Tình Yêu Của Cô Nàng Cố Chấp

Chương 26




Đến tối, là đến màn hoạt động giải trí giữa các chi nhánh và tổng đại lý, tôi và Thái Kỳ được mời đến nhà của bác Hà, một cái bàn tròn to đùng, phía trên đều là món ăn.

Thái Kỳ từ đầu đến cuối mặt đều khổ sở, nhất là lúc thấy bác Hà gọi con trai ra, sắc mặt khổ đến mức có thể sánh bằng hoàng liên*.

*Hoàng liên là một vị thuốc Đông y, chữ khổ vừa có nghĩa là khổ sở, vừa có nghĩa là đắng.

Vị tráng sĩ kia nhà bác Hà nhìn chẳng khác nào một cây cột điện bằng sắt.

” Hồng Kỳ à, cô đặt chỗ để nghỉ lại chưa, xác định lúc đi một mình sẽ không lạc đường?” Hắn thấp thỏm mà hỏi tôi.

Tôi nghĩ lại nghĩ đến đường về, vỗ vỗ ngực, bảo đảm: “Yên tâm đi, Thái trợ lý, tôi là một cái GPS* trời sinh, cho dù là ngóc ngách tôi cũng tìm được chỗ ở.”

*Global Positioning System – Hệ thống định vị toàn cầu

Gì chứ, chỗ kia quá rõ ràng, bên cạnh chính là bệnh viện nổi tiếng nhất khu Tô Bắc, tôi chỉ cần nói tên bệnh viện kia ra là xong, bảo đảm sẽ linh.

Hắn giống như đã yên tâm, cả người bỗng trở nên ủ rũ.

Tới lúc bắt đầu khai tiệc, tôi mới biết, hắn bỗng nhiên ủ rũ là có nguyên nhân của nó.

” Thái Kỳ, là đàn ông thì xử nó!” Tráng sĩ mỗi lần giơ chén lên, toàn bộ ánh mắt của Thái trợ lý cũng biến thành màu đỏ, “Uống!”

“Uống!” Giọng nói Thái Kỳ run rẩy, cổ cứng lại, vừa ngửa đầu, một chén rượu trắng lập tức bốc hơi.

” Thái Kỳ, không tệ, đàn ông đích thực!” Tráng sĩ giơ ngón tay cái lên, ánh mắt đảo qua, thấy tôi đang uống sữa tươi, đột nhiên nổi giận: “Ai da? Làm sao mà giờ còn uống sữa tươi!”

Tôi rất vô tội nhìn anh ta, lại uống một hớp.

Sữa đu đủ, uống vào sau này không cần đấm ngực, cũng sẽ… !

“Là tôi để cô ấy uống đấy!” Thái Kỳ lập tức đứng lên, giống như mẹ gà chắn cho tôi ở phía sau, vừa bưng chén rượu, “Người ta là tiểu cô nương mới vừa ra trường, ngay cả rượu nho cũng chưa uống nổi ấy, anh so đo với một tiểu cô nương làm gì, đến, người anh em, chúng ta uống!”

Tôi nhìn thấy hắn ngửa cổ, lại một chén rượu trắng đầy.

Không nhịn được chọc chọc hắn: “Anh như vậy có được không đấy?”

Gương mặt tiểu bạch kiểm kia của hắn bây giờ hồng đến kỳ lạ, một đôi mắt, giống như sắp ngủ đến nơi, vừa lười nhác lại mơ hồ, thấy tôi hỏi vậy, hắn cúi người qua, miệng đầy hàm ý: “Hồng Kỳ, tôi dạy cho cô, về sau ngàn vạn đừng có hỏi một thằng đàn ông có được hay không!” Hắn lại nâng chén, rống lên: “Đến, uống, là đàn ông thế nào cũng được!”

“…” Tôi nghe giọng nói của hắn, nhất thời có cảm giác không ổn.

Nhưng mà, đương nhiên tráng sĩ rất vui vẻ, đứng lên gầm thét theo: “Nâng chén đứng lên chạm cốc nào!”

Tôi dùng ánh mắt sùng bái nhìn một bàn toàn đàn ông chân chính này, ngay cả bác Hà vì ra vẻ mình cũng là một người đàn ông cũng nhảy lên chạm cốc.

Một bàn người đều đứng, chỉ có một mình tôi cầm cốc thủy tinh uống sữa tươi.

Đồng chí Thái Kỳ giống hệt như một cái máy hút nước, liên tiếp sống chết tiêu diệt năm sáu chén rượu trắng, sau đó, hắn cùng tráng sĩ kia bắt đầu cụng đến bia, ánh mắt tôi nhìn hắn, càng thêm sùng bái.

Thật là một nhân tài, uống lâu như vậy mà không thấy vào nhà WC, tôi chỉ ngồi xem thôi mà cũng đi WC n lần rồi.

Thái Kỳ, anh quả thật chính là ngọn đèn sáng của tôi….

” Thái trợ lý, anh không muốn đi WC sao, uống nhiều bia như vậy?” Tôi cẩn thận thấp giọng hỏi hắn.

Hắn lập tức cười đến hoa bay phấp phới, vừa cười vừa dùng mười thành công lực đánh tôi: “Hồng Kỳ, Hồng Kỳ, cô đúng là mẹ nó dễ thương quá, đến, mấy người nhìn này…”

Hắn nhéo mặt của tôi, liền đứng dậy.

“Cô này là con gái tôi…”

(

╯▽╰

)

, tôi cười mỉa cầm cốc sữa đứng dậy theo, vừa đứng vừa mắng trong lòng: Thái Kỳ, anh là cái đồ chày gỗ, uống say rồi.

Đoán chừng mấy người trong này cũng chẳng tỉnh táo được mấy, nghe Thái Kỳ rống to, từng người từng người bắt đầu kéo ví tiền, “Ai ai ai, cháu gái, lại đây bác cho quà ra mắt!”

“…” Đầu tôi đầy hắc tuyến cầm một tờ tiền, bất đắc dĩ nhìn đồng chí Thái Kỳ.

Hắn ra vẻ tự hào như một trưởng bối cần phải có, vuốt đầu của tôi, cười rất dịu dàng: ‘Aiz. Hồng Kỳ, nhận lấy đi, đều là tấm lòng của bậc cha chú!”

“…” Tôi chấm chấm nước miếng, đếm lại tiền một lần, vui sướng rạo rực giấu vào trong áo.

Sau đó, dùng giọng nói rất ân cần hỏi hắn: “Anh thật sự không đi WC sao? Anh xem bọn họ cũng bắt đầu uống tăng hai rồi!”

Đám người kia uống bia như bò uống vậy.

Tôi nhìn bụng dưới bằng phẳng của Thái Kỳ, đột nhiên cảm thấy rất thần kỳ.

Thái Kỳ âm trầm cười một tiếng, bộ dáng rất đắc ý, cúi đầu xuống, hả hê nói: “Cứ để cho mấy ông ấy uống, ha ha ha…”

Năm phút sau, tôi rốt cuộc đã hiểu tại sao đồng chí Thái Kỳ lại ha ha như vậy.

” Thái trợ lý, xin cậu đấy, mở cửa nhà WC đi mà, chúng tôi sắp nhịn không nổi rồi!”

Tôi thấy một bàn tráng sĩ đứng xếp hàng trước cửa phòng WC nhà bác Hà gào khóc, Thái Kỳ đồng chí kể từ lúc bước vào nhà WC từ năm phút trước vẫn chưa thấy ra.

Tráng sĩ cột điện nhà bác Hà điên cuồng vò tóc của mình, tuyệt vọng rống lên: “Ba ơi, con phải nhớ ra mới đúng, con sai rồi, con phải nhớ chứ…”

Tôi trợn mắt há mồm nhìn hai người bọn họ ôm đầu khóc rống.

Bác Hà lệ cũ lại tuôn trào, vỗ vỗ con trai: “Ngay cả ba cũng quên mất, thói quen lúc uống say đều thích ôm bồn cầu không ra của tiểu Thái Kỳ, ba sai lầm rồi!”

“…” Tôi yên lặng xoay người sang chỗ khác, bắt đầu tìm kiếm cái ly duy nhất trên bàn, xét thấy lúc nãy uống khá nhiều sữa đu đủ, tôi cảm thấy tôi phải có sự đề phòng cần thiết với chuyện chưa xảy ra.

“Thái Kỳ, cậu đi ra đi!”

Đã bắt đầu có đồng chí quỳ rạp xuống liều mạng cào cửa, vừa cào vừa khóc lóc cầu xin: “Thái Kỳ, cậu cần gì phải ở bên trong tự làm khổ mình như thế chứ…”

Thái Kỳ ở bên trong cười hắc hắc, vừa cười thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng nôn mửa: “Tiểu dạng, tôi uống không thắng các anh, tôi phá hỏng đường lui của các anh…”

Tôi nắm chặt cái ly duy nhất trong tay, cả người run run.

Thằng nhóc này, khẳng định là đã tính kế ngay từ đầu, nhà bác Hà mặc dù là tiểu khu cũ, nhưng cũng là tiểu khu bên trong quân khu, cách trạm gác khá gần, nếu muốn xuống lầu đi tiểu, còn phải biết thăm dò tình hình.

Đám tráng sĩ này, ai cũng uống nhiều, nếu mà có đi từ lầu năm xuống, cũng cần kỹ thuật sống.

” Thái Kỳ, cậu xem tiểu trợ lý của cậu cũng uống nhiều lắm rồi, đang chờ đi WC đấy!” Gừng càng già càng cay, bác Hà liếc một cái thấy tôi đang trốn ở góc phòng, hưng phấn dị thường, vươn tay kéo tôi ra ngoài.

Tôi làm sao có thể liên lụy đến ngọn đèn sáng của mình được.

Trong một tích tắc, tôi đứng ra, lên tiếng kêu to: “Thái Kỳ, gì nhỉ, anh chịu đựng nhé, tôi tìm được cái cốc duy nhất rồi…”

“…” Mặt của mọi người đều hóa đá.

Sau đó tất cả mọi người đều tỉnh ngộ, ầm ầm xông lên, cướp bóc cái cốc trên bàn. Bác Hà thiếu chút nữa lại lệ cũ tung hoành thêm lần nữa.

Đây là một kiếp nạn, tôi xoay người qua ngắm nhìn cảnh đêm mê người của thành phố Y, đợi đến khi mọi người hoạt động tập thể xong, tôi mới xoay người sang chỗ khác, kêu về phía phòng vệ sinh: “Thái trợ lý, bọn họ xong chuyện rồi.”

Lạch cạch, cửa phòng vệ sinh mở ra, Thái Kỳ cười hì hì nhìn tôi, dùng những từ ngữ vô cùng tuyệt vời khen ngợi tôi: “Hồng Kỳ, cô tiến bộ, cô xem, đi theo tôi, kiểu gì cũng có cái tiến bộ, không phải bộ ngực của cô, mà là bộ não….”

Tôi đột nhiên nhớ tới mục đích của hắn lúc trước khi mua sữa đu đủ.

Không khỏi cảm động đến co rút cả người, vươn tay nắm chặt lấy tay hắn: “Thái trợ lý, anh đúng là người tốt!”

“Chờ lát nữa cô sẽ không nói như vậy!” Hắn nhe răng cười với tôi, ngây thơ hồn nhiên!

Ai, chờ một lúc sau quả nhiên tôi cười không nổi.

“Bác tài, đi đến bệnh viện này!”

Xin đừng hiểu lầm, tôi đây không phải là không tìm được đường về khách sạn, mà là quả thật phải đi bệnh viện này, bởi vì đồng chí Thái Kỳ trên người tôi, bắt đầu nôn mửa kịch liệt, hơn nữa nhiệt độ nóng đến kinh người!

” Hồng Kỳ, cô cứ bỏ tôi lại về nghỉ ngơi đi!”

Lúc hắn được đưa vào, dùng vẻ mặc rất ai oán nhìn tôi, vừa che mắt, vừa giống như con mèo nhỏ lăn lộn khắp giường: “Đầu tôi choáng váng quá ôi, choáng váng quá…”

Cô y tá dùng ánh mắt như nhìn một đứa thiểu năng nhìn chằm chằm hắn, lạnh như băng cảnh cáo: “Bệnh nhân, nếu cậu còn lăn lộn khắp giường nữa, sẽ tắc động mạch não đấy!”

Tôi nghĩ nghĩ, cởi giày, anh dũng nhảy lên giường, lấy tư thế nhảy ngồi, chế trụ cánh tay của hắn, hiên ngang lẫm liệt kêu to với cô y tá: “Mau, lên, thừa lúc này!”

Thái đồng chí không muốn tr

uyền dịch!

Thái Kỳ hoàn toàn bị tôi chọc giận, gầm thét kêu to: “Hồng Kỳ, cô bán đứng tôi! A….” Đây là tiếng sói tru hắn phát ra lúc kim tiêm cắm xuống.

“….’ Người trong phòng bệnh tự động bịt lỗ tai lại.

” Hồng Kỳ, cô thõa mãn chưa?” Hắn buồn bã nhìn tôi một cái, đầu quay đi, mặt nhìn tường, yên lặng rơi lệ.

Phụt, tôi thiếu chút nữa phun luôn một ngụm nước miếng lên mặt hắn.

Cái bộ dạng này của hắn, cứ như là tôi làm nhục hắn vậy.

“Cô xuống khỏi người tôi được rồi đấy!” Hắn u oán nhắc nhở tôi, “Tôi sẽ không chạy!”

Gần tới bốn giờ sáng, hắn mới nhắm mắt lại, ngủ say, tôi nghĩ nghĩ, quyết định đi xuống lầu mua cho hắn chút đồ ăn nhẹ làm bữa sáng.

Quầy bán đồ ăn sáng của thành phố Y mở cũng khá sớm, tôi ăn xong một bát vằn thắn, xách một phần cháo trắng, lại xách theo dưa muối nổi tiếng của thành phó Y, mới lúc lắc lúc lắc chạy về bệnh viện.

Vừa vào phòng bệnh, đã thấy đồng chí Thái Kỳ ngửa mặt lên trời ngủ.

Tôi nhẹ chân bước tới, đắp kín chăn cho hắn, lại vắt khăn lông lau mồ hôi chảy trên mặt hắn.

Lúc lau đến mắt, đôi mắt của hắn đột nhiên giật giật một cái rồi mở ra.

“Cô là đi mua cháo sao?” Hắn nhẹ nhàng hỏi tôi.

Tôi lau mũi lau miệng cho hắn một chút, sau đó đáp lại hắn: “Aiz, anh nôn cả đêm, hệ tiêu hóa sẽ không thoải mái, ăn cháo vào, sẽ thoải mái hơn nhiều!”

Tôi giúp hắn dùng cái bát nhỏ đem cháo thổi nguội từng chút, đặt ở khóe miệng thổi, đợi đến khi ấm ấm, từng thìa một đút cho hắn.

Hắn ăn rất chậm, vừa ăn vừa cau mày.

Một lúc lâu sau, hắn đột nhiên hỏi tôi: “Lúc Ninh Mặc uống say, cô cũng hầu hạ cậu ta như vậy sao?”

Vừa vặn cháo trắng đã thấy đáy, tôi buông cái thìa keng một tiếng trở lại bát, đứng dậy đi rửa bát, cái bát này là mượn của bà cụ giường bên, phải rửa cho sạch mà trả lại cho người ta.

“Aiz, Hồng Kỳ, cô mà thật sự săn sóc như vậy, chắc tôi sẽ thích cô đấy!” Thái Kỳ nằm trên giường cảm khái.

Tôi xoay người, nhe răng với hắn, xin miễn cho kẻ bất tài: “Anh đừng, Thái ba ba, anh là trưởng bối của tôi đấy!”

Bà cụ nằm giường bên lập tức dùng ánh mắt tỉnh ngộ nhìn Thái Kỳ, lặng lẽ dùng giọng nói mà bà tự cho là rất nhỏ buôn chuyện với tôi: “Con gái, cậu này là cha dượng của cháu hả!”

Phụt, tôi và đồng chí Thái Kỳ đồng loạt phun ra!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.