CHƯƠNG 18: CÔ, TRỞ VỀ RỒI
CHƯƠNG 18: CÔ, TRỞ VỀ RỒI
Cả một hành trình rất dài rất dài, cuối cùng cũng đến điểm cuối.
5 năm sau, Đường Tâm dẫn con trai lần nữa đặt chân trên đất Lâm Thành. Bất chấp nỗi đau trong lòng, nhưng cô vẫn đã trở về nới này.
Lạc Hàm khi đó giết người, cuối cùng được phán quyết là do không khống chế được cảm xúc mà ra tay giết người, kết án 5 năm năm tù. Ngày mai chính là ngày được thả.
Đường Tâm lại cảm thấy tất cả mọi chuyện đã được âm thầm định sẵn. Khi sức khỏe của cô không ổn, Lạc Hàm lại ra tù.
Lúc đầu, Lạc Hàm rất rất thích đứa bé trong bụng của cô. Cho nên, Đường Tâm thời khắc khi sức khỏe của cô không xong, thì muốn đem Niệm Niệm cho Lạc Hàm, mà không phải đi đưa cho Lạc Nghị - người danh không chính ngôn không thuận đó.
Lạc Nghị có cuộc sống của riêng mình, hơn nữa, anh sắp kết hôn rồi.
Cô tùy tiện tìm một khách sạn ở lại, một đêm này, Đường Tâm trằn chọc khó ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Đường Tâm đã gọi con trai dậy, thay bộ quần áo mới cho cậu bé, ăn vận đặc biệt đẹp trai. Sau đó dẫn con trai ngồi xe đi đón Lạc Hàm.
Đường Tâm biết, Lạc Nghị nhất định sẽ đi đón em trai nhà về, người em trai anh tận tay nuôi lớn, người em trai em yêu thương nhất. Thời khắc quyết định đưa con trai trở về, Đường Tâm đã chuẩn bị tâm lý thật tốt để đối mặt với Lạc Nghị rồi.
Năm năm rồi, lúc cơ thể của Đường Tâm tốt, cô cũng chưa từng nghĩ bản thân có một ngày còn có thể ở bên Lạc Nghị nữa, càng không nói bản thân bây giờ đã không còn bao nhiêu thời gian.
Huồng hồ, Lạc Hàm là vì báo thù cho ba mẹ của cô mới đi giết người, vì thế, Lạc Hàm đã mất đi tự do năm năm. Nếu Lạc Hàm không ghét bỏ, vậy cô sẽ dùng những ngày còn lại ở bên anh ta.
Trại giam của Lâm Thành, bốn phía đều là tường rất cao, phía trên còn giăng nhiều vòng bằng dây thép gai.
Đường Tâm nắm tay con trai đứng trước cánh cửa sát, yên tĩnh chờ cửa mở ra. Đường Niệm trước giờ chính là một đứa bé hiểu chuyện, cậu bé cũng yên tĩnh chờ, chờ ba xuất hiện.
Một chiếc xe ô tô hạng sang cũng đến.
Sau một đêm không ngủ Lạc Nghị đang ở ghế sau nhắm mắt dưỡng thần. Tài xế nói: “Tiên sinh, nhị thiếu gia 10 giờ mới ra, cậu cả đêm không ngủ, nên ở nhà nghỉ ngơi thêm một lúc nữa.”
Lạc Nghị không nói gì, anh ở nhà có thể ngủ nổi sao. Đã đợi 5 năm, cuối cùng cũng đợi đến ngày Tiểu Hàm ra ngoài, anh hận không thể nửa đêm đến đây chờ.
Tài xế thở dài: “Tiên sinh, vậy mà có người còn đến sớm hơn cậu.”
Lạc Nghi hơi cau mày, còn có người đến sớm hơn anh sao? Ai còn đến đón Tiểu Hàm? Anh ta năm đó không có bạn bè gì cả, sau khi vào tù, càng không có người nào đến thăm anh ta.
Chiếc xe đỗ ở một bên, Lạc Nghị vô thức quay đầu nhìn ra cửa sổ xe.
Trong nháy mắt, tầm mắt của anh dừng lại, ngay cả hô hấp cũng ngừng.
Lạc Nghị cảm thấy lúc này nhất định là ảo giác. Mấy năm nay, ảo giác như thế này xuất hiện rất nhiều. Khi ăn cơm, sẽ nhìn thấy người con gái đó ngồi đối diện ăn yên tĩnh ăn cơm. Lúc ngủ lại thấy cô nằm bên cạnh. Trên đi trên đường sẽ thấy bóng ảnh của cô đi qua, anh như bị mắc bệnh thần kinh mà đuổi theo, sau đó... ảo giác biến mất.
Lạc Nghị không dám chớp mắt, cứ yên tĩnh nhìn như vậy, sợ ảo giác này lại biến mất.
Người tài xế năm đó của Lạc Nghị đã đổi, cho nên ông ta không nhận ra Đường Tâm. Thấy tiên sinh chậm chạp không xuống xe, biểu tình cổ quái, lo lắng quay qua hỏi: “Tiên Sinh, cậu sao thế?”
Lạc Nghị giật mình tỉnh táo lại, khôi phục hô hấp. Lại vội vàng quay đầu, thân ảnh đó vẫn còn!
Cô mặc một chiếc váy dài màu phấn thêu hoa, mái tóc như tảo biển buộc phía sau. Năm tay một đứa bé khoảng bốn năm tuổi.
Lạc Nghị cũng không biết bản thân xuống xe như thế nào, đi như nào đến trước mặt hai người một lớn một bé đó.