Chương 72: Đáng tiếc không phải ngươi
"Kết hôn?! Hạ lão gia vì muốn lấp kín lời đồn "tình tay ba" đó mới gấp gáp muốn cậu phải kết hôn sao, cũng đúng, lão già kia tư tưởng truyền thống, làm sao có thể cho phép người kế thừa Hạ Thị bị nói là đồng tính luyến ái chứ." Cố Phong cũng đã sớm nghe được lời đồn đãi về quan hệ của ba người, sau khi nghe Hạ Thiệu Nhiên nói xong lập tức thu lại bộ dạng cợt nhả không đứng đắn lại, khóe miệng hơi cong lên tựa tiếu phi tiếu châm chọc nói.
Hạ Thiệu Nhiên không hé răng, xem như cam chịu lời Cố Phong nói.
"Vậy bây giờ cậu định thế nào? Nghe theo lời ông nội cậu an bài ngoan ngoãn đi kết hôn?" Cố Phong cao giọng hỏi.
"Đây là cách duy nhất để tôi có được Hạ Thị." Hạ Thiệu Nhiên dù chưa trực tiếp trả lời thẳng vào câu hỏi của Cố Phong, nhưng ý tứ trong lời nói đã cho thấy chính mình đã chấp nhận yêu cầu của Hạ lão gia, là phải kết hôn sau đó mới có thể kế thừa Hạ Thị.
"Cậu có thể tìm đến Nghiêm Cẩn?" Cố Phong khẽ nhướng mày.
"Quan hệ của tôi và Nghiêm Cẩn đã sớm kết thúc rồi, có lẽ căn bản là chưa từng bắt đầu." Hạ Thiệu Nhiên bình tĩnh không chút gợn sóng trên mặt nói.
"Chỉ có mình cậu nghĩ vậy thôi, hiện tại ai cũng đều biết Nghiêm Cẩn hoàn toàn không so đo đến phí tổn, không để tâm đến lợi nhuận, chỉ một lòng muốn giúp đỡ cậu, bản thân hắn tửu lượng kém còn muốn tranh giành với tôi giúp cậu đỡ rượu, nếu không làm sao lại gây ra cái lời đồn "tình tay ba" này, tôi thấy, có khi lời đồn này là do Nghiêm Cẩn cố ý truyền đi, muốn cho mọi người đều biết quan hệ giữa hai người..." Cố Phong suy đoán có thể lời đồn là do Nghiêm Cẩn cố ý truyền khai, rất khinh thường bĩu môi.
"Cố Phong, mặc kệ Nghiêm Cẩn có làm gì đi nữa, tôi với anh ta cũng đã không thể nào nữa. Nếu ở thời điểm cái gì cũng chưa có xảy ra, khi tay của tôi vẫn còn chưa tàn phế, Nghiêm Cẩn có thể đối xử tốt với tôi như vậy, tôi sẽ không chút do dự bỏ qua Hạ Thị để ở bên anh ta, cho dù có bị ông nội đuổi ra khỏi Hạ gia, bị cha mẹ trách cứ, bị thế nhân phỉ nhổ, tôi cũng đều sẽ không để ý. Chỉ là hiện tại, tay trái của tôi đã tàn phế rồi, mỗi lần nhìn vào nó, từng giây từng phút đều không ngừng nhắc nhở tôi những gì đã xảy ra, khiến cho tôi không có cách nào quên đi được, trong lòng tôi sao có thể không oán không hận. Nhưng vậy thì đã sao, tay tôi cuối cùng vẫn là vĩnh viễn tàn phế. Cho nên, tôi chỉ có thể rời xa Nghiêm Cẩn, cố ép chính mình phải quên đi, thật ra kết hôn cũng tốt, ít nhất có thể triệt triệt để để đặt dấu chấm hết cho mối quan hệ dây dưa của tôi với Nghiêm Cẩn, anh ta cũng không cần phải hao hết tâm tư với tôi nữa, có làm như vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì...." Hạ Thiệu Nhiên ngắt lời Cố Phong, ánh mắt nghiêm túc nhìn hắn nói. Đây cũng là lần đầu tiên Hạ Thiệu Nhiên ở trước mặt người khác bộc lộ tâm tình của mình sau khi bị thương.
"Nếu cậu đã hạ quyết tâm rồi thì tôi cũng không nhiều lời nữa, chỉ cần cậu suy nghĩ cẩn thận là được, đừng làm những chuyện về sau khiến bản thân phải hối hận." Cố Phong sau khi nghe Hạ Thiệu Nhiên nói, đột nhiên cảm thấy Hạ Thiệu Nhiên đáp ứng với Hạ lão gia yêu cầu kết hôn có lẽ không chỉ vì muốn có được Hạ Thị, mà dường như muốn dùng chuyện kết hôn để tránh né Nghiêm Cẩn. Có điều nếu Hạ Thiệu Nhiên đã quyết tâm như vậy, Cố Phong cũng không muốn can thiệp sâu vào những, chỉ cực kỳ thận trọng dặn dò một câu.
"Ừ" Hạ Thiệu Nhiên cúi đầu, nhẹ giọng đáp ứng nói.
Lúc sau hai người không ai mở miệng nữa, bầu không khí đột nhiên trở nên chùng xuống có chút ngượng ngạo.
"Cố Phong, thời gian này thực sự rất cảm ơn anh đã giúp đỡ tôi, nếu không có anh, đừng nói là kết hôn, cho dù tôi có sinh con thì ông nội cũng sẽ không bao giờ giao Hạ thị cho tôi. Hôm nay tôi hẹn anh đến khách sạn, chính là muốn trước khi kết hôn thực hiện ước định "tiến thêm một bước hợp tác" của chúng ta...." Mất nửa ngày sau, Hạ Thiệu Nhiên mới dùng hết dũng khí ngẩng đầu lên, nói rồi bắt đầu cởi bỏ nút áo của mình.
"Được rồi, mấy cái hỗ trợ trước đó xem như là quà cưới tôi tặng cho cậu đi." Cố Phong đưa tay lên chặn lại động tác cởi áo của Hạ Thiệu Nhiên.
"Cố Phong!" Hạ Thiệu Nhiên giật mình trừng lớn mắt.
"Sau khi cậu tiếp quản Hạ Thị, chúng ta vẫn là đối tượng hợp tác tốt nhất, nhưng chỉ trên quan hệ công việc. Cậu không cùng Nghiêm Cẩn ở bên nhau cũng tốt, con đường đồng tính luyến ái này thực sự không dễ đi, cậu đừng thấy Quan Long và Trần Khải Văn hạnh phúc như vậy, thực ra họ cũng phải chịu rất nhiều áp lực, sau lưng họ có không ít những lời đồn đãi vớ vẩn. Nếu cậu đã quyết định kết hôn, vậy phải bắt đầu học cách làm một người chồng tốt để chăm sóc cho người vợ tương lai của mình...." Cố Phong cười vỗ vỗ vai Hạ Thiệu Nhiên. (Jian: Người như Cố Phong xứng đáng được làm người iu bạn Jian, biu biu ~ <3)
"Cố Phong, cảm ơn anh, cảm ơn...." Hạ Thiệu Nhiên tiến lên ôm chặt lấy Cố Phong, nghẹn ngào liên tục nói lời cảm ơn.
Cố Phong cảm nhận được nước mắt ấm áp của Hạ Thiệu Nhiên chảy vào trong cổ của mình, trong lòng cũng cảm thấy có chút chua xót, nâng cánh tay lên nhẹ nhàng vỗ vỗ phía sau lưng Hạ Thiệu Nhiên.