Tình Yêu Cấm Kỵ

Chương 30: Chap-30




CHƯƠNG 30: CẢM ƠN VÀ XIN LỖI

Lạc Hàm đi đến, anh vốn không hút thuốc lại lấy một điếu cuối cùng trong hộp thuốc. Lạc Nghị đưa điếu thuốc hút còn một nửa trong miệng cho Lạc Hàm để châm thuốc.

Lạc hàm hút một hơi, sặc ho hai tiếng, nhưng lại tiếp tục hút vài hơi.

“Sao sớm vậy đã thức rồi, không ở cùng Tâm một lát.” Lạc Nghị dùng tất cả sự bình tĩnh để hỏi ra chuyện này.

Lúc Lạc Nghị thấy Lạc Hàm vào căn phòng đó, anh đã đứng ở cửa sổ này hút thuốc. Anh không dám nghĩ tới cảnh họ ở cùng nhau, cũng hối hận mình lúc chiều không nên mất trí mà bất để mọi thứ để lại dấu vết trên người Tâm. Bây giờ em trai nhất định đã phát hiện rồi, nhất định trách Tâm, trách mình. Cho nên hiện tại mới như vậy.

“anh cả, em muốn đối xử với Tâm thật tốt, muốn đem tim gan cho cô ấy, bù đắp lại tất cả thiếu thốn của cô ấy. Em đối với cô ấy tốt, cô ấy như ấm áp ngoan ngoãn tiếp nhận, nhưng trong mắt cô ấy lại là lãnh đạm và lặng lẽ xa cách, em không phải không cảm nhận được. anh cả, anh nói Tâm quay về là thật sự tha thứ cho em, muốn cùng em sống sao?

Lạc Nghị cũng hít một hơi thuốc, phả ra khói thuốc trắng: “Hai người...đều đã cùng nhau, sao còn nói những lời này.”

Lạc Hàm lắc đầu: “anh cả, Niệm Niệm còn ở bên cạnh. Cho dù Niệm Niệm không ở bên, em cũng sẽ không cưỡng ép khi cô ấy không đồng ý. Em chỉ là không ngủ được, rất muốn rất muốn ôm cô ấy.”

Hòn đá đè trong ngực Lạc Nghị đã nới ra một chút, nhưng thấy em trai dựa dẫm, lưu luyến Tâm như vậy, hòn đá đó lại trở thành một ngọn núi, nặng nè đè ép ở trong lòng Lạc Nghị.

Lạc Hàm không biết hút thuốc, cuối cùng vẫn bỏ dở một điếu.

Quay đầu, lông mày nhướn lên: “anh cả, mắt của Tâm và Niệm Niệm đều sưng đỏ, rõ ràng là đã khóc rất dữ trước khi ngủ. Anh nói xem, đợi cô ấy tỉnh lại, em phải đi hỏi họ sao lại khóc không? Hay là làm như không biết, không can thiệp quá nhiều vào chuyện của họ?”

Lạc Nghị không hiểu: “Mắt họ đều sưng đỏ? Ngày mai Tâm phải đi thăm mộ bố mẹ cô ấy, có thể là đau lòng. Nhưng Niệm Niệm là một đứa bé, sao mắt lại sưng đỏ?”

Lạc Hàm lắc đầu: “Cho nên em rất không hiểu, cũng rất rối. Nên giả bộ không biết hay nên hỏi rõ.”

Buổi sáng.

Đường Tâm và Niệm Niệm cùng xuống lầu, mắt Đường Tâm bôi đánh phấn, nhìn không thấy sưng. Mắt Niệm Niệm còn hơi đỏ, nhưng không quá rõ. Khuôn mặt nhỏ của nó nghiêm túc, nhìn không ra biểu cảm, tiết kiệm lời như bình thường.

Trên bàn ăn, Lạc Hàm không hỏi. Lạc Nghị cũng không hỏi. Tất cả đều bình tĩnh như vậy, giống như không có chuyện gì xảy ra.

Ăn xong, Đường Tâm muốn dẫn con trai đi tảo mộ bố mẹ. Lạc Hàm cũng muốn đi nhận lỗi với bố mẹ vợ, chỉ là họ đều không biết bố mẹ Đường Tâm chôn ở đâu, chỉ có Lạc Nghị biết.

Hậu sự của bố mẹ Đường Tâm do một tay Lạc Nghị làm, thanh minh mỗi năm Lạc Nghị đều đi cúng một bó hoa.

Lạc Nghị dẫn họ đến mộ, đó là một khu nghĩa trang công cộng. Nhưng phía trước khu nghĩa trang công cộng, là một khu mộ tư nhân. Bố mẹ Lạc Nghị được an táng trong khu mộ này. Đường Tâm và Lạc Hàm đều không nghĩ tới, ông bà ngoại của Niệm Niệm cũng được an táng ở đây.

Bia mộ và mộ của bộ mẹ Lạc Nghị đều được sửa chữa sang trọng, nhưng nơi an nghỉ của bố mẹ Đường Tâm cũng như vậy, không chút nào bên trọng bên khinh.

Đường Tâm nhìn Lạc Nghị không dám tin. Hai bó hoa trong tay Lạc Nghị được đặt ở phía trước bố mẹ hai bên, mỗi bên một bó.

“Niệm Niệm, bên này là ông bà nội con, bên đó là ông bà ngoại con. Sau đó, quỳ xuống lạy. Để họ dưới suối vàng biết nhà họ Lạc và nhà họ Đường có hậu. “

Niệm Niệm gật đầu, quỳ lạy trước mộ hai bên.

“Cảm ơn anh.” Đường Tâm nói với Lạc Nghị.

“Xin lỗi.” Lạc Hàm quỳ trước mộ bố mẹ vợ. Cái quỳ này, anh thật sự muốn làm người một lần nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.