Chương 3: Kỳ tài trong giới kinh doanh
Nghe thấy Kiều Phương Hạ ăn nói trắng trợn như vậy, gương mặt Kiều Đông Phương liền tỏ vẻ không hài lòng.
Kiều Phương Hạ có vẻ ngoài giống mẹ ruột của cô, An Phương Diệp đến bảy tám phần, làn da trắng như tuyết, dáng vóc cao ráo nóng bỏng, trời sinh đã vô cùng quyến rũ, nhưng lại có khuôn mặt thanh khiết, đôi mắt trong veo, giống như một cô gái chưa từng nhiễm bụi trần.
Trước khi qua nước ngoài, cô vẫn còn trẻ, những đường nét trên gương mặt vẫn chưa nở rộ, giờ đây cô như bông hoa dưới ánh mặt trời, kiêu hãnh tỏa hương.
Đây chính là vốn liếng của cô, trẻ tuổi và xinh đẹp, chắc chắn sẽ khiến những thương nhân lớn tuổi không thể rời mắt.
Năm đó Kiều Đông Phương cũng đã nhìn trúng người mẹ đê tiện của Kiều Phương Hạ vì cái vẻ ngoài ấy, vì vậy mới cưới bà ta về nhà.
Bây giờ nhìn lại mới thấy, đúng là mẹ nào con nấy, An Phương Diệp là người đàn bà ti tiện, sinh ra Kiều Phương Hạ vừa mới lớn đã biết bò lên giường của Lệ Đình Tuấn, đúng là chả ra cái thá gì.
Kiều Phương Hạ sớm đã quen thuộc với ánh mắt đầy khinh miệt của Kiều Đông Phương, vì vậy cô làm như không nhìn thấy, trực tiếp đối mắt với ông ta.
“Rất nhiều thương nhân và những kẻ tai to mặt lớn sẽ có mặt ở đó, lo mà biểu hiện cho tốt.”
Kiều Đông Phương lạnh lùng nói tiếp: “Ông nội con mong rằng trước khi mất có thể thành toàn cho chuyện chung thân đại sự của con.”
Dứt lời, Kiều Đông Phương liền đứng dậy, rời khỏi phòng khách, không cho Kiều Phương Hạ bất cứ cơ hội từ chối.
Kiều Phương Hạ nhìn theo bóng lưng của Kiều Đông Phương, sắc mặt trở nên lạnh lùng.
Cô bất ngờ lên tiếng nói: “Nếu như đi xem mắt, chẳng phải nên ăn mặc lộng lẫy một chút sao?”
Kiều Đông Phương nghe thấy vậy liền dừng bước, không chút kiên nhẫn rút ra một tấm thẻ ngân hàng từ trong túi ra đưa cho cô.
Ông ta biết rõ, Kiều Phương Hạ và An Phương Diệp mê tiền như nhau, chỉ cần đưa tiền cho bà ta, bắt bà ta ăn cứt, bà ta cũng vui vẻ ăn.
“Cảm ơn.” Kiều Phương Hạ nhận lấy tấm thẻ, thờ ơ bước ra khỏi cửa.
Đúng lúc này Tống Vân Lan bước từ cầu thang xuống, vừa hay nhìn thấy cảnh vừa rồi, gương mặt lạnh lùng, cất giọng đầy châm biếm: “Dù sao cũng là tiền mà Diệp Ngọc của chúng ta kiếm được, anh dặn cô ta yên tâm mà dùng.”
Đối với Tống Vân Lan, trong lòng Kiều Đông Phương quả thực có chút hổ thẹn với bà ta.
Năm xưa khi ly hôn với An Phương Diệp, ông ta đã hứa như đinh đóng cột rằng sẽ vạch rõ giới hạn với hai mẹ con An Phương Diệp, nhưng cho tới hiện tại, ông ta vẫn không thể rũ sạch mọi quan hệ với Kiều Phương Hạ.
“Đợi qua ngày mai là mọi chuyện sẽ ổn thôi, em cứ yên tâm. Hơn nữa mấy người này cũng là những người máu mặt, cho dù Phương Hạ gả cho ai đi chăng nữa, nhà chúng ta cũng không chịu thiệt đâu, sính lễ cũng phải lên đến vài tỷ ấy chứ.” Ông ta nhẹ nhàng dỗ dành.
“Tốt nhất là nên như vậy, nếu không cái nhà này phải nuôi thứ rác rưởi như cô ta đến bao giờ nữa?” Tô Vân Lan độc địa nói.
Bên ngoài, Kiều Phương Hạ chỉ im lặng lắng nghe cuộc đối thoại giữa hai người bọn họ, nắm chặt lấy tấm thẻ trong tay.
Lúc nãy ra ngoài cô mới phát hiện ra mình quên không mang theo chuột laptop, nên mới định quay lại để lấy.
Hóa ra, Kiều Đông Phương muốn bán cô đi, muốn tận dụng một chút giá trị cuối cùng của cô.
Cô không khỏi nhếch môi nở một nụ cười châm biếm, xoay người rời khỏi nhà họ Kiều.
Trung tâm thương mại Universal.
Trên điện thoại, King gửi một tin nhắn: “Đã đến chưa?”
“Đến rồi, đang tìm quán cà phê.” Kiều Phương Hạ vừa trả lời tin nhắn, vừa bước vào bên trong.
Đang bước đến chân cần thang máy, bỗng một đám người xuất hiện, ngang ngược đẩu những người khác ra: “Tránh ra, tránh ra.”
Kiều Phương Hạ chỉ vô thức liếc nhìn về phía đó, nghĩ rằng đã xảy ra một vụ tai nạn ở thang máy.
“Đó có phải Tổng giám đốc Lệ không? Nghe nói hôm nay Tổng giám đốc Lệ đến đây để đàm phán việc thu mua lại trung tâm thương mại Universal, chắc thông tin này không sai đâu.” Có hai phóng viên đang cầm máy ảnh đứng ở phía trước Kiều Phương Hạ, vội vàng xông về phía thang máy.
“Nếu có được trung tâm thương mại Universal, thì chẳng phải tập đoàn WL đã thâu tóm được công ty thứ mười rồi sao? Tuy nhiên tôi không ngờ rằng, chỉ trong vòng chưa đến bốn năm, Tổng giám đốc Lệ lại có thể khiến tập đoàn của mình cải tử hoàn sinh, quả là kỳ tài trong giới kinh doanh.”
Tổng giám đốc Lệ?
Kiều Phương Hạ nghe thấy vậy liền vô cùng sửng sốt, cô ngước mắt về phía câu thang cuốn ở tầng ba của trung tâm thương mại Universal .
Ngoại trừ hai người vệ sĩ ở đằng trước và đằng sau, còn có một người đàn ông mặc vest thẳng tắp, dáng người cao lớn đứng chính giữa, một tay ôm một em bé sữa trông mới hai ba tuổi, anh như thể hoàng đế giáng thế, khí thế ngút trời.