CHƯƠNG 33: SAO LẠI LẤY NGƯỜI PHỤ NỮ KHÔNG THÍCH
CHƯƠNG 33: SAO LẠI LẤY NGƯỜI PHỤ NỮ KHÔNG THÍCH
Đường Tâm xấu hổ cười: “Không sao, em cũng không định mặc, cũng có thể giúp một chút. Em đưa Niệm Niệm về trước, hai người thử đồ cưới thì kêu người gọi em.”
Vương Tịnh vội cười nói: “Tâm, cảm ơn em.”
“Chị dâu khách sáo rồi.”
Đường Tâm ôm con trai rời khỏi vườn hoa về biệt viện. Trời mới biết lúc cô cười với cô gái ấy, phải cố gắng biết bao.
Trên đường, Niệm Niệm chu môi nhỏ: “Mẹ, con không thích cô này, cô này cũng không xứng với ba lớn.”
“Niệm Niệm, không được nói bậy, lời này nếu bị cô nghe thấy thì sẽ không vui đâu, có biết không?” Đường Tâm nhẹ giọng dạy dỗ con trai.
Niệm Niệm không hiểu hỏi: “Nhưng ba lớn không thích cô ấy, sao còn lấy cô ấy? Lấy một người mình không thích ở bên cạnh mỗi ngày, không phải rất khó chịu sao?”
Đường Tâm hít sâu một hơi: “Vậy Niệm Niệm hy vọng ba lớn luôn ở một mình sao? Sống một mình rất cô đơn.”
Niệm Niệm chớp chớp mắt: “ba lớnkhông phải sống một mình, ba lớn còn có chúng ta và...ba.”
“Ba đi tìm nhà rồi, chúng ta không lâu sau sẽ dọn đi. Căn nhà lớn như vậy chỉ còn lại một mình ba lớn, sẽ rất cô đơn.” Đường Tâm nhéo nhéo mặt con trai: “Được rồi, chuyện người lớn con đừng lo, lát nữa con cũng đừng xuống lầu phá, có biết không?”
Niệm Niệm không nói chuyện, đáy mắt lóe lên tia ranh mãnh. Nó giống như Lạc Nghị biết, nhìn thì thành thực ổn trọng, nhưng thỉnh thoảng lại lộ ra trò xấu.
Trong phòng khách, Vương Tịnh nũng nịu kêu Lạc Nghị vào phòng thay đồ cưới, Lạc Nghị ngồi trên sofa, căn bản không phối hợp.
“Tôi xem số đo đồ cưới rồi, tôi có thể mặc.” Lạc Nghị sau đó xem TV, còn dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn Vương Tịnh cảm trở ánh mắt anh.
Vương Tịnh chỉ đành nhường vị trí phía trước, thu lại đồ cưới của Lạc Nghị, đặt vào trong túi: “anh Nghị, đàn ông đều không thích thử quần áo, em hiểu. Được, vậy anh mặc ở hôn lễ đi, cũng cho em sự chờ mong, một kinh hỉ.”
Lạc Nghị vẫn không lên tiếng, chăm chú và nghiêm túc xem quảng cáo.
Vương Tịnh tự vui vẻ: “Nhưng mà, thử quần áo là quyền lợi của phụ nữ, đặc biệt là đồ cưới cả đời chỉ mặc một lần.”
Vương Tịnh kêu người làm lên lầu gọi Đường Tâm, lúc Đường Tâm xuống lầu, thấy Lạc Nghị xoay đầu nhìn bên này một cái. Cô nhanh chóng dời ánh mắt, nhìn Vương Tịnh: “Chị dâu, em xuống rồi.”
Vương Tịnh tiến lên nhiệt tình kéo Đường Tâm đến trước hộp lớn trên sofa: “Tâm, em giúp chị mở váy cưới này đi, chị còn chưa xem, có chút kích động.”
Tay Đường Tâm nắm chặt, gật đầu: “Được, đây là vinh hanh của em.”
Chiếc hộp tinh xảo được mở ra, bên trong là chiếc váy cưới xinh đẹp, trắng tinh khiết được xếp gọn. Đập vào mắt là phần trên của váy cưới, phần ngực kiểu dáng gợi cảm mê hoặc, cả phần ngực và phần eo đều đính đầy pha lê lấp lánh, chỉ cần yên tĩnh nằm trong hộp đã đẹp chói lọi.
Vương Tịnh cẩn thận lấy váy cưới ra, váy cưới được gấp gọn trong hộp không quá chiếm chỗ, sau khi lấy ra, chiếm gần hết sofa, một mình thật sự không mặc được.
Đường Tâm để đàng hoàng váy cưới ở phòng khách rộng rãi, Vương Tịnh căn bản không ngại Lạc Nghị còn ở phòng khách, trực tiếp cởi quần áo chỉ chừa quần áo lót, sau đó bước vào trong váy cưới, kêu Đường Tâm giúp mình kéo lên.
Tay Lạc Nghị nắm chặt, anh luôn không thích Vương Tịnh, hiện tại càng chán ghét cô ta cực độ. Cô ta cho rằng mình là ai, lại dám kêu Tâm giúp cô ta mặc váy cưới. Anh không biết Tâm dùng tâm trạng và kiềm chế thế nào để che giấu tâm trạng của mình, còn cười với Vương Tịnh.
Nhưng anh, nếu không vì những thứ đó, làm sao sẽ chịu đựng ông ta một ngày!