Buổi chiều cũng đến, Ngân Tuyết và Phỉ Phỉ lấy đồ chuẩn bị đi chợ.
Lúc này nghe thấy tiếng chuông cửa reo.
Phỉ Phỉ ra mở cửa, thì ra đó là thư ký Lâm.
" Chào thư Ký Lâm, anh đến đây có việc gì không"
" Thiếu gia bảo tối nay thiếu phu nhân cùng người đi dự tiệp, nên bảo tôi cần lễ phục ra cho thiếu phu nhân"
" Anh cứ đưa tôi".
" Vậy chuyện còn lại em lo nha"
" Vâng"
" Thiếu gia cũng thật là, miệng nói một đàng mà làm một nẻo"
" Phỉ Phỉ, ai đến đó"
Lúc này Phỉ Phỉ liền cần cái hộp trong tay vào.
" Nhanh lên không chúng ta mua không kịch đồ mất"
" Thiếu phu nhân, đợi đã"
" Sao vậy"
" Mà em ôm cái gì vậy"
" Cái này là thiếu gia gửi cho người"
" Thôi, em cứ để đó đi, tí về chị xem "
" Thiếu gia bảo tối nay 18 giờ người đi dự tiệp cùng thiếu gia".
" Tiệp tùng gì giờ này, chúng ta cứ đi mua đồ trước chuyện đó tí nữa ta tính sau"
" Thiếu phu nhân, chuyện này không được,nếu để lỡ chuyện sợ rằng thiếu gia sẽ nổi giận đó"
" Mà đồ lúc nào đi mua cũng được mà, giờ chuyện quan trọng là người cần phải chuẩn bị cho buổi tiệp tối nay"
" Nhưng mà,..."
" Không nhưng nhỉ gì cả, để em giúp chị đi"
Vừa dứt lời, Phỉ Phỉ kéo Ngân Tuyết đi trang điểm, thay đồ, làm tóc.
Đến giờ, Âu Dương Thiên Vũ đi về biệt thự, anh biết là cô đang trang điểm nên đành ngồ ở phòng khách chờ.
Sau một lúc lâu chật vậc, cuối cùng Ngân Tuyết xong.
Ngân Tuyết soi mình trong gương, cô nhìn bộ lễ phục mình mặc, thật sự là rất đẹp.
" Phỉ Phỉ, nhìn chị có kì quá không, chị cảm giác cứ thế nào ý"
" Thiếu phu nhân người là đẹp nhất rồi"
" Thôi, em đừng trêu chị nữa"
" Nào thiếu phu nhân, mình ra thôi, thiếu gia đang đợi người"
" Cái gì, Âu Dương Thiên Vũ về đây ư"
" Thiếu phu nhân, người sao vậy, thiếu gia bảo người đi dự tiệp cùng thiếu gia cơ mà, thiếu gia không về đón người thì ai đón người".
" Thôi mình ra đi"
" Ừ"
Âu Dương Thiên Vũ đã ngồi sãng ở ghế sofa đợi hai người họ xuống.
Ngân Tuyết đi xuống chỗ Âu Dương Thiên Vũ.
Cô khá là ngại ngùng vì đây là lần đầu tiên cô ăn mặt như vậy.
Âu Dương Thiên Vũ nghe thấy tiếng động liền ngẩn đầu lên nhìn.
Nhìn thấy cô gái trước mắt cũng là người như anh ngơ ngắt hồi lâu, đến khi Ngân Tuyết bước đến chỗ anh.
" Anh gọi tôi đi dự tiệp có chuyện gì sao? Tôi ăn mặc vậy có kì quá không"
Âu Dương Thiên Vũ vẫn yên lặng không nói gì, không ai có thể hiểu anh đang suy nghĩ gì.
" Thiếu gia, thiếu phu nhân đã xong "
" Tôi biết rồi" Khuôn mặc anh vẫn không chút thay đổi.
" Chúng ta đi thôi" Nói xong anh liền bứơc đi lên trước.
Ngân Tuyết cũng không hiểu anh ta là người như thế nào? ( anh ta cứ làm như mình muốn đi cùng anh ta lắm ý).
Hai người ngồi lên xe mà vẫn không nói chuyện với nhau một lời.
Ngân Tuyết thấy vậy liền cảm thấy không gian giữa hai người thật là khó thở, Ngân Tuyết nhìn anh.
( Âu Dương Thiên Vũ anh vẫn là chàng trai cao ngạo ngày nào, đột nhiên Ngân Tuyết cũng không hiểu tại sao trước kia mình lại từng thích người con trai trước mặt mình nữa)
Trong đầu Ngân Tuyết lại xuất hiện những kí ước không đẹp. Ngân Tuyết đành quay đầu nhìn sang khung cảnh ngoài kia.
Sao một hồi đi lại, cuối cùng hai người dừng lại tại một nhà hàng sang trọng, có lẽ rất lâu rồi Ngân Tuyết mới lại đến những nơi như này.
Ngân Tuyết đang ngơ ngát trước khunh cảnh trước mắt, đột nhiên cánh cửa xe mở ra, anh đưa tay ra đỡ cô.
Ngân Tuyết dù không quen, nhưng đây cũng là điều mà cô nên là.
Cô đành đưa tay nắm lấy tay anh xuống xe, Âu Dương Thiên Vũ đưa tay cô khoát lấy tay anh.
Mọi người quanh đây thấy vậy liền rất ngưỡng mộ cô, chỉ là Ngân Tuyết lại không thấy vui vẻ gì.
Hai người đi vào trong dưới sự ngưỡng mộ của mọi người xunh quanh.
Ngân Tuyết được Âu Dương Thiên Vũ đưa đến ngồi hàng ghế đầu.
Khi Mc giới thiệu, Ngân Tuyết mới biết đây là chương trình đấu giá của những người giàu, cô cũng chẳng có hứng thú gì cả, dù sao đối với cô mọi chuyện cũng không liên quan đến mình, đi đến đây chỉ là theo nhiện vụ mà thôi.
Ngân Tuyết cũng không dán nói chuyện cùng người đàn ông trước mặt. Âu Dương Thiên Vũ cũng không để ý đến cô.
Sau một lúc ngồi, thì buổi đấu giá cũng bắt đầu.
Đầu tiên, người ta lấy ra mộ chiếc bình phong vô cùng đẹp, Ngân Tuyết chẳng có hứng thứ gì cả.
Ngân Tuyết thấy anh ngồi từ nãy đến giời hình như cũng không có chút hứng thú với những thứ này.
Một lúc sau, có một người đi đến chỗ hai người.
Anh ta cần một bông hoa hồng đi đến chỗ Ngân Tuyết.
" Người đẹp, không biết có thể ngồi đây không?" anh ta chưa để Ngân Tuyết lên tiếng liền ngồi xuống.