm điều này đến bao giờ?