Tình Yêu Đau Thương: Tổng Tài Là Kẻ Cuồng Ngược

Chương 39: TÌNH YÊU ĐAU THƯƠNG-39




Tình Yêu Đau Thương: Tổng Tài là Kẻ Cuồng Ngược - Chương 39: Nôn

#BooMew

Hải Vân

Ở lại đây cũng đã 3 ngày, Lâm Như Tiên quyết định đi kiếm việc làm!

May mắn cho cô là quán nước bên gần nhà có tuyển thêm nhân viên, hai cả thì họ bao cơm trưa!

Lâm Như Tiên cũng rảnh rỗi nên cũng làm luôn hai ca Ở đây cô quen rất nhiều bạn mới, nhìu người vô tình thấy được vết thương trên tay cô họ không dám nhận nhưng chủ quán ở đây lại nhận

Một phần bà thấy Lâm Như Tiên hiện tại giống bà mấy chục năm về trước nên cũng dễ dàng cho Lâm Như Tiên vài việc

Bưng nước đến pha chế trong một tuần Lâm Như Tiên đã rành mạch hết nên cũng rất hay được đứng pha chế

" Về sao Tiên? "

Lâm Như Tiên gật đầu cái đi ra về

Vài nhân viên ở lại đó nhỏ giọng bàn tán

" mày thấy không ? Ngay cả lưng nó cũng có vết thương? "

" Rốt cuộc xảy ra chuyện gì với nó nhĩ ? "

" Chắc là có thằng chồng không ra hồn! "

" Haizzz khổ ! "

" Thôi lo làm việc đi! Đừng có mà to nhỏ trước mặt nó đó! "

" "

Qua thêm gần nữa tháng, Lâm Như Tiên đã quen với nhịp điệu ở đây! Xin bà chủ tiền lương nửa tháng, bà cũng cho! Lâm Như Tiên đi đến bệnh viện kiểm tra nơi ấy! Bác sĩ dặn đã ổn chỉ kiên cự quan hệ vợ chồng thêm nữa tháng nữa!

Lâm Như Tiên gật đầu ầm ừ tính tiền rời đi!

Lại mua chút ít rau củ đem về nhà để ăn!

Từng ngày trôi qua, Lâm Như Tiên một mình cảm thấy thật ổn Cứ có thể muốn cười thì cười muốn khóc thì khóc! Thật vui vẻ thật tự do biết bao

•••••

Dương Ngọc Thiên trong khoảng thời gian này thật sự anh đã thay đổi, căn phòng nhiều hơn thêm một cuốn nhật ký

Ngày nào anh cũng lôi nhất ký của Lâm Như Tiên ra đọc, có khi cười cười có khi lại cay cay mắt!

Làm sao anh không đau! Không buồn ! Không nhớ!

Anh vẫn đang tìm tung tích của Lâm Như Tiên đấy thôi ! Thằng bạn anh, nó cũng không tìm thấy, cũng đủ thấy được Lâm Như Tiên thật sự trốn rất kỹ

Dương Ngọc Thiên mỗi ngày khi đi làm về đều bộ dạng ủ rũ hết sức khó coi, nhưng không ai trong nhà khuyên nhủ cả, vì theo họ thấy Lâm Như Tiên nên rời khỏi đây từ sớm chứ không phải đến tận bây giờ!

Những gì Dương Ngọc Thiên làm với Lâm Như Tiên họ đều thấy hết, chỉ là có tư cách gì can ngăn! Khi Dương Ngọc Thiên rời đi, họ chỉ lén lút đưa thuốc cho Lâm Như Tiên uống lại cùng cô nói chuyện cho bớt chán! Ngoài ra cái gì họ cũng không thể làm

Cậu chủ bọn họ, hẳn là phải nhận ra ngay từ đầu chứ ? Đối với Dương Ngọc Thiên hay đối với Lâm Như Tiên thì trong lòng cả hai đều có nhau chỉ là họ thích tổn thương nhau

Dương Ngọc Thiên ngồi trong phòng ngủ đấy, lại nhìn mọi thứ xung quanh!

Căn phòng lại phải thiếu vắng một bóng người thường ngày hay ngồi một góc! Lại thiếu một bóng người hay ra ngoài sân vườn trồng hoa lại thiếu một bóng người sẽ gọi cả tên lẫn họ anh khi tức giận!

Anh nhớ nụ cười đó, nhớ khuôn mặt đó lại nhớ mùi hương nhè nhẹ trên cơ thể cô đó!

Dương Ngọc Thiên ngước nhìn lên ánh trăng chiếu xuống làm sáng căn phòng mà thầm thì

" Lâm Như Tiên! Em ở đâu ? Rốt cuộc em đang ở đâu ? "

•••••

Hải Vân 1 tháng sau!

Lâm Như Tiên vẫn như mọi khi sáng đi làm tối lại về nhà!

Chỉ là cô dạo này lại rất dễ ngủ, dễ đến mức đứng ngủ cũng là chuyện bình thường

Vốn đang làm trong vui vẻ nói đùa thì " Ụa "

Lâm Như Tiên bịt miệng chạy vào phòng vệ sinh nôn,nhưng ra không có nôn ra, một tý cũng không ra

Cô lại " Ụa Ụa "

Tới khi mặt cô tái mét cả người mỏi lừ mới dừng lại một chút

Mấy người làm chung không khỏi lo lắng hỏi hang, nhưng trong đó có người nhíu mày nhìn chằm chằm Lâm Như Tiên, Lâm Như Tiên bị nhìn đến khó chịu mà hỏi

" Chị sao lại nhìn em ? "

Người đó nói

" Em qua kia nói chuyện với chị một chút "

Lâm Như Tiên đi qua, mày cô nhíu chặt vì lại muốn nôn

" Chị có chuyện gì sao ? "

Ngươi kia chỉ nhìn chằm chằm Lâm Như Tiên nói

" Em buồn nôn lâu chưa ? Còn có triệu chứng khác không ? "

Lâm Như Tiên cũng thành thành thật thật rả lời

" Em hay buồn ngủ, mới mấy hôm nay à! Chắc tại đông tới nên buồn ngủ thôi! Ừm a Nôn thì chỉ mới hôm nay thôi! Ủa sao chị lại " câu nói chưa dứt , mắt Lâm Như Tiên lại trợn lớn, tự cô lắc đấu nói không thể nào!

Cô không tự chủ đưa tay lên áp bụng, người kia chắc chắn lại nói

" Chị không biết em đã xảy ra chuyện gì nhưng là nếu muốn chắc chắn thì nhanh mua que thử thai đi, à còn không muốn giữ đứa bé thì cũng giải quyết nhanh khi nó còn nhỏ đừng để sang tháng thứ hai ! "

Dứt người kia rời đi! Lâm Như Tiên lại đứng yên một chỗ không tin vào mắt mình

Không thể nào may mắn như vậy đi! Môi Lâm Như Tiên khẽ nhếch lên, lại xoa xoa bụng! Nếu như nơi này có một sinh linh bé nhỏ thì cô nhất định hảo hảo trân trọng Tưởng đâu sẽ một mình trải qua cả đời ,bây giờ nếu như đứa bé thật sự tồn tại thì nhất định ông trời thấy cô chịu khổ sở nên mới ban tặng đây mà!

Lâm Như Tiên vui vẻ xin nghĩ sớm một hôm!

Đừng quên Like và Vote ( bỏ phiếu ) ủng hộ Boo nha !

Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại AzTruyen.net


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.