Chương 6: Đưa tôi một trăm năm mươi tỷ
Bữa tối hôm nay vốn là một buổi giao lưu nhỏ dành cho các thương nhân, những người có mặt ở đây đều là những kẻ có tiền có quyền.
Những người xung quanh nghe thấy cuộc đối thoại giữa Kiều Phương Hạ và Tiêu Hoàng Khải, cũng dần dần nói nhỏ hơn, liếc nhìn về bên đó.
“Nhảy đi.”
Giám đốc Tiêu thấy Kiều Phương Hạ đứng im ở đó không nói lời nào, liền nhẹ giọng thúc giục: “Nếu như không nhảy được thì cút đi.”
Khóe miệng Kiều Phương Hạ nở một nụ cười mỉa mai, nhìn thẳng vào anh ta, không hé răng nói nửa lời.
Mặc dù chú Vương cũng biết yêu cầu đó là quá đáng, nhưng không dễ dàng gì mới có cơ hội tiếp cận giám đốc Tiêu.
Hơn nữa đêm hôm qua nhà họ Kiều lại xảy ra bê bối tài chính, nếu như bây giờ Kiều Phương Hạ lại ra bất cứ sai sót gì, e rằng mọi chuyện sẽ càng lâm vào cảnh bế tắc.
“Cô Kiều.” Tiêu Hoàng Khải nhỏ giọng giục.
Kiều Phương Hạ nghịch ngợm ly rượu rỗng trong tay, nhếch môi nở một nụ cười, nhìn chằm chằm Tiêu Hoàng Khải vài giây, rồi đột nhiên giơ tay ra, nhẹ nhàng lấy đi điếu thuốc đang hút dở của anh ta.
“Nhảy cũng được, đưa tôi một trăm năm mươi tỷ, thế nào?”
“Cô…”
Anh ta không ngờ cô lại thốt ra một câu ngông cuồng như vậy: “Cô tưởng rằng cô đáng giá một trăm năm mươi tỷ sao?”
Ánh mắt Kiều Phương Hạ nhìn anh ta bỗng trở nên sắc bén.
Cô lấy điếu thuốc trong tay ấn thẳng vào đùi anh ta.
Tiêu Hoàng Khải rên rỉ đầy đau đớn, theo phản xạ có điều kiện tát vào mặt Kiều Phương Hạ.
Khoảnh khắc cái tát đi qua, Tiêu Hoàng Khải đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay đau nhói.
Kiều Phương Hạ nắm lấy ngón tay cái của anh ta, dừng lại khoảng hai giây, ném tay anh ta về phía sau, nhìn chằm chằm vào gương mặt anh ta, hơi nhướng mày về phía anh ta.
Tiêu Hoàng Khải vô thức liếc nhìn xung quanh, ý thức được bản thân đã hành động lỗ mãng dẫn đến mất mặt, bực bội chỉ vào mặt Kiều Phương Hạ rồi trầm giọng chửi rủa: “Con khốn không biết điều. Làm đĩ mà tưởng mình thanh cao lắm à. Mày có tin tao sẽ khiến cả lò nhà mày không sống được ở cái đất Hạ Du này không?”
Tiêu Hoàng Khải mắng nhiếc rất khó nghe, nhưng Kiều Phương Hạ chỉ khẽ bật cười.
Cô vốn dĩ không muốn động tay với anh ta, chỉ muốn xem xem liệu ông nội cô có biết phân biệt trái phải, bỏ qua chuyện xảy ra tối hôm nay, Kiều Đông Phương muốn bán cô đi cũng phải xem liệu cô có đồng ý hay không.
Chỉ có điều tên súc vật này quá kiêu ngạo, ăn nói qua chói tai.
Cùng lúc đó, ngoài cửa vang kên vài tiếng chào hỏi đầy cung kính.
Tiêu Hoàng Khải mơ hồ nghe thấy bốn chữ “Tổng giám đốc Lệ”, anh ta men theo tiếng gọi, hướng mắt về phía cửa.
Kiều Phương Hà quay lưng về phía cửa, nghe thấy bốn chữ ấy, lưng cô liền đông cứng lại.
Lệ Đình Tuấn chậm rãi đi đến bên cạnh sô pha rồi ngồi xuống, hai chân thon dài vắt chéo, vô cảm lắng nghe những lời nịnh hót của đám người trước mặt, nhưng ánh mắt lại rơi vào bóng lưng quen thuộc cách đó không xa.
Vì vậy, tại trung tâm mua sắm buổi tối hôm qua, anh không nhìn nhầm.
Cô ấy đã trở lại.
Cô ấy có vẻ cao hơn và gầy hơn.
Nhiều người có mặt ở đây đều biết chuyện năm đó giữa kiều Phương Hạ và Lệ Đình Tuấn, vì vậy ngay khi anh xuất hiện, bầu không khí của bữa tiệc đột nhiên trở nên có chút u ám.
Mặc dù năm đó Kiều Phương Hạ đã bị Lệ Đình Tuấn đuổi ra khỏi nhà, nhưng dù sao đi nữa giữa hai người họ cũng đã phát sinh quan hệ.
Tiêu Hoàng Khải sững sờ trong vài giây, rồi bỏ mặt Kiều Phương Hạ ở đó, bước về phía Lệ Đình Tuấn, bọn họ vốn không mời anh đến tham gia buổi tiệc này.
“Sao hôm nay anh Lệ lại có thời gian rảnh đến tham gia với chúng tôi thế này?” Tiêu Hoàng Khải lập tức thay đổi thái độ, khúm núm nở một nụ cười với Lệ Đình Tuấn.
Lệ Đình Tuấn thu hồi lại ánh mắt, nhìn về phía Tiêu Hoàng Khải, lạnh lùng hỏi ngược lại: “Không thể tới sao?”
Lệ Đình Tuấn chỉ nói một câu, bốn chữ, nhưng chỉ trong nháy mắt, mồ hôi lạnh đã túa đầy lưng Tiêu Hoàng Khải, anh ta vội vàng nói: “Dĩ nhiên là không rồi. Tôi mong anh Lệ đến tham gia bữa tiệc còn không được nữa là.”
Sự uy hiếp vô hình mà người đàn ông này đem đến quả thực quá khủng khiếp, nếu như chẳng may chọc vào anh, thì anh chỉ búng tay một cái, toàn bộ nhà họ Tiêu sẽ sụp đổ.
Kẻ lần trước chọc giận Lệ Đình Tuấn đã lâu rồi không thấy anh ta xuất hiện, không một ai biết liệu anh ta còn sống hay đã chết.
Lệ Đình Tuấn khẽ cau mày, như thể chán ghét lời nịnh nọt sáo rỗng của Tiêu Hoàng Khải.
Ánh mắt anh lướt qua vai anh ta, rơi vào tấm lưng thanh tú vẫn đang hướng về phía anh.
Một lúc lâu sau, đôi môi mỏng liền cất tiếng: “Sao thế, cô Kiều không nhẩn ra tôi à?”