Tình Yêu Đau Thương: Tổng Tài Là Kẻ Cuồng Ngược

Chương 44: TÌNH YÊU ĐAU THƯƠNG-44




Tình Yêu Đau Thương: Tổng Tài là Kẻ Cuồng Ngược - Chương 44: Một Cơ Hội

#BooMew

Hai tay Dương Ngọc Thiên run rẩy nhẹ nhàng đặt Lâm Như Tiên trên giường, vết thương trên ngực anh cũng bắt đầu ứa ra máu thấm ra ngoài

Thư ký Đồng thấy khẽ nói

" Boss ngài vẫn nên băng bó lại vết thương đi! "

Dương Ngọc Thiên nhìn Lâm Như Tiên lại nhìn chính anh, nhẹ nhàng gật đầu đi băng bó vết thương trên ngực một lúc sau mới quay lại

Lâm Như Tiên gương mặt hơi xanh xao, Dương Ngọc Thiên đi tới bên cạnh ngồi nắm tay Lâm Như Tiên nhẹ nhàng xoa xoa

Một lát bác sĩ tới nhẹ nháng cười nói

" Boss yên tâm, chị dâu không sao! Chỉ là hơi mệt mỏi quá độ thôi! "

Dương Ngọc Thiên gật đầu, mắt nhìn chằm chằm Lâm Như Tiên không nói lời nào

Bác sĩ lại khẽ nói

" Chị dâu đang mang thai, nên là nhanh chống về lại thành phố kiểm tra cụ thể hơn, lúc nãy tôi đi một vòng bếp, thấy có sữa cho mẹ bầu nhưng là lại không có nhiều đồ ăn bồi dưỡng thân thể! Nên chị ấy mới gầy lại rất dễ bị xúc động!"

Dương Ngọc Thiên hai mắt trợn to nhìn chằm chằm Lâm Như Tiên, trong đầu anh câu gì cũng không nghe thấy ngoài câu " Đang Mang Thai " thôi Anh không khỏi nhếch mép cười rồi lại khóc thành tiếng nắm chặt tay Lâm Như Tiên mà hôn lấy hôn để

Hạnh phúc là gì ? Chính là khi đang đứng trước bờ vực của sự tuyệt vọng lại thấy được tia hy vọng đang chấp chóa nở rộ Cũng chính lúc này, Dương Ngọc Thiên khóc vì hạnh phúc khóc vì đau khổ Mọi thứ đều đan xen nhau

Bác sĩ không khỏi cười lắc đầu Thư ký Đồng đi đến xin lỗi bác sĩ lại hỏi

" Vậy dinh dưỡng cho chị dâu phải làm sao ? Có kiêng kỵ cái gì không ? "

Bác sĩ nhẹ nhàng nói

" Tôi chỉ mới bắt mạch, ở đây không có dụng cụ nên không cụ thể được thai nhi có khỏe mạnh hay không nên không thể quyết định mức cần chu cấp dinh dưỡng cho chị dâu hay không! Về chuyện kiêng kỵ đương nhiên sẽ có chỉ là tôi sẽ nói cụ thể hơn khi chúng ta về! "

Thư ký Đồng gật đầu, bác sĩ lại nói

" Tránh cho chị ấy khóc và xúc động thái quá Lúc này là khoảng thời gian nguy hiểm của thai nhi nên bà mẹ phải chú ý cẩn thận "

Thư ký Đồng gật đầu nói

" A tôi biết rồi cảm ơn bác sĩ "

••••••

Dương Ngọc Thiên vẫn luôn ngồi đó nhìn chằm chằm Lâm Như Tiên dặn dò mọi người ra ngoài hết, một mình anh cùng Lâm Như Tiên trong căn phòng nhỏ

Đúng là gặp được mới biết, anh nhớ cô nhiều như thế nào, chỉ cần một cơ hội này nữa thôi anh sẽ không làm cô thất vọng càng không làm cô đau đớn tổn thương thêm một lần nào nữa! Chỉ cần Lâm Như Tiên chịu gần bên anh, anh nhất định làm tất cả mọi việc chỉ để bù đắp lại mọi lỗi lầm trước kia của anh Chỉ cần cô chịu ở bên anh dù chán ghét hay hận anh Anh đều chấp nhận

•••••

Có lẽ do quá mệt mỏi, Lâm Như Tiên cứ thế ngủ thật ngon lành đến trời tối mịt

Hai mắt Lâm Như Tiên nặng trĩu, dần dần mở ra môi cô mấp máy muốn nói nhưng là cổ họng khô khan rất khó nói

Lâm Như Tiên khẽ mở mắt ra to hơn, đập vào mắt cô chính là bóng dáng Dương Ngọc Thiên đang ngồi nắm chặt tay cô ánh mắt chứa chan đầy sự lo lắng

Lâm Như Tiên xoay mặt ra hướng khác khẽ nói

" Tôi khát! "

Dương Ngọc Thiên nghe thấy vui mừng chuẩn bị đứng dậy đi lấy nước thì hai chân tê cứng xém té, Lâm Như Tiên nhíu mày nhìn bóng người khập khễnh đi ra ngoài lấy nước đem vào

Lòng Lâm Như Tiên chua xót, cô sao lại không đau lòng chứ ? Chính là cô không thể nào tha thứ cho những hành vi đó! Nhớ lại những chuyện lúc sáng, hai mắt đỏ ứng của Dương Ngọc Thiên làm tim cô thắt lại, dáng vẻ tiền tụy của anh làm cô đau nhói

Nhưng là nếu cô một lần nữa tha thứ thì cô sẽ hạnh phúc hay quay lại ngày tháng trước kia ? Đau buồn đến cực độ ?

Đợi một lúc Dương Ngọc Thiên bước vào trên tay là ly nước đầy kia

Dương Ngọc Thiên nhỏ nhẹ nói

" Em uống đi! "

Lâm Như Tiên nhận nước, uống một hơi hết nữa ly nhưng là cô mấp máy môi nhìn Dương Ngọc Thiên hỏi

" Uống không ? "

Nếu cô đoán không sai thì chính anh ngồi yên nhìn cô suốt mấy tiếng đồng hồ! Không đói cũng phải khát

Dương Ngọc Thiên nhận nước trên tay Lâm Như Tiên đưa tới cũng nhanh chống uống hết Anh đứng một lúc lâu cả hai điều im lặng

Dương Ngọc Thiên lại nói

" Tình trạng sức khỏe của em không được tốt lắm! "

Lâm Như Tiên gật đầu, tay đưa xuống bụng bằng phẳng nhẹ nhàng vuốt ve, Dương Ngọc Thiên nhìn thấy, trong mắt tràn trề đau thương, anh đã để cô chịu khổ rồi Suy nghĩ một lúc Dương Ngọc Thiên nói

" Em về lại thành phố được không ? "

Lâm Như Tiên nhếch mép cười, lắc đầu nói

" Anh nghĩ tôi còn dám sống trong ngôi nhà đó ? "

Dương Ngọc Thiên mím môi, hai tay nắm chặt, kiềm chế sự xúc động thái quá của anh, nhưng là tim anh vẫn đau thắt lại từng cơn, khiến anh ngay cả thở cũng cảm giác nặng nề!

Dương Ngọc Thiên hít một hơi sâu nói

" Em có thể cho anh thêm một cơ hội nữa không ? Chỉ một lần này thôi "

Lâm Như Tiên nhìn Dương Ngọc Thiên, lại một lấn nữa lắc đầu

" Tôi đã từng cho anh, không chỉ chỉ có một lần mà rất nhiều lần nhưng chính là anh không biết trân trọng, không hảo hảo trân trọng anh nghĩ tôi còn đủ lòng tin để trao hết mọi thứ cho anh sao ? " khoảng thời gian bên nhau không ít, tuy cô từng muốn rời xa anh nhưng là cô vẫn luôn hy vọng và mong ước chỉ là tình yêu cô trao anh càng nhiều lòng tin càng nhiều thì lại chẳng nhận được gì ngoài sự thật vọng và đau khổ

Yêu! Còn chứ nhưng là làm sao Lâm Như Tiêncó thể vượt qua được cái vết sẹo đã khắc sâu trong tim cô ?

Những năm tháng qua Biết bao nhiêu chuyện đã trôi qua Đau buồn đến thất vọng, con tim vốn lành lặn nhưng bây giờ lại khâu từng vết một Những vết dao đâm mạnh vào tim rồi lại đâm lại vết thương cũ! Một lần hai lần Cái gọi là yêu chính là vết thương da thịt mãi không đau bằng vết thương trong lòng Cũng chính vì thế biết bao nhiêu người chọn cách gạch tay hay tự tử chỉ để quên đi nổi đau trong lòng tận sâu con tim đang không ngừng co thắt lại từng cơn kia Cả cô cũng vậy! Chỉ là khi cô sắp tuyệt vọng đau khổ nhất lại có một sinh linh bé nhỏ hình thành trong bụng cô Cô lại muốn sống! Sống vì chính đứa bé của cô

Đừng quên Like và Vote ( bỏ phiếu ) ủng hộ Boo nha !

Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại AzTruyen.net


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.