Edit: Động Bàng Geii
..o0o..
Tết âm lịch qua đi, công việc của Thẩm Thư Kiệt cũng triệt để bận rộn cả lên, bộ phim của Mục kiến Xuyên là lên sóng vào dịp nghỉ hè, cho nên cuối năm nay vừa rồi cũng đã bắt đầu tuyên truyền rầm rộ vô cùng.
Cảnh hậu trường, phỏng vấn, chương trình thực tế có thể lên sóng đều lên hết. Thẩm Thư Kiệt lộ diện trước màn ảnh cũng nhiều hơn, miến cũng tăng lên không ít.
Chương trình thực tế lâu đời đều sài chung một đống cạm bẫy mô phỏng theo trước đó[1], cậu là người mới căn bản không có cảm giác tồn tại. Thẳng cho đến khi đến phần chia nhóm trong trò chơi, mới ngẫu nhiên lọt vào màn ảnh một chút. Nam chủ đối với cậu cũng rất tốt, có chơi cái gì cũng đều kéo cậu theo cùng, Thẩm Thư Kiệt cực kì cảm kích, tận lực hoàn thành thật tốt nhiệm vụ trò chơi, chương trình thực tế thực tế rất dễ bại lộ lổ hỗng của trò chơi, Thẩm Thư Kiệt giỏi quan sát, rất nhiều lần đều giúp nam chủ đem trở ngại giấu đi nói cho hắn, cuối cùng thành công cùng tổ đội nam chủ giành thắng lợi.
[1] Nguyên văn là [套路] dịch là “Sáo lộ”: ý chỉ cái bẫy hoặc là những thứ theo một khuôn mẫu nhưng vẫn phổ biến rộng rãi và được người sau noi theo… Hiểu nôm na là như thế.
Giang thiếu gia trộm ở trong văn phòng đem chương trình thực tế coi xong, sau đó “ba” một tiếng khép máy tính lại, bắt đầu hờn dỗi, lại cau mày lấy điện thoại ra tìm tòi tư liệu về nam chủ, phát hiện không có một vết đen, mặt âm trầm rời cửa đi họp.
Sau khi chương trình thực tế được phát sóng, hưởng ứng rất tốt, đoàn phim cũng thừa dịp cơn sốt chưa qua mà chế tạo CP, cố ý đăng lên weibo những tấm hình trong hậu trường hai người đứng chung một chỗ làm mồi nhử, cơn sốt lập tức bùng nổ.
“Thẩm Thư Kiệt cùng Phương Cảnh Sâm cảm giác về CP này quá mạnh mẽ đi?”
“Thật tình mà nói, Thẩm Thư Kiệt hai người thật giỏi, ban đầu còn có chút khẩn trương, nhưng gặp chỗ khó đều rất bình tình giải quyết, thật tăng hảo cảm.”
“Ôm lấy Phương Sâm Sâm, nhà của tụi này không chơi CP.”
“Tôi lên thuyền Cảnh Thư, lúc đọc nguyên tác đã cảm thấy rõ giữa Thập Bát cùng sư huynh có mập mờ không rõ, còn không ngừng hiểu lầm nhau các kiểu nha.”
“+1, tôi vẫn ngầm ghép đôi hai người này.”
“Thư của em quá tuyệt vời đi, hi vọng có thể tham gia nhiều chương trình thực tế hơn.”
Nhìn trộm bà xã nhà người ta thật đáng ghét: Phương Cảnh Sâm không có chỉ số thông minh hả? Ngay cả nhiệm vụ mà đứa con nít cũng có thể hoàn thành mà cũng phải đi nhờ sự hỗ trợ của người khác?
“@Nhìn trộm bà xã nhà người ta thật đáng ghét — cái người đáng ghét này, cô không phải là đang tự nói mình đó chớ?? Tôi gặp cô vài lần rồi, thấy tụi này hiền không làm gì cô, liền được nước lấn tới đúng không?”
“Cho một chân luôn, cái vết đen này là fan nhà Thẩm Thư Kiệt á.”
“Không chứa không chứa!!! Nhà của tụi này không chứa cái loại fan điên này a!!! Cô ta cho tới bây giờ cũng chưa nói Thư Thư nhà tụi này một lời hay gì hết!!”
“Bên đây không chứa!!! Nhà của tụi này không có loại fan điên này!! Ôm lấy Thư của em bỏ chạy!!!”
Tuyên truyền cuối cùng qua đi, Thẩm Thư Kiệt lại đóng tiếp một số vai nhỏ, phân diễn không áp lực, mô phỏng gì đó cũng ít đi. Cậu rốt cuộc cũng có một ít thời gian nhàn hạ, ngẫu nhiên sẽ tới công ti Giang Hạo Phong đưa cơm, dần dần cùng tiểu thư kí cũng quen mặt luôn. Giang Hạo Phong đang họp, cậu được tiểu thư kí sắp xếp ngồi trong văn phòng chờ.
Tiểu thư kí mỗi ngày đều như cái điện cao áp hoạt động bận rộn liên tục, rốt cuộc cũng tìm được cơ hội nói chuyện phiếm mà không sợ bị mắng, Thẩm Thư Kiệt cười tủm tỉm nghe cô oán giận, thỉnh thoảng còn hỏi vài câu: “Giang Hạo Phong thật sự rất dữ sao?”
“Đúng vậy! Giang tổng thật sự đặc biết dữ nha, căn bản sẽ không cười, mỗi lần họp nhóm quản lí cao tầng đều nơm nớp lo sợ.”
“Anh ấy ngoài mặt như thế đấy, nhưng kỳ thật là người rất ôn nhu.”
“Hoàn toàn không ôn nhu!! Mấy ngày nay lại càng nghiêm trọng!! Ngày hôm qua Lưu tổng giám là một người đàn ông cao lớn thô kệch, đi giao báo cáo, từ văn phòng trở ra, hai tay đều run rẩy lẩy bẩy.”
Thẩm Thư Kiệt nghe cô nói khoa trương, muốn giải thích: “Anh ấy… Anh ấy thật sự không có dữ đâu, chỉ là ngoài mặt vậy thôi, kỳ thật đặc biệt tốt.”
Tiểu thư kí thấy cậu một mực giữ gìn hình tượng cho y, đột nhiên nhớ tới đối phương là ai, cô vẻ mặt cầu xin vội vàng đình chỉ: “Thẩm tiên sinh, anh sẽ không đi cáo trạng đó chớ.”
Thẩm Thư Kiệt hướng về phía cô chớp chớp mắt: “Đương nhiên là không rồi.”
Vừa dứt lời, chỉ thấy Giang Hạo Phong cầm một phần văn kiện đi tới, tiểu thư kí bị doạ cho vội vàng đứng lên: “Giang tổng.”
Giang Hạo Phong biểu tình nghiêm khắc mà đem văn kiện đưa cho cô: “Sửa lại cho tốt, lát đưa đến văn phòng cho tôi.”
“Dạ.”
Sau đó nhìn thấy Thẩm Thư Kiệt, nhíu mày: “Em ngồi ở đây là muốn làm việc với cô ấy?”
“Em chờ anh mà.”
“Chờ tôi sao không đến văn phòng của tôi?”
Thẩm Thư Kiệt cong cong khoé mắt đứng lên: “Anh có phê chuẩn cho em tuỳ ý ra vào văn phòng của anh đâu a.”
Giang Hạo Phong ngẩn ra, sau đó xoay người rời đi: “Hiện tại phê chuẩn.”