Tình Yêu Của Lục Thiếu

Chương 78: Cố quá thành quá cố đấy!




Nào ngờ đang đi thì nghe ngoài cửa là giọng cô ta. Cô định xông vào nhưng khi nghe Lục Thiên Quân nói thì cô nén lại nghe anh trả lời

Nhưng khi nghe câu trả lời cô vô cùng thỏa mãn. Nắm chắc rằng sự tin tưởng của cô dành cho anh không bao giờ là sai

Cô cười mãn nguyện vô cùng. Nhưng khi đã nghe xong thì cô mới bất ngờ xông vào thấy tình cảnh trước mặt thì biết nên làm gì

Bị làm cho bất ngờ từ phía sau còn bị tát mà không rõ lý do

Cô ta ôm khuôn mặt đáng thương của mình rồi liếc cô. Đôi mắt như muốn nuốt chửng người đứng trước mặt mình

"Sao cô dám" Cô ta quát

Lục Thiên Quân cũng đứng dậy theo cả hai

"Sao em ở đây"

"Tại sao tôi ở đây không quan trọng. Còn cô đồ đàn bà lăn loàn đã biết người ta có vợ không thèm điếm xĩa tới mình rồi mà còn mặt dày đi theo quyến rũ. Cái tát này còn chưa đủ với cô đâu" Lạc Hân cứ như làm nguyên cả văn ở nhà học sẵn

Cô nói lưu loát không vấp một chữ nào khiến Lục Thiên Quân cũng ngạc nhiên nhưng cũng vui trong lòng.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Mùa Xuân Trong Đôi Mắt Tôi

2. Loạn Thế Có Giai Nhân

3. Cua Con Trai Chủ Trọ

4. Lương Sử: Mạnh Giác

=====================================

Sự tức giận kiềm chế trong lòng nay đã trỗi dậy, Cố An Như bất ngờ nhà lại phía Lạc Hân

Lục Thiên Quân cứ như một phản xạ tự nhiên anh ta định lấy thân mình che cho cô

Nhưng mọi chuyện không như ý muốn. Lạc Hân đã dùng một lực rất mạnh đẩy cô ta ngược trở lại

Khiến cho ả ta nằm dài trên sàn nhà. Lạc Hân còn ngồi xuống cạnh cô

"Cố quá thành quá cố đấy!" Sau đó cô nhanh chóng đứng dậy bước ra ngoài

Lục Thiên Quân trợn tròn cả con mắt nhìn cô. Đây là lần đầu tiên anh thấy Lạc Hân như vậy

Cô đúng làm cho con người ta khó hiểu. Lúc thì yếu đi cần che chở lúc thì mạnh mẽ không cần ai bảo vệ

Hoàn cảnh đưa đẩy con người nên làm thế nào cho phải

Tiến gần tới cửa cô quay đầu ngược lại nhìn anh

"Anh có đi không hay ở đây đỡ cô ta"

"Anh đi đi" Anh giật mình

Sau đó cả hai đi ra ngoài để một mình Cố An Như ở lại. Cô ta như một con dế nhũi bị người khác đạp cho nằm chèm bẹp

Lực cô quá lớn đẩy cô ta rõ một cái rất mạnh. Khiến phía sau gáy cô sưng một cục. Thấy cả hai tay trong tay ra ngoài khiến cô rất tức giận

"Cô đợi đấy một ngày nào đó tôi sẽ cho cô giống như tôi của hiện tại" Cô ta thầm chửi rủa trong lòng

Lạc Hân và Lục Thiên Quân đi lên sân thượng

Anh đi theo cô nhưng không dám nói gì

Tới nơi cô nhìn cảnh bao quát một hồi rồi quay sang nhìn anh

"Đưa thẻ ngân hàng đây" Lời nói không mấy nặng nề

Anh ngạc nhiên nhìn cô đoán ý đồ của cô. Lúc trước anh cho cô nhưng cô không lấy một mực bảo không muốn dựa dẫm vào anh nay lại đổi ý lấy chắc là có chuyện gì

"Em muốn ra ngoài ở à"

"Anh đoán đúng rồi đấy"

"Không anh không cho em ra ngoài" Anh nắm chặt lấy tay cô

"Tôi không thể nào sống chung với bà anh được sức chịu đựng của tôi có giới hạn nếu anh không muốn vậy thì..." Cô nói ấp úng

"Vậy thì sao?"

"Dọn theo tôi anh dám không" Vừa nói cô mở miệng cười thách thức anh xem có dám

Lục Thiên Quân thương bà mình như vậy chẳng lẻ lại dám làm trái à. Cô đang thử anh đấy

Anh trầm ngâm suy nghĩ rồi cũng trả lời

"Được anh đi cùng em. Về nhà thu dọn hành lí" Anh ngước mặt nhìn cô vẻ đắc chí lộ rõ trên khuôn mặt

Từng bước từng bước đi lại gần cô

Nghe câu trả lời xong nụ cười coi vụt tắt trên môi. Cô chỉ nói chơi thôi ai dè anh làm thiệt

Sau đó anh lôi cô về nhà mình

Chiếc xe lăn bánh rất nhanh hệt như lòng anh lúc bấy giờ. Có gì rất vui và hạnh phúc. Nhưng cô chẳng thèm quan tâm anh không nói lấy một lời, trong lòng có vướn ngại bât buộc phải nói

"Còn chuyện của Cố An Như kia anh định tính sao"

"Chuyện gì" Anh giả vờ đang lái xe không chú ý tới cô

Nghe câu trả lời tức sôi máu não, cô lườm anh một cái rồi quay sang nhìn ra cửa

Biết cô đã giận mình anh cũng cười nhẹ rồi lên giọng nói

"Anh đã gọi cho Thiên Dương rồi phế chức cô ta ra khỏi Lục thị rồi em không cần phải lo"

Mát lòng mát dạ liền cô nở nụ cười trên môi. Nhìn qua cửa kính thấy cô đang cười anh cũng rất vui trong lòng

Nắm bắt thời cơ thích hợp để làm huề. Anh nhanh tay nắm lấy tay cô

"Anh xin lỗi em đừng giận anh nữa chẳng qua là anh lo cho bà quá nên mới lớn tiếng với em như vậy" Anh nhỏ giọng dần

Đến lúc này cô mới quay sang nhìn anh

"Em lấy gì tin anh" Cô nhìn anh đăm chiêu

"Anh thề nếu anh nói sai nửa lời anh sẽ...." Định thề thốt nữa rồi

Cô biết anh sắp nói điều bậy nhanh tay chụp lấy miệng anh

"Anh lo lái xe đi thề thốt bậy bạ hà"

"Vậy em tha lỗi cho anh rồi há" Anh được đà lấn tới

"Để xem thái độ của anh"

Cuối cùng cũng về tới nhà


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.