Tình Yêu Đội Lốt

Chương 44: Chap-44-50




Chương 44: Choang

Uyển Sam giành lại cốc nước, may chưa bị nam nhân uống ngụm nào. Vu Quân chống tay dựa vào thành bếp, hờn trách:

- Giật cả mình... Cũng chỉ là cốc nước cam, sao em hét lớn với anh vậy chứ...

Nam nhân trưng ra vẻ mặt yếu mềm bị bắt nạt, Uyển Sam thoải mái hơn, cười tủm tỉm rồi đặt cốc nước ra xa, đi lại phía anh nhéo mạnh vào má, có ý đánh lạc hướng nam nhân, sau cùng đáp:

- Đáng đời anh...

Ngay tức khắc cô quay đi, cầm lấy li nước cam rồi vòng lên cầu thang, bỏ mặc Vu Quân chôn chân nhìn theo mình. Đến khi khuất tầm mắt anh cô mới khẽ thở dài, tinh ý thì dưới đáy cốc cặn bột chưa tan hết, cũng có thể viện cớ là đường chưa tan ra nhưng cẩn thận vẫn hơn...

Một tối nọ, Uyển Sam ngồi bên bàn làm việc, ngầm tính nhẩm số ngày thuốc phát tác chỉ còn đếm trên đầu ngón tay, khẽ thở dài rồi ánh mắt liếc sang tấm ảnh lớn treo trong phòng, đó là bức ảnh của cô và Vu Quân trong một lần dạo chơi. Nhớ lại hôm đó đã vui lắm nên cả hai chụp ảnh và nụ cười thực tươi, tưởng như một mối tình đầy trong sáng và yên bình. Uyển Sam đi đến phía trước, tay rờ vào khung tranh mạ vàng, ánh mắt thể hiện sự nuối tiếc, lẩm bẩm:

- Sắp kết thúc rồi...

Cô rời xuống bếp lấy một ít hoa quả, cầm theo tiến lên lầu về đến thư phòng Vu Quân. Bước vào không thấy anh, bên góc phòng là khu chơi bi-a, đoán chắc anh ở đó. Uyển Sam nhanh bước vào, nép nhìn một lúc thấy vẻ mặt anh thư giãn vô cùng. Cô tiến vào, đặt khay hoa quả lại bên cạnh, nói:

- Tâm trạng anh dạo này rất tốt,Vu Quân...

Nam nhân cúi xuống ngắm bóng vào lỗ, đánh một phát mạnh là trúng, xong quay ra ôm eo nữ nhân kéo lại mình, cánh mũi anh cúi xuống cạ cạ lên khắp khuôn mặt cô, đáp:

- Phải

Bất giác anh kéo cô lại trong lòng, giương tay cô cầm lấy cây gậy đánh bóng, hơi đè người mình lên cơ thể cô, ngắm trúng một quả bi-a rồi cùng Uyển Sam đánh vào lỗ. Sau quay ra đặt cô ngồi lên bàn bóng, chống tay hai bên, nhẹ nhõm:

- Bác sĩ bảo khoảng 1 tháng đổ lại thôi... Ba sẽ hoàn toàn bình phục...

Uyển Sam cũng niềm nở khuôn mặt cười, tuy là có ánh mắt ánh lên vẻ man mác buồn sâu bên trong, gật gù theo ý anh:

- Ừ... Vậy thì quá tốt rồi...

Trông thấy vẻ mặt mong chờ và háo hức của nam nhân hệt như đứa trẻ, trong thâm tâm cô hơi quặn lại, ha.. Khoảng 1 tháng, thời gian mà Chương Cảnh Điền lão chỉ còn nằm trực chờ chết, kèm với những cơn đau tra tấn thần kinh lẫn các cơ xương. Uyển Sam đưa tay lên đan vào mái tóc anh, xoa nhẹ nhàng rồi ôm lấy nam nhân, thủ thỉ:

- Vu Quân...

Anh ôm chặt lấy cô trong lòng, tham lam hít hà lấy hương thơm mê hoặc trên cơ thể nữ nhân, nhỏ nhẹ hỏi han:

- Sam Sam... Có chuyện gì sao?

Ánh mắt cô lộ ra vẻ yếu mềm, rúc chặt trong lòng anh, sau mới bộc bạch:

- Nếu... Có một ngày em làm chuyện sai trái với anh... Lúc ấy anh sẽ xử lý em ra sao?

Vu Quân bỗng nghiêm mặt lại, anh đỡ thẳng cô dậy, trông thấy vẻ mặt trầm buồn của vật nhỏ không khỏi yếu lòng, an ủi:

- Uyển Sam... Anh sẽ không...không làm bất cứ điều gì tổn thương em cả... Sai lầm đó lớn như nào, anh vẫn bao bọc và chở che em... Không một ai được làm hại đến em hết. Sam Sam..

Cô nghê vậy đành phì cười, đưa tay lên đấm vào lồng ngực anh, cà rỡn:

- Anh này... Trông anh nghiêm nghị quá vậy, còn nói mấy lời... Thật chết cười mất...haha..

Vu Quân nhếch môi cười nhẹ theo cô, ánh mắt vãn hiện sự hiếu kì, hỏi:

- Nhưng.. Em đang gặp chuyện gì? Bỗng dưng lại nói những lời như vậy...

Uyển Sam vòng tay bá lấy cổ anh, chu môi lên lạm chanh:

- Em hỏi trước... Thử lòng anh như nào thôi... Mà anh không được nuốt lời, không đừng trách em..

Ánh mắt cô gằn lên lườm nguýt nhìn lấy anh ra vẻ đe dọa. Nghe vậy Vu Quân cũng thở phào, sau ôm chặt lấy cô, trách nhẹ:

- Đừng đùa vậy... Thật khiến lo lắng...

Uyển Sam trên môi nở nụ cười bi ai, chắc chắn đến lúc biết sự thật, anh sẽ không còn vẻ dịu dàng này nữa. Chính vì vậy mà trong lòng cô lại đang toan tính một kế hoạch khác, sau khi Chương Cảnh Điền chết, Uyển Sam phải thận trọng và tiêu hủy mọi loại thuốc cô đang giữ, tất cả phải sạch sẽ

Sau một khoảng thời gian chữa bệnh và được chẩn đoán là có sự tiến triển về sức khỏe của Chương Cảnh Điền, Vu Quân đã bớt lo lắng hơn nhiều, so với trước thì luôn túc trực gần bên ông Chương, giám sát chặt chẽ về an ninh thì giờ đã cho người làm lại gần và chăm sóc... Cho tới một hôm..

Uyển Sam tối đó lại theo thường lệ, vẫn là vài viên thuốc và cốc nước cam. Duy là lần này có lẽ độc tính đã đủ và sẵn sàng phát tác, đang uống dở cốc nước cam bỗng Chương Cảnh Điền ho sặc sụa, bàn tay không còn lực mà làm rơi li nước. Tiếng vỡ của thủy tinh vang lên sắc lẹm "Choang"

Chương 45: Phát tác

Mảnh thủy tinh vỡ choang ra bắn tung tóe dưới sàn nhà, lực vỡ mạnh đến chói tai và tóe vào dưới chân cô. Ngay sau đó Uyển Sam ngước lên nhìn, Chương Cảnh Điền bắt đầu khụy người nằm im lìm, bên môi xùi bọt mép. Cô rụt rè tiến lại, lắp bắp hỏi:

- B..Ba...

Cô đứng gần nhìn lão, giờ mặt trắng bệch, hai con ngươi đen lồi long sòng sọc, các dây thần kinh quanh cơ thể được dịp uốn lượn như dòng điện mạnh trong người. Bất giác Chương Cảnh Điền ho sặc lên, máu úa ra khắp cổ áo, một trận ho dài, máu đỏ sẫm, có vài vũng máu màu đen ngòm do bị nhiễm độc máu từ thuốc của Uyển Sam. Một vài giọt bắn tóe lên khuôn mặt khả ái của nữ nhân, cô nở một nụ cười, song lầm bầm:

- Tới rồi...tới rồi...

Cô bỏ mặc ông Chương nằm lên cơn ở đó, mình bình tĩnh vào nhà vệ sinh, rửa sạch vết máu trên mặt, xong bắt đầu cố rưng rưng nước mắt. Chỉ vài giây sau quầng mắt ậng đỏ, Uyển Sam chạy ra ngoài giả bộ, gọi lớn:

- Người đâu.... Người đâu hết rồi.... Gọi bác sĩ mau..

Bên dưới thím Liên và A Điền ngước lên trông thấy cô rũ rượi hoảng loạn liền rối rắm, thím Liên theo lời chạy ra gọi bác sĩ, A Điền phi như bay chạy qua người cô tiến vào phòng lão Chương. Anh ta thấy ông chủ mình như vậy không khỏi thất kinh, đưa mu bàn tay lại chặn vào miệng ông Chương ngăn không ông cắn vào lưỡi, vẻ mặt căng ra chịu đựng, hỏi:

- Ngài Chương...

Uyển Sam khóc lớn, giải thích:

- Ba đang uống nước cam... Cháu quay ra dọn dẹp bàn thì nghe tiếng vỡ cốc, nhìn lại thấy ba bị vậy...

Ngay sau đó là Vu Quân, anh chạy vào với khuôn mặt đằng đằng sát khí cùng sự lo lắng tột cùng, thấy ông Chương như vậy liền sụp đổ tinh thần, cuống cuồng sang bên giường giữ chặt cơ thể đang giẫy mạnh lên, giọng hấp hối:

- Ba à.... Ba... Bình tĩnh lại đi ba...

Sau cùng tình hình không khả quan, bác sĩ cũng tới, ông ta hốt hoảng chạy lại, dùng mọi biện pháp giúp cơ thể Chương Cảnh Điền bình thường trở lại nhưng xem ra phản tác dụng. Uyển Sam đứng đó nhìn, ánh mắt se buồn, chỉ trách rằng loại thuốc này một khi đã ngấm vào cơ thể thì không có cách nào giải độc, càng cố chỉ càng làm độc tính phát tác nhanh, mạnh và thời gian sống sót ít lại. Sau cùng không còn khả năng, vị bác sĩ thở hồng hộc, nói không ra hơi:

- Mau... Mau đưa ngài Chương tới ngay bệnh viện...

Đêm đó là đêm không ngủ của Chương gia, mọi việc rối tung và đến bệnh viện, từng top bác sĩ ra vào phòng cấp cứu, mỗi lần lại mang theo một túi máu dự trữ. Dòng máu chảy trong cơ thể Chương Cảnh Điền nhuốm một màu đen ngòm, phải lập tức lọc máu để duy trì sự sống đến cùng. Vu Quân như một kẻ điên đứng ngoài phòng bệnh, trông anh hằm hằm bệ rạc, ánh mắt đỏ lừ hau háu nhìn vào bên trong. Đám người Chương thị đứng bao quanh cả hành lang cấp cứu của bệnh viện, thím Liên và Uyển Sam lặng lẽ ngồi bên hàng ghế, trong lòng cô đang nóng lên.

Sở dĩ Vu Quân vừa cho phong tỏa biệt phủ Chương thị, cho người vào lục soát và kiểm tra tất cả các phòng. Vị bác sĩ riêng vừa ra báo với anh rõ ràng về tình hình bệnh của ông Chương và lí do tại sao lại chuyển biến đến mức xấu nhất. Ra là có chất kịch độc được sử dụng vào đồ ăn thức uống hay thuốc cho ông Chương, loại độc này trong quá trình bệnh không để lộ ra biểu hiện nào, mãi đến khi ngấm hết vào lục phủ ngũ tạng rồi mới tàn phá sức người. Và để làm được điều này thì chí ít là người làm trong nhà mới có cơ hội ra tay. Uyển Sam dự trù trước chuyện này nên đã cẩn thận tiêu hủy, nhưng thâm tâm của những người làm chuyện khúc mắc không bao giờ là yên. Vẻ mặt cô bên ngoài là lo lắng nhưng không phải cho sức khỏe của lão Chương mà là sợ rằng kế hoạch của mình vạch ra bị bại lộ

Cho đến rạng sáng, tình hình không tiến triển hơn là bao. Vị trưởng khoa cấp cứu đi ra ngoài cùng cả cơ thể đuối sức, cũng phải vì từ đêm đến giờ ông phải chạy lấy máu rồi xem kĩ phác đồ điều trị, đã bao ca mổ dài thời gian hơn nhưng có lẽ chưa ca nào mệt như vậy, một phần đây chính là Chủ tịch của Chương thị. Vu Quân ngay tức khắc đứng lên, khuôn mặt sa sầm chờ đợi. Vị bác sĩ thều thào:

- Rất xin lỗi.... Xin lỗi ngài Chương...Xin lỗi ngài... Đam Mỹ Hay

Ông ta liên tục cúi đầu xin lỗi, vậy là đủ hiểu. Vu Quân ngồi khụy xuống, đưa tay vò tóc.

Chương Cảnh Điền được chuyển về biệt phủ Chương thị, việc lục soát đã xong và mọi thứ vẫn gọn gàng. Lão giờ chỉ nằm chờ chết, tim vẫn đập phổi vẫn thở nhưng không có dấu hiệu tỉnh và không còn cách chữa trị. Một ngày sẽ có hai lần cơ thể lão lên cơn co giật, khuôn mặt phát tướng lên căng mọng, trắng bệch tưởng như vỡ ra như quả bóng. Cơn đau tê liệt cơ thể đó hành hạ lão 2 tiếng, xong rồi ngưng, Vu Quân chỉ biết đứng im bên cạnh, hai tay cuộn tròn nắm đấm, vẻ mặt thống khổ nhìn xuống ba mình - một tượng đài trong lòng nam nhân.

Chương 46: Chân tướng

Mấy ngày sau đêm nào Chương thị cũng sáng đèn, đã vậy người ra vào khá tập nập, đoàn y bác sĩ, người chăm sóc riêng, kẻ canh ngoài,... Uyển Sam từ ban công nhìn xuống, ánh mắt thờ ơ, lại liếc con ngươi lên bầu trời đen, thở một hơi dài, lẩm bẩm:

- Ba mẹ... Hai người thấy chuyện gì không? Kẻ đã rắp tâm giết hại ba mẹ 12 năm về trước... Đang phải chịu mọi nỗi đau thống khổ giày xéo... Ha...

Một đêm nọ...

Đồng hồ điểm 1 giờ sáng, tiếng kim đồng hồ kêu nặng trĩu lòng tất cả mọi người trong phòng khách, ai cũng lộ ra vẻ mệt mỏi và sầu não. Từ hôm Chương Cảnh Điền ở bệnh viện chuyển về nhà được khoảng 1 tuần, ngày nào đêm nào họ cũng phải túc trực hay chạy việc thay phiên ca chăm sóc lão. Trong khoảng 1 đến gần 3 giờ sáng lão Chương sẽ lên cơn co rút chân tay, cơ thể giẫy nẩy. Tròn 12 tiếng sau, vào buổi chiều lại vậy. Toàn những lúc giờ ngủ nghỉ thì Chương Cảnh Điền lên cơn. Vu Quân anh giờ trông hơi bệ rạc, dáng vẻ to lớn luôn mặc đồ đen tô điểm thêm vẻ cô độc của nam nhân. Anh đang túc trực bên giường của ba mình, hai tay ông Chương bắt đầu run run lên, hai chân co quắp, chỉ khoảng mấy giây sau cả người lên cơn động kinh. Bác sĩ ngay bên ngoài chạy vào, họ dùng xích cố định vị trí hai chân ông Chương xuống mép giường, hai tay vòng qua ngực rồi cũng xích vào. Bắt đầu xem mạch rồi tiêm thuốc làm giảm dịu triệu chứng.

Sau một hồi thì Chương Cảnh Điền không còn giấy người mạnh, giờ chỉ âm ỷ từng cơn, khuôn mặt lão như con cá chết cạn, bệt bạt y cái xác. Vu Quân đứng xa, ánh mắt đìu hiu nhìn vào ba mình, xong quay ra gọi A Điền tới, hỏi:

- Rốt cuộc.. Kẻ tàn nhẫn đó là ai?

A Điền cúi gập mặt không dám đối diện, sau nhỏ nhẹ:

- Ba ngày tới... Tôi sẽ báo ngài...

Nam nhân bỗng phá lên một nụ cười hào sảng, đưa tay túm lấy cổ áo A Điền, hét lớn:

- Khó đến vậy à...Hả? Đã 1 tuần chưa rõ kẻ đó là ai? Mà khoanh vùng được hắn chính là người trong căn biệt phủ này mới có cơ hội ra tay...

A Điền thấu hiểu tâm trạng Vu Quân, anh ta cũng đồng hành cùng Vu Quân ngót nghét chục năm, là một tâm phúc trung thành. Sau cùng nam nhân bình tĩnh lại, buông thõng hai tay ra, vẻ mặt bắt đầu quỷ dị, gằn:

- Ba ngày nữa thôi hắn còn đương sống sót... Nhưng cả đời sau đó, tuyệt nhiên chịu dày vò sống không được chết không xong... Ha haa..

Tiếng cười Vu Quân vang lên khắp căn nhà, nên nói giờ đây tâm trí anh đã như một kẻ điên. Uyển Sam từ đầu đến cuối nghe rõ ngọn ngành, sống lưng bỗng lạnh buốt. Sau cùng chạy ngay về phòng, đóng mạnh cửa lại. Cô ngồi thụp xuống, ánh mắt lộ ra vẻ yếu mềm và sự sợ hãi. Bắt đầu chạy ra lục lọi xung quanh, miệng mơ hồ:

- Không thể... Không thể nào...

Rõ là cô đã tiêu hủy mọi chứng cứ, A Điền bảo vậy, nghĩa là sao? Đầu óc cô bắt đầu rối lên, sau một hồi trấn tĩnh lại, tự nhủ mình không được có bất cứ thái độ nào bất thường, không sẽ thêm nghi ngờ.

Hôm sau...

A Điền đi xe đỗ ngoài sảnh, chuẩn bị lên lầu liền bị kéo lại bới tiếng gọi Uyển Sam:

- Chú Điền...

Anh ta lịch sự quay lại, đáp:

- Cô chủ... Có chuyện gì sao?

Uyển Sam nở một nụ cười tươi, nhẹ nhàng:

- Có thể...nói chuyện một lúc được không?

Cả hai qua phòng trà, A Điền chưa chi đã hỏi ngay:

- Cô chủ có chuyện gì sao?

Uyển Sam nhoẻn miệng, tay đưa ấm trà nóng rót cho cả hai, đáp:

- Nghe nói... Ngày kia chú sẽ báo ra kẻ đã hãm hại ba?

Vẻ mặt cô dửng dưng như chỉ là kẻ đứng ngoài cuộc, có hứng mà quan tâm chứ không phải như một kẻ hung thủ. A Điền nhấp một ngụm, ậm ừ:

- Đúng...

Uyển Sam cười đùa:

- Ha... Chú làm con cũng tò mò quá... Chắc chắn rằng chú đã biết rồi, sao không báo ngay... Phải chăng, là chờ đợi điều gì?

A Điền gật gù, giọng khàn khàn:

- Đúng... Đó là một tên tép riu thôi..Nhưng cái chúng ta cần là tìm ra kẻ giật dây...

Uyển Sam nghe vậy, có vẻ như, là một kẻ khác không phải là cô. Trong lòng nữ nhân nổi lên nghi vấn, liệu có phải do điều tra sai hay còn lí do nào khác? A Điền lên tiếng phá tan mớ suy nghĩ bòng bong đó:

- Thôi... Tôi phải sang gặp cậu chủ... Xin phép...

Ngay sau đó anh ta rời đi ngay, Uyển Sam thở phào, có phải tin tốt lành không? Sự thực là họ chưa biết cô làm ư?

Bên thư phòng Vu Quân, A Điền bước vào đã ngửi mùi thuốc lá nồng nặc, bất giác khiến anh ta ho khụ khụ. Bóng dáng Vu Quân mờ ảo trong làn khói, người quay ra phía ánh sáng cửa sổ, nhìn ra bầu trời. A Điền đánh tiếng:

- Tôi tới rồi thưa ngài...khụ khụ...

Vu Quân quay lại, so với vẻ mệt mỏi mấy ngày qua, hôm nay trông anh như có năng lượng, giọng đểu cáng:

- Không phải... Anh đến từ nãy rồi..nhưng bỏ chút thời gian hàn huyên cùng cô ấy sao?

A Điền thấy anh hôm nay khác lạ cũng e dè, nhàn nhạt đáp:

- Vâng...

Chương 47: Đêm nhẹ nhàng

Vu Quân xoay người lại, điếu thuốc bị nhấn mạnh xuống gạt tàn. Nam nhân dựa vào thành bàn, tay đút túi quần, nhẹ nhàng hỏi:

- Biểu hiện của cô ấy ra sao?

A Điền ngẫm nghĩ rồi trả lời:

- Bình tĩnh vô cùng... Cô ấy hỏi tôi như thể mình vô tội, chỉ đang quan tâm, tò mò xem ai mới là chủ mưu...

Vu Quân cười lớn, giọng hào sảng:

- Vậy chứ... Đúng là Uyển Sam của tôi...Ha ha...

Bỗng dưng anh lao nhanh về phía A Điền, vẻ mặt mất bình tĩnh, tay nắm nhàu nhĩ lấy cổ áo anh ta, gầm lớn:

- A Điền.... Anh điều tra sai rồi... Hoàn toàn không phải Uyển Sam, cô ấy không bao giờ lại phản bội tôi... Uyển Sam không có động cơ nào để làm chuyện này...

A Điền vẻ mặt thất kinh, người run run, trước đây chưa thấy vẻ ngoài giận dữ ác quỷ như vậy của chủ nhân mình. Anh ta lấy lại can đảm và nói:

- Ngài bĩnh tĩnh lại đi... Đừng quên ngài Chương đang nằm thập tử nhất sinh, ngày đêm chịu giày vò hành hạ...

Vu Quân buông thõng hai tay ra, im lặng chờ đợi A Điền nói tiếp:

- Tôi biết cô chủ đã hai lần bán mạng bảo vệ ngài và ông chủ... Nhưng sự thật chỉ có một, ta phải chấp nhận nó...Còn về động cơ cô chủ hành động như vậy, tôi chưa điều tra ra...Tôi sẽ...

Vu Quân phẩy tay chỉ ý im lặng, bước chân anh nặng trịu lê ra phía bàn làm việc, giọng mệt mỏi:

- Đủ rồi... Anh về đi...

A Điền gập người cúi chào xong nhanh chóng rời ra ngoài. Lúc này chỉ còn một mình nam nhân bên trong, căn phòng tối mập mờ ánh sáng từ cửa sổ hắt vào. Vu Quân cúi gầm mặt xuống, ngón tay nắm chắc vào thành bàn lên gân, bỗng xô đổ hết mọi vật xuống nền đất. Tiếng va đập hay vỡ đồ vang lên chói tai, Vu Quân sau cùng lầm bầm:

- Uyển Sam... Sao em dám...

Anh cứ thế bước ra ngoài, lấy lại phong thái. Bên trong căn phòng, đống đổ nát kia có một bức ảnh chụp Vu Quân và Uyển Sam, hai người cười tươi, rất hạnh phúc, chỉ tiếc là bức ảnh đóng khung giờ vỡ tan tành ra. Báo hiệu cho một điềm chẳng may về mối quan hệ trái ngang này

A Điền xuống lấy xe, toan đi về thấy Uyển Sam lại nán mình, chạy ra chỗ cô, gọi:

- Cô chủ...

Uyển Sam đang đi dạo quanh, liền tươi rói đáp lại:

- Chú Điền... Có chuyện gì sao?

A Điền đứng thần ra nhìn cô một lúc, ánh mắt anh ta cũng hiu hiu buồn, lòng biết rõ sự thật về chuyện cô làm những cũng không nỡ mà để cô chịu hành hạ nhỡ mọi chuyện bị bại lộ. Một kẻ trung thành chỉ thờ một chủ, dù gì đã gắn bó với Chương thị từ xưa và là tâm phúc, A Điền rốt cuộc cũng không cách nào giúp cô. Uyển Sam thấy A Điền bần thần mãi, lái chuyện:

- Dạo này thời tiết không chỉ lạnh mà còn có cả mưa xuân...

Bỗng A Điền cắt ngang:

- Cô chủ... Hãy bảo trọng...

Nói rồi anh ta rời đi, vẻ ngoài bụi bặm và có chút già bởi đã trạc gần 50 nhưng vô cùng sung sức. A Điền không người thân, cũng không vợ con, chỉ chu tâm toàn ý với Chương thị, ở người đàn ông này khác với những tên đàn ông trong thế giới ngầm rằng luôn giữ cho mình một phong thái và lối sống đĩnh đạc, giữ uy tín vô cùng

Uyển Sam nghe vậy rồi trông theo chiếc xe rời khỏi cổng lớn Chương thị, vẻ mặt man mác buồn, lại ngước lên trời cao, thầm thì:

- Haiz... Vậy là... Cũng đến lúc đó

Đêm đó Uyển Sam an nhàn nằm trên giường, bỗng cánh cửa mở ra, bước vào là Vu Quân. Như mọi hôm sẽ có rất nhiều chuyện cho hai người châm chọc nhau, hôm nay bỗng lòng cả hai nặng trĩu, nhìn nhau ánh mắt đều trầm mặc. Lòng cô hơi bất an, chờ đợi xem nam nhân định làm gì. Phía Vu Quân lại nóng ruột, vẫn chưa tin là Uyển Sam rắp tâm hại ba anh. Sau cùng là nữ nhân nhỏ nhẹ lên tiếng:

- Vu Quân...

Lời nói nhẹ tựa như gió mây khiến anh mềm yếu, Vu Quân ngay tức khắc đi lại phía cô, ôm chặt nữ nhân trong lòng, mũi đưa ra hửi thấy mùi hương khiến anh mê dại. Uyển Sam không chống cự, tay nhẹ nhàng sờ soạng khắp người nam nhân đầy kích thích. Vu Quân đưa tay lên áp vài bầu má phúng phính mịn màng của cô, khàn khàn:

- Yêu tinh của anh...

Cô cười nhẹ tủm tỉm, hai chân cạ cạ vào bắp đùi nam nhân, mê hoặc:

- Còn anh là vị pháp sư nuôi giữ em sao, Vu Quân?

Lời nói đùa đầy tinh tế khiến Vu Quân khẽ cười, môi cong nhẹ lên. Anh thoát y cho cơ thể, rồi từ tốn cởi chiếc váy len trên cơ thể cô ra. Thời tiết lạnh khiến da cô bật trắng, da gà nổi lên khiến người run run, e thẹn nằm dưới thân anh. Vu Quân mơn trớn nhẹ nhàng qua thớ da, đặt lên môi cô nụ hôn sâu nhưng đầy mê luyến

Dự là đêm nay như một đêm mà cả hai còn thực sự yêu và mặn nồng với nhau. Bởi mai kia thôi, mối quan hệ cả hai sẽ tan vỡ. Vu Quân anh nhất định không tha thứ cho kẻ hãm hại ba mình. Còn Uyển Sam đã biết nhưng không tránh né, vẫn can đảm mà đối mặt với chuyện này

Chương 48: Ngài Chương mất

Vu Quân áp môi lên vầng trán láng mịn của vật nhỏ, xong bắt đầu hôn chùn chụt lên khắp mặt đầy yêu chiều. Uyển Sam bị nhột mà cười khúc khích, cánh tay đưa ra chặn lại nụ hôn tới tấp của anh, nói:

- Nào...

Anh vòng xuống rờ tay khắp phần da nõn nà của cô, ánh mắt nam nhân mê dại nhìn xuống nơi bí ẩn giữa hai chân, tại đây như một khu rừng nhỏ với cảnh sắc hữu tình. Vu Quân chồm lên dây dưa môi cô, tay lân la sờ xuống lớp lông m*, trườn xuống kẹp ngón tay vào giữa hai vách th*t nộn. Bắt đầu vê van tròn lấy hạt lựu đỏ, thi thoảng ấn nhẹ kích thích khiến cô nảy mình lên.

Uyển Sam đáp lại nụ hôn anh mê luyến, hai tay cô vòng xuống vòm ngực rắn rỏi, sờ soạng rồi dừng lại trên hai cánh hoa sẫm đỏ của Vu Quân, tinh nghịch nhéo mạnh. Cũng bắt chước động tác của Vu Quân mấy lần tung hoành trên đỉnh tuyết sơn của cô, ngón tay Uyển Sam se se nhẹ nhàng lấy chúng. Vu Quân liếc thấy điều đó cũng không khỏi bật cười thành tiếng, bên dưới hạ bộ ngón tay anh liền động mạnh hơn, tiết d*ch đẫm ra tay nam nhân. Anh khàn khàn như mất giọng:

- Yêu tinh... Em thật nghịch...

Uyển Sam đỏ bừng cả cơ thể như tôm chín, ngón tay run run không còn lực se mạnh, chỉ rờ rờ xung quanh. Cô quay sang một bên thở hấp hối, bên dưới nộn hu**t được anh chăm sóc nhẹ nhàng kích tình

Môi lạnh anh áp xuống dưới dái tai cô, bắt đầu vang lên tiếng hôn chùn chụt. Xuống hai bánh bao lớn, Vu Quân không kiêng nể mà bóp mạnh, ra sức mút mát lấy đầu t* nhỏ hồng hào, dịch bọt anh phủ lên bóng nhẫy. Sau cùng nam nhân ngửng dậy, dáng anh to lớn che trùm khắp người cô nhỏ bé trong lòng, trông uy lực vô cùng. Bắt đầu nâng hai chân cô lên, Vu Quân nhìn xuống sò hu**t rồi mỉm cười, gậy lớn giương thẳng bắt đầu ma sát ngoài rồi đưa đẩy vào trong. Động tác anh ôn nhu, từng cú thúc không bị bất ngờ và nhịp nhàng để Uyển Sam có được khoái cảm nhất định.

Ánh mắt cô quay sang nhìn anh, nó đã phủ một tầng sương dày, bên khóe có chút lệ như sắp chảy xuống. Vu Quân cúi xuống hỏi nhỏ:

- Yêu tinh.... Khóc sao?

Uyển Sam ngoe nguẩy lắc đầu, nơi cổ họng ngân lên tiếng rên nhẹ, hai tay cô vòng ôm chặt cổ tay, mũi nhỏ tham lam hít hà mùi hương gỗ nam tính, phả từng đợt hơi nóng vào trong tai anh

Đêm đó chỉ nhẹ nhàng như vậy, cả hai dâng trọn cơ thể và sự mãn nguyện cho nhau. Luận động bao lâu cũng chưa thấy mệt, bao tư thế Vu Quân đổi nhưng Uyển Sam vẫn tự nguyện đáp lại. Cứ thế cho đến lúc hai mắt díu lại mới ngưng

Sớm hôm sau, bên ngoài mới có chút ánh sáng nam nhân đã tỉnh. Vu Quân anh ôm ấp cô trong lòng, ánh mắt nhàn nhạt nhìn xuống nữ nhân, tay đưa lên sờ vào má mềm, thủ thỉ:

- Uyển Sam.. Sao lại như vậy chứ?

Bên môi anh nhếch lên cười cay đắng, thật không nỡ rời khỏi cô lúc này. Anh muốn ôm cô thật chặt, ngủ cùng cô một chút nữa, lúc tỉnh dậy sẽ lại giở thói trêu chọc và cả hai vào tắm rồi xuống ăn sáng... Cứ theo nhịp như vậy khiến anh rất hạnh phúc, nhưng thoáng nghi đến việc cô làm với ông Chương, nghĩ đến vẻ ngoài giả tạo chăm sóc ông rồi ngấm ngầm hạ độc thật khiến trái tim anh như bị bóp nghẹt. Vu Quân nhíu mày, bất giác buông cô ra, đắp lại chăn che chắn cẩn thận cho cô xong thẳng thừng quay đi.

Trưa trưa... Uyển Sam giãn người rồi tỉnh dậy. Quay sang lớp nệm đã lạnh ngắt biết nam nhân rời đi sớm. Thời tiết lạnh cộng thêm cơ thể cô không che chắn gì khiến người cô rùng mình, Uyển Sam cuộn chăn chặt về mình, bỗng nhớ lại trước đây. Sáng nào dù có lạnh đến đâu cô đúng được anh ủ ấm chặt trong lòng, cả ngày mỏi chân thì được nam nhân bế bồng. Có lẽ cũng đến lúc sự dịu dàng đó kết thúc. Uyển Sam lật đật vào phòng tắm, vệ sinh cá nhân nhanh nhanh rồi rời xuống dưới nhà.

Thím Liên thấy cô, tươi cười:

- Cô chủ dậy rồi sao? Bữa sáng của cô tôi làm xong rồi đây...

Uyển Sam cười nhẹ tiến về phía bàn ăn. Dùng xong bữa cũng chưa muốn đứng dậy, ngồi đó bần thần. Bỗng tiếng hét lớn của tên người làm:

- Ngài Chương tình hình đang xấu... Bác sĩ đến mau...

Ngày nào bác sĩ riêng cũng túc trực trong biệt phủ nên chỉ một loáng đã đông đủ trên phòng ông Chương. Thím Liên và tất cả mọi người dưới bếp cuống cuồng chạy lên. Còn lại Uyển Sam, cô nghệt người ra, dựa đầu ra sau, ánh mắt đầy mệt mỏi.

Một lúc sau mới tỉnh táo lại, cô lên đoa xem xét, người làm đứng ngoài hành lang, ngoài cửa phòng là A Điền, trong phòng chỉ duy có một vị bác sĩ và Vu Quân. Uyển Sam run run tiến vào trong, kinh hãi nhìn xung quanh. Như mọi lần Chương Cảnh Điền lão chỉ lên cơn co giật rồi phù mặt lên. Lần này thì không, cả người lão quắn quéo như con giun đất. Trong miệng không ngừng phun máu lên, khắp trong phòng máu tươi bắn tóe ra. Vu Quân hốt hoảng trùm mình lên đè người ông Chương xuống, thống khổ gầm lớn:

- Ba ơi... Xin ba cố lên... Xin ba...

Vị bác sĩ cố tiêm thuốc vào nhưng vô cách, lão Chương liên tục co quắp. Cảnh tượng này cũng khiến Uyển Sam chột dạ, ánh mắt giờ lộ vẻ hoang mang. Cứ vậy cho đến khoảng 30 phút sau, bỗng Chương Cảnh Điền nằm im lìm, lại khám thì xác định ông đã ra đi về nơi vĩnh hằng. Lúc này cả một bầu không khí ngột ngạt bao trùm lên khắp căn nhà, bên ngoài đám người gục đầu xuống không ai dám tạo tiếng động nào. Vu Quân ban nãy mất bình tĩnh bao nhiêu, giờ nghe lời tuyên bố của bác sĩ bỗng trở nên bình tĩnh đến đáng sợ. Anh đứng thẳng dậy, run run cầm mảnh chăn trắng che khắp người ông Chương. Bỗng quay lại liếc nhìn thẳng vào Uyển Sam, ánh mắt hau háu gằn tia đỏ, rồi bảo với A Điền:

- Chuẩn bị lo hậu sự...

Nói rồi anh rời đi khỏi phòng, lướt ngang qua Uyển Sam như thể cô là người vô hình

Chương 49: Thú nhận đi

Hai ngày sau bắt đầu phát tang, biệt phủ Chương thị mở rộng cánh cổng cho người đến viếng. Có những người bạn lâu năm, người anh em vào sinh ra tử, những đệ tử tâm phúc và cả những đối thủ trước đây. Bọn họ đến mang theo mình sự kính trọng và nỗi buồn về một bá vương thế giới ngầm đã rời bỏ nhân gian. Từ sáng sớm đã đông người xếp theo hàng vào viếng, sự tĩnh lặng và bầu không khí ảm đạm tạo nên một không gian trang nghiêm. Ai cũng trong bộ đồ đen, phải kiểm tra nghiêm ngặt rồi mới vào.

Uyển Sam từ sáng mặc lên bộ đồ len đen, mái tóc thả xuống ngang lưng, bước ra khỏi phòng vô tình gặp Vu Quân. Anh trong bộ vest đen lịch thiệp, ánh mắt buồn nhưng không biểu lộ nhiều, thấy cô thì đứng lại một chút, xong chìa canh tay ra, nói:

- Đi xuống thôi..

Uyển Sam rụt rè khoác vào tay nam nhân, nhỏ nhẹ đáp:

- Vâng...

Bên dưới đã đông người đứng thành hàng, Vu Quân cùng cô sánh đôi bước từ trên cầu thang xuống, ánh mắt tất cả đổ dồn về hai người. Hon cùng nhau đi chào hỏi từng vị khách, Cirilo Dignasio và vợ cũng tới đây. Lễ tang bắt đầu và tổ chức trong hai ngày, Vu Quân mua một khu đất rộng thoáng và chôn cất thi hài Chương Cảnh Điền. Nơi đây là hương đón gió rất mát, bãi cỏ mọc xanh rờn dưới chân. Đây là di nguyện của Chương Cảnh Điền đã viết trong di chúc. Sự thay thế của Chương Cảnh Điền trong thế giới ngầm chính là Vu Quân, dĩ nhiên trật tự vãn theo quỹ đạo đó thậm chí tốt hơn bởi sau cái chết của ngài Chương, Vu Quân trở nên tàn nhẫn hơn. Một số quy tắc trước đây của Chương Cảnh Điền nếu ai vi phạm sẽ bị cảnh cáo lần đầu nhưng dưới trướng Vu Quân, anh thẳng tay giết làm gương.

Một hôm...

Nay Uyển Sam vừa dùng xong bữa, cô cùng thím Liên dọn dẹp trong bếp bỗng nghe tiếng nói lớn bên ngoài phòng. Uyển Sam chạy ra xem, là Vu Quân và A Điền vừa đi công chuyện về. Sau là vài tên đàn em đang xách cổ một kẻ người bết máu. Uyển Sam hơi kinh hãi lùi về sau, trước đây dù có giải quyết chuyện gì không bao giờ được phép mang về biệt phủ, nay Vu Quân lại khá vỡ quy tắc của ông Chương, rốt cuộc đang có mưu tính gì? Cô đứng thần ra bặm môi suy nghĩ bỗng giật bắn lên vì tiếng gọi lớn của Vu Quân:

- Uyển Sam, thím Liên, tất cả người làm... Mau ra đây

Vu Quân ngồi dựa vào ghế lớn, hệt như bá vương. Tất cả mọi người ngồi hai bên ghế, còn một khoảng trống ở giữa là một người toàn thân bết máu. A Điền cùng vài tên đàn em đứng sau, ánh mắt lãnh đạm nhìn lấy hắn. Vu Quân rút súng ra, ngoe nguẩy đứng lên đi lại xung quanh kẻ đó, ra hiệu cho tên đàn em. Hai ba tên đi lại, cởi trói cho hắn rồi bắt đầu dùng lực đấm đá túi bụi vào cơ thể hắn. Từ miệng, mũi và các da xung quanh đầu tóe máu và xước xát, chân mềm nhũn như dấu hiệu vừa bị đánh dập. Uyển Sam nhìn lấy lại thất kinh, chưa bao giờ phải nhìn cảnh tượng con người bị tra tấn như vậy. Hai bên thái dương cô căng ra, ánh mắt sợ hãi nhìn lấy Vu Quân. Vẻ mặt anh lạnh tanh không cảm xúc, nhìn lấy kẻ bị đánh kia nhưng không tập trung, như đang coi một trò vui vậy.

Sau cùng tên đó rã rời người, miệng túa máu lết thân đến gần chỗ anh, thều thào:

- Ngài Chương.... Xin ngài... Tôi thực sự...không hạ độc... Lão Chương....

Tất cả mọi ngươi làm, thím Liên và cả cô hơi bất ngờ. Chẳng lẽ vì lí do này Vu Quân mới gọi bọn họ ra đây chứng kiến cảnh tượng này. Về phía Uyển Sam, vẻ mặt cô sửng sốt nhiều hơn, đầu hơi cúi gập xuống liếc nhìn lên. Tên đó nói tiếp:

- Ngàn mạng... Tôi...khụ khụ.. Tôi không bao giờ... Dám hạ độc lão Chương...

Sau cùng là tiếng Vu Quân cười phá lên. Anh cầm theo khẩu súng, đứng lên đi vòng quanh hắn rồi đứng trước mặt. Hai tay tên đó ôm vào gấu quần nam nhân, van nài:

- Ngài... Hãy tin tôi...

Vu Quân không đáp lời nào, mạnh mẽ hất chân ra. Bàn tay hắn bẹp dí dưới đế giày anh, loại giày đế dày, cao ấn mạnh xuống bàn tay hắn. Nghe rõ cả tiếng kêu lách cách xương tay vỡ vụn kèm theo tiếng hét thảm thiết;

- Aggg...Xin ngàii....aggg...

Mọi người ai cũng ái ngại nhắm mắt hay quay đi, không khí nặng nề bao trùm đầy căng thẳng. Lòng ai cũng căng lên như dây đàn, sợ hãi vì phải chứng kiến cảnh tượng này.

Vu Quân đưa khẩu súng lên trán hắn, lạnh lùng nói:

- Thú nhận đi...

Hắn cuống cuồng van khóc:

- Ngài Chương... Không phải tôi...không mà...

Bất giác khẩu súng được lên nòng rồi quay sang bén thái dương của Uyển Sam, tiếng anh vang lên:

- Chính em là kẻ đã hại chết ba phải không?

Tất cả đám người làm và thím Liên thất kinh. Còn A Điền và mấy tên đàn em lại bình tĩnh, có vẻ cũng đều biết cả rồi. Tên dưới sàn bị lôi ra ngoài, cũng không biết hắn phạm tội gì và số phận sẽ ra sao nữa? Nhưng giờ đây, Uyển Sam lại đang phải tự tìm câu trả lời cho số phận của mình. Ánh mắt cô ban đầu căng ra, sau cũng bình thường trở lại, hai môi bặm chặt vào chưa hé nửa lời

Chương 50: Chát

Đã đến nước này thì vốn dĩ chối bỏ chỉ khiến mọi việc thêm rối rắm. Tất cả trật tự chờ đợi câu trả lời từ cô, thím Liên run run nói:

- Cậu chủ... Không thể là...

Uyển Sam lên tiếng cắt ngang:

- Đúng...

Người làm đồng loạt quay ra nhìn cô, chắc bây giờ họ đang đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Uyển Sam vẻ mặt bình tĩnh, không biểu lộ sự sợ hãi hay hối hận nào. Sau cùng nói thêm:

- Một loại bột pha với nước cam... Một viên thuốc y hết thuốc trị bệnh... Cả hai thứ kết hợp tạo độc tính mạnh, phản lại quá trình điều trị bệnh...

Khẩu súng trên tay Vu Quân run run, A Điền không giữ nổi vẻ lãnh đãm, liếc lên nhìn cô. Mọi ánh mắt trong căn phòng hướng về Uyển Sam, tất cả cùng một phe, đều muốn biết sự thật cái chết của lão Chương, chỉ một mình cô trơ trọi. Ánh mắt cô ngước lên nhìn anh, trông Vu Quân hằm hè và tràn đầy tức giận, vẻ mặt anh thất vọng tột cùng, nếu là người khác có khi đã bị bóp chết cũng nên.

Súng được bóp cò nhưng không có đạn, những tưởng cô đã bị kết liễu cuộc đời rồi chứ. Nam nhân vứt khẩu súng ra, tay cuộn tròn nắm đấm, bỗng cười lớn đểu cáng:

- Hahaha... Tốt... Rất thành thật...

Tiếng cười trào phúng vang lên khắp căn nhà, Vu Quân đi đi lại lại, tay vò đầu xong kéo tay Uyển Sam dậy, đưa lên vỗ nhẹ vào má cô, cà rỡn:

- Uyển Sam... Đúng thật bất ngờ..

Khuôn mặt anh đanh sắc lại, sau vung tay lên tát mạnh vào bên má nữ nhân, "Chát" một tiếng dứt khoát. Uyển Sam chịu lực mạnh ngã quỳ rạp xuống sàn, đầu choáng váng, bên hàm tưởng như bị lệch, mùi sắt của máu phảng phất trong khoang miệng. Hai mắt cô nhắm nghiền lấy lại sự tập trung, tay rờ lên khóe môi đã chảy máu túa ra.

Thím Liên khóc, bà dù gì cũng thân thiết với cô nhất trong nhà, liền van nài:

- Hức... Cậu chủ à... Đừng vậy mà...

Toan chạy ra đỡ cô dậy, thím Liên bị A Điền kéo tay lại ẩn ngồi xuống ghế. Tất cả từ đó không ai dám ho he gì, hồi hộp chờ đợi xem Vu Quân định làm gì tiếp theo.

Nam nhân lãnh đạm liếc xuống nhìn cô quỳ rạp dưới đất, sau thở dài, ra lệnh với mấy tên đàn em:

- Nhốt cô ta trên phòng... Canh giữ cẩn thận, tuyệt đối không ai được vào nếu không có sự cho phép của tôi...

A Điền theo lệnh, liếc mắt chỉ đám đệ tử tuân theo. Vu Quân nhanh chóng rời ra ngoài, bọn chúng không kiêng nể mà xách nách hai bên, lôi xềnh xệch cô lên phòng. Đến nơi mở cửa liền vứt vào bên trong, cơ thể cô nhỏ bé, nhẹ bẫng nên xem ra chúng cũng không quá mất sức. A Điền đứng ngoài nhìn, chắc cũng thương tình mà gằn lên:

- Nhẹ nhàng thôi..

Cửa ban công bị khóa chốt lại, cửa phòng cũng vang tiếng Cạch Cạch khóa cửa. Một mình Uyển Sam còn lại trong phòng, chuyện vừa xảy ra đã biết sẽ không tránh được nhưng cũng đến nhanh khiến cô thoáng bất ngờ. Vết thương bên miệng đau nhức lên, đã vậy còn xót bởi giọt nước mắt mằn mặn của nữ nhân chảy xuống. Uyển Sam ngồi co ro lại, tiếng thút thít chỉ nho nhỏ, ban nãy ra vẻ gan lì là vậy nhưng giờ đây cũng đã sợ hãi đến nhường nào

Về phía Vu Quân, nam nhân lại đến địa chỉ quen thuộc là Túy Linh Hồng. Xe A Điền chạy đằng sau cũng đuổi kịp, lại hộ tống anh vào trong. Trình Cán và Tiểu Thiết đã biết chuyện, nay cũng chỉ lặng lẽ ngồi hầu rượu cho Vu Quân, cả hai vẻ mặt đều căng thẳng. Vu Quân ngồi trầm ngâm, miệng nhấp chút rượu rồi lại thôi, vẻ mặt buồn bã vô cùng. Bầu không khí tỏng phòng bao ngột ngạt và tĩnh lặng.

Nửa đêm...

A Điền lái xe chở Vu Quân về tới biệt phủ, trước khi nam nhân vào nhà, A Điền bỗng nói:

- Cậu chủ... Biết là không chấp nhận được chuyện này nhưng nghĩ đến hai lần cô chủ đỡ đạn thay cho cậu và ngài Chương... Cậu hãy..

Vu Quân lạnh lùng cắt ngang:

- Về đi

Nói rồi anh bước vào trong, thẩng thừng tiến lên lầu, về phía phòng Uyển Sam. Cánh cửa cạch khóa mở ra, Uyển Sam ngồi bên ghế nhìn ra hướng ban công, tiếng động kéo sự chú ý của cô, nhìn về anh. Uyển Sam khẽ rùng mình, thấy anh liền đứng dậy, ánh mắt dè dặt. Vu Quân không nói gì, tiếng cửa đóng sầm, nam nhân quay ra nhìn cô, ánh mắt như con sói chuẩn bị xâu xé miếng mồi. Sau cùng anh tiến một bước Uyển Sam lại lùi một bước, cho đến lúc bước chân nhỏ của cô toan chạy liền bị lực tay Vu Quân giữ lại. Bàn tay anh nắm tóc cô giật ngược lại đau đớn, kéo áp sát cô vào người mình, rờ tay lên phần má nóng hổi còn in dấu đỏ bàn tay anh. Bỗng Vu Quân lại cười, cười một nụ cười quỷ dị nhìn lấy Uyển Sam. Sau vác hẳn người cô vứt mạnh lên giường, điên cuồng xé rách bộ quần áo trên cơ thể cô. Nữ nhân lúc này khóc lớn, tay cố chống lại, nức nở:

- Vu Quân... Đừng..hức...

Nam nhân không kiêng nể tát mạnh vào bầu má còn lại, xong hệt như mấy tên hèn hạ, anh bóp mạnh miệng cô, gằn:

- Đừng gọi tên tôi... Loại dơ bẩn

______________________________

P/s: Đã vào năm học rồi nên lịch ra truyện sẽ không là mỗi ngày một chap nữa mà tùy vào thời gian rảnh của mình. Có lẽ là một tuần hai chap, cảm ơn các độc giả đã ủng hộ và mong các bạn hãy đợi truyện mình nha


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.