Edit: Động Bàng Geii
..o0o..
Thẩm Thư Kiệt tham gia chính là một chương trình đang hot vào hai năm gần đây, tiểu thịt tươi cùng dã ngoại sinh tồn, tiết mục không có kịch bản đều lại tuỳ cơ ứng biến, lên tiết mục này đều có nổi có chìm, vô luận là kết quả như thế nào đi nữa nhân khí cũng đều cuồn cuộn như sóng bão, dù sao antifan cũng là fan mà ha.
Lý tổng ngoài miệng nói cậu dẫn theo người mới, trên thực tế chính bản thân cũng là người mới, cùng tham gia tiết mục còn có Từ Địch cùng Trương Lộ Nghiêu đang làm mưa làm gió nổi bật gần đây của công ty.
Hai người tiến vào công ty không được bao lâu, bởi vì bộ phim lần đầu tiên đóng sau một đêm nổi tiếng, nói về sự từng trải thì Thẩm Thư Kiệt so với họ là đàn anh, nhưng nói về nhân khí, Thẩm Thư Kiệt đại khái không bằng số ít của hai người.
Lần đầu gặp mặt Thẩm Thư Kiệt đã dò ra được tính cách đặc thù của hai người này, cậu từ trước đến giờ vốn thông minh, liền hiểu được sắc mặt của người khác.
Từ Địch tuổi trẻ, tính tình thập phần kiêu ngạo, nhìn thấy Thẩm Thư Kiệt còn vênh váo hất cằm, ngay cả chào hỏi cũng không thèm nói.
Trương Lộ Nghiêu thì đỡ hơn một chút, nhưng cũng chẳng vì nhìn thấy tiền bối mà ân cần hỏi thăm, chỉ là giới thiệu sơ qua bản thân mình một chút.
Thẩm Thư Kiệt kéo hành lý của mình đi theo đằng sau đám người bọn họ, miến ở sân bay nhiều tới doạ người, cậu đứng ở phía sau cầm điện thoại chụp vài tấm cho Giang Hạo Phong: “Người mới của công ty em nè, nhân khí thiệt trâu bò a.”
Giang Hạo Phong ở bên kia hình như là đang bận, qua một hồi lâu mới hồi âm: “Chú ý an toàn, đừng cố chen chúc.”
Đăng kí xong Thẩm Thư Kiệt ngồi xuống bên cạnh hai người họ, cậu vừa lấy ra cái bịt mắt để ngủ, Từ Địch liền quay lại hướng về phía cậu cười một cái, nụ cười kia không rõ ý tứ, nhìn thì vô hại mà lại mang theo một tia trào phúng: “Thẩm ca, chưa thấy qua nhiều quà tặng của miến như vậy sao?”
Thẩm Thư Kiệt cười gật đầu: “Quả thật là hết hồn.”
Từ Địch thấy cậu nửa điểm xấu hổ cũng không có, hắn thu lại khuôn mặt tươi cười: “Nghe nói Thẩm ca đã làm ở công ty nhiều năm, làm sao trước đó cũng chưa từng thấy qua phim của Thẩm ca nhỉ?”
“Đều là vai phụ tôm tép mà thôi, diễn xuất của tôi không được, không lợi hại bằng các cậu.”
Từ Địch khinh thường cười ra tiếng, có chút khiêu khích nói: “Cũng phải ha, có người sinh ra đã định sẵn bát cơm này, có người liền làm thế nào cũng chẳng thể ngóc đầu dậy được.”
Thẩm Thư Kiệt không hiểu mình chỗ nào trêu chọc hắn, nhưng cậu cũng không phải là người mặc cho người khác hiếp đáp, cậu cười tủm tỉm nhìn Từ Địch treo lên vẻ mặt hào phóng: “Qủa thật là như vậy, tôi không có ưu điểm gì khác, chỉ là lớn lên dễ nhìn, xem như là phần thưởng của ông trời ban cho bữa cơm này đi.”
“Anh!” Từ Địch vẻ mặt tức giận đứng lên.
Trương Lộ Nghiên kéo ống tay của hắn không tán thành, ngăn lại: “Đừng nói nữa.”
Diện mạo chính là chỗ đau của Từ Địch, chuyện này nói ra ai cũng biết, người khác hơn người cũng là ở chỗ khí chất ôn hoà nhã nhặn, trong phim hắn là đóng vai một ca sĩ lang thang u buồn, Từ Địch xuất thân là người mẫu, dáng người tỉ lệ hoàn mỹ, mang theo một thân cao ngạo lãnh khốc quả thật khiến cho người khác xem nhẹ diện mạo của hắn, không có diện mạo chính là tâm bệnh của hắn, nhưng mà cũng không thể ngăn cản được thành tựu của Từ Địch, cho nên diện mạo có bình thường đi chăng nữa hắn vẫn là một củ khoai lang nóng tới phỏng tay.
Từ Địch không kiên nhẫn giãy ra khỏi tay của Trương Lộ Nghiêu, nhỏ giọng nói thầm: “Dựa vào cái gì lại bắt chúng ta kéo thêm đứa con ghẻ này chứ? Đây rõ ràng là công ty bồi dưỡng không được, mới an bài tới đây để hưởng ké nhân khí của chúng ta.”
“Bỏ đi, đừng nói nữa.”
Thẩm Thư Kiệt không quản bọn họ nói gì, mang bịt mắt vào trực tiếp đi vào giấc ngủ.
Đêm khuya tới, vài người đi vào khách sạn nghỉ ngơi một đêm, chuẩn bị cho ngày mai tiến hành quay diễn.
Thẩm Thư Kiệt rửa mặt thật tốt sau đó liền gọi điện thoại cho Giang Hạo Phong: “Anh đang làm gì đó?”
“Công tác.”
Thẩm Thư Kiệt nhìn đồng hồ: “Khuya như vậy còn làm việc a.”
“Rất nhiều thứ cần phải xử lý.”
“Lúc em ở nhà, làm sao không thấy anh bận như vậy nhỉ?”
“…”
“Vì muốn ở cùng em nên dồn lại đúng không?”
Giang thiếu gia trước sau mạnh miệng: “Không phải.”
Thẩm Thư Kiệt mân miệng cười: “Không nói em cũng biết.”
Ngày hôm sau quay diễn, sáu người bắt đầu phân nhóm, ba người Hồng Thiên tự nhiên liền thành một nhóm, Từ Địch là kẻ thù dai còn rất nhỏ nhen, rất nhiều biểu hiện đều bị ống kính quay lại, Thẩm Thư Kiệt nghĩ, nếu như tiết mục này mà được phát sóng, thiết lập tính cách trước đó của Từ Địch chắc chắn sẽ nát bét, nhiệm vụ của ba người là nhiệm vụ ngẫu nhiên, tức là ở trong nhà tranh trên núi ngủ lại một đêm, hơn nữa còn phải tự giải quyết vấn đề bữa tối của mình.
Kiếm đồ ăn ở trên núi cũng không khó, Thẩm Thư Kiệt tuy rằng chưa từng trải qua chuyện này, nhưng trước đây cũng đã nếm qua không ít khổ sở, hoàn toàn có thể chấp nhận được, nhưng Từ Địch oán hận rõ nhiều, Thẩm Thư Kiệt đoán hắn đại khái cũng tương tự như Hồ Sơn, trong nhà có một chút bối cảnh, là một tên thiếu gia có tiền.
Sau khi phân nhóm xong Từ Địch liền lôi kéo Trương Lộ Nghiêu đi tìm nguyên liệu nấu ăn, Thẩm Thư Kiệt rõ ràng bị hắt hủi ở nhà tranh nhóm lửa nấu nước, chương trình cung cấp đá đánh lửa, diêm, bật lửa, cùng với một chút rơm rạ mềm còn có cả xăng, khiến suy nghĩ của cậu phân ra làm hai hướng, đá đánh lửa có thể sử dụng thời gian lâu dài, nhưng diêm với bật lửa lại chỉ có thể sử dụng một lần duy nhất, Thẩm Thư Kiệt không do dự gì mà dùng đá đánh lửa cùng rơm rạ mềm, xăng lại nguy hiểm, tại tình huống dã ngoại sinh tồn này, có thể không dùng thì cũng đừng nên sử dụng.
Từ Địch cùng Trương Lộ Nghiên từ trên núi trở về, Thẩm Thư Kiệt cũng vừa mới đem đá đánh lửa lên, tuy rằng chỉ có một đốm lửa nhỏ nhưng cũng đã là một thành công vô cùng lớn rồi, Từ Địch trở về nhìn thấy cậu còn chưa đun nước liền đùa cợt cười cười, tránh khỏi máy quay nhỏ giọng nói: “Thật sự là cái gì cũng chả làm nên hồn.”
Thẩm Thư Kiệt không thèm để ý, tiếp tục lấy đá ma sát đánh ra lửa, Từ Địch lại thay đổi một bộ sắc mặt đi vào bên trong: “Thẩm ca, tại sao lại không dùng xăng, cái này tiện hơn rất nhiều.”
Thẩm Thư Kiệt lắc đầu: “Chúng ta đang dã ngoại như vậy không an toàn.”
Từ Địch không cho là đúng: “Có cái gì không an toàn chứ, chỉ là làm mồi dẫn lửa thôi mà.”
“Có thể không cần dùng tới thì đừng dùng, chúng ta ở chính là nhà tranh, hơn nữa ở trên núi khô ráo, xảy ra chuyện gì cứu viện sẽ tới không kịp.”
Từ Địch thấy cậu biện minh cho mình, có chút không kiên nhẫ, hắn vốn đã không hài lòng với sự sắp xếp của công ty, nói là tiền bối dẫn theo đàn em tới tham gia tiết mục chương trình, nhưng cái tên tiền bối này căn bản chính là một tiểu trong suốt tới hưởng ké ánh hào quang, hắn tức đến không có chỗ nào phát tiết, một cước đá bay cái thùng đựng xăng bên cạnh nhà tranh.
Đêm đến ba người liền nằm xuống nghỉ ngơi, nhân viên công tác đều vào lều trại, Thẩm Thư Kiệt sắp ngủ bỗng nhiên bị một trận khói đậm đặc hun tới tỉnh, cậu nhanh chóng lay tỉnh Từ Địch cùng Trương Lộ Nghiêu bên cạnh, Từ Địch cảm giác được sự sợ hãi của Thẩm Thư Kiệt, hắn vẻ mặt không kiên nhẫn rống lên: “Anh lại làm gì!” Sau đó liền nuốt phải một ngụm khói, kế đó liền ho khụ khụ liên tục.
Thẩm Thư Kiệt bịt mũi lại, kéo hắn đứng dậy: “Mau đi ra, nơi này có thể cháy.”
Trương Lộ Nghiêu nghe xong liền cả kinh lập tức nhảy xuống giường, Từ Địch còn đang nửa tỉnh nửa mê, Thẩm Thư Kiệt thấy hắn có chút ngơ ngơ, dùng sức lôi hắn ra ngoài.
Ba người sau khi chạy ra khỏi nhà tranh rồi, phòng nhỏ đã sớm bị thiêu cháy, Thẩm Thư Kiệt nhanh chóng đánh thức nhân viên công tác, chỉ là ở trên núi cứu viện không tới kịp, trong thời gian chờ đợi, một đám người chỉ có thể trơ mắt nhìn căn nhà tranh bị ngọn lửa nuốt trọn.
Trương Lộ Nghiêu lộ ra một chút ân hận mà nhìn Thẩm Thư Kiệt: “Thẩm ca, cảm ơn anh, em cùng Từ Địch đối với anh như vậy, anh còn gọi tỉnh tụi em.”
Thẩm Thư Kiệt cười khẽ: “Mạng người quan trọng.”
Cậu không phải là lần đầu tiên trải qua hoả hoạn, vài năm trước cũng đã từng trải qua chuyện tương tự, khiến cho cậu như trước kinh hãi, cậu nhìn ngọn lửa một chút bốc lên tới tận trời đêm thật giống như bị cắn nuốt hết tất thảy, không biết nghĩ tới cái gì, đột nhiên cầm điện thoại gọi cho Giang Hạo Phong.
Rạng sáng một giờ vốn là thời gian nên ngủ say, sau khi vang lên một tiếng đầu bên kia đã lập tức tiếp nhận: “Làm sao vậy? Sao bỗng nhiên lại gọi trễ như vậy?”
Thanh âm bên trong điện thoại tràn đầy lo lắng, biểu tình của Thẩm Thư Kiệt mang theo một loại đau lòng khó tả, cậu hỏi: “Giang Hạo Phong, năm đó anh đem em từ trong cửa tiệm cõng ra, lửa lớn như vậy, anh không sợ sao?”
Từ buổi tiệc gặp mặt lần đầu tiên, Giang Hạo Phong liền quen được một cậu đầu bếp phụ bánh ngọt Thẩm Thư Kiệt.
Chỉ liếc mắt một cái, liền khắc ghi suốt cuộc đời.
Giang thiếu gia chỉ biết mình thích người ta, nhưng lại chẳng biết cách theo đuổi, y vì chính mình mà tìm ra không biết bao nhiêu là cái cớ.
Giang gia lớn như vậy, y không thể cứ như vậy mà mù quáng thổ lộ, sau khi thổ lộ trưởng bối ở trong nhà chắc chắn sẽ không đồng ý bọn họ ở chung một chỗ, vì thế Giang thiếu gia liền bắt đầu chậm rãi nắm giữ lấy Giang gia, y nghĩ, chỉ cần có quyền lực ở trong tay, sau này mới có thể vượt qua tất cả trở ngại ở trong nhà mà không cần phải buồn phiền lo âu nữa.
Cho dù y không có thổ lộ đi chăng nữa, cho dù y cũng không biết trước được kết quả, nhưng y vẫn là muốn vì một đoạn tình cảm không thể nói ra miệng này của mình làm một chút gì đó.
Y yên lặng thích Thẩm Thư Kiệt thật lâu, trong lúc đó cũng tìm không ít cái cớ, cũng làm vài bữa tiệc tụ hội.
Thỉnh thoảng còn giả bộ gọi điện thoại đặt bánh, hoặc là tới tận nơi mua một chút đồ ngọt.
Thời gian cứ thế trôi qua một năm lại một năm, Giang thiếu gia cũng dần dần cầm quyền Giang gia, nhưng y vẫn như trước không biết làm thế nào để thổ lộ.
Y muốn chờ thêm một chút, tuy rằng Giang gia đã không còn kẻ nào dám làm gì y, nhưng thế cục vẫn chưa được ổn định, nếu để bọn người kia biết y có người mình thích, có thể sẽ đem tới những nguy hiểm không cần thiết tới cho cậu ấy.
Ngày hôm đó Thẩm Thư Kiệt xảy ra chuyện, Giang Hạo Phong vừa vặn tìm cớ tới tiệm bánh nhìn cậu một chút, y giả bộ gọi điện thoại đặt bánh ngọt, Thẩm Thư Kiệt nói thời gian cụ thể cho y tới lấy còn ngáp một cái: “Ba giờ sáng còn phải làm một cái bánh kem siêu lớn cho hôn lễ, cái này chán chết đi được, Giang Hạo Phong anh tới đây cùng tôi chờ đi.”
Giang thiếu gia cầu còn không được, y dùng một buổi chiều đem tất cả công tác bận rộn hoàn thành liền nhanh chóng tới tìm Thẩm Thư Kiệt.
Xe của Giang Hạo Phong vừa mới quẹo vào khu phố của tiệm bánh ngọt kia, liền nhìn thấy tiệm bánh mà Thẩm Thư Kiệt đang làm công toát ra cuồn cuộn một tầng khói dày đặc, Giang thiếu gia không dám tin mà nhanh chóng xuống xe, cửa xe cũng chưa kịp đóng đã chạy qua bên đó, trên đường không ít người đang vây xem, y theo bản năng mà tìm kiếm thân ảnh của Thẩm Thư Kiệt, nhưng là không có tìm được, cầm điện thoại gọi cho Thẩm Thư Kiệt căn bản cũng chẳng có ai tiếp nhận, Giang Hạo Phong không kịp nghĩ tới hậu quả trước sau, trực tiếp vọt vào bên trong tiệm bánh, trước sảnh có một cái đầu nhỏ đang nằm úp sấp xuống ngủ say, Giang Hạo Phong nháy mắt liền thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhanh chóng đem cậu lay tỉnh, Thẩm Thư Kiệt mơ mơ màng màng mở mắt ra nhìn thấy vẻ mặt sốt ruột của y, cậu còn chưa kịp hỏi câu gì, đã bị Giang Hạo Phong bỏ lên trên lưng.
Tỉnh táo lại vài giât đã bị khói sặc vào mũi, hun đến cậu cũng chảy cả nước mắt: “Sao… Làm sao vậy?”
Giang Hạo Phong không đáp, cõng cậu nhanh chóng xông ra ngoài, vừa mới chạy ra khỏi cửa còn chưa có kịp đem người thả xuống, bên trong tiệm liền oanh một tiếng động vô cùng lớn, tựa như là cái gì nổ vậy.
Thẩm Thư Kiệt vẻ mặt khiếp sợ lại như trước chưa rõ chuyện gì đang xảy ra.
Nguyên nhân cháy được tìm ra, là do Thẩm Thư Kiệt ở đằng sau bếp hâm nóng nguyên liệu nấu ăn quên tắt lửa, trực tiếp liền ngủ quên.
Chủ tiệm Vương tuy rằng vẫn chiếu cố cậu, nhưng là tổn thất ở trong tiệm vẫn là cần phải bồi thường, cha mẹ cậu sớm đã không còn, ngoài trừ để lại một căn phòng nhỏ cũng chẳng còn lưu lại cho cậu di sản gì, cho dù có bán cả căn phòng đi nữa cũng vẫn là thiếu một khoản tiền lớn, chủ tiệm Vương không có hối cậu phải nhanh chóng bồi thường, nhưng Thẩm Thư Kiệt vẫn là không dám thả lỏng, nhưng cho dù có nhận mấy phần công việc cùng một lúc đi nữa cũng tựa như muối bỏ biển vậy.
Lúc Giang Hạo Phong tìm được cậu, là khi cậu đang đứng trước đống hoang tàn của tiệm bánh ngọt tới ngẩn người, cậu thấy Giang Hạo Phong đi tới, trộm lau đi hai mắt đỏ hoe, sau đó nhếch môi hướng tới y cười: “Không có gì khó khăn, người còn sống còn có thể kiếm tiền, tôi như vậy là quá may mắn rồi, sau này tôi có thể dần dần bồi lại tổn thất cho chủ tiệm.”
Giang Hạo Phong nhìn thấy bộ dáng kiên cường cậu mà ngực đau nhói, y cứng ngắc mà mở miệng nói: “Thẩm Thư Kiệt, tôi cũng có khó khăn, cần cậu giúp tôi một chuyện được chứ?”
“Ân?”
“Tôi có thể giúp cậu giải quyết vấn đề này, cậu cùng tôi kết hôn đi.”
“A?” Thẩm Thư Kiệt trừng lớn mắt khó hiểu nhìn y.
Giang Hạo Phong suy nghĩ, cực kì nghiêm túc mà mở miệng: “Cậu không thích tôi cũng không sao, dù sao tôi cũng không thích cậu. Chúng ta là khế ước hôn nhân, cậu giúp tôi ngăn cản một chút phiền phức không cần thiết.”
Sau khi kết hôn Giang thiếu gia nhìn tờ khế ước tới ngẩn người, y cảm thấy chính mình đã bước nhầm đường sai, rõ ràng là thích người ta nhiều như thế, lại dùng cách này để đến với nhau, nhưng y thật sự rất đau lòng Thẩm Thư Kiệt một mình phải vất vả bôn ba cuộc sống như vậy.
Nhưng năm năm sau thì phải làm sao bây giờ? Bằng không trộm đem khế ước phi tang đi? Như vậy có thể vĩnh viễn đem người giữ lại bên người hay không.