CHƯƠNG 25: ĐIÊN CUỒNG VÌ YÊU
Đường Tâm vốn muốn đi xuống lấy nước, sau đó lại đi về phòng. Đêm nay, cô lại mất ngủ rồi.
Ngày hôm sau, Đường Tâm ăn mặc cho con trai thật sạch sẽ, đưa con lên xe Lạc Nghị, nhìn xe đi xa, quay đầu mới cùng Lạc Hàm đi tìm trường mẫu giáo cho con trai.
Thời gian trôi qua năm năm, năm đó vụ án của Lạc Hàm rất xôn xao, hiện tại cũng bị mài mòn theo thời gian. Mọi người đều quên hết, chuyện của mình còn nhớ không nổi, còn ai có nhiều sức lực như vậy để đi nhớ chuyện của một người không quen biết. Cho nên bây giờ Lạc Hàm đi cùng Đường Tâm giống như một người bình thường, không bị chú ý.
Hai người tìm cả buổi sáng, xem rất nhiều trường mẫu giáo, cuối cùng chọn một trường khá gần nhà, trường mẫu giáo của Nhật dạy song ngữ. Sau khi làm xong thủ tục, Đường Niệm thứ hai có thể nhập học.
Buổi trưa, Lạc Hàm và Đường Tâm đến quán ăn dùng bữa. Lạc Hàm không nhịn được vẫn luôn rất cẩn thận với Đường Tâm, che chở từng li từng tí, nhưng sắc mặt Đường Tâm lại luôn lạnh nhạt, tính cách luôn rất an tĩnh, thậm chí có chút khách sáo xa cách.
Lạc Hàm không trách Đường Tâm, là thời gian quá lâu, là cô vẫn không quen với sự thay đổi của mình, anh tin ngày tháng lâu dài, Đường Tâm sẽ không như vậy nữa.
Ăn xong cơm trưa, Lạc Hàm nhận điện thoại, là trại giam gọi đến, hỏi thăm cuộc sống sau khi ra trại của anh, cũng nhắc nhở anh buổi chiều phải đi làm các việc như đăng ký cộng đồng, đi cục cảnh sát kết án.
Cúp điện thoại, Lạc Hàm nói với Đường Tâm: "Tâm, anh lát nữa còn có chút chuyện, anh đưa em về nhà trước."
Đường Tâm lắc lắc đầu: "Không cần, anh đi làm việc đi, em tự mình về nhà là được rồi. Ở đây gọi xe rất tiện."
Lạc Hàm thấy Đường Tâm kiên quyết, cũng không nói gì nữa, nhìn Đường Tâm lên taxi mới lái xe rời đi.
Trên xe, Đường Tâm đột nhiên muốn về nhà xem thử. Thật lâu không về nhà, chìa khóa chắc ở chỗ Lạc Nghị đi. Dù sao Lạc Hàm cũng vừa về tới nhà họ Lạc, cho nên Đường Tâm kêu xe taxi quay lại, đi công ty của Lạc Nghị.
Sau khi quầy lễ tân của công ty Lạc Nghị hỏi Đường Tâm liền gọi điện cho thư ký của ông chủ. Một lát sau, thư ký đó tự mình xuống đón Đường Tâm đi lên.
Đây là lần đầu tiên Đường Tâm đến công ty, văn phòng của Lạc Nghị. Văn phòng vừa lớn vừa sang trọng, Lạc Nghị ngồi sau bàn làm việc, cao ngạo mà bá đạo, như vương giả thống lĩnh tất cả.
Lạc Nghị kêu thư ký ra ngoài, đứng dây rời khỏi chỗ ngồi: "Tâm, sao em lại đến?"
"Tôi..." Ánh mắt Đường Tâm đảo một vòng: "Niệm Niệm đâu?"
Giọng Lạc Nghị nhỏ lại, thì ra cô đang lo lắng cho con trai.
"Nó ăn xong cơm trưa thì ngủ rồi, ở bên trong." Lạc Nghị mở phòng nghỉ ngơi trong văn phòng, Đường Tâm thấy con trai đang ngủ say trên giường lớn, cái miệng nho nhỏ chu lên, trong tay còn cầm cuốn "Tam Mao phiêu lưu ký".
Lạc Nghị đứng bên cạnh Đường Tâm, ở đây chỉ có họ, anh luôn muốn ôm cô vào lòng, nói cho cô biết anh nhớ cô. Nhưng Lạc Nghị không làm vậy, ông trời mới biết anh dùng bao nhiêu sự nhẫn nại mới có thể không làm thế.
Hai người rời khỏi phòng nghỉ ngơi, Đường Tâm nói: "anh cả, tôi muốn về chỗ ba mẹ tôi xem một chút, không biết chìa khóa có ở chỗ anh không."
Lạc Nghị gật đầu: "Có, chìa khóa ở chỗ anh. Đi đi, anh đưa em đi."
Đường Tâm vội nói: "Không cần, không trễ nãi công việc của anh, tôi tự đi là được."
"Buổi chiều không có việc. Mấy năm nay chỗ đó không có chủ, không biết như thế nào. Anh cũng vừa khéo đi xem một chút." Lạc Nghị nói xong liền đi cầm áo khoác khoác lên người, anh làm việc vốn bá đạo, đã quyết định thì không ai có thể thay đổi.
Đường Tâm biết có phản đối cũng vô dụng, chỉ có thể đi cùng Lạc Nghị. Không hiểu sao trong lòng cô chút rung động, nhưng chỉ có thể cất giấu trong lòng, trên mặt bình tĩnh như nước.
Lạc Nghị dặn thư ký xem chừng Niệm Niệm, nếu tỉnh thì chơi với nó. Thư ký đương nhiên cẩn thận đồng ý.
Lạc Nghị tự lái xe, Đường Tâm ngồi ở ghế phụ. Hai người trên đường không nói chuyện, trong xe lặp đi lặp lại ca khúc "Điên cuồng vì yêu"