Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận

Chương 352




“Chúng tôi sẽ gửi thông tin liên hệ của những nhà thiết kế này cho anh Tuấn trong thời gian sớm nhất.

Hãy để tôi lo việc thiết kế khách sạn cho của anh Tuấn! Chúng tôi đảm bảo sẽ khiến anh hài lòng!” Nhà tổ chức đi sau Lệ Đình Tuấn, cung kính nói.

Lệ Đình Tuấn gật đầu.

Dưới lầu có rất nhiều tiếng ồn, Lê Đình Tuấn không khỏi nhíu mày, vô tình liếc nhìn xuống dưới.

Có một vài khuôn mặt trong đó anh trông rất quen.

“Đồ cho không biết điều!” Hứa Phi Phàm tức giận mắng Tưởng Dương: “Cậu dám động một sợi tóc của người phụ nữ này, ông đây sẽ chặt cậu thành ba khúc!”

Tính cách quái đản của Hứa Phi Phàm không phải là chuyện ngày một ngày hai, sau khi vào quân đội chịu khổ mấy năm, vẫn là cái tính cách đó không hề thay đổi.

Mặc dù nhà họ Hứa và nhà họ Phó không cùng quần chủng, không ở cùng một trụ sở, nhưng Lệ Đình Tuấn biết anh ta, Hứa Phi Phàm nhỏ hơn anh vài tuổi, cũng là một người rất đáng gờm.

“Vị thiếu gia này thật sự là..” Phòng triển lãm trống không, tiếng vang rất lớn, người tổ chức phía sau sợ làm ồn đến Lê Đình Tuấn, ngượng ngùng nói.

Lê Đình Tuấn chẳng nói lời nào, nhưng có người ở dưới lầu nhìn thấy Lê Đình Tuấn đi xuống, lập tức túm lấy mấy người còn đang cãi nhau kia.

Trước mặt Lệ Đình Tuấn, bọn họ phải biết ngoan ngoãn.

Lệ Đình Tuấn đi xuống lầu, lướt qua vài người, lạnh lùng liếc nhìn bọn họ: “Các người không cảm thấy mất mặt lắm sao?”

“Chẳng qua cũng vì một người phụ nữ thôi mà” Tưởng Dương bị đánh có chút thê thảm, tức giận đáp.

Lê Đình Tuấn lại liếc nhìn Hứa Phi Phàm, nhưng Hứa Phi Phàm lại nhìn chằm chằm vào Tưởng Dương, trong mắt toát lên sự dữ tợn và ngông cuồng.

“Muốn phá thì ra ngoài phá” Lê Đình Tuấn lại trầm giọng nói.

Có những vị khách mà anh và nhà tổ chức mời đến đây, không thể để mất những người này.

Lệ Đình Tuấn chỉ hừ một tiếng, không đợi anh nổi giận, mấy người liền ngoan ngoãn giải tán, không tiếp tục gây chuyện nữa.

Hứa Phi Phàm chẳng nói chẳng rằng đi về phía bãi đậu xe cửa sau.

Tưởng Dương đứng tại chỗ nhỏ giọng nói gì đó với người bạn đi cùng anh ta, nhưng anh ta không dám chọc giận Hứa Phi Phàm nữa, cũng không đi theo.

Lệ Đình Tuấn liếc mắt nhìn Tương Dương, mơ hồ nghe thấy Tưởng Dương đang mắng gì đó: “… Anh ta không ngủ được, cho rằng người khác cũng không ngủ được sao? Anh ta không phải muốn cược ba trăm tỷ à?”

“Người phụ nữ họ Kiều đó không phải đã ngoan ngoãn cho tôi xem số phòng 1128 rồi sao? Để tôi xem thằng nhóc đó có lấy ra được ba trăm tỷ không!”

Lệ Đình Tuấn đã quay đi, nghe thấy từ “Kiều” đột nhiên dừng lại.

Anh quay đầu lại, lại liếc nhìn Tương Dương.

Khi Tưởng Dương và bạn của anh ta nhìn thấy Lê Đình Tuấn nhìn sang, đã im lặng không nói nữa

“Cho các người một phút, cút khỏi buổi triển lãm” Lê Đình Tuấn nhìn chằm chằm vào họ và nhẹ nhàng nói.

Mấy người cũng không biết đã đắc tội gì với Lệ Đình Tuấn.

Tưởng Dương sắc mặt hơi thay đổi, khó khăn lắm anh ta mới câu dẫn được Kiều Phương Hạ, muốn làm cho Hứa Phi Phàm thất vọng, làm sao có thể anh ta nguyện ý rời đi vào lúc này?

“Vẫn còn năm mươi giây nữa” Lê Đình Tuấn nhìn chằm chằm Tưởng Dương, điềm nhiên nói.

“Cậu hai, tôi ở lại đây vẫn còn…” Tưởng Dương không còn cách nào khác đành phải cầu xin Lệ Đình Tuấn.

“Nếu là lỗ tại thôi, thì tôi có thể giúp cậu cắt nó xuống đấy” Lê Đình Tuân không đợi anh ta nói xong, híp mắt nhìn anh ta.

Một trận ớn lạnh đột nhiên từ sau lưng Tưởng Dương truyền tới..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.