Chương 27: Một mực khăng khăng.
Nghiêm Cẩn lái xe đến trước cửa nhà Hạ Thiệu Nhiên, Hạ Thiệu Nhiên xoay tới xoay lui không muốn xuống xe.
Hạ Thiệu Nhiên muốn kéo dài thời gian nhưng lại không biết nói gì, nói được mấy câu tào lao với Nghiêm Cẩn xong, lại hết cái để nói, đành phải dịch mông từ từ rời khỏi ghế xe.
"Thiệu Nhiên" Nghiêm Cẩn đột nhiên xoay đầu gọi Hạ Thiệu Nhiên một tiếng.
"A? Chuyện gì?" Hạ Thiệu Nhiên sắp mở cửa xe chuẩn bị xuống xe, nghe được tiếng gọi của Nghiêm Cẩn lập tức đóng cửa lại, vội quay người tiến đến trước mặt Nghiêm Cẩn, hơi ngẩng đầu vẻ mặt chờ mong nhìn Nghiêm Cẩn, hy vọng Nghiêm Cẩn sẽ nói chuyện gì đó có thể khiến cậu tìm cớ ở lại lâu hơn một chút nữa, ý nghĩ "không muốn xuống xe ngay" của Hạ Thiệu Nhiên thể hiện ra bên ngoài mặt cực kỳ rõ ràng. (Jian: em nó si tình quá =.=' chỉ tổ khiến mấy thằng công được nước làm giá)
"Về nhà thì đi ngủ sớm một chút" Hành động của Hạ Thiệu Nhiên khiến cho Nghiêm Cẩn có chút hơi buồn cười, trong lòng nổi lên ý định trêu chọc, liền cố ý dùng biểu tình lãnh đạm ngữ khí nghiêm túc thường ngày nhắc nhở một câu.
"À" Hạ Thiệu Nhiên cả người tức khắc suy sụp xuống, vẻ mặt đầy thất vọng chậm chạm xoay người sang hướng khác mở cửa xe.
"Thiệu Nhiên" Nghiêm Cẩn lại gọi một tiếng nữa. (Jian: nhây mại =)) )
"Ừ...." Hạ Thiệu Nhiên uể oải ỉu xìu lại xoay trở lại, cũng không ngẩng đầu nhìn Nghiêm Cẩn, đầu cúi thấp xuống để lại cho Nghiêm Cẩn một cái đỉnh đầu.
"Ngủ ngon" Nghiêm Cẩn vươn tay nhấc cằm Hạ Thiệu Nhiên lên, mặt tiến lại gần mặt cậu nhẹ nhàng hạ xuống trên môi cậu một cái hôn, vốn dĩ Nghiêm Cẩn chỉ định hôn lên trên má Hạ Thiệu Nhiên, nhưng khi mặt cậu vừa nhấc lên, nhìn thấy hai cánh môi kia hồng nhuận căng mọng, Nghiêm Cẩn lại không tự chủ được hôn lên đấy.
"Cẩn...." Hạnh phúc từng chút một lan tràn ngập khắp trái tim, Hạ Thiệu Nhiên nhìn Nghiêm Cẩn si ngốc gọi một tiếng, trong mắt liền nổi lên chút phiếm hồng.
"Về nhà thì đi ngủ sớm một chút" Cũng là một lời nói như ban nãy, nhưng ngữ khí Nghiêm Cẩn lúc này đã trở nên ôn nhu hơn rất nhiều, trong mắt còn mang theo ý cười nhẹ nhàng.
"Ừm" Hạ Thiệu Nhiên gật đầu thật mạnh, lúc này cũng không xoay tới xoay lui nữa mà ngoan ngoãn mở cửa xuống xe.
"Cẩn, chờ một chút!" Vừa mới xuống xe, Hạ Thiệu Nhiên đột nhiên giống như vừa nhớ tới chuyện gì đó, lại lập tức xoay lại.
Nghiêm Cẩn dường như biết Hạ Thiệu Nhiên muốn làm gì, đầu cố ý vươn ra phía trước một chút.
"Cẩn, ngủ ngon! Lái xe nhớ chú ý một chút" Hạ Thiệu Nhiên cúi người vào trong xe, hôn lên má Nghiêm Cẩn một cái, dặn dò một câu mới lui ra khỏi bên ngoài xe, vẫn chưa quay về nhà mà đứng tại chỗ chờ Nghiêm Cẩn rời đi trước.
"Tôi đi đây" Nghiêm Cẩn hạ cửa kính xe xuống, nói với Hạ Thiệu Nhiên một tiếng, sau khi cậu gật đầu mới khởi động xe chạy đi.
Hạ Thiệu Nhiên vẫn chờ đến khi xe của Nghiêm Cẩn biến mất khỏi tầm mắt cậu mới quay người trở về nhà.
Khi Hạ Thiệu Nhiên về đến nhà thì cha mẹ đã sớm đi ngủ, trong phòng khách tối om, Hạ Thiệu Nhiên không bật đèn, càng không dư thừa tâm tư để xem TV, chỉ ngồi một mình ở ghế sopha bắt đầu phát ngốc.
Nghiêm Cẩn đã chủ động hôn cậu! Tuy rằng chỉ là một cái hôn chúc ngủ ngon nhẹ nhàng, nhưng đã khiến trái tim Hạ Thiệu Nhiên nổi sóng không thể bình lặng xuống ngay được.
Nghiêm Cẩn..... có khả năng thích cậu không?! Hạ Thiệu Nhiên ôm ngực, tâm trạng kích động, trái tim trong lồng ngực dường như muốn nhảy xổ ra ngoài. Tuy rằng trước đó Hạ Thiệu Nhiên vẫn biết Nghiêm Cẩn thích Nghiêm Luân, nhưng từ sau khi chuyện cậu đỡ rượu giúp Nghiêm Cẩn bị hắn phát hiện ra, thái độ của Nghiêm Cẩn đối với cậu so với lúc trước liền bắt đầu đổi khác. Ôn nhu hơn, quan tâm đến lời nói của cậu hơn, cùng cậu đi vào quán ăn nhỏ để dùng cơm, thậm chí.... hôm nay trận hoan ái kia cũng là tiến vào từ phía trước....
Hạ Thiệu Nhiên nghĩ đến hôm nay hai người hoan ái rất hòa hợp nhuần nhuyễn, liền cảm thấy gương mặt có chút nóng lớn, không đơn giản chỉ là tư thế tiến vào của Nghiêm Cẩn khác biệt so với lúc trước, mà rất nhiều chi tiết so với lúc trước chỉ đơn thuần là phát tiết dục vọng cũng không giống nhau. Tuy rằng lúc ấy Hạ Thiệu Nhiên đã bị Nghiêm Cẩn thao lộng đến thần trí mơ mơ màng màng, nhưng không phải là hoàn toàn không còn ý thức, nhất là khi Nghiêm Cẩn nói câu kia với cậu, Hạ Thiệu Nhiên vẫn còn nhớ rất rõ ràng, ngữ khí ôn nhu sủng ái này trước nay chưa từng có. Hơn nữa hôm nay khi Nghiêm Cẩn bắn tinh cũng không gọi tên Nghiêm Luân, sau đó còn giúp cậu chà lau, trước khi đi tắm còn báo cho cậu một tiếng....
Hạ Thiệu Nhiên càng nghĩ càng cảm thấy Nghiêm Cẩn đối với cậu đã thay đổi. Không phải có câu nói "Chân thành đối xử, sắt đã cũng mòn" hay sao, có lẽ vì việc cậu giúp Nghiêm Cẩn đỡ rượu khiến cho hắn cảm động, do đó thay đổi thái độ đối xử với cậu tốt hơn một chút, xem ra về sau cậu lại càng phải đối tốt với Nghiêm Cẩn hơn mới được....
Hạ Thiệu Nhiên bắt đầu vắt hết đầu óc tự hỏi còn có thể ở phương diện nào làm chút chuyện cho Nghiêm Cẩn, bản thân làm càng nhiều, Nghiêm Cẩn sẽ càng phát hiện ra cậu tốt với hắn, sau đó dần dần sẽ yêu thích cậu... Nghĩ đến chỗ cao hứng, Hạ Thiệu Nhiên ở trong phòng khách tối om vui thích cười ra tiếng.
"Thiệu Nhiên.... con đấy à?!" Hạ phụ đã đi ngủ, nghe được tiếng mở cửa liền rời giường ra khỏi phòng ngủ xem xét, không nghĩ mới vừa bước tới phòng khách tối om đã truyền đến một trận tiếng cười, Hạ phụ bị hoảng sợ, lo lắng hỏi.
"Ba, thật xin lỗi, quấy rầy tới giấc ngủ của người." Hạ Thiệu Nhiên vội đứng lên khỏi ghế sopha chạy đến bật đèn lên.
"Chuyện gì làm con vui vẻ như thế?!" Hạ phụ đi đến trước ghế sopha ngồi xuống nhìn Hạ Thiệu Nhiên trên khóe miệng vẫn còn vương ý cười chưa thu lại hết.
"Khụ khụ... không có gì." Hạ Thiệu Nhiên giả bộ ho khan hai tiếng, thu liễm biểu tình.
"Đúng rồi, hạng mục đấu thầu của Nghiêm thị con làm tới đâu rồi?" Hạ phụ cũng không tiếp tục truy hỏi, ông quan tâm đến chuyện làm ăn hơn.
"Nghiêm Cẩn đã ký tên." Nhắc tới việc này, Hạ Thiệu Nhiên vốn đang cao hứng liền trở nên ảm đảm, cho dù thái độ Nghiêm Cẩn đã có chút thay đổi, nhưng Hạ Thiệu Nhiên vẫn là cảm thấy chính mình đang dùng thân thể để đổi lấy sự hỗ trợ của Nghiêm Cẩn.
"Tốt! Tốt! Ba ba từ nhỏ đã cho ngươi tiếp xúc với Nghiêm Cẩn đúng là chính xác." Hạ phụ cao hứng gật đầu, nhắc tới năm đó rất là đắc ý.
"Ba.... con không định sẽ lại tìm Nghiêm Cẩn hỗ trợ." Hạ Thiệu Nhiên nghẹn ở cổ nửa ngày mới mở miệng nói. Trước đây Nghiêm Cẩn thích Nghiêm Luân, Hạ Thiệu Nhiên cảm thấy rất thất vọng và chán nản về tình cảm của mình, cũng liền tự sa ngã cùng Nghiêm Cẩn lên giường làm tình đổi lấy sự hỗ trợ của hắn, nhưng hiện tại Hạ Thiệu Nhiên cảm thấy Nghiêm Cẩn có chút thích cậu, thế nên cậu không muốn giữa quan hệ của cậu và Nghiêm Cẩn lại dính dáng tới tiền tài lợi ích cùng chuyện người thừa kế Hạ Thị.
"Con điên rồi?! Không có Nghiêm Cẩn hỗ trợ làm sao con có thể lấy được Hạ thị?!" Hạ phụ vẻ mặt không thể tin nổi trừng mắt nhìn Hạ Thiệu Nhiên.
"Ba, ba đừng giận, dù sao con cũng sẽ không tìm đến nhờ Nghiêm Cẩn hỗ trợ nữa, tự con sẽ nghĩ cách! Con mệt rồi, con đi ngủ trước đây." Hạ Thiệu Nhiên sợ cha mình lại tiếp tục dây dưa, vừa nói xong liền đứng lên khỏi sopha trở về phòng ngủ.