Khi đến bệnh viện Liễu Uyển như vẫn không ngừng khóc.
Ngân Hy được đưa vào phòng cấp cứu, Âu Dương Thiên Vũ cũng đứng ở người cùng mọi người.
Ngân Tuyết ngồi một bên không nói gì.
{ Cô ta đúng là chẳng thay đổi gì cả, có lẽ như vậy cũng tốt}
" Âu tổng, đồ của ngài" Thư ký Lâm đưa quần áo mới cho Âu Dương Thiên Vũ.
Âu Dương Thiên Vũ liền đi thay quần áo.
" Thiếu phu nhân, người không sao chứ" Thư ký Lâm đến chỗ Ngân Tuyết hỏi thăm.
Từ lúc nãy đến giờ mới có một người quan tâm đến cô.
" Tôi không sao"
" Thiếu phu nhân mặt của người"
" À...không có gì đâu, anh cứ đi làm việc của anh đi"
" Vâng"
Hai ông bà Thẩm gia cũng chỉ nhìn chăm chăm vào phòng cấp cứu. Sự tồn tại của cô vốn dĩ là không là gì cả.
Ngân Tuyết nhìn cha cô lo lắm cho một người không phải ruột thịt như vậy.
Cô cảm thấy bạn thân dù là con ruột của ông như lại rất ghen tị với Ngân Hy.
Ngân Tuyết thấy vậy, liền xoay người rời đi.
Thấy cô rời khỏi đó, anh lặng lẽ đi theo cô.
Ngân Tuyết đi đến một chỗ ngồi yên tĩnh ngồi, cô dường như cảm thấy rất mệt mỏi với thế giới này.
Ngân Tuyết ngồi được một lúc thì có người tiến đến ngồi cạnh cô.
Ngân liền quay sang người ngồi cạnh mình, ra đó là Âu Dương Thiên Vũ.
Ngân Tuyết dường như hiểu ra anh ta tìm mình là có chuyện gì.
Ngân Tuyết không nói gì, cô mặc kể anh ngồi đấy, hai người cứ vậy mà im lặng không nói gì.
Đột nhiên có một trận gió thổi qua, Ngân Tuyết co rú người lại, trên người cô chỉ mặc một chiếc váy mỏng.
Ngân Tuyết liền lấy hai tay mình che lại cho bất lạnh, nhưng sau đó lại có một chiếc áo đắp lên người cô.
Âu Dương Thiên Vũ lấy áo vest của mình đắp cho cô, Ngân Tuyết không hiểu anh ta đang làm cái gì nữa. Cô đành lên tiếng hỏi.
" Anh muốn hỏi gì thì hỏi đi, không cần phải làm vậy đâu"
" Cô muốn tôi hỏi gì"
" Tôi muốn anh hỏi gì ư, có lẽ là những câu hỏi mà anh muốn câu trả lời thôi".
" Vậy sao"
" Vậy, tại sao cô lại ra đây?"
" Tại sao ư. Tại tôi thấy ghe tị với Ngân Hy, cô ấy có thể có được thứ tình cảm mà tôi mãi mãi không có được. Là vậy đó, anh còn gì thì hỏi nốt đi"
" Sao cô lại đẩy Ngân Hy xuống cầu thang chứ, hay là do em ấy giống Ngân Vân nên cô làm vậy"
{ Giống Ngân Vân ư, thực chất cô ta chính là Ngân Vân}
Ngân Tuyết còn nhớ ngày hôm đó chỉ vì cô đi vào phòng bệnh của Ngân Vân, để rồi khi cô ta tự sắt, tất cả mọi thứ đều đổ lên đầu cô.
Cô còn nhớ hôm đó cô vào phòng Ngân Vẫn là do Liễu Uyển Nhi bắt cô đi đưa cháu cho cô ta.
Lúc cô đi vào liền muốn ra khỏi đó luôn, chỉ không ngờ rằng cô ta lại đưa cho cô một tờ chi phiếu và nói.
" Ngân Tuyết, cái này tôi cho cô"
" Tôi không lấy đồ không thuộc về mình"
" Vậy sao"
" Vậy thì cô càng phải nhận nó rồi"
" Nhận nó, tại sao chứ"
" Tại vì tờ ngân phiếu này là lần đầu tiên của cô mà ra đó"
" Lần đầu...đầu.. tiên..."
" Sau, lâu rồi nên không còn nhất nữa sao. Vậy để tôi nhắc cho cô nhớ"
" Lần đó, chai nước tôi đưa cho chị uống là tôi đã thêm một chút gia vị vào đó. Nhưng tôi không ngờ một người như chị mà có thể đổi được tờ ngân phiếu, điều đó chứng tỏ cơ thể cô không phải lại đơn giản "
Nghe đến đây Ngân Tuyết không chị được liền tát cho Ngân Vân một cái.
" Sao cô lại là như vậy, tôi cũng đâu làm hại gì đến cô, tại sao...tại sao cô phải làm như vậy chứ"
Ngân Vân ôm mặt không nói gì nhưng cô ta lại nở nụ cười rất đắc ý.
Ngân Tuyết thấy vậy, không chịu được liền ra ngoài đi về mặc kể cô ta.
Như cô không ngờ rằng hôm đấy cô ta đã tự sát mà đoạn hai người nói chuyện cùng cái tát của cô lại trở thành chứng vứ khiến mọi người bảo cô là nguyên nhân khiến Ngân Vân chết.
Ngân Tuyết còn nhớ rõ, hôm đấy cha cô đã dùng gia pháp đánh cô, đã vậy còn để cô mình người đầy thương tích quỳ dưới trời mưa một đêm.
Sáng hôm sao người hầu trong nhà mới giúp cô lau đi vết thương.
Ngân Tuyết còn nhớ lúc đó cô chỉ muốn bản thân mình chết đi cho xong, nói thật chứ nếu không phải cô còn chút giá trị lợi dụng có lẽ ông đã để mặc cô chết.
Sau ngày hôm đó, Ngân Tuyết mới biết lí do cô còn sống là để cô lấy Âu Dương Thiên Vũ để cha cô kiến được chút lợi ích.
Còn anh lấy cô chỉ để trả thù cho Ngân Vân, cô khi biết tin, cô như sụp đổ hoàn toàn, không thể làm gì nữa, cô lúc đó thật sự không còn một chút sức lực nào để rẫy ruộng nữa.
Thấy Ngân Tuyết không trả lời câu hỏi của mình mà dường như đang suy nghĩ gì đó.
" Sao cô không trả lời"
" Nếu tôi nói tôi không đẩy cô ta, là cô ta tự mình ngã xuống. Tôi nói vậy anh có tin không"
Ngân Tuyết nói với giọng châm biến, bởi cô biết trên thế giới này người tin cô chỉ còn cô thôi.
" Tôi tin" Anh không cần suy nghĩ liền trả lời.
Ngân Tuyết như nghe thấy tiếng sét đánh ngan tai vậy. Ngân Tuyết chưa từng nghĩ sẽ nghe được câu trả lời như vậy.