Nút áo sơ mi của Lê Đình Tuấn đều đứt hết, anh đắn đo một chút, gỡ cái khuy nút cài, ghim vào chỗ cách cổ áo ba phân.
Cho đến bây giờ, Lê Đình Tuấn ăn mặc đều không có chút nào qua loa.
Áo sơ mi còn gài đến nút cao nhất.
Giờ phút này không gài nút áo, cổ áo không kín, lộ ra chút bắp thịt ở ngực.
Hôm nay anh mặc một bộ âu phục màu xám tro bằng lông dê hơi rộng.
Âu phục này mặc lên người ngược lại càng hài hòa với áo sơ mi có phần không kín kẽ kia.
Anh mặc quần áo tử tế, cũng liếc nhìn Kiều Phương Hạ trong gương, phát hiện được Kiều Phương Hạ đang nhìn anh.
Hai người nhìn nhau một cái, sau đó Kiều Phương Hạ lơ đãng quay đi nơi khác.
Anh một lần nữa đi đến sau lưng cô, nhẹ nhàng vén hai lọn tóc mai của cô lên, dùng dây tơi buộc lại cho đẹp, lại gỡ một khuy cài khác xuống, gài lên trên dây buộc tóc.
Hai người giống như là tận lực phối hợp làm tình nhân.
Kiều Phương Hạ im lặng không lên tiếng để cho anh làm, không giãy giụa.
Lệ Đình Tuấn lại cúi đầu giúp cô sửa sang lại.
Bất thình lình nâng cằm cô lên, hai người nhìn nhau một cái, Lê Đình Tuấn cúi đầu, cắn môi cô.
Kiều Phương Hạ cũng ngoan ngoãn không lên tiếng, ngước đầu hé miệng, cô mặc anh xâm nhập vào.
Lực đạo khi anh hôn cô mang theo mấy phần ý trừng phạt, mút môi cô đến mức đỏ bừng cả sắc môi nhợt nhạt.
Lúc hai người tách ra, miệng của Kiều Phương Hạ sưng đau.
Đầu lưỡi của Lê Đình Tuấn lại khẽ liếm bờ môi sưng đỏ của cô một chút, thanh âm trầm trầm: “Đi thôi.”
Cho dù hận không thể cắn nuốt cô vào trong bụng nhưng anh vẫn không nỡ làm bị thương cô khi cơ thể cô hãy còn chưa khỏi hẳn.
Cho đến lúc xuống lầu, hai người cũng không nói thêm gì.
Ra đến trước thang máy, Lê Đình Tuấn nhấc một cánh tay của Kiều Phương Hạ lên, khoác vào trong khuỷu tay của mình.
Kiều Phương Hạ không khỏi cau mày nhưng vẫn nhịn được, nhẹ nhàng nắm được một góc âu phục của anh, đi cùng với anh ra ngoài.
Hội triển lãm đã bắt đầu được một lúc, người được mời tới cơ bản đã đến.
Người đứng ra tổ chức đi đến hướng của Lê Đình Tuấn, thấy quần áo của Lê Đình Tuấn đã thay đổi, bên người lại bỗng nhiên có thêm một cô bạn gái thì có chút kinh ngạc.
Nhìn qua nhìn lại bọn họ đến mấy lần liền ý thức được chuyện gì mới xảy ra.
Lúc thu hồi lại ánh mắt nhìn vào người của Kiều Phương Hạ, người nọ thấy ánh mắt của Lệ Đình Tuấn có chút bất thiện, lập tức lúng túng cúi đầu.
Dừng mấy giây mới thấp giọng nói với Lệ Đình Tuấn: “Anh Lệ, mặc dù tối nay chúng ta đã gửi thư mời cho các nhà thiết kế có vật phẩm trưng bày tối nay nhưng mà Pinocchio vẫn chưa thấy tới”
Kiều Phương Hạ đang nhìn đến nơi khác, chợt nghe được chữ “Pinocchio”, động tác có hơi cứng lại.
“Biết” Lê Đình Tuấn nhàn nhạt trả lời: “Khách đều đến hết rồi?” “Đến hết rồi” Người đứng ra tổ chức lập tức chỉ về một hướng, nói: “Đều đang xem triển lãm”
Lệ Đình Tuấn nghiêng đầu nhìn Kiều Phương Hạ.
Kiều Phương Hạ cúi đầu, nhẹ nhàng loay hoay với mấy lọn tóc, cố gắng dùng tóc che ở chỗ gần cổ của mình.
Anh kéo tay cô, đi đến chỗ đám đông.
Kiều Phương Hạ đi theo sau lưng anh, khóe miệng mím chặt, hơi có chút không tình nguyện.
Mới vừa đi đến gần chỗ đám đông, Kiều Phương Hạ chợt nghe được giọng của Tô Minh Nguyệt.
Cô ngẩn người, cau mày nhìn đến hướng phát ra giọng nói..